Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận

Chương 21: 21 Mẹ Lục Tặng Quà

Bởi vì Thẩm Gia Diệu, Lục Tế Tân đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng hơn tám giờ tối mới về tới nhà họ Lục.

Đã sớm qua giờ cơm.

Lục Tế Tân đi vào phòng ăn tùy tiện ăn chút gì đó, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Bên phòng thí nghiệm đã thúc giục cô nhiều lần, cô quyết định ngày mai sẽ trở về.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô khoác áo choàng tắm ngồi bên giường lau tóc.

Cửa truyền đến ba tiếng gõ nhẹ nhàng.

"Tế Tân, ngủ chưa, mẹ đây."

Là giọng của mẹ Lục, Lục Tế Tân tiện tay khoác khăn lên vai, mang dép lê đi mở cửa.

Mẹ Lục đứng ở cửa, mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, không còn hơi thở cao quý như lúc trước, trái lại trên bà có thêm vài phần hiền lành, dịu dàng.

"Con chưa ngủ à?" Mẹ Lục nhìn Lục Tế Tân, nhẹ nhàng ôn hòa hỏi.

Lục Tế Tân tránh sang một bên để bà đi vào.

Bà Lục đi đến ghế sofa ngồi xuống, đặt một chiếc chìa khóa xe lên bàn.

Lục Tế Tân nhìn thoáng qua, là xe Ferrari.

"Đây là quà chuẩn bị cho con." Vẻ mặt mẹ Lục ấm áp: "Vốn định ngày hôm qua đưa cho con, nhưng lại xảy ra chút chuyện, phải trì hoãn lại, mà hôm nay cả ngày con cũng không ở nhà.”

Quà tặng, mẹ tặng quà!

Nhìn chìa khóa xe trên bàn, trái tim Lục Tế Tân mềm nhũn.

Cô nhớ tới những lời Lục Thừa Kế nói với cô, mẹ cũng đã từng yêu cô.

Chỉ vì cô mất tích 18 năm, mẹ bị bệnh nên hai người mới trở nên lúng túng như bây giờ.

Bầu không khí trong phòng có chút quá mức yên tĩnh, nhưng trong không khí yên tĩnh lại xuát hiện sự ấm áp.

"Cám ơn..." Mẹ- Lục Tế Tân muốn gọi như vậy, nhưng khi mở miệng, chữ này lại không thốt lên được.

Cô ảo não rũ rũ mi mắt xuống, có chút giận bản thân mình.

Mẹ Lục căng thẳng nhìn Lục Tế Tân, thấy cô cúi đầu, còn tưởng rằng cô không thích quà của mình, trái tim lập tức co rút.

Bà vừa định nói điều gì đó để làm dịu lại bầu không khí, thì thấy trên sợi tóc ẩm ướt của Lục Tế Tân nhỏ nước xuống.

Đứa trẻ này, lau tóc cũng không khô.

Mẹ Lục hiền hậu đứng lên, cầm lấy khăn mặt đặt trên vai Lục Tế Tân, cẩn thận lau tóc cho cô.

Lục Tế Tân bị động tác của bà làm cho sửng sốt, cả người cứng đờ.

"Ngồi xuống." Giọng nói của mẹ Lục dịu dàng.

Lục Tế Tân nghe lời ngồi trên sofa, mẹ Lục đứng sau lưng chậm rãi lau cho cô.

Chưa từng được người khác lau tóc như vậy, Lục Tế Tân cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

Giờ phút này, cô đột nhiên muốn trở về quá khứ, biến thành một đứa trẻ, như vậy có thể không cố kỵ nhào vào lòng mẹ, làm nũng với mẹ.

Giữa các cô cũng sẽ không trở nên xa lạ sau 18 năm.

Trái tim cô giống như ngâm trong một chậu nước ấm, chua xót mềm mại.

Ở trong lòng Lục Tế Tân tự kiểm điểm mình, cảm thấy lúc trước mình thật sự quá đáng, tính tình quá cứng rắn.

