Editor : Yume0000 Chỉ đơn giản là từ một cái điện thoại cũng có thể khiến người khác cảm giác được sát khí cho dù không hề nhìn thấy, đối phương thật không đơn giản nha!
Tịch Anh vén vén mí mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Việc tư của tôi, không liên quan gì tới các người."
Lão cảnh sát nhân dân lập tức bị câu nói này làm cho nghẹn họng đến nói không lên lời.
Đúng vậy đó, nhân gia gọi điện cùng ai thì bắt buộc phải nói cho ông sao, coi như có nói là ai, ông biết không?
"Cô đây là thái độ gì! Có tiền thì ngon? Có tiền là có thể lớn lối như vậy? Rõ ràng là do cô đụng vào người ta còn dám lí lẽ hùng hồn như thế!" Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi không nhịn được bèn bạo phát tính tình, không phân tốt xấu đưa ra một loạt chỉ trích.
"Phách lối?" Tịch Anh cảm thấy rất muốn cười.
Cô rời ghế ngồi đứng thẳng người lên, vô tư vô lự đi về hướng của cảnh sát trẻ tuổi.
Đôi mắt đen ngòm của cô phảng phất tựa như điểm cực hạn của một hang động sâu thẳm, mang theo bão tuyết cuồng lệ băng giá cuồn cuộn cuốn tới.
Cô dừng lại trước mặt cảnh sát nhân dân trẻ tuổi, tiện tay cầm lên từ trên bàn một chén trà trắng men.
"Cô muốn làm cái ..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lời của cảnh sát nhân dân trẻ tuổi còn chưa nói hết, Tịch Anh bèn dứt khoát đem chén trà hướng tới đầu hắn mà đập.
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi lập tức nhắm nghiền hai mắt lại, khuôn mặt dữ tợn, giống như trên mặt đã bị che kín bởi mảnh vỡ đồ sứ một dạng.
Nhưng mà, anh ta không chờ được cảm giác đau đớn như trong dữ liệu, mà là bị một đống nước nóng tung toé trên mặt.
"Tê! Nóng nóng nóng!" Hắn không ngừng ôm lấy mặt, đem nhiệt độ đốt người của nước trà lau đi.
"Xùy." Tịch Anh khinh thường khẽ cười một tiếng, chén sứ trong tay cô dường như trở lên mềm mại mà hóa thành bột phấn trong lòng bàn tay.
[ ta triệt thảo tập võng*! ! ] Tiểu Ức Ức kinh hô trong lòng!
<*> Ta triệt thảo tập võng, theo internet, ý chỉ "Ta giết". Theo Tiếng Trung "ta triệt thảo tập võng" là loại từ thông dụng trên internet dùng để trêu chọc, chỉ ý nói đùa vui.
Đây là cái gì? Tay không làm nát chén sứ sao? Đây là Vị Diện thuần hiện đại không có bất kỳ liên quan gì tới dị năng nguyên tố hay Tu Chân, loại chuyện này sao có thể phát sinh a!
Chủ Thần đại đại ngươi ra nhanh một chút để duy trì trật tự Vị Diện! Bảo Bảo nguyện ý bị ngươi trào phúng lần nữa!
Nhưng mà, Tiểu Ức Ức không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.
Nguyên bản khuôn mặt trắng nõn của cảnh sát trẻ tuổi đã bị bỏng đến nỗi đỏ cả một mảng, đôi mắt màu đỏ mở to do bị bỏng trợn lên giận dữ nhìn Tịch Anh.
Tịch Anh chậm rãi phủi bột phấn trong tay xuống nền đất, kỹ năng châm chọc được mở lên tối đa: "Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn để anh lĩnh hội một chút, cái gì mới gọi là, phách lối —— "
Mỗi lúc nghe nói hành vi của mình không hợp, Tịch Anh luôn không nhịn được muốn chứng minh một chút.
Ví như Ngải Linh Linh nói cô nhằm vào cô ta, ví như viên cảnh sát trẻ tuổi kia nói cô phách lối.
Nếu như không phục, cô còn có thể khoa trương hơn một chút.
"Cô, cô còn biết nơi này là cục cảnh sát không? Dựa vào cái gì mà cô có thể làm càn trong cục cảnh sát như vậy!" Viên cảnh sát trẻ tuổi quả nhiên là trẻ tuổi, cũng đã ăn một vố thua thiệt của Tịch Anh mà vẫn không biết thu liễm kiêu căng.
Lão cảnh sát nhân dân đứng ở một bên cũng rất thức thời ngậm miệng lại, lắc lắc đầu.
Người trẻ tuổi mà, quá không giữ được bình tĩnh.
Vị Tịch tiểu thư này rõ ràng là có chỗ dựa, nếu không thì không khả năng không kiêng nể gì như thế cả.
"Dựa vào cái gì? Chỉ bằng cô ấy là vị hôn thê của tôi!" Một giọng nam trầm xen lẫn sự tức giận lôi đình truyền đến từ cửa ra vào.
Cảnh sát nhân dân trẻ tuổi che một bên mặt mình nhìn về phía cửa.
Một nhóm quân nhân bước chân chỉnh tề tiến đến, chia thành hai nhóm đứng xếp ở hai bên.
Người đàn ông mặc quân trang màu lục bước trên khí tức lạnh lùng đi đến, khuôn mặt hắn lãnh đạm, ánh mắt sắc bén, trong tay còn nắm chặt một chiếc roi da phản quang màu đen.( tại sao lại là roi da a~~~? Why ? Tưởng phải súng chứ, anh đây là muốn chơi SM chắc )
"Này, tư lệnh đại nhân của tôi." Tịch Anh mặt mày cong cong, hướng về phía Cố Phạm Đình lộ ra hai hàm răng trắng toát.
Cố Phạm Đình đang vô cùng tức giận thì bị một tiếng "Tư lệnh đại nhân của tôi" dội tắt.
***