Bao Dung Vô Bờ

Chương 2: Nhập học

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Năm hai cao trung (lớp 11), Tô Nịnh Nịnh gặp Bùi Cận.

Trước đó, cô đã từng nghe Tô Trường Bách nhắc đến cái tên này nhiều lần.

Tốt nghiệp đại học Columbia Mĩ, vừa về nước thì đảm nhận vai trò CFO ở Hoằng Pháp, cũng là giáo sư được đại học A hết lòng mời về, cực kỳ nổi danh.

Tô Trường Bách quen anh trong khoảng thời gian công tác ở Mĩ, hai người nói chuyện rất hợp cạ, dù tuổi chênh lệch lớn, vẫn trở thành bạn bè.

Sau này, thi thoảng anh tới thành phố Từ bàn chuyện công việc hoặc mở tọa đàm, lần nào cũng ghé qua nhà họ Tô.

Dần đà, Tô Nịnh Nịnh cũng biết về anh.

Nhưng Tô Nịnh Nịnh không thích Bùi Cận. Anh quá buồn tẻ, áp lực mang đến cho người ta cũng quá nặng.

Những cô gái ở độ tuổi cô đều thích thiếu niên trẻ trung như ánh mặt trời, mỗi lần cười là lộ hàm răng trắng sáng, đón ánh mặt trời, lau mồ hôi đánh bóng rổ trên sân thể dục.

Hơn nữa, rõ ràng là anh còn có phần cổ hủ. Nếu không thì vì sao lại không cho cô mặc chiếc váy kia… Rõ ràng là đẹp như vậy…

Quả nhiên là đàn ông già ba mươi tuổi, hoàn toàn đối lập với cô.

Tư tưởng không theo kịp.

Bùi Cận lái xe đến tận phía cuối khu giảng đường.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, ở trường làm quen với hoàn cảnh, đừng chạy lung tung, buổi chiều chú tới đón cháu.”

Giọng điệu của Bùi Cận nghe như đang ra lệnh.

“Chú Bùi, không cần đâu.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, cười nói: “Chú bận rộn như vậy, cháu có thể tự mình về nhà, không cần chú phải đón.”

Cũng đâu phải trẻ con đi nhà trẻ, còn phải đón đưa mỗi ngày.

“Sáu giờ chiều, nhớ ở đây chờ chú.”

Bùi Cận nói xong, lái xe rời đi.

Hôm nay Bùi Cận tới trường học, thật ra cũng không có việc gì, ra khỏi khu giảnh đường, anh trực tiếp lái xe đến khu quản lý của khoa Kinh tế.

“Tổng giám đốc Bùi.” Thầy cô giáo nào ở khoa Kinh tế cũng biết anh, tuy trên danh nghĩa là giáo sư khách mời, nhưng vẫn gọi là tổng giám đốc Bùi. Anh lấy danh nghĩa của Hoằng Pháp, cung cấp học bổng cho khoa Kinh tế, giúp đỡ khoa rất nhiều hạng mục, được xem như là “Kim chủ”.

“Lấy cho tôi danh sách sinh viên Tài chính lớp ba.” Bùi Cận ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, sau đó thu tay về, ngón tay thon dài để trên đầu gối.

Giảng viên đưa tài liệu tới, anh nhận lấy, bên trong là thông tin của hai mươi tư sinh viên lớp ba, anh lật xem từng tờ một.

Ống tay áo sơmi trắng được xắn lên, nút áo màu vàng kim, tôn lên làn da trắng nơi cổ tay.

Nhìn thấy cái tên Tô Nịnh Nịnh, bàn tay anh dừng lại.

Trên hồ sơ là bức ảnh cô mặc áo đồng phục, tóc búi cao, để mặt mộc, làn da trắng sáng.

“Mong thầy chú ý sinh viên này hơn.” Bùi Cận chỉ tên Tô Nịnh Nịnh, nói với trưởng khoa: “Không thể đến trễ, không thể về sớm, càng không thể bỏ tiết.”

“Nếu có tình trạng như vậy, báo cho tôi ngay.”

Vị trưởng khoa chưa từng nhìn thấy Bùi Cận để ý sinh viên nào như vậy.

“Sinh viên này là…” Vị trưởng khoa dò hỏi.

“Con của một người bạn.” Bùi Cận nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa anh phải có mặt ở công ty.

“Vâng, tổng giám đốc Bùi.” Nhìn ra được Bùi Cận đang gấp, trưởng khoa cũng không hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.

...

Tô Nịnh Nịnh vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm của cả lớp.

Lớp ba có hai mươi tư sinh viên, gồm mười bốn nữ sinh và mười nam sinh, đều mới trải qua kỳ thi đại học khốc liệt, một đám để mặt mộc, son cũng không tô. Tô Nịnh Nịnh lại trang điểm tỉ mỉ, mặc váy bồng, trên tay là túi xách màu hồng, hoàn toàn là dáng vẻ của đại tiểu thư.

Phía sau Tô Nịnh Nịnh là một nữ sinh, cô ấy cũng là sinh viên cuối cùng vào lớp.