Giữa mẹ con luôn phải có một người cúi đầu trước, vậy cô cúi đầu trước thì đã sao?

Cô là con gái, phải luôn hiếu thảo với mẹ.

Ở trong lòng nhỏ giọng luyện tập chữ mẹ, Lục Tế Tân nắm chặt tay thành nắm đấm, lấy hết dũng khí, nói ra chữ mà cô nằm mơ trong mười mấy năm ra.

Nhưng mà, không đợi cô nói ra miệng, Mẹ Lục đã nói trước.

"Tóc Tế Tân đẹp lắm." Mẹ Lục vuốt mái tóc mềm mại của Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân quan sát qua mái tóc của bà Lục, tóc bà cũng rất đẹp, hai người có mái tóc rất giống nhau, đều là màu đen mềm mại.

"Giống như mẹ." Nói xong câu đó, Lục Tế Tân lập tức rũ mi mắt xuống, trái tim nóng lên.

Đến khi bà Lục mở miệng nói: "Đúng vậy, con là con gái mẹ, đương nhiên giống mẹ rồi.”

Khoé miệng cô giật giật, mắt phượng xinh đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Đúng rồi, Tế Tân có qua lại với bạn trai nào chưa?" Mẹ Lục như lơ đãng hỏi.

Lục Tế Tân lắc đầu.

"À." Bà Lục đăm chiêu: "Vậy Tế Tân thích đàn ông thế nào? Mẹ giới thiệu cho con, Nhã Tình đã có đối tượng kết giao rất tốt, mẹ hy vọng con cũng có.”

Lục Tế Tân còn tưởng rằng mẹ Lục cũng giống như ông nội, thật lòng muốn giới thiệu đối tượng cho cô, liền đem câu lúc trước nói với ông nội, nói lại lần nữa.

Nghe xong, bà Lục dường như có chút yên tâm: "Thì ra Tế Tân thích dịu dàng, vậy tốt rồi.”

Cái gì gọi là vậy tốt rồi? Lục Tế Tân đang nghi hoặc, thì chợt nghe mẹ Lục tiếp tục nói: "Đứa nhỏ Tu Minh kia dù không có chút ôn nhu, nhưng thằng bé với Nhã Tình là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu đậm, tuy rằng bình thường có chút vô lại nhưng đối với Nhã Tình vẫn có vài phần thật lòng.”

Trí nhớ của Lục Tế Tân rất tốt, nhưng giờ phút này cô thật sự hy vọng trí nhớ của mình không tốt như vậy.

Tu Minh? Hẳn là người tối hôm qua, ông nội kêu đến khiêu vũ với mình.

Lục Tế Tân vẫn ngồi trên sofa, nhưng tất cả cảm xúc ấm áp, mềm mại đều biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại lạnh như băng.

Thì ra, mẹ Lục không phải tới tặng quà cho cô, cũng không phải thật sự quan tâm cô, chỉ là đến thăm dò.

Cô căn bản không biết Tu Minh kia, cũng không có khả năng nảy sinh tình cảm với một người đàn ông chỉ gặp qua một lần.

Nếu hôm nay mẹ Lục không nhắc tới, cô vĩnh viễn sẽ không nhớ tới người không quan trọng này.

Nhưng mẹ Lục cố ý nhắc tới, Lục Tế Tân cũng phải hao phí trí nhớ hồi tưởng lại một lát.

À, thì ra Lục Nhã Tình ngất xỉu chính là bởi vì anh ta.

Là sợ cô cướp Tu Minh sao?

Đột nhiên, Lục Tế Tân cảm thấy vô vị, cô quay đầu rút khăn mặt về, ra lệnh đuổi khách với mẹ Lục: "Đã quá muộn, con muốn nghỉ ngơi.”

Mẹ Lục không nhận ra tâm tình Lục Tế Tân thay đổi, bà chỉ cảm thấy mình chưa nói hết, đã bị Lục Tế Tân đuổi về, trong lúc nhất thời có chút sốt ruột, liền thẳng thẳn nói, không uyển chuyển nữa: "Tế Tân, chuyện Nhã Tình té xỉu ngày hôm qua, con cũng thấy rồi.

