Bão Cát Mang Em Đến Bên Anh

Chương 2: Tiêu rồi

Edit: Kali

Beta: TH

Đinh Nguyệt nhìn thấy cô cũng khá bất ngờ, nhưng cô ả hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi nói: “Chị à, sao chị về sớm thế ạ?”

Đinh Dao nhíu mày: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Dung Gia Huân cứng đờ và trầm mặc, vẻ mặt hơi u ám. Cuối cùng Đinh Nguyệt vẫn là người chủ động đi lên phía trước, giải thích toàn bộ.

“Chị, em và anh Gia Huân đã bên nhau rồi.” Đinh Nguyệt dùng ngữ điệu áy náy nói, “Em xin lỗi, bao năm qua trong hai người chúng ta, chị vẫn luôn là người được cưng chiều nhất. Bất kể là đồ ăn ngon hay quần áo đẹp, ba mẹ cũng luôn thương chị nhất, nhưng giờ anh Gia Huân không thích chị nữa, anh ấy phải lòng em rồi, chị nhường anh ấy cho em nha… Chị à, suốt thời gian qua, em chưa từng giành thứ gì với chị, cũng giành không lại chị, chỉ lần này thôi, được không ạ?” Khóe mắt cô ta đỏ hoe, trông vô cùng tha thiết.

Đinh Dao cạn lời, nhìn về phía Dung Gia Huân, Dung Gia Huân cau mày không nói lời nào, cô mở miệng hỏi: “Anh cũng muốn như vậy sao?”

Dung Gia Huân vẫn không nói lời nào, hắn mím môi, đôi môi mỏng trắng bệch.

Đinh Nguyệt khoác tay hắn, nói với vẻ thâm tình: “Anh Gia Huân, việc đã đến nước này, đau dài không bằng đau ngắn, chị của em sẽ chúc phúc cho chúng ta.”

Dung Gia Huân cúi đầu, vẫn không nói lời nào.

Mặc dù lúc này hắn im lặng, nhưng cũng đủ thể hiện một thái độ rõ ràng.

Không phủ nhận chính là thừa nhận.

Đinh Dao nhếch môi cười với vẻ trào phúng, xoay người đi khỏi, bởi vì có quá nhiều bậc thang, mà rương hành lý hơi nặng, nên lúc cô xuống lầu thì suýt chút nữa té.

Dung Gia Huân muốn bước tới đỡ nhưng Đinh Nguyệt giữ chặt tay không cho hắn đi.

Dung Gia Huân trừng Đinh Nguyệt, trong mắt không hề có lấy chút tình cảm nào? Nhưng Đinh Dao không thấy, cũng không muốn nhìn.

Cô nhanh chóng rời khỏi, từ đi bộ đổi thành chạy, cô cũng không biết mình đã về nhà bằng cách nào, cô ở chung với ba mẹ và em gái.

Mẹ Đinh thấy cô mở cửa đi vào thì hơi giật mình, cởi tạp dề xuống rồi nói: “Dao Dao, sao nay về sớm thế? Ăn cơm chưa con?”

Đinh Dao gật đầu, không nói gì, đi thẳng đến phòng mình, mẹ Đinh không yên tâm nên đi theo: “Dao Dao con không sao chứ, vừa mới khóc à, ai dám ăn hiếp con? Sao Gia Huân không đưa con về?”

Đinh Dao miễn cưỡng cười rồi nói: “Con không sao ạ, làm sai nên bị lãnh đạo mắng thôi mà, mẹ đừng lo lắng nhiều quá, để con một mình là được rồi.”

Ba Đinh nghe thấy tiếng nói từ phòng ngủ vọng ra, còn đang cầm báo trong tay: “Dao Dao? Sao hôm nay bất thình lình về nhà thế?”

Nhìn thấy ba mẹ, cô lại nghĩ tới chuyện của Đinh Nguyệt, Đinh Dao không thể nào giải thích được, dứt khoát đi vào phòng mình.

