Edit: Nhược VyBeta: QuanhNgày hôm sau, lúc Tô Nịnh Nịnh xuống lầu, Bùi Cận đang ngồi trên sô pha. Anh mặc quần áo ở nhà, đôi chân dài vắt chéo, trông hơi thiếu nghiêm túc, lại thêm phần lười biếng.
Tô Nịnh Nịnh ở trên cầu thang, bước chân dần chậm lại, đến bậc thang cuối cùng, cô dừng chân.
Gương mặt hơi phiếm hồng.
Chuyện xảy ra đêm qua, cô muốn quên, nhưng khi ngủ, hình ảnh đó cứ tái hiện trong đầu. Bây giờ nhìn thấy Bùi Cận, cô cảm thấy có hơi xấu hổ, không thể giống như trước đây, thản nhiên đối mặt với anh.
Cứ cảm giác có chỗ nào đó… Kỳ lạ.
“Chú Bùi, hôm nay chú không đi làm à?” Tô Nịnh Nịnh nhếch môi, miễn cưỡng trưng ra một nụ cười.
Đêm qua, rạng sáng ba giờ cô mới ngủ, ngủ bảy tiếng đồng hồ, đến bây giờ đã là mười giờ sáng.
Không lý nào lúc này rồi mà Bùi Cận còn ở nhà.
“Ngày nào cũng đi làm, thi thoảng nên để mình nghỉ ngơi.”
Bùi Cận không nhìn cô, thong dong nhắc nhở: “Bữa sáng ở trên bàn, vừa hâm nóng, ăn xong thì tới thư phòng.” Bùi Cận nói, đứng lên.
“Đi thư phòng làm gì?” Tô Nịnh Nịnh hỏi theo bản năng.
“Phụ đạo.” Bùi Cận để lại hai chữ, nhấc chân vào thư phòng.
Tô Nịnh Nịnh học tập, vẫn luôn dựa vào thiên phú. Hồi cao trung cô không quá nỗ lực, Tô Trường Bách và Lâm Tương Nghi cưng chiều cô, đôi lúc sẽ nói vài câu, nhưng cũng không nghiêm khắc với cô.
Tô Tranh thì càng không cần phải nói.
Với cái tính cách “không năm [1]” của anh ấy, nếu quan tâm đến vấn đề học tập của Tô Nịnh Nịnh, vậy mới là thấy quỷ.
[1] Trái với tính cách năm tốtCho nên đến năm ba cao trung, Tô Nịnh Nịnh mới ý thức được tầm quan trọng của việc học tập, từ đó, cô bắt đầu vùi đầu vào học.
Chương trình học của đại học lại có bất đồng rất lớn với cao trung, đều là những nội dung Tô Nịnh Nịnh chưa từng tiếp xúc, trước đây không có bất cứ cơ sở gì, cô không nghiêm túc, chương trình học khó tránh khỏi việc quá sức.
Khoảng thời gian trước, trong khoa sắp xếp một kỳ thi, lấy mỹ danh là kỳ thi giữa kỳ, tính vào 30% thành tích cuối kỳ.
Bùi Cận nhìn bài thi của cô.
Thành tích trung bình, miễn cưỡng vừa đủ, nhưng không đạt yêu cầu của Bùi Cận.
Trên chiếc bàn trong thư phòng đặt sách chuyên ngành của Tô Nịnh Nịnh, còn có mấy bài thi.
Bùi Cận cầm một bài thi đưa cho Tô Nịnh Nịnh, hất cằm, ý bảo cô qua bên bàn trà ngồi.
“Làm bài thi này trước, một tiếng.”
Tô Nịnh Nịnh hiếm khi không hỏi gì, chỉ đáp qua loa rồi cầm bài thi.
Bùi Cận mở máy tính, bắt đầu xử lý công việc.
Thư phòng rơi vào yên ắng.
Chỉ có tiếng ngòi bút “sột soạt” trên giấy, cùng âm thanh gõ bàn phím thi thoảng vang lên.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, cực kỳ nghiêm túc giải đề.
Một tiếng qua đi, bài thi cũng vừa hoàn thành.
Tô Nịnh Nịnh buông bút, ngẩng đầu, lại cùng lúc đụng phải ánh mắt Bùi Cận.
Bùi Cận đứng dậy, đi qua chỗ cô. Anh lấy bài thi trong tay cô, đáp án cũng không xem, trực tiếp bắt đầu chấm bài.
Tô Nịnh Nịnh nhìn anh chấm từng câu, mày càng lúc càng nhíu chặt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Một lát sau, Bùi Cận mở miệng, nói: “Tô Nịnh Nịnh, cái này mà cháu cũng làm sai sao?”
