Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 35

Tịch Tây sáng sớm hơn bảy giờ đã từ công ty Tịch Đông xuất phát thẳng đến hơn năm giờ chiều mới vừa tới vùng núi xa xôi kia, tuy nói là vùng núi nhưng cách S đại cũng không tính quá xa, đi thời gian một ngày (thời gian ban ngày) là đến.

Mặc dù như thế, có thể được gọi là vùng núi đã là tốt lắm rồi, đó là một nơi cằn cỗi, đất vàng, núi cao, đường bùn đất, nhà mái ngói thấp, bốn phía đều là mùi đất cùng hương cỏ tự nhiên. Tịch Tây nhớ rõ chính mình lần đầu tiên tới nơi này đã cảm thấy dị thường chua xót, mỗi một chỗ  nếu không phải là vũng bùn thì là đám cỏ hoang, mà cái gọi là trường học cũng chỉ là một ngôi nhà mái ngói mà thôi, hơn nữa ngôi nhà cũng nhiều chỗ bị dột, cho dù có sửa lại thì nếu trời mưa vẫn bị rỉ nước.

Thời gian mùa hè nhưng ở đây vẫn đi học, bởi vì mặc dù trường học này từ lớp một đến lớp sáu cũng chỉ bốn mươi năm mươi người, nhưng lúc nào cũng chỉ có hai giáo viên, hai giáo viên dạy sáu lớp liền cả mấy môn, bình thường là dạy xong lớp này liền chạy sang lớp kia, ngay cả thời gian uống miếng nước đều không có.

Tịch Tây biết được chỗ này là mấy tháng trước xem tin tức trên một trang báo, thời gian nghỉ hè không dằn được cùng hai cái lão sư chạy tới rồi, hơn nữa sau khi thấy được tình huống ở đây thì vét sạch tiền túi cùng triệu tập tài nguyên khắp nơi xây một nhà gạch tường trắng dùng để dạy học và có phòng nghỉ ngơi cho giáo viên.

Lần trước lúc trở về nguyên liệu vừa vặn mua xong còn chưa kịp khởi công, lần này tới đã thấy phòng ốc đã xây gần xong rồi, chỉ kém mở cửa là có thể tiến vào chiếm giữ rồi. Nhìn bên cạnh phòng học cũ nát rõ ràng có một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững chắc chắn, nhìn kỹ sẽ thấy Tịch Tây vành mắt đã bắt đầu đỏ lên.

Cố Tiểu Bắc cũng xuất thân từ vùng núi như vậy, đối với tình huống này không chút kinh ngạc ngược lại là từ khi xe tiến vào sau núi mông đã ngồi không yên, bắt lấy tay Tịch Tây miệng càng không ngừng nói: “Anh trai, ngọn núi kia thật cao, so với núi ở quê tui còn cao hơn; anh trai, quê tui ở cạnh núi có một cái hồ rất lớn ah, hồ nước sạch sẽ trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy sỏi đá dưới đáy hồ, còn có thể dùng tay bưng lấy uống đó, có lần tui mang lão bản đi xem hắn uống đến vui vẻ…” Cố Tiểu Bắc bình thường nói mười câu thì hai câu không rời Lăng Miện Tỉnh, Tịch Tây nghe đã cảm thấy đứa nhỏ này là thứ hết hy vọng rồi.

Khi đó là hơn năm giờ chiều, mặt trời ngả sang phía Tây, ánh nắng vàng óng ánh chiếu sáng bốn phía cảnh vật đều nhiễm lên một tầng hoa quang, nhấp nháy lung linh, sáng chói mắt, ngay cả bóng cây đại thụ đều mê người dị thường. Tịch Tây theo ngón trỏ Cố Tiểu Bắc nhìn lại, trong nháy mắt bị mê hoặc, con ngươi chăm chú nhìn chim chóc bay lên giữa ánh chiều tà.

Một khắc này, Tịch Tây đã có một cảm giác tim đập loạn nhịp, cảm giác kia mừng rỡ khó có thể nói nên lời, cuối cùng con mắt bị ánh mặt trời chiếu vào chói loà mới nghiêng đầu ngây ngốc cười cười.

Một khắc này, cậu nghĩ, nếu như người kia nguyện ý cùng cậu một chỗ, cậu mong có thể cùng hắn ngắm cảnh như vậy a, tĩnh lặng nhưng mà xa xưa, cảm giác thời gian như vạn vật đều dừng lại.

