Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 50: Cút

Sau khi cặp mắt khổng lồ kia biến mất được năm phút, các người chơi mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua nhau, đều thấy được kinh hoàng trong ánh mắt đối phương.

“Các người nói xem....!Đôi mắt thật lớn kia là thứ gì?” Chu Trạch Phong nuốt nuốt nước miếng: “Cái thứ này thoạt nhìn hình như còn sống.”

Cặp mắt kia làm hắn thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, một chút suy nghĩ giãy giụa chạy trốn cũng không có.

“Triệu tiền bối, trước đây anh có gặp được tình huống này không?” Điền Hân Đồng nhỏ giọng hỏi.

Triệu Hòa Hạo kinh ngạc nhìn Điền Hân Đồng, có chút ngoài ý muốn việc đối phương gọi mình là tiền bối, gã trả lời: “Không có, bởi vì hai lần chơi trước đều ở trong nhà, trò chơi không cho phép chúng tôi ra ngoài.”

Cho nên đây cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy cặp mắt trên không trung.

Điền Hân Đồng nhỏ giọng a một tiếng, lại nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, cung kính hỏi: “Vậy Vương tiền bối ngài thì sao?”

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, nói: “Tôi cũng giống Triệu Hòa Hạo, trò chơi đều tiến hành trong nhà.”

Điền Hân Đồng lâm vào trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

“Mặc kệ cặp mắt kia vì sao lại xuất hiện, chúng ta nhanh nhanh tìm đáp án bài thi đi.” Hạ Nhạc Thiên nói.

Mấy người gật đầu đồng ý.

Trương Tiểu Hoa run bần bật nói: “Kế tiếp chúng ta đi đâu đây?”

Hạ Nhạc Thiên nhìn Trương Tiểu Hoa, lại thực mau thu hồi ánh mắt.

“Trước tiên về lớp một chuyến đi.” Triệu Hòa Hạo nghĩ nghĩ, “Chúng ta cần xác nhận số người sống trong lớp hiện tại là bao nhiêu.”

“Sau đó thì sao?” Chu Trạch Phong hỏi.

Triệu Hòa Hạo cười cười: “Sau đó chúng ta có thể rời đi trò chơi.”

Bởi vì ba đáp án đều đã được giải quyết.

Triệu Hòa Hạo quay đầu lễ phép hỏi Hạ Nhạc Thiên: “Vương Tiểu Minh tiên sinh, ngài cảm thấy như thế nào?”

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.

Cậu có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Triệu Hòa Hạo, nhưng thân phận của Thích Lệ Phi…… Vấn đề thân phận, cho đến nay cậu vẫn còn ôm thái độ hoài nghi.

“Tôi cảm thấy để chắc chắn, chúng ta nên tìm đáp án câu thứ hai.” Hạ Nhạc Thiên mịt mờ nói.

Triệu Hòa Hạo ngẩn người, cũng không biết là nghĩ tới cái gì, gật đầu: “Ngài nói có lý, vậy Vương Tiểu Minh tiên sinh có chủ ý gì sao?”

Hạ Nhạc Thiên trầm tư nói: “Đại khái có một kế hoạch.”

Triệu Hòa Hạo gật đầu, “ Vậy bước đầu tiên yêu cầu chúng ta phải làm gì?”

Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, “Về lớp trước lớp rồi nói, sắp vào học.”

Mấy người gật đầu.

Chờ trở lại lớp 444 lớp, không bao lâu tiếng chuông đi học đã vang lên.

Hạ Nhạc Thiên không tự giác liếc qua Thích Lệ Phi, đối phương dựa lưng lên ghế, thần sắc đạm mạc, đối nhiệm vụ trò chơi không có chút hứng thú nào.

Nếu đối phương thật sự là người chơi, vì sao hắn không chủ động đi tìm manh mối?

Hắn không sợ chết sao?

******

Chờ tất cả học sinh đều trở lại chỗ ngồi, Hạ Nhạc Thiên sắc mặt có chút khó coi.

Triệu Hòa Hạo quay đầu, cùng Hạ Nhạc Thiên nhìn nhau một cái, đều thấy được ngưng trọng trên mặt đối phương.

Lâm Cúc Hoa và Lý Hiểu Dương không về lớp.

Hai người sống không thấy người chết không thấy xác.