Dựa người trên cửa, cô im lặng một hồi lâu, mới thở dài sườn sượt một hơi.

Mở điện thoại ra, nhìn hai tấm vé máy bay đã đặt xong trên app, thời gian cất cánh là ngày mai, điểm đến là Thừa An. Đó là một thành cổ đã bị cát vàng vùi lấp hơn nửa, là một nơi mà Dung Gia Huân rất muốn đến, cô vốn tưởng hai người sẽ tới đó mừng kỉ niệm hai năm, bây giờ xem ra chỉ có một mình cô đi rồi.

Đinh Dao chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng cô ngồi bệt dưới đất, khi nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cô mới kinh ngạc phát hiện lúc này cô đau đớn nhường nào.

Cũng đúng thôi, người em gái mà cô yêu thương từ nhỏ và người đàn ông cô yêu nhất  tàn nhẫn bóp nát trái tim cô, như thể cầu tha cô buông tha và tác thành cho bọn họ, cô còn có thể làm được gì nữa chứ?

Cô cũng không biết, dù gì cũng không cứu vãn được nữa rồi.

Thấy đứa con gái nhốt mình trong phòng im lìm cả đêm không đi ra ngoài, cơm cũng không ăn, hai ông bà Đinh rất lo lắng.

Sáng sớm hôm sau, hơn 7 giờ, mẹ Đinh gõ cửa phòng của Đinh Dao, không có tiếng đáp trả.

Bà hơi lo lắng, trực tiếp mở cửa đi vào, Đinh Dao không có trong phòng, trên bàn có một tờ giấy.

Trên đó viết: Mẹ ơi, con đi du lịch đây, đừng lo lắng cho con nữa nhé, con không sao hết!

Mẹ Đinh bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm: “Con nhỏ này!”

Thừa An là một thành phố cổ xưa rất thần bí, nguyên nhân là bởi vì những ghi chép trong lịch sử, hơn nửa nơi đất bị vùi lấp trong cát vàng, rất nhiều danh lam trong cổ tích và truyền thuyết. Xuống máy bay, Đinh Dao đeo kính râm, bước chân nhanh thoăn thoắt, ra khỏi sân bay thì gọi ngay xe taxi, đi thẳng đến khách sạn.

Khách sạn mà cô đặt trước không hề tệ, là một trong những lựa chọn hàng đầu tiếp đón những khách quý trong nước, cô tìm được tầng của mình, lúc sắp quẹt thẻ, thì cửa phòng bên cạnh vừa vặn mở ra.

Cô liếc qua theo phản xạ, một người đàn ông vóc người rất cao từ bên trong đi ra, anh ta mặc một bộ com lê màu đen, đeo một chiếc kính không gọng, mái tóc đen gọn gàng tinh tế và mềm mại, chiếc cằm trơn bóng trắng nõn không có râu, âu phục và chiếc áo sơ mi mặc bên trong đều không có lấy một nếp nhăn.

Một người đàn ông vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, tỉ mỉ.

Anh ta đi ngược hướng với Đinh Dao, dáng người cao ráo, ước chừng một mét chín. Vì đi quá nhanh, Đinh Dao không thấy rõ mặt mày của anh ta, chỉ nhìn được thoáng qua góc mặt của người này, hẳn là một người đàn ông vô cùng lịch thiệp và nho nhã, chỉ trông thấy vẻn vẹn mí mắt và khóe miệng hơi mỉm, đã mang đến một cảm giác rất thư sinh rồi.

Nhưng mà cho dù trông anh ta thế nào, thì cũng không liên quan gì tới cô, dù sao cũng chỉ là khách qua đường.

Đinh Dao quẹt thẻ đi vào phòng, lúc này, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại người đàn ông vừa nãy.

Mãi đến ngày hôm sau, cô đến quần thể kiến trúc cổ nhất cả nước, thậm chí là cả thế giới ―― Di chỉ hoàng cung Long Hạ.