Nhưng là… không biết nếu có một ngày như vậy Lăng Mộc Phong có thể hay không cùng với cậu như Lăng Miện Tỉnh đối với Cố Tiểu Bắc?

Tâm, vừa chờ mong lại mê võng, giống như trời đất bao la trước mắt này.

Tịch Tây đang định đến bên kia bắt chuyện với một vài lão sư, cho nên khi cậu ngồi xe bus đến trường học một đoàn học sinh đã sớm ở đó ngẩng đầu trông ngóng.

Hài tử vùng núi rất độc lập, hai ba tuổi đã không cần người lớn suốt ngày đi theo mà có thể tự mình vung chân vui mừng đi chơi, nhưng vì bảo đảm an toàn, sau khi được tất cả phụ huynh đồng ý, Tịch Tây sẽ đưa con của bọn họ đi chơi cho biết một chút về thành phố lớn.

Bởi vì sắc trời đã tối, Tịch Tây nghĩ để buổi sáng hôm sau từ vùng núi xuất phát đến S thị, mà bởi vì nhà cửa ở đây đều là nhà thấp, gian phòng nhỏ hẹp bình thường không đủ dùng cũng cầm ra chiêu đãi mấy người Tịch Tây, nhưng xe bus là có giường nằm xa hoa, cho nên hai cái lái xe cùng Cố Tiểu Bắc tắm xong đều tình nguyện qua đêm trong xe.

Tịch Tây người này sợ nhất phiền toái người khác, tuy nói người địa phương rất hiếu khách muốn cho cậu mượn phòng ở một đêm nhưng tình huống bọn họ là như thế nào Tịch Tây nghỉ hè một tháng trươcs đều biết rõ ràng, nếu như mình ngủ một cái phòng kia sẽ ảnh hưởng đến nhà người ta hai ba người ngủ ah, cho nên cuối cùng cậu khẽ cắn môi chọn vào xe ngủ.

Tịch Tây người này sợ ngồi xe, chứ nói chi là ngủ trong xe nữa, nhưng cũng không thể ngủ trên mặt đất a, cho nên liên tục suy tư, cuối cùng đến đêm khuya, cậu đem cửa xe, cửa sổ xe toàn bộ đều mở ra rồi bọc chăn nằm ngủ.

Thành thị ban đêm rất lạnh chứ chưa nói đến nơi vùng quê cây cỏ um tùm, trong đêm gió thổi từng cơn rót vào trong xe, một tấm chăn mỏng trong đêm căn bản không thể nào chống lạnh, cho nên Tịch Tây vì bị lạnh mà tỉnh lại nhiều lần. Đến khi toàn thân nóng lên, phát nhiệt nước mũi chảy ròng, Tịch Tây cái này nam tử hán một năm rất ít khi ốm hoa lệ lệ cảm mạo rồi.

Tịch Tây cảm mạo vẫn là Cố Tiểu Bắc phát hiện ra đầu tiên, nó quen với khí tức nông thôn nên cũng tỉnh rất sớm, đi xuống từ một chiếc xe khác liền vui vẻ đi dạo xung quanh, lúc trở lại đã có mấy học sinh lưng cõng ba lô nhỏ đến rồi, Cố Tiểu Bắc vừa thấy liền vui tươi hớn hở chạy tới gọi Tịch Tây.

Ai ngờ nó gọi vài lần Tịch Tây cũng không đáp, nó nghĩ đến ông nội trước kia cũng vậy liền sờ lên trán Tịch Tây nóng cháy, nó luống cuống, nhanh chân chạy đi gọi người.

Vùng núi xa xôi không thể so với thành phố lớn bốn phía đều có tiệm thuốc, bọn họ tại đây cũng chỉ có một phòng khám bệnh cũ nát, hơn nữa còn cách vài km, thoáng cái tất cả mọi người đều ủ rũ, cuối cùng vẫn để cho người lái xe đưa cậu đi xem bệnh.

Lúc bị đưa đến phòng khám bệnh Tịch Tây đã tỉnh, tối hôm qua ác mộng liên tục vừa tỉnh dậy tự nhiên đầu đau muốn nứt, hơn nữa phát sốt cảm mạo đầu mơ mơ màng màng, nhưng lại rất kiên định không tiếp nước, trước uống thuốc hạ sốt trở lại S thị nói sau.