Chuyện này đối với người chơi mà tuyệt đối không phải tin tức tốt.

Chờ sau khi tan học, mấy người chơi lập tức tụ lại với nhau bắt đầu thảo luận nguyên nhân hai người mất tích.

“Có phải bọn họ đã chết rồi không?” Chu Trạch Phong suy đoán nói.

“Không loại trừ khả năng này, nhưng nếu thật sự bọn họ bị quỷ giết, nên sống lại về lớp mới đúng.” Hạ Nhạc Thiên bổ sung nói.

Điền Hân Đồng vội vàng nói: “Nhưng Lý Đại Tráng cũng không có trở về mà.”

Sau khi Lý Đại Tráng bị lệ quỷ giết chết, cũng sống lại như học sinh lớp 444, nhưng hắn lại không trở về lớp.

Mặt Hạ Nhạc Thiên không có cảm xúc gì, nhưng cậu đại khái đã hiểu được nguyên nhân, chẳng qua hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói ra, cậu gõ gõ bàn, đem lực chú ý của mọi người kéo trở về: “Mặc kệ bọn họ hiện tại là người hay quỷ, chúng ta phải tìm xem hiện giờ bọn họ đang ở đâu trước.”

Triệu Hòa Hạo gật đầu, sau đó móc di động ra, trong group chat @ hai người, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy hai người trả lời.

“Có lẽ sau khi người chơi biến thành quỷ không thể sử dụng di động.” Triệu Hòa Hạo suy đoán nói.

Trương Tiểu Hoa lúc này cầm điện thoại của mình, biểu tình chăm chú.

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, cậu mở app Tử Vong Trò Chơi, ánh mắt hơi khựng lại, nói: “Lý Hiểu Dương thi thất bại, đã bị xoá bỏ.”

“Cái gì?” Triệu Hòa Hạo giật mình, cũng mở Tử Vong Trò Chơi nhìn nội dung trên giao diện, biểu tình lập tức trở nên khó có thể tin nổi, “Sao hắn lại xốc nổi như vậy?”

Hạ Nhạc Thiên híp híp mắt, “Có lẽ hắn cho rằng chính mình có thể đáp đúng ba câu.”

Bằng không chỉ bằng tính cẩn thận sợ chết của đối phương, tuyệt đối không dám tùy tiện lựa chọn nộp bài thi.

“Nhưng....! hắn vẫn thất bại.” Triệu Hòa Hạo sắc mặt khó coi nói: “Chuyện này nói lên một câu trong bài thi nhất định tồn tại bẫy rập.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Triệu Hòa Hạo: “Đầu tiên chúng ta phải biết hắn lựa chọn ba câu nào.”

“Hẳn là câu một ba bốn đi?” Điền Hân Đồng nghĩ nghĩ, có chút do dự nói.

Chu Trạch Phong nói: “Tôi cũng cảm thấy là câu một ba bốn.” Nói đoạn, gã hạ giọng xuống nói: “Hắn tận mắt nhìn thấy Lý Đại Tráng cùng Khổng Thiến Lệ đã chết, cho nên hắn khẳng định biết còn bao nhiêu người chơi sống, nhưng hắn căn bản không biết đáp án thật sự của câu một, cho nên hắn thảm.

Hạ Nhạc Thiên trầm tư không nói.

Vốn dĩ cậu cũng cảm thấy Lý Hiểu Dương lựa chọn câu hỏi một ba bốn, nhưng Lâm Cúc Hoa biến mất, làm cậu ẩn ẩn có một phỏng đoán càng đáng sợ hơn.

Lý Hiểu Dương tính cách cẩn thận, trừ phi hắn nắm chắc trăm phần trăm mới có thể lựa chọn giải bài thi, nếu như hắn không phải chọn câu một ba bốn, mà là ba bốn năm thì sao?

Hắn giết Lâm Cúc Hoa, do đó biết được đáp án câu thứ năm.

Nếu là cái dạng này, như vậy hết thảy đều được giải thích rõ ràng.

Nhưng càng như vậy, cậu càng không thể trả lời được câu thứ ba, bởi vì không ai biết rốt cuộc Lâm Cúc Hoa đã chết hay chưa, Thích Lệ Phi có phải là người chơi sống hay không.