Chen chúc trong một đám khách du lịch, trà trộn vào đoàn du khách có hướng dẫn viên du lịch, Đinh Dao nghe người nọ giới thiệu về lịch sử của hoàng cung Long Hạ, cầm chai nước khoáng uống một ngụm, rồi vặn nắp lại.

“Khu hoàng cung chủ yếu chia làm ba sảnh triển lãnh, sảnh triển lãm được khai quật thứ ba là ngoài thành hoàng cung, sảnh triển lãm được khai quật thứ hai là nơi ở của các phi tần, sảnh triển lãm được khai quật đầu tiên là nơi vua thượng triều và trung tâm sinh hoạt. Vì bây giờ đang có kì nghỉ nên tương đối nhiều người, chúng ta sẽ không đi tham quan theo trình tự, trước trước đến tham quan sảnh triển lãm số một, như vậy sẽ tương đối ít người hơn…”

Đinh Dao cảm thấy hướng dẫn viên nói có lý, nên tiếp tục đi cùng với đoàn người và hướng dẫn viên, đi thẳng đến sảnh triển lãm số một.

Bên ngoài khá nóng nực, trong sảnh triển lãm mát mẻ hơn nhiều, nhưng người thì vẫn đông nghịt.

Cô dùng một tay cầm camera, một tay cầm đồ uống, đeo ba lô, bị xô đẩy về phía trước, vất vả lắm mới đứng yên một bên lan can, nghỉ ngơi được một lát, đoàn người từ phía sau lại đi tới.

Cô hơi nhíu mày, nhưng trong lòng lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, nhiều người như vậy, kiến trúc cổ hùng vĩ như vậy, đủ để chiếm toàn bộ sự chú ý của cô, cô có thể vứt bỏ được những thứ nên vứt, không nghĩ đến những điều không vui nữa.

“Thảo nào những người thất tình đều thích đi du lịch giải sầu.” Cô tự giễu thì thầm một câu.

Hướng dẫn du lịch đang tiếp tục giải thích: “Phía dưới là những chuyên gia khảo cổ đang phục hồi một số di vật, bọn họ chỉ làm việc vào ban đêm, do ban ngày có khách du lịch quá ồn ào, buổi tối yên tĩnh hơn. Nhưng mà gần đây phía trên thúc giục, nên giờ bọn họ cũng phải tới làm việc, chúng ta xem qua quanh đây một chút, sau đó tới trước xem cung điện chính, không được quấy rầy bọn họ…”

Đinh Dao nhìn xuống phía dưới, hố đất rộng lớn, ước chừng có khoảng bảy tám người đang đứng ở đấy, những người khác không có gì đặc biệt, chỉ có vị đang ngồi kia làm người ta không thể dời mắt được.

Kia không phải là người đàn ông ở sát phòng cô trong khách sạn đây sao?

Anh ngồi trên ghế, vì chân quá dài nên thoạt trông có vẻ hơi chật vật. Những người chung quanh đều mặc áo quần thoải mái, rất thích hợp để làm việc, chỉ có anh vẫn mặc âu phục vô cùng chỉnh tề, thẳng thớm.

Đinh Dao đang nhìn, bỗng nhiên bị người phía sau chen tới, cô không đứng vững suýt nữa ngã, đồ cầm trên tay cũng không giữ được, tất cả đều bay ra ngoài, trông như thể sắp rơi vào hố.

Biết được mình sắp gây ra họa lớn, Đinh Dao bất chấp tất cả cố duỗi tay ra trước nhưng cũng chỉ bắt được chai nước. Chiếc camera xấu số rơi xuống hố, không nghiêng không lệch rơi trúng chân người đàn ông mặc âu phục, phá hỏng món di vật mà anh sắp cầm lên thành vụn nhỏ…

Toang rồi.

Trong đầu Đinh Dao chỉ kịp nhảy lên hai chữ này.

HẾT CHƯƠNG 2