CHƯƠNG 26
“Cô ấy đâu?” Vẻ mặt quản gia không thay đổi, hơi cúi đầu xuống. “Sau khi Cô Tiêu dùng cơm xong, đã nghỉ ngơi trước.” Lúc này đối với nữ chủ nhân trên danh nghĩa này, quản gia và những người khác cũng không biết nên xưng hô với cô như thế nào. Ai cũng có thể nhìn ra thái độ của Khúc Chấn Sơ đối với cô, thậm chí có người chắc chắn, nói cuộc hôn nhân này duy trì không được thời gian quá dài. Rất nhanh thôi, con gái nhà họ Tiêu đó liền sẽ rời khỏi cái nhà này. Cho nên bọn họ cũng gọi cô là Cô Tiêu , mà không phải là phu nhân. Khúc Chấn Sơ nghĩ ngợi chốc lát, trong đầu lại hiện ra vẻ mặt nghiêm túc của An Diệc Diệp . “Ngày mai Nhà họ Khúc có một yến tiệc, tôi sẽ dẫn cô ấy đi cùng, chuẩn bị một chút.” Khúc Chấn Sơ và mấy người trong nhà quan hệ không tốt, quản gia vô cùng hiểu rõ ý của câu nói này. Mặc dù cậu chủ đối với người vợ hiện tại không hài lòng, hơn nữa nhà họ Tiêu và Nhà họ Khúc có thể liên hôn, nguyên nhân là vì một bộ phận rất lớn còn có mấy người nhà họ Khúc . Nhưng nếu Tiêu Nhĩ Giai đã gả vào, vậy thì tuyệt đối không thể mất mặt ở bên ngoài. “Vâng, cậu chủ .” Khúc Chấn Sơ lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn về hướng bàn đọc sách khác. Trên bàn còn để hộp dụng cụ đó, mỗi lần An Diệc Diệp kết thúc công việc, đều đem dụng cụ lau chùi sạch sẻ lần nữa, đặt từng cái từng cái lại. Hoặc là lúc cô cúi đầu sửa sợi dây chuyền, ngay cả hơi thở trong cả phòng cũng sẽ trở nên yên lặng lại. Đáy mắt Khúc Chấn Sơ thoáng qua vẻ hoảng hốt. Rất nhanh, anh lần nữa thu hồi ánh mắt, chuyên chú vào tài liệu trong tay. Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, rất nhanh, sắc trời liền đen xuống, trong nhà sáng lên ánh đèn, ánh đèn phòng ngủ ấm áp. An Diệc Diệp ngồi ở mép giường, đem dây chuyền mới vừa sửa xong một nửa lấy ra. Dười ánh đèn mờ nhạt, hoa văn rỗng trên mặt dây chuyền hình trái tim dường như lóe lên ánh bạc. Hoa văn hoa hồng màu bạc bao quanh thành hình trái tim, trải qua mấy ngày sửa chữa, chỗ vốn đã bị đụng lõm xuống đã được đẩy lên. Đẩy chốt khóa phía trên ra, dây chuyền từ từ mở ra Bên trong, một mảng trống không. An Diệc Diệp khẽ cau mày, cẩn thận đảo nhìn một chút, cô vẫn luôn tò mò hình khắc bên trong sẽ là ai, nhưng không nghĩ tới, lại trống không. “Không có gì cả…” Sợi dây chuyền này đối với Khúc Chấn Sơ có ý nghĩa gì? Dù là gì đi nữa, cũng không liên quan tới cô. Ngón tay chậm rãi lướt qua phần giữa dây chuyền, An Diệc Diệp cất dây chuyền lại lần nữa, bỏ vào trong hộp. Sáng sớm ngày hôm sau, quản gia mang theo cái hộp nhung màu đen, tìm được An Diệc Diệp . “Cô Tiêu , yến tiệc tối nay, nhất định phải đeo những thứ này.”