Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 21: Thư kí

\- Vậy Lâm tổng, tôi là nhân viên tổ nào ạ?

Nguyệt Nhi thấy Lâm Ngạo Thiên không lên tiếng gì nên đành cất tiếng hỏi.

\- Cô ngồi đó đi, làm thư kí!

Giọng nói trầm trầm vang lên, nhưng lại quyền uy mang tính chất mệnh lệnh cấm cãi.

\- Dạ vâng! Lâm tổng cần gì để tôi làm ạ.

\- Cô ngồi yên đó là được.

\- Dạ.

Nguyệt Nhi cảm giác như mình đang ở kho đông lạnh vậy. Không hổ danh là Lâm Ngạo Thiên tàn khốc, thật lòng cô có chút sợ hãi.

Ngồi ở vị trí thư kí quá là nhàn dỗi, Nguyệt Nhi cô chẳng có gì để làm cả. Chán quá cô đi đọc truyện online.

Một lúc sau, phòng làm việc rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có thể nghe thây tiếng thở. Giữa lúc đó có một tiếng khóc thút thít.

Lâm Ngạo Thiên nhíu mày, chuyển tầm mắt sang cô gái nhỏ đang ngồi trước màn hình máy tính. Khoé mắt cô ngấn nước, tiếng sụt sịt vang lên.

Hắn lo lắng bước tới chỗ cô:

\- Em làm gì vậy?

\- Ơ ơ, Lâm tổng!

Nguyệt Nhi vội vã tắt màn hình máy tính lại. Lâm Ngạo Thiên có vẻ mất kiên nhẫn:

\- Tôi hỏi tại sao em lại khóc?

\- Tôi...

"Chết rồi, vừa nãy mình đọc truyện đến đoạn cảm động quá nên khóc. Nói ta anh ta sẽ đuổi việc mình mất."

\- À...có bụi bay vào mắt. Đúng rồi, là vậy đó!

Vội bịa đặt ra một lí do hoang đường, Nguyệt Nhi nói. Nhưng vẫn chẳng giấu nổi Lâm Ngạo Thiên.

Lâm Ngạo Thiên nhìn cô chăm chút, sau đó ép cô sát vào bàn làm việc, hai tay chống xuống bao vây lấy cô.

\- Lâm tổng...

\- Một nói, hai lập tức nghỉ việc. Chọn đi

Tiểu bảo bối ăn gan hùm rồi ư, lại dám đi nói dối hắn. Hừ, nhất định tối nay phải dạy cho cô một bài học.

\- Tôi đọc truyện...

Nguyệt Nhi sợ tái mặt, lắp bắp trả lời. Lâm Ngạo Thiên này quả thực tàn khốc như lời đồn.

\- Tại sao nãy nói dối?

\- Vì sợ bị đuổi việc.

Lâm Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ đang chút sợ hãi, hắn hận không thể ăn cô ngay lập tức. Đành cúi xuống chuẩn xác mà hôn lên bờ môi gợi cảm của cô để an ủi tiểu đệ của mình.

Nguyệt Nhi bị doạ hết hồn. Lâm Ngạo Thiên nổi tiếng là không gần nữ sắc mà hiện giờ đang cưỡng hôn cô ư? Cha mẹ ơi, ai hãy nói với con đây chỉ là mơ đi.

Lập tức Nguyệt Nhi đẩy hắn ra:

\- Xin lỗi Lâm tổng, tôi có chồng rồi.

\- Đó là chuyện của em, không liên quan đến tôi.

Lâm Ngạo Thiên hời hợt nói, nhìn cô một lúc rồi hắn mới thong thả bước về chỗ làm việc của mình. Sau đó phòng làm việc tiếp tục rơi vào trạng thái yên tĩnh

\*\*\*\*\*\*\*\*

Chap 25: Điều Lâm Ngạo Thiên lo ngại

Ngày làm việc đầu tiên của Tần Nguyệt Nhi vô cùng nhàn rỗi, hết ngồi đọc truyện, rồi chơi game. Lâm Ngạo Thiên chỉ tức giận chuyện cô nói dối thôi chứ không hề cấm cô làm việc riêng. Sau lần hắn cưỡng hôn cô thì phòng làm việc không còn bất kì tiếng động nào nữa. Không ai nói với ai câu nào, thậm chí hai ánh mắt chưa từng giao nhau.

Cuối cùng cũng hết giờ làm việc, Nguyệt Nhi vui vẻ chào tạm biệt Lâm Ngạo Thiên rồi ra về. Khi cô bước ra khỏi phòng, hắn mới tháo mặt nạ dịch dung xuống.

"3 ngày trước...

\- Lão đại, phu nhân...

Từ Khải ấp a ấp úng bước vào phòng làm việc của Lâm Ngạo Thiên, như đang muốn báo cáo gì đó.

\- Sao, cô ấy bị làm sao?