Có người phát hiện ra điểm bất thường, chỉ trỏ về phía bên này, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy là lạ, quay đầu nhìn xem.

Cũng là một nữ sinh trang điểm tỉ mỉ.

Nữ sinh này mặc đồ giống y hệt Tô Nịnh Nịnh, ngay cả túi xách cũng gần giống, cùng nhãn hiệu, còn là túi xách ra mắt cùng quý.

Tầm mắt hai người giao nhau, nhìn thấy nhau thì đều giật mình.

Nữ sinh kia mất một lát mới phản ứng lại, khóe môi hơi mím, có phần lạnh nhạt, gật đầu tượng trưng với Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh đáp lại bằng một nụ cười.

Nữ sinh kia không phản ứng lại, lập tức đi ra sau, tìm được một chỗ ngồi, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt vô định.

Tô Nịnh Nịnh cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Dù cố ý hay vô tình, tầm mắt của cả lớp đều hướng về hai người các cô, dù sao thì cũng đáng chú ý, lại cùng là mỹ nữ, khó tránh khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Tô Nịnh Nịnh đang trả lời tin nhắn WeChat, không để ý.

Đụng hàng là chuyện khá xấu hổ, đặc biệt là ngày khai giảng đầu tiên.

Chủ nhiệm phát biểu ít lời, sau đó tổ chức tuyển ban cán sự.

Cả lớp rất hào hừng, mỗi một chức vị đều có vài người tranh cử, cả lớp ngoại trừ Tô Nịnh Nịnh và nữ sinh đụng hàng kia, ai cũng gần như xung phong ít nhất một lần.

Tô Nịnh Nịnh lại không muốn dính vào.

Ban cán sự chỉ làm lãng phí thời gian của mình, còn làm chuyện hoàn toàn vô nghĩa, đúng là tốn công vô ích.

Tuy lý do bên ngoài rất mỹ miều, rèn luyện năng lực của học sinh…Nhưng cô không cần rèn luyện.

“Em Tô Nịnh Nịnh.” Chủ nhiệm lớp đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Tô Nịnh Nịnh ngồi ở cuối cùng, hỏi: “Em có ứng cử vị trí nào không?”

Nửa tiếng trước khi lên lớp, trưởng khoa dặn dò với tất cả giảng viên trong khoa, nói em Tô Nịnh Nịnh này là đối tượng tổng giám đốc Bùi dặn dò phải chú ý.

Tô Nịnh Nịnh đột nhiên bị điểm tên, cô đứng lên, lắc đầu.

“Không có ạ.”

Chỉ gọi mỗi tên Tô Nịnh Nịnh thì không hay lắm, chủ nhiệm lớp khựng lại, nhìn một nữ sinh khác.

“Sơ Lục, vậy còn em?”

Lần đầu tiên gặp mặt, thật ra chủ nhiệm lớp chỉ nhớ mỗi tên Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục, bởi vì hai cô có bề ngoài xinh đẹp, khiến người ta chú ý nhiều hơn một chút.

Nữ sinh tên Sơ Lục cũng lắc đầu: “Không có ạ.”

Trong phòng học lập tức yên ắng lại.

Chủ nhiệm lớp mỉm cười, cũng không để ý, vẫy tay, ý bảo các bạn học tiếp tục.

Đến khi cuộc tranh cử kết thúc, đã là nửa tiếng sau.

Lớp trưởng tân nhiệm là một nữ sinh nhỏ gầy, làn da rất trắng, nhưng giọng lại khá vang dội, nhanh chóng tập hợp được mọi người, xếp hàng đi nhận đồng phục học quân sự.

Tô Nịnh Nịnh tiếp điện thoại, tụt lại trong phòng học.

Là mẹ cô – Lâm Tương Nghi gọi điện thoại đến, giờ đang ở Pháp, nói là túi xách bà đồng ý mua cho cô đã hết hàng.

Tô Nịnh Nịnh tụt hứng, bĩu môi làm nũng, nói cô thích cái túi xách đó, bà nhất định phải mua được.

Lâm Tương Nghi rất bất đắc dĩ, nhưng đã đồng ý với con gái, bà cũng không còn cách nào, đành phải gật đầu, nói sẽ thử xem.

“Mẹ, con yêu mẹ nhất.” Tô Nịnh Nịnh hôn gió qua điện thoại, sau đó cúp máy.

Sơ Lục bên kia cũng chưa đi, cô ấy đứng dậy, nhìn bóng dáng Tô Nịnh Nịnh, hơi cúi đầu, nhìn túi xách của mình.

Hàng lông mi dài tạo thành một cái bóng ở trên mặt.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Sơ Lục nhìn thoáng qua, ấn nghe máy, mở miệng hỏi: “Gần đây Chanel vừa ra mắt túi xách mới, anh có thể mua cho em không?”

Không biết bên kia nói gì đó, Sơ Lục lập tức cúp điện thoại, sắc mặt không tốt lắm.

...

Buổi tối, Tô Nịnh Nịnh video call với Tô Trường Bách.

Tô Trường Bách hỏi cô ở có quen không, ngày đầu tiên học đại học, cảm giác thế nào… Hỏi đủ thứ chuyện.