Tìm được tên họ của “Quỷ Không Tồn Tại” là lựa chọn duy nhất của cậu.

Trong máy tính của chủ nhiệm giáo dục nhất định lưu trữ tài liệu về lớp 444, nhưng chủ nhiệm giáo dục là quỷ.

Có lẽ cậu có thể cùng mấy người Triệu Hòa Hạo hợp tác.

Nhưng ngay sau đó cậu nghĩ đến cái gì, lập tức từ bỏ ý tưởng này.

Tiếng chuông đi học lại vang lên.

Chủ nhiệm lớp đi vào, hiền lành nhìn học sinh dưới bục giảng: “Cả lớp, chúng ta mở trang thứ 158……”

Hôm nay chủ nhiệm lớp hoàn toàn không có chút quỷ dị nào như lần trước.

Hiện tại thoạt nhìn nàng giống như một giáo viên chân chính, không hề có tính uy hiếp.

Nhưng Điền Hân Đồng theo bản năng vẫn sợ hãi Quỷ Chủ Nhiệm Lớp, cúi đầu không dám đối diện với nàng.

Trong giờ học, Hạ Nhạc Thiên cúi đầu viết gì đó trên giấy, lại vẽ thêm một kí hiệu phía sau rồi mới đẩy tới trước mặt Thích Lệ Phi, dùng ánh mắt ý bảo đối phương xem tờ giấy.

Thích Lệ Phi trầm mặc hai giây, sau đó đem tờ giấy mở ra.

[ Chúng ta hợp tác đi (^‿^) ]

Thích Lệ Phi nhìn qua Hạ Nhạc Thiên, viết mấy chữ trên giấy rồi đẩy về.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng mở tờ giấy, mặt trên biết ba chữ đơn giản: [ Tôi cự tuyệt.]

Hạ Nhạc Thiên cắn răng tiếp tục viết: [Chuyện đá cửa lần trước, có phải anh nợ tôi một ân tình không?]

Sau đó lại lần nữa đẩy qua.

Thích Lệ Phi tiếp nhận tờ giấy nhìn nội dung phía trên, mặt nháy mắt xụ xuống.

Cũng biết vài chữ trên giấy đẩy qua.

Hạ Nhạc Thiên vội vàng mở ra.

[ Không có lần sau.]

Lời ít ý nhiều, đơn giản lộ ra vẻ cảnh cáo.

Hạ Nhạc Thiên áp chế thần sắc kích động, nỗ lực bảo trì trấn định xé nhỏ tờ giấy bỏ vào trong túi.

Sau khi tan học, Hạ Nhạc Thiên trộm ám chỉ Thích Lệ Phi đi ra ngoài cùng mình.

Triệu Hòa Hạo đang muốn cùng Hạ Nhạc Thiên thương lượng, nhưng nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên và Thích Lệ Phi cùng nhau rời đi, lập tức đánh mất ý định này.

Chuyện ở căn tin làm gã sinh ra sợ hãi từ đáy lòng đối với người chơi này.

Hai người đi thẳng đến phòng giáo vụ, chủ nhiệm giáo dục mặc tiểu tây trang màu đen vẫn ngồi trong văn phòng, Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn về phía Thích Lệ Phi, đầy mặt chân thành: “Nhiệm vụ lúc này đây rất nguy hiểm, bất quá tôi tin tưởng anh nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Thích Lệ Phi nhìn thẳng vẻ mặt chân thành của Hạ Nhạc Thiên, bỗng nhiên áp sát vào đối phương, đáy mắt mang theo ba phần châm biếm cùng lạnh lẽo: “Bộ dạng nói dối của cậu nhìn qua rất chân thành.”

Hạ Nhạc Thiên vẻ mặt mờ mịt, “A? Anh đang nói cái gì vậy?”

Thích Lệ Phi chậm rãi đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Hạ Nhạc Thiên, lời nói sắc bén: “Lần này vẻ mặt khi nói dối của cậu vẫn không đủ tư cách.”

Gân xanh trên trán Hạ Nhạc Thiên nhảy thình thịch, nói: “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.”

Cậu thật muốn lập tức đá tên này một phát.

Nhưng cố tình lại không thể trêu vào.

Thích Lệ Phi khóe miệng hơi hơi giương lên, ngữ khí nghe qua có vẻ rất sung sướng: “Cậu có thể trốn đi.”