Bác sĩ phòng khám nhỏ cho rằng cậu người thành phố chướng mắt phòng khám của lão, từ đầu đến cuối mặt vẫn đen thui, con mắt sau chiếc kính đục ngầu trừng Tịch Tây nửa ngày mới rì rì kê đơn thuốc, lo lắng liên quan đến đám người phía sau.

Cảm mạo mặc dù không tính là việc lớn nhưng phát sốt cần đặc biệt chú ý, Tịch Tây không phải không biết rõ nơi này nhưng là caauj không cách nào xem nhẹ ánh mắt bao hàm chờ đợi phía sau, cố nuốt qua cháo loãng uống viên thuốc liền hướng phía S thị xuất phát.

Bọn họ là hơn bảy giờ tối cùng ngày mới tới S thị đấy, trên đường đi Tịch Tây trên người nhiệt độ lúc thấp lúc cao, nhưng vẫn không có hạ sốt, cuối cùng là cả khuôn mặt đều đỏ lên, trên đường còn nôn ra nhiều lần, muốn ngủ trên xe cũng ngủ không được, một ngày bị giày vò đến tiều tụy hốc hác.

May mắn Tịch Tây lúc còn ở vùng núi đã đoán được trong ngày hôm nay nhất định là không kịp đến công viên trò chơi rồi, cho nên cậu xuất phát trước cũng gọi điện thoại đến khách sạn đặt hơn hai mươi phòng 2 giường, đêm đó trực tiếp lại để cho hai lái xe cùng lão sư vùng núi dẫn học sinh vào ở, chính mình lập tức cùng Cố Tiểu Bắc trở lại bệnh viện.

Tại bệnh viện truyền mất hai bình nước, nhiệt độ cơ thể dần bình ổn lại, thẳng đến hơn mười giờ đêm mới trở lại ký túc xá.

Nhìn trước mắt Cố Tiểu Bắc rất nghiêm túc vì cậu lấy nước, kiểm tra nhiệt độ Tịch Tây trong nội tâm có chút động dung, đứa bé này so với chính mình trong tưởng tượng còn muốn hiểu chuyện.

“Tiểu Bắc ah, anh hôm nay cảm mạo không thích hợp cùng em ngủ, hôm nay anh đưa em đến khách sạn, em ngủ cùng mấy đứa nhỏ được không?” Tịch Tây lời này nói không dưới ba lượt rồi, nhưng Cố Tiểu Bắc vung con ngươi trừng cậu, kiên quyết nói: “Không được, tui muốn lưu lại chiếu cố anh trai.”

Tịch Tây nghe vậy cúi đầu thanh âm khàn khàn nói tiếng cám ơn, sau đó xuất thần nhìn cốc nước trong tay ngẩn người.

Đêm đó Tịch Tây vẫn là ngủ cùng Cố Tiểu Bắc, nhưng là không biết bị lây hay sao, ngày hôm sau lúc thức dậy Tịch Tây cơ hồ đã hạ sốt rồi, mà ngược lại Cố Tiểu Bắc mặc dù không có phát sốt nhưng bắt đầu cảm thấy không khỏe, hắt hơi liền mấy cái, Tịch Tây nhìn nó trong lòng áy náy không thôi còn muốn cho nó ở lại ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt không cần cùng cậu đến công viên nữa.

Cố Tiểu Bắc nghe vậy vừa dùng khăn tay lau mũi vừa lắc đầu, “Không, tui muốn đi, trước kia lão bản đã từng mang tui đi chơi qua, tui cùng lão bản ngồi Ma Thiên Luân, ngồi ngựa gỗ, đi cáp treo…” Cố Tiểu Bắc trên mặt hoài niệm nói, nhưng là không biết như thế nào nói xong vành mắt liền đỏ lên một vòng, mím môi ủy khuất nói: “Anh trai, tui nhớ lão bản rồi, tối hôm qua tui vẫn nhớ hắn, liền trong mộng đều nghĩ đến hắn…”

Tịch Tây nghe, tâm, lập tức cảm động. Không biết nên như thế nào mở miệng, chỉ có thể rút thêm một tờ khăn giấy cho nó lau nước mắt cùng nước mũi. Nhìn Cố Tiểu Bắc dần không khóc nữa, rất lâu sau Tịch Tây mới dắt cuống họng hỏi: “Tiểu Bắc, em vì cái gì một mực gọi hắn lão bản vậy?”

