Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?

Chương 245: Miệng nhanh hơn não

Câu nói vừa rồi của Minh Hào chả khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào làm dập tắt ngọn lửa hưng phấn đang cháy hừng hực trong lòng của Peter, anh chàng bất ngờ đạp phanh thắng gấp lại, sau đó quay sang nhìn Minh Hào với ánh mắt không cam tâm, Peter nói.

- Cậu nói đùa phải không? Phúc lợi của tôi nhiều lắm đấy, không phải muốn xóa bỏ là xóa bỏ được đâu.

Vừa nãy bị tâm trạng háo hức của cậu ta làm cho té nhào người về phía trước, còn bây giờ thì sự bất ngờ của Peter mà xém nữa là lịch sử lặp lại rồi, nếu không có dây bảo hộ thì có lẽ bây giờ khuôn mặt của Minh Hào chẳng còn nguyên vẹn đâu.

Mặc kệ cho khuôn mặt nhăn nhó khó coi của Peter, Minh Hào vẫn dửng dưng nhìn thẳng vào mắt anh chàng rồi nói.

- Tại sao lại không thể? Cậu nói xấu thẳng mặt tôi như thế thì cho dù không muốn nhưng cũng không thể không để bụng được.

- Đồ hẹp hòi xấu bụng.

- Tôi không bị điếc đâu đấy.

Peter cố gắng nuốt cục tức vào trong, hít một hơi thật sâu để lấy sức năn nỉ Minh Hào, ai biểu cậu ta là cấp trên của anh ta làm gì cơ chứ, đã vậy còn là người cung cấp cho Peter nhiều phúc lợi hấp dẫn khó cưỡng nữa chứ, nếu mà mất đi thì anh ta chỉ có nước tiếc đứt ruột mà thôi.

Cố gắng dặn lòng vì vài căn biệt thự đẹp ở bãi biển, một vài đảo nhỏ của nằm trong phúc lợi của Minh Hào mà Peter phải cắn răng nài nỉ bạn thân của mình, anh chàng ủy khuất nói.

- Minh Hào à, tôi lỡ miệng thôi mà, để vỗ miệng lại ba cái tạ lỗi với cậu nhé.

Minh Hào không tin vào những gì mà mắt mình đang nhìn thấy, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng không hề nhẹ đối với cả một bầu trời giả tạo mà Peter mang lại.

- Cậu chơi trò con nít với tôi à?

- Hào à! Tôi chỉ lỡ miệng có một xíu mà thôi, không lẽ cậu lại nỡ tính toán với tôi à? Làm người ai nỡ làm thế đúng không?

Vừa nhỏ nhẹ nói vừa khuyến mãi thêm nụ cười "giả tạo" kèm theo vài cái chớp mắt nữa chứ.

Bộ dạng này của Peter mà bày ra trước mọi người thì có khối em ôm tim ngã gục xuống vì cái độ đáng yêu của anh ta, nhưng đối với Minh Hào thì đây lại là bộ dạng không thể giả tạo hơn của Peter, thật khiến cho anh cảm thấy buồn nôn mà.

Liếc xéo Peter một cái, Minh Hào không chần chừ thêm giây phút nào để tạt thêm gáo nước lạnh nữa vào người anh bạn thân của mình đâu.

- Không làm thế sao làm người? Lời tôi đã nói ra thì chả có rút lại đâu, đừng có bày cái bộ mặt buồn nôn đó ra trước mặt tôi.

Đấy, ngoại từ Khánh Tường ra thì con người này chẳng có xíu ngoại lệ đối với bất cứ ai đâu. Peter không thèm nói gì nữa, đành ôm cục tức trở lại vào bụng mà thôi, trong đầu còn đang lẩm bẩm tự chửi bản thân rằng chỉ tại cái miệng nhanh hơn não nên mới có kết cục hẩm hiu như thế này.

Ôi biệt thự xinh đẹp, bãi biển tuyệt đẹp lại bị thu hồi về với gia chủ rồi, buồn chết đi được.

Thấy Peter ngồi trầm ngâm một hồi trên vô lăng, Minh Hào có nhắc nhở nhẹ một chút.

- Cậu còn không mau đưa tôi tới chỗ cần đến? Không lẽ còn muốn tôi trừ lương như Hoàn Kim nữa sao?

Peter cứng người nhìn Minh Hào, con người này ỷ có nhiều tiền là muốn làm gì thì làm sao? Muốn cắt lương hay thu hồi phúc lợi chỉ cần một câu nói thôi sao? Liệu đây có phải là bạn thân của anh ta không vậy?

Thứ vô lương tâm.

Trong lòng suy nghĩ vậy thôi chứ Peter chả dám nói ra ngoài nữa đâu, không chừng nói ra rồi thì tên vô lương tâm này lại làm ra điều gì đó trái với luân thường đạo lý của anh thì khổ.

Thế nên đành phải ngậm ngùi lái xe đi tiếp vậy thôi. Chiếc xe lăn bánh bon bon trên đường, mang theo cảm xúc vội và của người nào đó và sự uất ức khóc không ra nước mắt của Peter.