Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ

Chương 22

Sáng sớm hôm sau Nhược Ca sắp xếp lại tay nải lên đường. Vương Bành không có cách nào giữ nàng lại đành gật gù tiễn nàng.

Vương Tiểu Kha cùng Tiểu Thanh cũng đã thức từ rất sớm để chuẩn bị ít bánh quế đựng trong hộp gỗ nhỏ, dặn nàng trên đường ăn một chút để lót dạ.

Vương Bành nhìn hai nàng nửa đùa nửa thật, vuốt chòm râu cười lớn.

" Mau mau trở lại ta liền gả nhi nữ cho ngươi, người chịu đựng được nó cũng không có mấy người, ương bướng như vậy phải mau gả, gả được cho ngươi lão phu ta coi như được an nhàn "

Nhược Ca gãi đầu cười trừ, có chút ái ngại nhận hộp kẹo từ Vương Tiểu Kha.

" Vương cô nương thật chu đáo, ta sẽ để dành thứ quý giá này ăn thật lâu. "

Vương Tiểu Kha dẫm vào chân Vương Bành cười như không cười.

" Một chút bánh quế ngươi không ăn nhanh sẽ mau hỏng, nếu muốn ta lại có thể làm cho ngươi, không cần khách khí"

Nhược Ca lạnh sống lưng lui lại mấy bước, liên tục gật đầu, chắp hai tay cáo từ hai cha con họ Vương lên đường cùng Bạch Mã Phát.

Trên đường Nhược Ca cứ luyên thuyên chuyện trên trời dưới đất đến Bạch Mã Phát cũng hận không thể hất ngã nàng. Cái con người này cứ yêu này yêu nọ, ta mới không hiểu nha.

Đến được cổng thành biên giới nước Liễu, nàng bị các lính canh bắt dừng lại kiểm tra đồ đạc, trong tay nải cũng không có thứ gì nguy hiểm liền phất tay để nàng đi.

" Mừng ngươi đến nước Liễu, qua cổng là Làng Hoa Đào, ngươi có thể vào thăm quan "

Vào đến cổng thành, nàng dắt Bạch Mã Phát chậm rãi đi dạo quanh khu chợ tấp nập, có rất nhiều loại bánh, hay kẹo có hình thù kì lạ. Đặc biệt là khắp nơi đều toàn là cây hoa đào. Hiện tại là mùa xuân, cho nên cây nào trên cành cũng nặng trĩu nhưng bông hoa màu hồng nhạt. Mỗi khi gió lay nhẹ, cánh hoa cũng theo gió lập lờ bay xuống. Nàng lấy tay hứng lấy cánh hoa ấy thật nâng niu.

Hoa đào hửm, nàng cũng thật nhớ mỗi khi dịp lập xuân này đến. Mùa của cây cối đâm trồi nảy lộc, một mùa khí hậu ấm áp khiến lòng người không vui cũng hài hoà theo cái khí hậu ấy. Hôn nhẹ lên cánh hoa đào rồi thả nhẹ nó xuống. Hoa đẹp cũng chỉ có thể ngắm, cũng không thể hoà giải nỗi đau trong lòng, ngươi như vậy nhẫn tâm cho ta một cái tương tư, muốn quên nhưng không thể quên. Mạc Di, nàng quá đáng lắm, cho ta một cái ấm áp lại đẩy ta xuống bờ vực sâu thẳm lạnh lẽo với một chút ánh sáng. Giống như ta thật đã lạnh lẽo tâm can nhưng nghĩ đến nàng lại liền cảm thấy một chút ấm áp. Ta là như vậy, thật đơn giản cũng thật ngu ngốc...Ta không ngốc! Là thân chủ ngươi ngốc!

Đi qua cửa hàng lưu niệm, nàng dừng chân mua một cái châm ngọc màu xanh biếc khắc bông hoa thật bắt mắt, là hoa gì a? Nàng chính là mù hoa nha, thấy đẹp thì nàng mua thôi, chắc chắn Mạc Di đeo sẽ rất hợp.

Nàng đập hai tay vào má, lắc đầu cho thật tỉnh táo.

Ngươi lại nghĩ đến nàng.

Cất trâm ngọc vào trong áo, nàng không quên chọn cho Mạc Hy một cái ngọc bội hình mèo khắc đá kì lạ màu đen tuyền . Hoá ra nơi này cũng chuộng làm thú a, xem ra nguồn gốc của ngọc bội hình thú bắt đầu từ đây.

