Trong kịch bản không hề có cảnh tát Yêu Nguyệt. Dù gìđi chăng nữa, Yêu Nguyệt cũng là tì nữ bên cạnh Mạnh Cẩm Tâm, hiển nhiên cô ta phải răn dạy nhưng không đến nỗi ra tay đánh người.
Bởi vì diễn viên xảy ra tranh chấp, đạo diễn Hoàng Quốc Cường hét lên: "Cắt cắt cắt! Chuyện gì vậy? Yêu Nguyệt, lời thoại của cô không đúng."
Hứa Hi Ngôn đang định lên tiếng thì Hứa Tâm Nhu đã giành trả lời trước: "Đạo diễn Hoàng! Tôi đã nghiên cứu kịch bản rất tỉ mỉ, tôi nghĩ rằng đoạn vừa nãy thêm động tác Mạnh Chiêu nghi tát Yêu Nguyệt vào thì sẽ hay hơn, càng thể hiện được tính cách nhân vật hơn."
Ơ hay!
Rõ ràng là cô ta mượn việc công trả thù riêng, thế mà còn nói một cách đường hoàng như thế.
Hứa Tâm Nhu làm vậy đâu phải vì có lòng nghiên cứu kịch bản, rõ ràng là muốn nghĩ cách chỉnh cô mà!
Cóđiều, trong lúc quay phim, diễn viên thêm thắt hành động hoặc bộc phát cảm xúc ngay tại hiện trường là chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ cần phù hợp với tình tiết nội dung, có thể khiến cho kịch bản càng thêm hoàn chỉnh, thì bình thường đạo diễn đều sẽ chấp nhận.
Hoàng Quốc Cường ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, bèn đồng ý với đề nghị của cô ta: "Rất tốt! Cô rất chú tâm. Cứ dựa theo đoạn vừa nãy, làm lại lần nữa. Yêu Nguyệt, chúý lời thoại và biểu cảm của cô."
"Đạo diễn Hoàng, đoạn này có cần thiết phải tát không?"
Hứa Hi Ngôn thật sự muốn xin Hoàng Quốc Cường đừng nối giáo cho giặc được không?
"Cảnh này được, tôi có thể chấp nhận."
Hoàng Quốc Cường không muốn đắc tội Hứa Tâm Nhu, nhưng cũng không dám đắc tội Hứa Hi Ngôn, chỉđành đứng giữa giảng hòa: "Tâm Nhu, lát nữa đến cảnh tát thì cứ mượn góc quay."
"Biết rồi, đạo diễn Hoàng." Hứa Tâm Nhu đồng ý.
"Được rồi, diễn viên vào vị tríđi. Cảnh thứ ba vừa nãy NG, làm lại lần nữa, action!" Hoàng Quốc Cường nói.
Sau khi đập bảng, diễn viên diễn lại phân cảnh thứ ba một lần nữa. Mạnh Chiêu nghi hống hách ra lệnh: "Yêu Nguyệt, tát cho ta."
Hứa Hi Ngôn tiến lên, không nghe theo mệnh lệnh của Mạnh Chiêu nghi mà lại cầu xin cho Ngụy Mỹ nhân, xin Mạnh Chiêu nghi tha cho Ngụy Sính Đình.
Lúc này, trên gương mặt của Mạnh Chiêu nghi hiện ra vẻác độc. Cô ta vung tay tát một cái, khiến một bên má của Hứa Hi Ngôn đỏ bừng, ù cả tai.
Cô ta đánh thật, không hề mượn góc quay.
Hứa Hi Ngôn vốn đã biết Hứa Tâm Nhu sẽ không nghe theo đề xuất của Hoàng Quốc Cường, mà chắc chắn sẽđánh cô thêm lần nữa.
Dù gì cũng đãđánh rồi, cô cắn răng nhịn xuống để có thể thuận lợi quay xong cảnh này.
Nhưng thật không ngờ, Hứa Tâm Nhu đánh xong thì không nói lời thoại kế tiếp, Hoàng Quốc Cường phải hô cắt lần nữa: "Mạnh Chiêu nghi, cô ngây ra đó làm gì?"
Hứa Tâm Nhu giả vờ lấy lại tinh thần, xin lỗi Hoàng Quốc Cường: "Xin lỗi, đạo diễn Hoàng, vừa nãy tôi quên mất lời thoại."
"Nhớ cho kỹđi rồi làm lại. Tranh thủ diễn xong trong một lần luôn." Hoàng Quốc Cường nói.
Quên thoại...
Được thôi, Hứa Hi Ngôn cũng phục rồi, chỉ một câu quên thoại là phải diễn lại lần nữa. Cô ta viện cớ quên thoại không phải vìđểđánh cô thêm một lần sao.
Lúc Hứa Hi Ngôn đang quay, Phương Tiểu Tranh đến đoàn phim tìm cô, muốn hỏi cô vì sao không từ mà biệt, vừa vặn nhìn thấy cảnh Hứa Tâm Nhu tát Hứa Hi Ngôn.
Hi Ngôn bịăn tát hai lần mà còn không diễn xong.
Phương Tiểu Tranh biết rõ những chuyện ẩn chứa bên trong, vừa nhìn đã biết ngay Hứa Tâm Nhu cốý.
Cô thật sự thấy sốt ruột thay cho Hứa Hi Ngôn. Bây giờđạo diễn nói làm lại, lẽ nào Hứa Hi Ngôn phải để cho đóa sen độc Hứa Tâm Nhu kia tát thêm lần thứ ba?
Bạn thân là côđây thật sự không thể khoanh tay nhìn được nữa.
Phân cảnh thứ ba, lần quay thứ ba bắt đầu, máy quay chuẩn bị.
Yêu Nguyệt quỳ xuống cầu xin Mạnh Chiêu nghi bỏ qua cho Ngụy Mỹ nhân, Mạnh Chiêu nghi ra vẻ hung ác, giơ tay chuẩn bị tát Yêu Nguyệt. Ngay vào lúc này, mọi người bỗng xôn xao ầm ĩ.
Phương Tiểu Tranh vốn đã chuẩn bị bước ra giúp Hứa Hi Ngôn cũng dừng bước lại, quay đầu nhìn.
Cái tát của Hứa Tâm Nhu chưa kịp giáng xuống, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút qua bên kia. Đạo diễn Hoàng Quốc Cường, đạo diễn chấp hành Dương Dũng và trợ lí trường quay đều vội vàng đứng dậy chào đón.
Ai đến vậy?
...