"Chị ? Em vào nha ?" Tư Băng thấy trong phòng chị không mở đèn, nghĩ chị đã ngủ. Tuy nhiên, vặn thử nắm cửa thì lại không khoá, vẫn là nên vào xem chị thế nào. Cũng có thể như Lam Thiên đã nói là phải dỗ ngọt lại mới được.
"Em vào đi ! Nhớ khoá cửa lại !" Tư Băng nghe được cho phép mới tiến vào phòng chị, mặc dù có chút khó hiểu vì sao phải khoá cửa, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo. "Khoá kỹ rồi ! Chị..." Tư Băng khoá cửa xong xoay người lại, đèn đột nhiên sáng lên ! Tư Băng nhất thời có chút chịu không nổi ánh sáng bất ngờ này, lấy tay che mắt. Qua chừng vài giây mới mở mắt ra. Tuy nhiên, khi nàng vừa mở mắt ra thì lại nhanh chóng nhắm lại, lấy tay che. Trái tim thì đập liên hồi, chị cũng quá... "Tư Tư, vì sao lại nhắm mắt ?" Mộ Tuyết đi đến trước mặt Tư Băng, cầm lấy hai tay Tư Băng vốn đang che mắt, khó hiểu hỏi. Hai tay bị chị cầm, Tư Băng đành phải nhìn thẳng mặt chị, bất quá không dám cúi đầu nhìn xuống ! Đây là tình huống gì đây ! ? Vì sao chị lại...lại khoả thân đứng trước mặt mình như vậy ! Tuy rằng đã từng cùng chị tiếp xúc thân mật, nhưng Tư Băng chưa từng nhìn thẳng chị trần truồng như vậy, chuyện này cũng quá đột ngột mà ! "Tư Tư, vì sao cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta vậy ?" Hay tay Mộ Tuyết vuốt ve mặt Tư Băng, nhu tình hỏi. "Chuyện này...em...em..." Tư Băng hoàn toàn bị tình huống bất ngờ này khiến cho đầu óc mụ mẫm rồi, hơn nữa bộ dáng hiện tại của chị, thật sự làm cho người ta không thể giữ bình tĩnh nổi, Tư Băng ấp úng nửa ngày cũng chưa nói thêm được gì. "Tư Tư lúc này thật dễ thương !" Mộ Tuyết thấy mặt Tư Băng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào mặt mình không dám nhúc nhích, thật là vừa ngốc vừa đáng yêu, kìm lòng không được hôn một chút vào môi Tư Băng. "Ngốc quá !" Tư Băng hoàn toàn ngây người ! Rốt cuộc là tình huống gì vậy ? Mộ Tuyết thấy Tư Băng dại ra như vậy, cười nói. "Chị ?" Tư Băng tràn ngập nghi vấn nhìn chị. "Trên người Tư Tư có một mùi, chị không thích." Mộ Tuyết không để ý nghi vấn của Tư Băng. "Mùi gì ?" Tư Băng khó hiểu, tự ngửi trái ngửi phải trên người mình, không có mùi gì mà ! "Mùi đàn ông ! Thực chán ghét !" Mộ Tuyết lập tức nói. Quả nhiên Mộ Tuyết vẫn rất để ý buổi gặp mặt hôm nay, tuy rằng biết tất cả chỉ là diễn trò. Tư Tư có thể quang minh chính đại cùng bạn trai ở trước mặt ba mà thân mật, tuy rằng cũng không phải thật sự, nhưng Mộ Tuyết vẫn không thoải mái. Chính mình là cỡ nào muốn có thể cùng Tư Tư không hề cố kỵ làm như vậy, nhưng không thể. Nhìn thấy Tư Tư và Lam Thiên nắm chặt hai tay, hận không thể xông lên phía trước, đem hai tay tách ra, nhưng là bản thân mình không thể, cũng không có dũng khí để làm vậy. Mộ Tuyết có chút khinh thường bản thân mình, rõ ràng Tư Tư là của mình, lại đến dũng khí để nắm tay đối phương cũng không có. "Mùi đàn ông ?" Tư Băng có vẻ không hiểu ý của chị. "Cởi đồ !" Mộ Tuyết cũng không giải thích gì nhiều, nhanh tay muốn cởi quần áo Tư Băng. "Chị ! Đừng như vậy !" Tư Băng cuối cùng hiểu được hành động của chị rồi ! Quả thật là chị rất để ý chuyện hôm nay. Nhưng Tư Băng có chút không tiếp nhận được chị gần như không khống chế được hành động của mình. Có một số việc vẫn là phải nói rõ ràng mới tốt, dù gì thì chuyện tình cảm không giống như chị làm vậy là có thể giải quyết một cách dứt khoát được. "Chị ! Đừng !" Mộ Tuyết không quan tâm, hoàn toàn không nghe lời ngăn cản của Tư