Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 30

Hai huynh đệ nói chuyện Tịch Tây vốn không có ý muốn quấy rầy, cho nên lần này cậu không có trực tiếp lấy nước lọc cho Lăng Mộc Phong mà là đến phòng bếp pha trà, khi cậu bưng bốn chén trà đi ra chỉ thấy Lăng Miện Tỉnh kéo Cố Tiểu Bắc đi ra ngoài cửa.

Cố Tiểu Bắc nhăn mặt không muốn đi, thời điểm quay đầu lại nhìn thấy Tịch Tây mới nở nụ cười, “Anh trai, anh trai em đi rồi, anh đến lúc đó phải nhớ tìm em chơi ah.”

Tịch Tây không thể tưởng được bọn họ như vậy đã đi, sững sờ, trên mặt tràn đầy không nỡ, “Được, lần sau đến anh trai chơi a.”

“Ừ!” Cố Tiểu Bắc không ngừng gật đầu, sau đó đã bị Lăng Miện Tỉnh kéo đi.

“Ài!” Nhìn bóng lưng hai người, Tịch Tây thở dài một hơi, “Tiểu Bắc đứa nhỏ này rất tốt, tôi còn nghĩ có thể cùng nó ở chung một thời gian ngắn, như thế nào nhanh như vậy đã…”

“Ca ta muốn dẫn nó về nhà, còn mong về nhanh một chút ấy.” Nghe được cậu nói thầm Lăng Mộc Phong mặt không biểu tình nói ra.

Tịch Tây nhớ tới Cố Tiểu Bắc nói nhà nó ở chỗ rất xa liền nở nụ cười, “Cái đứa bé kia thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng là rất thoải mái, tôi ngược lại cảm thấy nó rất có phúc khí đấy.”

“Cũng được.” Lăng Mộc Phong phiết môi, ” Ca ta là người nào, người có thể làm cho hắn một lòng thương yêu kiếp trước chắc phải bái mấy chục tòa miếu mới có được cái phúc phận này đấy.”

Tịch Tây không đồng ý hắn tài trí hơn người nói, “Ca của anh không sai nhưng cái đứa bé kia…”

“Dừng!” Lăng Mộc Phong mặt có đen một chút, “Chúng ta không cần quá quan tâm đến hai người bọn họ, nhưng có điều…” Lăng Mộc Phong một tay cắm túi quần đứng lên, trên mặt bình thản đến làm cho người nhìn không ra hắn đến cùng suy nghĩ cái gì, vươn tay bưng một ly trà nhấp một miếng, con ngươi mới chằm chằm nhìn vào Tịch Tây, “Chuyện của bọn họ cậu thấy thế nào?”

“Ah, chuyện gì?” Tịch Tây thoáng cái không theo được mạch suy nghĩ của Lăng Mộc Phong.

Lăng Mộc Phong nhíu mày, “Vừa rồi bọn họ không phải hôn môi trước mặt cậu sao? Như thế nào, không có khiếp sợ?”

Tịch Tây không biết nên trả lời thế nào, trước đây cậu chưa từng có phát sinh qua chuyện như vậy, bưng khay đặt trên bàn trà, sau đó chính mình bưng lên một ly uống một ngụm mới nói: “Vô luận như thế nào, tôi chúc phúc bọn họ.”

“Ah?” Lăng Mộc Phong khiêu mi, ánh mắt lại nhiễm lên vui vẻ, hướng Tịch Tây vẫy tay, “Tới, tôi cho cậu biết một bí mật…”

Tịch Tây từ trong chén trà nghi hoặc ngẩng đầu, gặp gương mặt đẹp mắt của Lăng Mộc Phong sinh ra một cỗ nhu hòa kỳ dị, cậu khẽ giật mình sau đó nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn, nhưng vừa ngồi xuống eo đã bị người ghìm chặt, sau đó cậu thấy Lăng Mộc Phong cúi đầu xuống, trong khi cậu còn đang kinh ngạc miệng đã bị người ngậm lấy.