“Đều ổn, nhưng ngày mai bắt đầu học quân sự.” Tô Nịnh Nịnh than vãn: “Con không muốn học quân sự.”

Mấy ngày nay nắng gắt như vậy, tia tử ngoại mạnh, bôi bao nhiêu kem chống nắng cũng không có tác dụng, chắc chắn sẽ bị phơi đen.

Hơn nữa học quân sự cũng rất mệt mỏi, những hoạt động gây mệt, Tô Nịnh Nịnh đều không thích.

Tô Tranh đi qua đi lại phía sau, lúc thì lấy đũa, lúc thì lấy ống hút, toàn bộ video call đều là bóng dáng anh ấy.

Tô Nịnh Nịnh đau mắt.

“Người nào đó ơi, có thể thu cái móng heo lại không?”

“Con nhóc kia, em đừng có tìm chết.” Tô Tranh thuận thế dừng lại, nhìn Tô Nịnh Nịnh qua video call, hếch mũi với cô.

Muốn nhìn em gái còn giả vờ giả vịt.

Anh đến tủ lạnh, cầm lon Coca rồi về phòng của mình.

“Bố, con nói này.” Tô Nịnh Nịnh đến gần điện thoại, đột nhiên đè thấp giọng, nói: “Chú Bùi không tốt chút nào, chú ấy kêu con quét tước làm vệ sinh, còn hạn chế thời gian hoạt động của con.”

Tô Nịnh Nịnh nhân cơ hội mách lẻo.

Tô Trường Bách nghe thì lại cười.

“Chuyện này Bùi Cận nói với bố rồi, hai chương điều kiện tạm thời này, bố cảm thấy khá tốt.” Tô Trường Bách gật đầu, cố ý nói: “Con đấy, cũng không thể nuông chiều mãi được.”

Cả nhà chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ Tô Trường Bách đã xem cô như bảo bối, nói nặng cũng không nỡ, tuy biết mình quá nuông chiều con, nhưng vẫn không có cách nào, không thể nghiêm khắc với con được.

Vừa hay sang ở chỗ Bùi Cận, để con bé rèn luyện chút cũng tốt.

“Hai chương điều kiện tạm thời?!” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, chưa kịp hỏi lại, bên ngoài đã vang lên giọng của Bùi Cận.

“Tô Nịnh Nịnh, ra làm việc.”

Tô Nịnh Nịnh không tình nguyện kết thúc cuộc gọi.

Bùi Cận vừa mới tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, trên người mang một mùi hương nhẹ nhàng, tóc vẫn chưa khô, còn đang ẩm ướt.

Anh kêu Tô Nịnh Nịnh vào phòng của mình.

Phòng anh trang trí đơn giản tự nhiên, hai màu trắng đen làm chủ đạo, trong phòng có mùi thuốc lá thoang thoảng, khá nhẹ, lại rất dễ ngửi.

“Cháu lấy giẻ lau đồ dùng trong phòng, chùi sạch bụi, sau đó lau nhà.” Bùi Cận nói xong liền đi ra ngoài.

“Nửa tiếng sau chú sẽ kiểm tra.” Anh chỉ để lại những lời này.

Đồ đáng ghét!

Nói hai ngày quét tước một lần là thật sao, ngày mai cô phải học quân sự, hôm nay không thể để cô nghỉ ngơi à?

Mười lăm phút sau, trong phòng vang lên tiếng “bịch”, như là có thứ gì đó rơi xuống đất.

Tô Nịnh Nịnh hô lên một tiếng, vừa hét lên thì Bùi Cận cũng xuất hiện ở cửa.

“Sao thế?” Anh nhíu mày.

“Chú Bùi, cháu không cẩn thận làm vỡ cái này rồi.”

Tô Nịnh Nịnh vô tội nhìn gạt tàn dưới đất, trên tay còn cầm giẻ lau, động tác tạm dừng tại chỗ.

“Chắc là… Không đắt nhỉ?”

Bùi Cận còn tưởng là xảy ra chuyện gì, thấy chỉ là gạt tàn thuốc bị vỡ, lập tức thả lỏng, nhấc chân đi tới.

Anh dừng lại bên cạnh mấy mảnh vỡ, ngắm nghía một lát, rồi lại nhìn Tô Nịnh Nịnh, cau mày: “Sao cháu làm vỡ?”

Cái gạt tàn này làm bằng gỗ, phải thật cố ý mới có thể vỡ được.

“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh mím môi, muốn giải thích lại không thể nói rõ, vì thế chỉ có thể im lặng cười trừ.

“Là do cái gạt tàn thuốc, không phải do cháu.”

“Tô Nịnh Nịnh, cháu cố ý phải không?” Bùi Cận hỏi lại, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ, không mang theo chút độ ấm.

“Quên đi.” Một lát sau, Bùi Cận nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, ngồi xổm xuống thu dọn: “Quét nhà lau nhà là được.”

“Vậy không cần cháu đền à?” Mắt Tô Nịnh Nịnh sáng lên, hỏi.

Bùi Cận ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại, khóe môi hơi nhếch lên, giọng vẫn lạnh như cũ: “Cứ nhớ đi đã, sau này đền.”