Băng, chỉ muốn phát tiết nỗi bất an cùng sự không vui trong lòng. "Chị..." Tư Băng bắt lấy tay của chị, ngăn lại hành động của chị, "Chúng ta nói chuyện..." Tư Băng muốn cùng chị nói chuyện đàng hoàng, nàng biết trong lòng chị bất an, tuy nhiên Mộ Tuyết lại hoàn toàn không nghe, hai tay giãy dụa thoát khỏi Tư Băng, ôm lấy cổ Tư Băng dùng lực hôn lên. "Chị ! Đừng như vậy ! Được không ?" Tư Băng có chút bực bội, vì sao không chịu nghe mình nói rõ ràng ? Nàng kéo hai tay chị xuống, lớn tiếng nói. "Tư Tư..." Mộ Tuyết khiếp sợ, Tư Tư lớn tiếng với mình, chẳng lẽ em ấy rất chán ghét mình hiện tại ! "Tư Tư, nhất định em rất chán ghét chị như bây giờ đúng không ? Không biết...không biết xấu hổ như vậy... Ngay cả chị cũng rất chán ghét bản thân mình lúc này... Nhưng...chị sợ, chị rất sợ Tư Tư sẽ..." Mộ Tuyết nói xong ôm chặt lấy trước ngực, cúi đầu, cảm thấy thật xấu hổ với hành vi vừa rồi của mình. "Chị ! Không phải như thế ! Không phải như thế !" Tư Băng ôm lấy chị, "Em sao lại chán ghét chị được? Chị là người mà em yêu nhất ! Đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh chị, sẽ không rời khỏi chị, em chỉ thuộc về một mình chị." Tư Băng ôm chặt chị hơn, nói những lời làm cho Mộ Tuyết an tâm, không muốn chị phải lo lắng nữa. "Tư Tư...Chị..." Mộ Tuyết nghe được lời hứa của Tư Băng thì xác thực an tâm không ít, trong lòng cũng rất áy náy. Cho tới nay đều là Tư Tư vì tình yêu cả hai mà cố gắng, còn mình thì cái gì cũng chưa làm, ngược lại còn làm cho Tư Tư thêm phiền toái. Cho tới nay đều là Tư Tư trả giá, còn mình thì chỉ biết nhận, tiếp nhận tình yêu của Tư Tư, tiếp nhận sự quan tâm của Tư Tư. Mộ Tuyết cảm thấy mình là người ích kỷ nhất trên đời, "Chị xin lỗi, chị không phải cố ý, chị cũng không muốn như vậy, chị..." "Đừng nói xin lỗi, chị không sai, chúng ta đều không sai. Không cần xin lỗi." Tư Băng ngăn lại chị đang tự trách, tình yêu của mình và chị xác thực là vi phạm lẽ thường, không được mọi người chấp nhận, nhưng yêu chính là yêu, tình yêu cũng không sai, sai ở chỗ là không nên yêu người đó nhưng lại không khống chế được mà yêu rồi. Vậy thì còn có thể trách ai được ? "Tư Tư..." Mộ Tuyết không biết nên nói gì, chỉ kích động kêu tên Tư Tư. "Chị, nói trở lại, chị không lạnh sao ?" Tư Băng đột nhiên thốt lên một câu như vậy, làm cho Mộ Tuyết có chút mê mang. "A !" Tư Băng đột nhiên ẵm chị lên, làm Mộ Tuyết bất ngờ phải kêu lên. "Đừng la, ba sẽ nghe được!" Tư Băng nhắc nhở, "Em muốn ẵm chị lên giường, bằng không chị sẽ bị cảm !" "Tư Tư...thật sự yêu chị phải không ?" Mộ Tuyết đột nhiên hỏi. "Vì sao lại hỏi như vậy?" Chẳng lẽ mình biểu hiện còn chưa đủ sao ? Tư Băng nghi hoặc. "Vậy...vì sao Tư Tư, vì sao Tư Tư không có...không có bị chị...mê hoặc vậy ?" Mộ Tuyết ấp úng nói ra nguyên nhân, sau đó thẹn thùng nép vào trong lòng Tư Băng. "Đó là...đó là bởi vì vừa rồi không nghĩ đến..." Tư Băng lúc này mới nghĩ đến chị đang khoả thân, thân thể đột nhiên cứng đờ, cứ như vậy ẵm Mộ Tuyết đứng bên giường, ngẩng đầu lên, không dám nhìn xuống, thân thể bất tri bất giác nóng lên. "Tư Tư không thấy mệt sao ?" Mộ Tuyết nhìn thấy phản ứng của Tư Băng, buồn cười hỏi. Tư Băng thế này mới nghĩ đến mình còn đang ẵm chị, vội vàng đặt chị lên giường. Chính là trong lúc muốn đứng dậy đi, thì cổ lại bị chị ôm lấy ! "Sao em ngốc quá vậy !" Mộ Tuyết khẽ cười nói, chủ động hôn lên Tư Băng, hai tay hơi dùng sức kéo Tư Băng nhẹ nhàng nằm lên người mình.