Thấy vẻ ấp úng của Từ Khải, Lâm Ngạo Thiên không khỏi lo lắng mà hỏi lại.

\- Cũng không có gi to tát, chỉ là sáng nay phòng nhân sự nhận được hồ sơ xin việc của phu nhân.

Từ Khải cầm trên tay tập hồ sơ rồi đặt xuống bàn Lâm Ngạo Thiên.

\- Đặc cách tuyển thẳng cho cô ấy."

Đó chính là lí do mà Nguyệt Nhi được tuyển thẳng không cần phỏng vấn. Lâm Ngạo Thiên đã biết hôm nay cô sẽ đi làm nên cố tình đeo mặt nạ vào để cô không nhận ra mình. Hắn sợ khi cô biết được thân phận của hắn chính là Lâm Ngạo Thiên thì cô sẽ chạy mất. Vì thế mà cho đến ngày hôm nay hắn vẫn giấu cô, chờ đến ngày tình cảm của cô đối với hắn thật sâu đậm thì hắn mới có thể nói ra sự thật được.

\- Gia Long, phái người theo sát bảo vệ phu nhân.

Lâm Ngạo Thiên ra lệnh. Trải qua sự việc bị ám sát, hắn không thể không đề phòng. Kẻ thù của hắn giờ đã biết đến sự tồn tại của cô rồi nhất định họ sẽ gây trở ngại cho cô. Trước kia Lâm Ngạo Thiên ung dung tự tại, không sợ một ai là vì hắn chỉ có một mình, không ai có thể nắm thóp của hắn được. Giờ đây cô xuất hiện, chắc chắn cô sẽ bị người khác nhòm ngó.

\- Rõ thưa lão đại!

\*\*\*\*\*\*

Phương gia...

\- Đã đến lúc chúng ta nên tạo bất ngờ cho Lâm Ngạo Thiên rồi!

Lão A Bính phục tùng Phương Bình Lâm để có thể trả thù Lâm Ngạo Thiên vì hắn đã tiêu diệt hết sào huyệt của ông ta. Và hắn còn cướp đi món hàng của ông ta nữa, chuyện này cho đến giờ ông ta ghi nhớ rất rõ.

\- Ông vội gì chứ, Hứa gia đang chuẩn bị tấn công người phụ nữ của hắn kìa.

Phương Bình Lâm ngồi thong thả hút điếu xì gà. Làn khói mờ mờ ảo ảo bay lên trong không trung.

\- Ý của Phương lão đại là...mượn đao giết người!

Lão A Bính sáng mắt lên. Trước kia lão chỉ là một ông chủ nho nhỏ chuyên buôn người chứ đâu phải người làm ăn trí lớn như Phương Bình Lâm và Lâm Ngạo Thiên kia chứ. Mấy chuyện này vốn dĩ lão không hiểu.

\- Đúng vậy, đợi đến khi họ ra tay, chúng ta chỉ cần ngồi chờ mà thôi. Ông hiểu không?

\- Dạ dạ, tôi hiểu rồi ạ!

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Biệt thự Lâm gia...

\- Phu nhân, cô không khoẻ sao?

Dì Cương đứng ngoài cửa gọi nãy giờ nhưng không thấy cô trả lời. Dì rất lo lắng và sốt ruột.

Nguyệt Nhi nằm ở bên trong phòng. Cô cũng nghe thấy dì Cương gõ cửa nhưng cô lười đi mở lắm. Giờ đầu óc cô vô cùng rối rắm vì hôm nay lại để cho Lâm Ngạo Thiên kia cưỡng hôn. Cô bây giờ không biết nên đối mặt với Ông Xã kia như thể nào, chỉ cảm thấy có lỗi.

\- Ồn quá đi, dì đừng gọi cháu nữa.

Nguyệt Nhi lấy gối bịt hai tai lại, chui tít vào trong chăn bông ấm áp. Đúng lúc đó, Lâm Ngạo Thiên trở về, hắn thấy Dì Cương đứng ngoài cửa nên hỏi:

\- Sao vậy?

\- Phu nhân cứ nằm trong phòng, tôi gọi cô ấy xuống ăn tối nhưng cô ấy không chịu mở cửa.

Dì Cương lo lắng báo lại sự việc cho Lâm Ngạo Thiên.

\- Được rồi, dì cứ xuống lầu đi!

Lâm Ngạo Thiên lấy từ trong túi ra chìa khoá dự phòng. Chốc lát, cánh cửa mở ra.

\- Bà xã, em không khoẻ ư?

Hắn bước đến giường và ngồi xuống hỏi han cô, giọng đầy sủng nịnh.

\- Em không sao!

Giờ cô mới chịu chui từ chăn ra, y như con mèo nhỏ dễ thương. Giọng nói của cô còn có sự nũng nịu nữa.

\- Vậy xuống ăn tối đi! Không ăn tôi sẽ xót xa lắm.