‘Choang!’ Chén trà trong tay hoa lệ lệ tự rơi xuống đất, vỡ ra nhiều mảnh nhỏ cùng bọt nước tung toé.

Tịch Tây hoàn toàn ngây dại, mắt mở thật to, vừa vặn chống lại ánh mắt mang ý cười của Lăng Mộc Phong, sau đó con ngươi dần đóng lại, lưu lại hai hàng lông mi thật dài cho hắn thưởng thức.

Miệng bị người phong bế, bị người không lưu tình chút nào gặm cắn liếm láp, sau đó có đầu lưỡi mềm mại đẩy ra môi của cậu, lại để cho đầu lưỡi của mình tiến vào, quét ngang cướp đoạt.

Mùi vị đầu lưỡi bị người cuốn lấy quá mức chấn kinh rồi, doạ sợ linh hồn nhỏ bé của Tịch Tây, cậu không biết mình nên phản ứng như thế nào mới đúng. Đẩy hắn ra, như Cố Tiểu Bắc vừa rồi giãy dụa? Nhưng là cậu không mảnh mai như Cố Tiểu Bắc ah, như vậy rất khó coi ah!

Chẳng lẽ thật sự cứ như vậy mặc hắn hôn?! Vậy cậu chẳng phải là lỗ lớn rồi, mặc dù là nam tử không có gì tổn thất nhưng là… Tịch Tây có chút tức giận nghĩ đến nên làm thế nào thoát khỏi nụ hôn của Lăng Mộc Phong nên đương nhiên có thể cảm giác được Tịch Tây ngay từ đầu khiếp sợ cứng ngắc trở nên mềm nhũn thất thần.

Cái này lại để cho hắn đen mặt, chẳng lẽ nụ hôn của hắn không có lực hấp dẫn như vậy?

Giống như trừng phạt ở trên đầu lưỡi dùng sức cắn một ngụm làm Tịch Tây đau đến rơi lệ, thân thể đều co lại một chút, khóe mắt hồng hồng trừng Lăng Mộc Phong, cái người này quá nhẫn tâm rồi, chiếm được tiện nghi chẳng lẽ còn muốn cắn đứt lưỡi cậu sao?

Lăng Mộc Phong lúc này mới thoả mãn rời miệng Tịch Tây, híp mắt nhìn cậu vẻ mặt ngẩn ngơ, bên môi cười rất là thỏa mãn.

“Anh…” Tịch Tây rốt cục tìm được thanh âm của mình rồi.

“Cảm giác như thế nào, hửm?” Lăng Mộc Phong trực tiếp xem nhẹ lời nói của Tịch Tây, cười tủm tỉm lè lưỡi liếm lấy một chút bờ môi của mình nói, “Kỳ thật em cũng rất vừa mắt anh đấy, tư vị cũng hợp tâm anh, không bằng em chúc phúc chúng ta?”

Tịch Tây há hốc vì kinh ngạc, miệng nhích tới nhích lui lại chỉ có thể phát ra hai từ anh anh tôi tôi.

Lăng Mộc Phong cũng không quản nhiều như vậy chỉ cảm thấy ca hắn tới thật là đúng lúc, hắn đang lo lắng như thế nào giúp cho Tịch Tây thông suốt, hiện tại có một cơ hội hắn không lợi dụng mới là đồ ngốc.

Ân… Ngày mai sẽ phải rút quân về quân khu rồi, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng là đều không khả thi, cho cậu biết đơn giản chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng muốn cho hắn mở miệng hơn nữa lại để cho chính mình tại trong lòng cậu lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa sẽ phải chơi liều, nếu không hắn chân trước đi cậu chân sau liền đi xem mắt vậy thì làm sao bây giờ?