Con bé là bởi vì sợ Tu Minh, lo lắng Tu Minh bị con cướp đi nên mới té xỉu.”

Nói xong, mẹ Lục kéo tay Lục Tế Tân, ngữ khí mang theo vài phần cầu xin: "Tế Tân, con đừng tranh đoạt với Nhã Tình được không? Nhã Tình và Tu Minh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, căn bản không chứa được người khác, con cũng không chen vào được.”

"Tôi tranh giành với cô ta từ khi nào?" Lục Tế Tân bỗng dưng ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén, nhưng bàn tay giấu sau lưng lại run rẩy.

"Mẹ biết, mẹ biết, con không tranh, con cũng chưa từng tranh." Bà Lục gật đầu, hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của mình: "Con vừa trở về, chưa quen biết với Tu Minh.

Mẹ biết con hận mẹ, hận Nhã Tình, hận Nhã Tình cướp đi tất cả của con, thay thế con trở thành cô chủ nhà giàu, mẹ biết con không cam lòng.”

"Loại cảm xúc ghen tị này cũng khó tránh khỏi, là chuyện thường tình của con người, mẹ không yêu cầu con hoà nhã.

Dù sao, khi con ở bên ngoài cố gắng tự sống qua ngày, thì Nhã Tình ở nhà họ Lục được sủng ái thành một tiểu công chúa.

Con cố gắng học học ngày học đêm, chính là vì có thể thi đậu vào trường đại học giỏi, mà Nhã Tình thì lại có thể dễ dàng nộp đơn vào trường đại học danh tiếng nước ngoài.

Con làm việc chỉ để kiếm tiền sinh hoạt, khiến lòng bàn tay mỏng đầy thô ráp.

Nhã Tình thì lại chơi đàn piano trong biệt thự xinh đẹp, cơm áo gạo tiền đi lại không phải lo.

Nhã Tình quả thật đã thay thế vị trí của con, nhưng tất cả những chuyện này cũng không phải lỗi của con bé.

Tế Tân, đừng oán con bé, hận con bé, con muốn trách thì trách mẹ đi, là mẹ không tốt, là mẹ không có chăm sóc tốt cho con.

Con không nên trả thù Nhã Tình, cướp Tu Minh của con bé.”

Lục Tế Tân không đáp ứng lời của mẹ Lục, chỉ chậm rãi rút tay từ trong tay mẹ Lục về, sau đó ngước mí mắt lên nhìn mẹ Lục một cái, cơn tức giận lập tức tăng lên!

Mẹ Lục thấy cái liếc mắt của cô liền bị dọa sợ, trong chớp mắt giật nảy mình.

"Bà Lục." Lục Tế Tân mở miệng, giọng điệu hoàn toàn không còn dịu dàng như lúc nãy nữa, mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

Gương mặt cô không hề lộ vẻ tức giận, nhưng lại có loại hơi thở bức người, khiến mẹ Lục theo bản năng lui về phía sau một bước.

Lục Tế Tân không để ý đến sự thất thố của mẹ Lục nữa, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: "Ai nói tôi sống không tốt? Từ khi nào tôi nói tôi không thể chơi piano, hay phải đi làm kiếm tiền?”

"Không có...!con chưa bao giờ nói vậy." Dưới khí thế của Lục Tế Tân, mẹ Lục lắp bắp nói.

"À." Lục Tế Tân không nhanh không chậm mở miệng, "Vậy thì đừng phỏng đoán lung tung, cái các người coi trọng, tôi cũng không thèm để vào mắt đâu.”

"Được rồi, bà về nghỉ ngơi đi." Lục Tế Tân mở cửa.

Chờ mẹ Lục phục hồi tinh thần, người đã ở ngoài cửa, trong lòng bàn tay cầm một chiếc chìa khóa xe bà định đưa cho Lục Tế Tân.

Bà ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi lâu mới chợt ý thức được.

Đứa con gái này không phải như bà tưởng tượng!.