Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 8

Huấn luyện quân sự giống như ánh mặt trời ban trưa, tấn mãnh mà nhiệt liệt, không có một tia lưu tình, rất nhiều sinh viên vào buổi sáng ngày đầu tiên đã không khỏe, mất nước nghiêm trọng cùng bị cảm nắng, thân là giáo viên cố vấn Tịch Tây một buổi sáng đều không có rảnh rỗi.

Kỳ thật Tịch Tây căn bản không cần phải đến địa điểm huấn luyện quân sự làm gì, cậu là giáo viên cố vấn không phải bảo mẫu tùy thân, dù sao cũng là giáo viên đại học việc của cậu chỉ cần ở trường học sắp xếp lớp huấn luyện quân sự và giải đáp nghi vấn cho sinh viên, sinh viên nếu có ngất thì đã có nhân viên phòng y tế và người của hội sinh viên xử lý.

Nhưng cậu cả buổi sáng đều ở bên cạnh như có như không loanh quanh trợ giúp.

Cậu phụ trách một lớp chưa đến bốn mươi người, mười hai nữ sinh, hai mươi sáu nam sinh, nhưng mới một buổi sáng đã có hơn mười người mất nước té xỉu, phòng y tế bận rộn thành một đoàn, sau đó không đủ chỗ nên phải nhờ đến bệnh viện lớn nhất S thị, phái được đến ba chiếc xe cứu thương ra ra vào vào S đại, bận tối mày tối mặt.

Tịch Tây thấy tình trạng này thở dài một hơi, nghĩ thầm cũng không phải sinh viên quá yếu ớt, mà là bọn chúng thật sự chưa từng trải qua gian khổ, hiện tại ngay lập tức muốn bọn chúng khảo nghiệm, nhất thời ít nhiều có chút khó khăn.

Đây là lần thứ ba cậu chứng kiến huấn luyện quân sự tại S đại rồi, cậu không thể không vì huấn luyện quân sự lần này làm hết phận sự cùng quân phong nghiêm chỉnh giơ ngón cái, quả nhiên là quân khu miền Tây tố chất thực TMD cao ah!

Huấn luyện quân sự ngày đầu tiên bắt đầu khai mạc tại sân bóng của trường học, sinh viên mặc quân phục ngồi ở trên bãi cỏ, theo kịch bản sẽ có hiệu trưởng lên diễn thuyết, sau đó là thủ trưởng quân khu miền Tây, cuối cùng là huấn luyện viên biểu diễn.

S đại danh giáo cả nước, hiệu trưởng trình độ trên mọi phương diện cũng không phải dạng vừa, nói chuyện sẽ không giống hiệu trưởng trường cấp ba cấp hai tay cầm một trang giấy đọc đến nước miếng tung bay, lão trung niên nhã nhặn nho nhã kể chuyện ẩn chứa hàm ý sâu xa, có phần đắc nhân tâm.

Tuy là như thế, nhưng sau 20 phút hiệu trưởng nói chuyện mặt trời đã chếch sang phía Đông 45 độ, vừa vặn chiếu vào bên tai sinh viên, lỗ tai không đến hai phút liền đỏ rực, nam sinh tuổi trẻ khí thịnh bắt đầu ẩn ẩn xao động, mà nữ sinh đầu buông thõng, lưng eo uốn lượn, như một bông hoa ủ rũ.

Gừng càng già càng cay, tràng diện này hiệu trưởng nhìn đã quen cũng hiểu được, cười nhẹ nói kết thúc sau đó giới thiệu thủ trưởng quân khu miền Tây.

Khai mạc lần này lúc mới bắt đầu hiệu trưởng đã đáp ứng Lăng Mộc Phong sẽ không giới thiệu trước mà để hắn tự giới thiệu, cho nên rất nhiều người còn chưa biết thân phận Lăng Mộc Phong.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, hắn ngồi ở nơi cao cao tại thượng không nói một lời, chỉ là bề ngoài phong thần tuấn lãng bá khí cũng đủ khiến cho tất cả mọi người ở đây rất hiếu kỳ.