Hạ Nhạc Thiên gạt bỏ tâm trạng không thoải mái lúc nãy, nhanh chóng tìm chỗ trốn.

Thích Lệ Phi đứng trước cửa văn phòng, im lặng vài giây.

Hạ Nhạc Thiên nhìn mà sốt ruột, liều mạng quơ tay ý bảo Thích Lệ Phi nhanh nhanh gõ cửa.

Thích Lệ Phi lạnh lùng liếc qua Hạ Nhạc Thiên, nhấc cái chân thon dài mạnh mẽ tung cước, cánh cửa kiên cố nháy mắt sập xuống đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

Hạ Nhạc Thiên hít một hơi.

Đối phương không muốn sống nữa sao?

Chủ nhiệm giáo dục đối với tình huống đột ngột phát sinh sợ tới mức mặt trắng bệch, rất nhanh đã phản ứng lại, nổi giận nói: “Em làm cái gì vậy?!”

Thích Lệ Phi trầm mặc không nói.

Chủ nhiệm giáo dục đập bàn đứng lên, nhanh chóng đi tới, đôi giày đế bằng màu đen lê trên mặt đất phát ra âm thanh xẹt xẹt.

Thích Lệ Phi lơ đãng quét mắt qua giày cô, lại thu hồi ánh mắt.

Chủ nhiệm giáo dục giận đùng đùng mắng: “Em là học sinh lớp nào? Cư nhiên dám đá cửa!”

Thích Lệ Phi nói: “Có người bảo tôi đá.”

Chủ nhiệm giáo dục ngẩn người, sau đó tức giận càng lớn: “Là ai, em dẫn tôi đi tìm người đó.”

Thích Lệ Phi nói: “Cậu ta đang ở lầu một, đi thôi.”

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng giáo vụ, Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này tất tả chạy nhanh vào lục tìm hồ sơ trên máy tính, vì khẩn trương mà trán không ngừng toát ra mồ hôi: "Nhanh nào, nhanh nào."

Hệ thống máy tính đang loading hồ sơ, sau mấy chục giây dày vò chờ đợi, máy tính lập tức bắn ra tài liệu về lớp 444, Hạ Nhạc Thiên ngồi thẳng người, tay không tự giác run rẩy ấn con chuột.

Giao diện nhảy ra tư liệu về tất cả học sinh lớp 444.

Mặt trên có đầy đủ tên họ và một bức ảnh 4x6 màu sắc rõ ràng.

Hạ Nhạc Thiên lật một tờ lại một tờ, loại bỏ những tên và gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, sau khi lật xem mười mấy trang tư liệu, hồ sơ một học sinh hoàn toàn xa lạ thình lình xuất hiện trên màn hình.

Mái tóc có chút dài che lấp đôi mắt, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng tối tăm

Hạ Nhạc Thiên nhớ rõ trong lớp tuyệt đối không có học sinh này.

Ánh mắt cậu hơi di động, thấy được tên họ học sinh này: Lý Bảo Hiên

Cậu đem cái tên này ghi tạc trong lòng, sau đó đem con chuột hướng lên trên chuẩn bị đóng cửa hồ sơ, nhưng đột nhiên, cậu nghĩ tới cái gì, lập tức tiếp tục đọc tư liệu của Lý Bảo Hiên.

Hồ sơ có tư liệu liên quan tới Lý Bảo Hiên, cùng với.....!Nguyên nhân tử vong.

Lý Bảo Hiên tính cách đa nghi lại u ám, thuộc loại người trong suốt trong lớp, nhưng theo bạn học miêu tả, hình như hắn bị bạo lực học đường mà dẫn tới hậm hực, vào ngày 15 tháng 7 tự sát.

Ngày 15 tháng 7?

(*) 15/7 bên Trung là Tết Quỷ (Quỷ Tiết), ngày Quỷ Môn Quan mở cửa, vô số âm hồn ma quỷ tràn ra.

Bên mình cũng có cúng cô hồn vào ngày 14/7 hoặc 15/7 âm lịch.

Hạ Nhạc Thiên chau mày, ngày này tựa hồ có hơi không tốt.