Theo chỉ dẫn của người dân, nàng lại phải cùng Bạch Mã Phát đi một ngày đường đến kinh đô Đại Liễu, cầm theo chiếu thư hoàng thượng đã chuẩn bị sẵn đưa ra cho lính gác. Lính canh mau chóng vào bẩm báo gì đó, một lúc sau nàng liền nhìn thấy một nam nhân mặc giáp bạch kim cùng thanh kiếm to trên tay. Y uy nghiêm chống thanh kiếm xuống đất , gặng hỏi nàng bằng giọng nói ý nào cũng là đe doạ cùng khinh thường.

" Ngươi là sứ giả đến thương lượng? Chỉ một mình ngươi?"

Nàng khó hiểu nghiêng đầu.

" Có gì sao? Ta tôn trọng hoà bình, ta đến đây cũng vì hoà bình, nếu mất mạng một mình ta mất mạng, không phiền nhiều người cùng ta mất mạng như vậy"

Bệnh nghề nghiệp làm nàng bắt đầu tò mò quan sát trọng tâm trên người nam nhân này. Cũng có khí chất, độ khoảng năm mươi năm, cái lệnh bài ở hông hắn làm nàng chú ý hơn cả.

Huỳnh? Huỳnh tướng quân?

Y nhăn mày quan sát nàng một hồi, ra hiệu nàng theo sau, còn không quên đe doạ.

" Ngươi dám dở trò thì xem như ngươi không cần mạng của mình "

Nhược Ca gật đầu,thở dài ngoan ngoãn theo sau.

Đến cổng lớn, nàng như được rửa mắt nhìn không thôi. Nơi này còn tráng lệ hơn Đại Mạc. Xem ra, Mạc Đình có lo lắng cũng là chuyện bình thường. Đại Liễu là một đất nước hưng thịnh, còn Đại Nguyên thì sao? Không lẽ lợi hại hơn Đại Liễu rất nhiều lần nên Mạc Đình mới cầu hoà bình hợp tác chống lại Đại Nguyên.

Huỳnh tướng quân dặn nàng chờ ngoài này để y vào bẩm báo hoàng thượng.

Nhược Ca trầm mặc một lúc, cũng không để ý đến lời dặn của Huỳnh Minh, nàng nhắm mắt lại cố gắng nhớ lại nội dung trong cuốn giã sử , Đại Nguyên làm loạn khắp nơi là nguyên do gì? Vì sao lại muốn đi xâm lấn các nước khác? Sự kiện quan trọng như vậy hiện tại nàng lại quên mất, rốt cuộc là cái nguyên do gì gì mà bắt cóc, cái gì mà ghen tị a???

Thái giám gọi mãi cũng không thấy nàng có động tĩnh, liền phất tay ra hiệu cho hai lính gác.

" Nhấc hắn vào, chắc hắn quá sợ hãi mà bất động rồi"

" Rõ!"

Thấy hai tên lính gác, mỗi người một bên tay xách nàng lên ,nàng mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, dãy dụa một lúc hai tên lính gác cũng thả nàng ra.

" Ta tự vào được, không cần các ngươi xách ta như thế a!!!"

Nàng hít một ngụm khí bước vào điện chính, Vua Liễu bình thản nhấp một ngụm trà, không để ý đến nàng.

Nhược Ca hành lễ nên mắt vẫn nhất nhất nhìn xuống đất, nàng không để ý rằng từ khi nàng bước chân vào điện, ánh mắt ấy vẫn nhìn nàng mãi không rời, môi cong nhẹ.

Liễu Yến thì thầm với cha nàng, y cũng không nói gì, phất tay áo mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm .

" Ngươi là sứ giả a? "

Nhược Ca nghe thấy giọng nữ nhân nhè nhẹ cách nàng không xa, nghe được thoang thoảng mùi phấn hoa trên cơ thể nàng, cái mùi phấn hoa này cũng thực giống của Liễu Yến, chắc hẳn là phi tử được vua Liễu sủng ái nên tặng cống vật giống công chúa a? Nàng gật gù bởi suy luận của mình. Làm như lễ nghi, phục tùng người trước mặt nên cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ khẽ đáp lại.

" Ân, tại hạ chính là sứ giả thay Đại Mạc cầu bình"

Nữ nhân ấy lại tiến gần nàng hơn, mùi phấn hoa ngày càng gần nàng. Một cơn gió ấm thổi vào tai nàng, cùng giọng nói quen thuộc khiến nàng run lên một hồi, cũng không dám đẩy người kia ra hay hành động như là che tai lại.

" Ta hỏi lại lần nữa. Ngươi là sứ giả đến cầu bình hay là sứ giả đến cầu thân? "