Cố Tiểu Bắc mặt đỏ ửng, lẩm bẩm nói: “Bởi vì hắn là lão bản ah…” Lão bản nói, người khác không phải gọi hắn tổng giám đốc thì là thái tử gia, chỉ cậu mới có thể gọi hắn lão bản, mỗi lần lão bản thoát quần áo cậu ôm cậu đều thích cậu gọi hắn lão bản… (Editor: Lưu manh -_-)

Tịch Tây đương nhiên không hiểu Cố Tiểu Bắc, nghĩ đến mình cũng là bỏ ra thời gian thật dài mới thoát khỏi Lăng tiên sinh Lăng thủ trưởng sửa thành gọi thẳng tên Lăng Mộc Phong, nhưng cho tới bây giờ cậu đều không thể mở miệng gọi hắn Phong hay Mộc Phong.

Đây là… Hỉ trong lòng khó mở miệng sao…

Ài, mà thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa. Tịch Tây lắc đầu, đưa Cố Tiểu Bắc đi ăn rồi tới bác sỹ khám, sau đó đi ra khách sạn đưa người đến công viên chơi.

Chỉ cần là tiểu hài tử thật đúng là không có ai không thích tới công viên đấy, mười mấy đứa nhỏ đi vào tuy là thấp thỏm không yên mong đợi nhìn qua người khác chơi nhưng rất nhanh đã bắt đầu nhảy nhót, quấn quít lấy người xếp hàng muốn chơi cái này chơi cái kia đấy, hoàn toàn không còn cố kỵ.

Quá nguy hiểm không có người lớn cùng đi Tịch Tây không dám để cho bọn chúng đi chơi, nếu muốn thì phải có người lớn thay phiên đi cùng, có một vài bạn nhỏ nghe được tiếng thét vô cùng lớn cũng sợ không dám chơi, cho nên chơi nhiều nhất vẫn là Ma Thiên Luân (vòng quay khổng lồ) cùng xoay tròn ngựa gỗ.

Tịch Tây là không dám ngồi Ma Thiên Luân đấy, cho nên ở dưới nhìn bọn họ chơi, trên mặt nhưng vẫn cười tủm tỉm đấy.

Mà một bên Cố Tiểu Bắc vốn là cái tiểu hài tử hướng nội, một khi chơi liền cực kỳ vui vẻ, thấy rất nhiều đứa nhỏ đều không ngừng hâm mộ nháo với nó, vây quanh nó xoay quanh vòng.

Một em học sinh quá nhỏ rất nhiều trò đều không chơi được, nó đứng bên cạnh Tịch Tây ánh mắt trong veo miệng ngậm que kẹo bảy sắc cầu vồng, cái lưỡi nhỏ vui thích liếm láp, chớp đôi mắt to tròn nhìn Tịch Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngẩng lên, tay cầm lấy que kẹo đẩy về phía trước, âm thanh đặc giọng địa phương nói: “Lão sư, ăn kẹo…”

Tiểu hài tử sáu bảy tuổi là linh động nhất đáng yêu nhất, đôi mắt to ngập nước làm Tịch Tây tâm đều mềm nhũn, ôm lấy nó, vuốt đầu nó nói: “Đệ đệ ngoan, lão sư đã ăn rồi.”

Tiểu hài tử nghe xong vui vẻ, cười toe hở ra răng cửa, lần nữa vui sướng liếm que kẹo, đột nhiên nó như là nghĩ tới điều gì nghiêng đầu âm thanh hơi thở như trẻ sơ sinh hỏi: “Lão sư đã ăn rồi ah, không để dành cho sư mẫu sao?”

Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, tuổi nhỏ đã biết rõ thứ tốt là không thể ăn một mình, phải để dành cho anh trai tỷ tỷ đệ đệ em gái, hoặc là ba mẹ.

Tịch Tây như thế nào cũng không nghĩ ra đứa nhỏ sẽ hỏi như vậy, một từ sư mẫu lại để cho cậu ngây ngẩn cả người, ngay cả điện thoại trong túi vang lên đều không có phát giác, cuối cùng vẫn là đứa nhỏ chi chi nha nha lắc lắc thân thể cậu mới lấy lại tinh thần nhận cuộc điện thoại đã vang lên rất lâu.

Nhìn trước mắt tiểu hài tử thanh tú động lòng người, trong đầu hỗn độn cũng không nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại di động, nhưng bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp mà quen thuộc, trái tim run lên, run đến mức suýt chút nữa làm rớt cánh tay tiểu hài tử…