Hình như trên cổ tay con quỷ này có đeo sợi dây đỏ, nghe người ta nói đeo dây đỏ vào ngày quỷ tiết là chuyện rất không may, cũng không biết việc này có liên quan gì đến chuyện nó biến thành quỷ có hay không.

Bất quá trước mắt không phải là thời điểm rối rắm chuyện này.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đóng cửa sổ hồ sơ, xoá bỏ lịch sử, sau đó rời khỏi văn phòng trở về lớp 444.

Nhưng khi cậu vừa mới bước vào lớp 444, mơ hồ cảm giác không khí lớp không khí có điểm không quá thích hợp, tất cả bạn học sôi nổi dùng ánh mắt thương hại nhìn chính mình, mà mấy người Triệu Hòa Hạo thì tràn đầy lo lắng.

Cậu không rõ nguyên do, nhưng trong lòng lại dâng lên suy đoán không tốt.

“Vương Tiểu Minh ——!!!” Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lớn của chủ nhiệm lớp.

Hạ Nhạc Thiên cứng đờ thân thể, chậm rãi xoay người.

Chủ nhiệm giáo dục cùng với chủ nhiệm lớp đứng song song, nhìn chằm chằm chính mình, biểu tình vô cùng phẫn nộ.

Chủ nhiệm giáo dục quay đầu hỏi Thích Lệ Phi đứng một bên, “Là em ấy sao?”

Thích Lệ Phi nghiêm túc nhìn Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên trong lòng lập tức lộp bộp một chút, trường hợp này thật quen cmn thuộc, cậu mạnh mẽ bảo trì bình tĩnh, nhưng tay lại chậm rãi nhét vào trong túi nắm lấy bùa vàng.

Chỉ mong có hiệu quả.

Thích Lệ Phi nhìn biểu tình Hạ Nhạc Thiên càng ngày càng cứng, mở miệng nói: "Không phải cậu ta."

Chủ nhiệm lớp ngẩn người, có chút không quá tin tưởng hỏi: “Thích Lệ Phi, em nói thật chứ?”

Dù sao Vương Tiểu Minh là học sinh từng có tiền án.

Chủ nhiệm giáo dục nghiêm khắc nói: “Không cần sợ bạo lực học đường, cô nhất định chống lưng cho em.”

Hạ Nhạc Thiên tức khắc trầm mặc.

Thích Lệ Phi suy nghĩ một lát, nói: “Không phải cậu ta, chỉ là hơi giống mà thôi.”

Hạ Nhạc Thiên nhịn không được ở trong lòng chửi thầm một phen.

Chủ nhiệm giáo dục lúc này mới buông tha Hạ Nhạc Thiên, cũng nói vài lời quan tâm Thích Lệ Phi một phen rồi mới vội vàng rời đi.

Chủ nhiệm lớp cũng đi theo.

Hạ Nhạc Thiên nhìn Thích Lệ Phi, thật lâu không nói.

Thích Lệ Phi biểu tình lãnh đạm nói: “Mặc kệ quá trình thế nào, chỉ cần kết quả là tốt là được.”

Hạ Nhạc Thiên thở dài, “Tuy rằng biện pháp này của anh thực phá hoại, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh phối hợp tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nói đáp án cho anh.”

Chủ nhiệm giáo dục dù sao cũng là quỷ.

Đối phương chịu mạo hiểm dụ dỗ chủ nhiệm giáo dục rời đi, chuyện này đáng giá để cậu cảm kích đối phương.

Thích Lệ Phi nhìn Hạ Nhạc Thiên, nghiêm túc nói: “Ừm, cậu biết là tốt.”

Một lát sau, chuông học vang lên.

Hạ Nhạc Thiên chú ý tới một học sinh trong lớp lại chết.

Mà Triệu Hòa Hạo @ Hạ Nhạc Thiên, hỏi lúc nãy xảy ra chuyện gì.

Hạ Nhạc Thiên chỉ trả lời mấy chữ: [ Tan học lại nói.]

Chiều đến, Triệu Hòa Hạo kiểm tra toàn bộ tập vở của lớp, sắc mặt có chút khó coi.

Hiển nhiên gã đã phát hiện lại nhiều thêm một người chết.

Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này gọi mọi người tới, nhỏ giọng nói: “Tôi đã tìm được đáp án câu hỏi khác.”