Vốn hắn đã nghĩ đến nếu quả thật nghĩ không ra biện pháp tốt liền dùng cái trò cũ rích này, chính mình ngày mai phải về quân khu vậy đem Tịch Tây chuốc say sau đó kéo lên giường, đến lúc đó cũng không sợ cậu từ chối nữa.

Bất quá hiện tại… Lăng Mộc Phong nghiêng mắt nhìn tới khuôn miệng vừa rồi bị chính mình mút đến sưng đỏ, híp híp mắt rất nghiêm túc tự hỏi hiện tại có nên ngay lập tức đè người ra hay không.

Tịch Tây đang trì độn thời điểm nhìn đến ánh mắt Lăng Mộc Phong cũng đã hiểu, trong lòng vô cùng chấn động, ngực lành lạnh gắt gao có loại cảm giác không có thực lại để cho cậu toàn thân nhịn không được hoang mang, phút chốc vỗ đùi đứng lên run run rẩy rẩy mà nói: “Ah, tôi, tôi vừa rồi đã quên đóng vòi nước trong bếp, tôi, tôi trước đi…”

Lăng Mộc Phong cười lạnh, hắn để cho cậu lùi vào trong vỏ hắn cũng không phải là Lăng Mộc Phong rồi!

Sau đó, bên môi nụ cười còn chưa hạ xuống hắn đã lưu loát bay qua ghế sô pha đi tới trước mặt Tịch Tây cầm chặt cổ tay của cậu, “Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy!” Sau đó, Tịch Tây cảm giác được trên tay đau xót, trời đất quay cuồng chính mình đã nằm ở trên ghế sa lon, mà Lăng Mộc Phong tức thì áp tại trên người mình từ trên cao nhìn xuống.

Tịch Tây thực bị doạ sợ rồi, miệng không ngừng run rẩy, “Lăng, Lăng Mộc Phong ah, tôi, tôi là nam mà…”

Lăng Mộc Phong trực tiếp xem nhẹ lời cậu nói, bờ môi nghiêng vểnh lên, “Em không nói anh thật đúng là không biết đây này! Nếu không… Vậy anh kiểm tra, được chứ?” Nói xong, một tay xoa hầu kết Tịch Tây bởi vì khẩn trương mà không ngừng trượt, đầu ngón tay miết nhẹ khiến cho Tịch Tây cảm giác mình trái tim đều muốn ngừng đập.

“Không, không cần kiểm tra…” Tịch Tây khóc không ra nước mắt.

“Hừ.” Lăng Mộc Phong câu môi cười lạnh, tự cao tự đại nói: “Tịch Tây, anh cho em biết, em cả đời này cũng chỉ có thể bị anh áp!”

Tịch Tây trước mắt kinh hoảng, cả giận nói: “Anh, anh nói thô tục! Anh, anh là quân nhân anh…”

“Nói trọng điểm!” Lăng Mộc Phong ánh mắt lạnh đến không thể lạnh hơn, nắm cằm của cậu ngữ khí cường ngạnh ra lệnh: “Lại nói linh tinh xem anh không lập tức xử lý em!”

Tịch Tây nghe chỉ kém mắt trợn trắng lên ngất đi, nghe đi, hãy nghe đi, cái này là lời một người lính nên nói sao, nói hắn là lưu manh còn có người tin!

“Ân?” Lăng Mộc Phong híp con mắt uy hiếp.

Lăng Mộc Phong không hổ là một người lính, bị hắn đè nặng thân là giáo viên thể dục Tịch Tây cũng không thể động đậy, nuốt nuốt nước bọt Tịch Tây lựa chọn từ nói, “Anh, anh là đồng tính luyến?”

“Nói trọng điểm!”

“Anh vừa ý tôi sao?!” Tịch Tây bị hắn nói như vậy trong lòng cũng giận theo lớn tiếng rống lên. Con mẹ nó ai mới là người phải nổi giận a!