Lại để cho người ta không chỉ suy đoán hắn đến cùng là thân phận gì, một người tuổi còn trẻ như vậy đã có thể ngồi ở vị trí ngay cả phó hiệu trưởng cũng ao ước?

Hắn vừa bắt đầu giới thiệu, danh hiệu thủ trưởng vừa lộ, toàn trường nổi lên âm thanh vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng thán phục, sân cỏ rộng lớn trong nháy mắt bắt đầu xao động, sôi nổi đến mức quên mất ánh nắng thiêu đốt trên đầu, giống như trong mộng ảo kinh hỉ tìm thấy một đoá hoa nở rộ.

Tiếng vỗ tay cùng tiếng ca tụng đem những lời tiếp theo của Lăng Mộc Phong hoàn toàn bị chôn vùi, hắn lông mày cũng không nhăn, thậm chí là mỉm cười nhìn xuống những con người trụ cột quốc gia.

Thanh âm rốt cục sau ba phút tự động đình chỉ, Lăng Mộc Phong lúc này mới tiếp tục mở miệng, thanh âm không nhanh không chậm, khóe môi từ đầu đến cuối nhấc lên vừa mức, cũng không biết là đang cười nhẹ hay trời sinh như thế.

“Tôi cũng không muốn nói gì nhiều, lợi ích của huấn luyện quân sự tôi sẽ không quá cường điệu, chỉ là người sống đến bây giờ tổng nên có trách nhiệm với bản thân. Tôi tin tưởng các sinh viên có thể thi đỗ S đại không thiếu mồ hôi cùng trả giá, thành công đạt được xứng đáng với công sức của các bạn. Trên đời không có khó khăn nào là không thể vượt qua, hơn nữa huấn luyện quân sự ngắn ngủi còn không tính là khó khăn một đời người, tôi tin không ai cam chịu ngã trên con đường bằng phẳng.”

Dứt lời, hắn dừng lại, con ngươi sau thấu kính quét một vòng toàn trường, bất nhiễm khinh trần (không nhiễm một hạt bụi) nói: “Diễn thuyết của tôi đã hết, cám ơn mọi người.”

Toàn trường lại là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả đám sinh viên sau lưng Tịch Tây cũng tán thưởng nở nụ cười, vỗ tay hào hứng.

Quả nhiên không phải tầm thường, buổi nói chuyện ngắn gọn, tiến thoái có độ, trong đó ẩn chứa khích lệ còn hơn cả những lời diễn thuyết hùng hồn!

Sau buổi nói chuyện là biểu diễn của huấn luyện viên, biểu diễn 20 phút có quyền thuật, kiếm thuật, động tác chỉnh tề uy vũ, lưu loát âm vang, tất cả mọi người thấy nhiệt huyết sôi trào, vẫn chưa thỏa mãn.

Một giờ sau buổi khai mạc huấn luyện quân sự, Tịch Tây lần đầu tiên lĩnh ngộ được tầm quan trọng của buổi lễ này, cảm thấy ý nghĩa của nó không chỉ giới thiệu các nhân vật cấp cao trong trường, mà trọng yếu là truyền thụ một loại tinh thần quân nhân, một loại sĩ khí, một loại gọi là bản tính kiên trì.

Mỗi một sinh viên bị ngất đưa vào phòng y tế cậu đều đến xem qua, có vài người sau khi tỉnh lại Tịch Tây lo lắng hỏi một câu: “Không phải nói không cần quá cậy mạnh sao, không thoải mái thì báo cáo huấn luyện viên ra khỏi hàng nghỉ ngơi một chút, nếu thân thể xảy ra vấn đề cũng không phải chuyện tốt ah.”

Không hiểu sao có một sinh viên lại nói, “Em cảm thấy khó chịu nhưng cũng không chóng mặt, này cũng chưa phải cực hạn của em.”