Mỗi người kinh hỉ đan xen.

“Cậu làm sao mà biết được?” Triệu Hòa Hạo cẩn thận hỏi.

Không phải gã không tin Vương Tiểu Minh, mà là lo lắng Vương Tiểu Minh tìm sai đáp án.

Hạ Nhạc Thiên nói: “Lúc trưa các người hẳn là nhìn thấy tôi cùng Thích Lệ Phi đi ra ngoài một chuyến.”

Triệu Hòa Hạo an tĩnh nghe.

“Chúng tôi đi phòng giáo vụ, sau đó ở kiểm tra máy tính chủ nhiệm giáo dục.” Hạ Nhạc Thiên nhìn mọi người xung quanh, tiếp tục nói: “Cho nên tôi cảm thấy hiện tại là thời điểm điền đáp án để rời khỏi trò chơi.”

“Không đợi thêm một chút sao?” Điền Hân Đồng hỏi.

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, “Lại chờ nữa tôi sợ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tôi kêu mọi người ra tới cũng chỉ muốn nói cho mọi người, nhưng quyền quyết định vẫn là ở trong tay các người.”

Triệu Hòa Hạo tâm tình bất định, trải qua mấy phen giãy giụa tự hỏi trong lòng, gã rốt cuộc nói: “Nếu có thể tồn tại rời đi, tôi thiếu cậu một ân tình.”

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, gõ chữ trong bản ghi chú điện thoại đưa cho mọi người xem: “Tên của "Quỷ Không Tồn Tại" đây.”

Mọi người nhanh chóng nhớ kỹ.

Trương Tiểu Hoa khóe miệng chậm rãi cong lên.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nói: “Còn có một chuyện......”

Mọi người nghi hoặc.

Hạ Nhạc Thiên: “Câu thứ ba không nên điền sáu, mà là điền năm.”

“A? Nhưng chúng ta rõ ràng có sáu người ——” Điền Hân Đồng đang nói đột nhiên mặt mũi trắng bệch, thấp thỏm lo âu nhìn Hạ Nhạc Thiên cùng những người chơi khác.

Sợ hãi nháy mắt đạt tới đỉnh điểm!

Triệu Hòa Hạo đột nhiên ý thức được cái gì: “Chạy ——!”

Tiếng nói vừa dứt, gã lập tức kéo Điền Hân Đồng chạy về phía trước, Chu Trạch Phong theo bản năng đuổi theo sau, đầy mặt mộng bức, hô lớn: “Chờ tôi với!"

Còn Hạ Nhạc Thiên, lúc Triệu Hòa Hạo nói từ “Chạy”, đã vắt chân lên cổ chạy trước một bước.

Trương Tiểu Hoa đứng tại chỗ, biểu tình chậm rãi trở nên quỷ dị, “Thì ra đã bị phát hiện……”

Hạ Nhạc Thiên chạy đến sân thượng, mềm chân ngồi xuống thở hổn hển.

Tại căn tin, cậu đã biết Trương Tiểu Hoa đã chết, dù sao đỉnh đầu đối phương có dòng chữ cực đại đã bại lộ hoàn toàn thân phận.

Nhưng xuất phát từ cẩn thận, toàn bộ lộ trình cậu đều không có tiết lộ ra bất luận chuyện gì khác thường.

Thẳng đến sau khi tan học, Hạ Nhạc Thiên phát hiện Lý Đại Tráng không giống học sinh khác trở về lớp, cậu liền ý thức được ý nghĩa tồn tại của Trương Tiểu Hoa.

Lý Đại Tráng không về lớp, là bởi vì hắn đã không cần thiết tồn tại nữa.

Người chết sống lại cũng không phải để giết người chơi khác, mà là muốn nhiễu loạn suy đoán của người chơi, tăng khả năng điền sai đáp án.

Chuyện Lý Đại Tráng là người chết, mọi người chơi đều biết.

Cho nên hắn không cần phải tồn tại nữa.

Nhưng người chơi không biết Trương Tiểu Hoa chỉ tiến vào phòng bếp vài giây cũng đã chết.

Trò chơi yêu cầu Trương Tiểu Hoa tiếp tục ngụy trang thân phận người chơi, làm mọi người đếm sai số lượng người chơi còn sống là sáu, mà không phải năm người.