“Đúng, anh vừa ý em rồi.” Lăng Mộc Phong thoả mãn nở nụ cười. Rất tốt, phi thường tốt…

“Nhưng, nhưng tôi không phải là đồng tính luyến ái…” Tịch Tây ấp úng nói nhưng chẳng biết tại sao trái tim lại đập nhanh.

“Anh biết rõ em không phải, nhưng anh biết em thích anh cũng là sự thật.” Lăng Mộc Phong cười đến tự phụ.

“Tôi không có!” Tịch Tây phản bác.

“Không?” Lăng Mộc Phong cười lạnh, “Em lần đầu tiên đã bị sắc đẹp của anh mê hoặc, thứ hai bị khí thế của anh cường áp, thứ ba bị tài nấu nướng của anh thu phục. Em lại để cho anh nghênh ngang tiến vào địa bàn của em, mà ngay cả… đồ dùng cá nhân muốn mua đều hỏi ý kiến anh! Em sợ anh sinh khí, sợ anh không vui không phải sao?”

“Em, em…” Tịch Tây vậy mà vô lực phản bác, nhắm mắt lại.

Lăng Mộc Phong biết rõ chính mình bức bách cậu quá, thấy bộ dạng cậu khó chịu giọng nói cũng nhu hoà đi không ít, “Được rồi, không phải sợ, chẳng qua là yêu thích anh cũng đâu phải trời sập xuống.”

“Anh là nam.” Tịch Tây thanh âm rầu rĩ nói.

“Anh là nam em cũng không thích? Em xem mắt nhiều như vậy sao không nhìn trúng một hai người? Nhìn vừa mắt là được rồi, quản nó khỉ gió là nam hay là nữ!” Lăng Mộc Phong bĩu môi.

Mặc dù như thế nhưng là Tịch Tây tâm vẫn lắc lư, nửa ngày mới nói: “Anh dậy đi…” Cậu quả nhiên không nhìn lầm, người này xinh đẹp ôn hòa dưới mặt nạ cường thế đến làm cho người phải kinh sợ, mà ngay cả lực đạo áp người đều có thể đem người lồng ngực không còn chỗ cho không khí lách vào.

“Không!” Lăng Mộc Phong dứt khoát cười.

“Ngực có chút nặng.” Tịch Tây nhíu mày.

“Nhất định là do tim đập quá nhanh rồi.” Lăng Mộc Phong câu môi ngông cuồng kết luận.

Tịch Tây nổi giận, hướng hắn gào thét: “Lăng Mộc Phong lăn xuống ngay, em đều sắp tắt thở rồi!”

Lăng Mộc Phong khiêu mi, theo dõi cậu nửa ngày mới chậm rì rì nhô lên nửa người trên, trọng tâm chuyển qua nửa người dưới lại để cho hạ thân hai người chạm nhau càng nghiêm mật.

Lăng Mộc Phong cười đến lạnh nhạt, “Như vậy có thể hô hấp đi rồi nha?”

Tịch Tây lồng ngực từng đợt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi cắn từng chữ từng chữ một mà nói: “Lập tức từ trên người em lăn xuống!”

“Tịch Tây ah, em không phải thủ trưởng anh tại sao anh phải nghe mệnh lệnh của em?” Lăng Mộc Phong bên môi cười như tắm gió xuân, “Nếu không em bây giờ đồng ý một câu đi, gia ta cho em cái thân phận có thể ra lệnh như thế nào?”

Còn tự xưng gia đâu rồi, gia con khỉ! Tịch Tây cắn răng oán thầm, cậu chưa bao giờ bị người ức hiếp đến mức này, cậu hiện tại cũng muốn vùi đầu khóc rống!

Cậu Tịch Tây sinh ra danh môn, ba thương mẹ yêu, trên kính dưới nhường, lúc nào bị người như thế áp bách qua ah!

—–

Editor: Tịch Tây à, tui chỉ muốn nói, Lăng Mộc Phong yêu anh thật lòng, giữ lấy anh ấy đi, đừng để vuột mất:)