Một người khác lại nói, “Hôm nay xỉu một lần, ngày mai rất có thể dễ dàng vượt qua.”

Tịch Tây khẽ giật mình, những sinh viên sắc mặt vẫn còn trắng bệch như tờ giấy, lại nói vô cùng nghiêm túc.

Lúc kết thúc huấn luyện quân sự buổi sáng Tịch Tây lại đến sân bãi, huấn luyện viên vẫn còn giành giật từng giây làm động tác mẫu, vòng eo thẳng tắp như một tòa trụ cột quốc gia, phảng phất không ai có thể đem bẻ gẫy, Tịch Tây tức khắc cảm thấy có cái gì tại trong lồng ngực lưu chuyển.

Thật lâu sau Tịch Tây mới biết được đó là nhiệt huyết sôi trào.

Lại để cho Tịch Tây cảm thấy hiếm có chính là, bốn nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại kiều tích trong phòng của Tịch Bắc vậy mà không ai bị làm sao, đặc biệt là cô gái phương Nam Cát Thiên Thiên, ngoại trừ hai má hơi hồng, mái tóc quấn gọn trong mũ quân sự chỉ có vài sợi rơi ra bên ngoài, ngay cả quân phục cũng không thấy thấm nhiều mồ hôi, nhanh chóng học được quân tư chính quy không nói, thân thể nho nhỏ còn để lộ ra một cỗ khí thế nữ binh, liền huấn luyện viên đều đối với nàng lau mắt mà nhìn.

Tịch Tây nhìn tiểu nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, nhớ tới nàng có thể dễ dàng nhấc lên rương đầy sách, cảm thán: nước không thể đong bằng đấu ah.

Mười hai nữ sinh ngất sáu người, bốn người cùng ký túc xá Tịch Bắc lông tóc vô thương, Tịch Tây không thể không tán thưởng, cũng phá vỡ cách nhìn ban đầu của cậu.

Cậu vẫn cho là các nàng là những thành phần mỏng manh yếu ớt, dù sao buổi sáng cậu mua bốn phần đồ ăn, một phần Tam phẩm (suất nhỏ), đến cuối cùng các nàng không có cảm kích nói cám ơn mà lại còn nhìn cậu vẻ ghét bỏ, không khỏi cảm thấy thế giới đảo lộn mất rồi.

Những chuyện này đều không tính là cái gì, khó xử chính là các nàng còn kiên quyết kéo cậu vào ký túc xá kín đáo đưa cho cậu ăn, không ngoại trừ Tịch Bắc đối với nữ hài tiếp xúc như vậy cậu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cúi đầu vội vội vàng vàng ăn nhanh cho xong, lại còn bị nghẹn, mất mặt chọc cho các nàng cười liên tục, cậu là chạy trốn ra khỏi ký túc xá nữ đấy ( khổ thân =))).

Nào biết các nàng chơi chưa đủ, nguyên một đám thò đầu dò xét, trên mặt tươi cười rơi đầy đất, “Tây Tây lão sư đừng sợ, bọn em sẽ không nói cho bất luận kẻ nào rằng quan hệ của chúng ta không phải bình thường nha.”

Cậu lúc ấy thật sự bị dọa, liền lời nói cũng không dám đáp lại, cơ mặt cứng đờ như đá, cậu tin tưởng lúc ấy nếu có ai đụng tới cậu khẳng định không phải gãy mũi thì chính là răng môi lẫn lộn.

Nhớ lại chuyện cũ lại thở dài, cậu lắc đầu chỉ nghe thấy một hồi còi to, huấn luyện quân sự buổi sáng cuối cùng đã xong rồi. Như là đã khớp thời gian, trong túi truyền đến một hồi chuông, lông mi giãn ra, “Nhị ca?”

Đầu bên kia điện thoại thanh âm gợi cảm đến nổi cả da gà, “Tây Tây, nhớ Nhị ca không, nhanh dẫn Tịch Bắc xuất hiện đi, Nhị ca mời cậu ăn tiệc.”