Hạ Nhạc Thiên phỏng đoán nguyên nhân Lý Hiểu Dương thi không đạt tiêu chuẩn, rất có thể là thua tại ở câu hỏi này.

Cho nên sau khi cậu tìm được tên họ con quỷ kia, mới có thể nhắc nhở Triệu Hòa Hạo số người chơi còn sống phải điền năm người.

Mục đích của cậu không phải nói đáp án chắc chắn là năm.

Mà là muốn nhắc khéo Triệu Hòa Hạo: Trương Tiểu Hoa là quỷ!

May mắn, Triệu Hòa Hạo hiểu được lời cậu.

Trên thực tế, Hạ Nhạc Thiên cũng không xác định được đáp án có phải là “Năm” hay không, nhưng cậu chắc chắn không phải là “Sáu”

Cậu chậc lưỡi, rốt cuộc cái người tên Thích Lệ Phi là người hay quỷ.

Hạ Nhạc Thiên móc di động ra bắt đầu điền đáp án.

Điền xong câu một hai bốn, cậu mới chần chừ nhìn về phía câu thứ ba.

3.

Số lượng người chơi còn sống trước mắt là? [......]

Rốt cuộc là năm, hay là bốn?

Tuy Thích Lệ Phi hành động kỳ lạ, nhưng ít ra từ đầu tới đuôi chưa từng chủ động tấn công quá bất kì người chơi nào, hơn nữa còn giúp chính mình.

Hạ Nhạc Thiên khẽ cắn môi, quyết định điền “Năm”, sau đó ấn xuống nút nộp bài.

Mặc kệ câu này đúng hay sai, ít nhất cậu có thể an toàn đáp đúng ba câu, thỏa mãn tiêu chuẩn sống sót rời đi trò chơi.

Giao diện trò chơi nhảy ra kết quả bài thi.

[ Người chơi “Da Da Hạ” đáp đúng bốn câu hỏi, đạt được tám điểm, phán định thành tích ưu tú, trò chơi thành công.]

Hạ Nhạc Thiên hơi mở lớn mắt, trong lòng giật mình.

Thích Lệ Phi thật sự là người chơi, không phải quỷ!

Dưới lầu, tiếng bước chân dần dần vang lên.

Sau đó đột nhiên im bặt.

Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Thích Lệ Phi.

Hắn hờ hững đứng ở đó, dáng người thon dài ngược sáng càng có thêm mông lung, như được mạ một tầng kim quang.

Hạ Nhạc Thiên nao nao, cậu muốn nói gì đó, nhưng trước mắt quay cuồng, thế giới dần dần biến mất.

Không.

Phải nói là chính mình biến mất khỏi thế giới này.

Chờ trước mắt khôi phục lại ánh sáng, hoàn cảnh quen thuộc xung quanh làm cậu ý thức được.....!Mình rốt cuộc đã rời khỏi trò chơi rồi.

Lúc này cậu còn duy trì động tác trước khi tiến vào trò chơi, tay sắp chạm vào mặt đất, trong lòng bàn tay nắm đùi gà béo, cậu buồn bã phát ngốc ra vài giây, sau đó yên lặng gặm đùi gà.

Gặm xong đùi gà xong, cảm xúc Hạ Nhạc Thiên đã hòa hoãn hơn phân nửa.

Hạ Nhạc Thiên móc di động ra, lượng pin vẫn còn nguyên như trước khi vào trò chơi.

Vào app Tử Vong Trò Chơi, phía trên xuất hiện nhắc nhở xin bạn tốt.

Hạ Nhạc Thiên nghi hoặc nhấn vào, phát hiện là một người chơi tên “Thù Quy Đồng Đồ”.

Cậu nhấp đồng ý, tin nhắn của đối phương thực mau gửi đến.

[Thù Đồ Đồng Quy: Vương Tiểu Minh, tôi là Triệu Hòa Hạo, đây là số điện thoại của tôi 13xxxxxxxx, cảm ơn cậu lần trước nói cho tôi đáp án, nếu có yêu cầu gì muốn tôi hỗ trợ, tùy thời tới tìm tôi]

Hạ Nhạc Thiên nhìn tin nhắn đối phương phát gửi đến, mày chậm rãi nhíu chặt lại.

Đối phương nói thẳng ra ba chữ Vương Tiểu Minh.

Hiển nhiên, có khả năng trước khi rời khỏi trò chơi Triệu Hoà Hạo cũng đã cùng Điền Hân Đồng và Chu Trạch Phong trao đổi nick name cho nhau.

Thậm chí là phương thức liên lạc.

Nhưng dù vậy, sao Triệu Hòa Hạo lại có thể khẳng định “Da Da Hạ” là mình, mà không phải Thích Lệ Phi?

Hạ Nhạc Thiên lòng mang nghi hoặc, mở lịch sử trò chơi, phía trên rõ ràng viết hơn mười ID người chơi, có vài tên phía sau ghi chú [Đã thất bại].

Chỉ còn lại có năm cái ID bình thường.

Hạ Nhạc Thiên liếc mắt một cái liền chú ý ngay một ID rất bắt mắt: [Đẹp trai kinh thiên địa khiếp quỷ thần]

Cậu đần mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt khí thế của Thích Lệ Phi, trong lòng lập tức vô cùng phức tạp.

Người cao lãnh khí thế như vậy, sao lại không biết xấu hổ như thế?

Bất quá, phù hợp với điều kiện đẹp trai đến nỗi kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, cũng chỉ có mỗi Thích Lệ Phi.

Chuyện này làm Hạ Nhạc Thiên nhịn không được bội phục chỉ số thông minh của Triệu Hòa Hạo, nếu cậu là Triệu Hòa Hạo, nhất định sẽ nghĩ [Đẹp trai kinh thiên địa khiếp quỷ thần] là Vương Tiểu Minh, chứ không phải là Thích Lệ Phi.

So với "Da Da Hạ", cái ID này càng thêm không biết xấu hổ.

Người giống Thích Lệ Phi, sao có thể lấy cái tên không biết xấu hổ như vậy.

Hạ Nhạc Thiên cảm khái một hồi, lúc này mới trả lời Triệu Hòa Hạo.

[Da Da Hạ: Tốt.

]

Nhưng cậu cũng không đem số điện thoại của mình nói cho đối phương.

Mà đối phương cũng không nói chuyện nữa.

Hạ Nhạc Thiên lưu lại số điện thoại, đứng dậy đi buồng vệ sinh rửa mặt.

******

Trong thế giới toàn một màu đen nhánh, rất nhiều quả cầu màu xanh lục cuồn cuộn cuồn cuộn phát sáng.

Chúng nó nhảy lên, quay cuồng.

Một người đàn ông giấu hơn nửa người trong bóng đêm đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên một quả cầu lục quang hơi nhảy lên, người đàn ông hé mắt, nhẹ nhàng nâng quả cầu kia vào trong tay.

Trong nháy mắt, quả cầu biến thành điện thoại.

Phía trên hiện lên nhắc nhở thêm bạn tốt.

Ánh mắt hắn phảng phất chứa đầy tia sáng, tràn đầy vô số thế giới, vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh đồng ý xin bạn tốt.

Đối phương rất nhanh đã gửi tin nhắn đến.

[Thù Đồ Đồng Quy]: Vương Tiểu Minh, tôi là Triệu Hòa Hạo, cảm ơn cậu đã nói cho tôi đáp án.

Hắn nhìn chăm chú vào ba chữ Vương Tiểu Minh, sắc mặt bỗng chốc âm trầm xuống, gõ chữ gửi về.

[Đẹp trai kinh thiên địa khiếp quỷ thần]: Cút.

Triệu Hòa Hạo ngẩn người, nhanh chóng nhắn lại đối phương.

Nhưng khi gã gửi đi....!

[Xin lỗi, ngài đã bị kéo đen, không thể trả lời đối phương.]

Kéo đen?

Triệu Hòa Hạo trầm mặc trong chốc lát, trong lòng xuất hiện suy đoán không tốt.

Không phải gã đã nhận sai người rồi chứ?

Gã vội vàng thêm [Da Da Hạ] làm bạn tốt, đối phương chấp nhận rất nhanh.

Triệu Hòa Hạo trong lòng run sợ soạn tin nhắn gửi qua.

Qua một lát, đối phương nhắn lại một tin.

[Da Da Hạ]: Tốt.

Triệu Hoà Hạo tâm tình phức tạp: “……”.