Bùi Cận chỉ vào một đề, nghiêm túc nói: “Lần trước làm sai, lần này lại sai.”
“Cháu nên để tâm chút.”
Anh nói rất bất đắc dĩ, giọng điệu không nghiêm túc mà tràn ngập yêu chiều.
“Sự bất quá tam [2].” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng phản bác.
[2] Sự bất quá tam: thành ngữ Trung Quốc, một chuyện không thể xảy ra quá ba lầnLần trước Bùi Cận lấy bài thi cho cô làm, đúng là cũng có bài này, hôm nay lúc cô làm cũng nhớ. Nhưng nhớ thì nhớ, lần trước không hiểu được vì sao lại phải làm thế.
Bài không biết làm thì vẫn không biết làm như cũ.
Tô Nịnh Nịnh bất mãn biện giải: “Kiến thức này cháu thật sự không hiểu, học sao cũng không hiểu. Cho nên cháu không muốn học dạng bài này, dù sao thì cũng chỉ là một dạng, không hiểu thì không hiểu.”
Cô không hề hiếu học, kiến thức mình không rõ ràng thì không muốn tìm hiểu, cảm thấy quá khó khăn liền bỏ qua.
Cô nói như vậy, gương mặt Bùi Cận lập tức tối sầm.
“Lại đây, chú giảng lại cho cháu một lần.”
Nếu là trước đây, chắc chắn Tô Nịnh Nịnh sẽ không tình nguyện. Lúc đi học, giảng viên cũng nói dạng đề này, lúc ấy cô còn nghiêm túc nghe, nhưng không hiểu.
Cô thật sự ghét học cái này.
Nhưng Bùi Cận lại gõ bàn, ý bảo cô đi qua.
Tô Nịnh Nịnh ngẫm nghĩ, bất ngờ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cô dịch sang.
Bùi Cận chữa bài đơn giản ngắn gọn, dễ hiểu hơn cách giải của giảng viên nhiều.
Tô Nịnh Nịnh nghe xong một lần, gật đầu đáp lời, cảm giác cũng không quá khó.
Cô ngẩng đầu, lặng lẽ liếc mắt nhìn Bùi Cận.
Sườn mặt anh góc cạnh rõ ràng, đôi môi mở ra đóng lại, đang nghiêm túc chữa bài cho Tô Nịnh Nịnh. Giọng Bùi Cận trầm thấp, lại rất dễ nghe.
Tô Nịnh Nịnh lén nhìn, đột nhiên nghĩ, Bùi Cận thật sự rất thông minh.
Cô cảm thấy chương trình học của Kinh tế học rất khó. Trước đây nghe người khác nói Bùi Cận tài giỏi, cô không cảm thấy gì, cho tới bây giờ, anh trôi chảy sửa bài cho cô.
Hình như là rất giỏi.
Dù sao cũng từng học ở Mỹ.
“Chú Bùi, chú lớn lên ở Mỹ à?” Chờ anh nói xong, Tô Nịnh Nịnh nghi hoặc đặt câu hỏi.
Bùi Cận hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Không phải, mười tuổi chú mới đi Mỹ.”
“À.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy bố mẹ chú đều ở Mỹ, sao chú lại về nước?”
“Bởi vì chú là người Trung Quốc.” Bùi Cận thuận miệng trả lời một câu.
“Hả?” Tô Nịnh Nịnh ngây ra.
“Đó không phải bố mẹ chú, họ chỉ muốn chú làm việc cho họ mà thôi.”
Bùi Cận không giấu cô, trả lời đúng sự thật: “Chú được họ nhận nuôi.”
“Chắc là ngày nào đó họ không vui, sẽ đuổi chú ra khỏi Hoằng Pháp.”
Bùi Cận nói, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Khi đó, chú chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Chú giỏi như vậy, còn sợ sẽ rơi vào tình trạng hai bàn tay trắng sao?” Tô Nịnh Nịnh thuận miệng nói ra.
Câu này của cô là lời khen. Lời nói vừa nói ra, cả hai đều khựng lại.
Bùi Cận cúi đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh, ánh mắt phức tạp.
Không khí xung quanh như chậm lại, Bùi Cận rời mắt, sau đó đứng dậy. Anh đến bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển notebook, đi tới, đưa cho Tô Nịnh Nịnh.
“Đây là chú sắp xếp lại kiến thức cho cháu, đọc cho đàng hoàng.” Dừng một lúc, anh nói tiếp: “Nếu có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi chú.”
Tô Nịnh Nịnh lấy notebook, mở ra xem. Một quyển notebook dày khoảng hai centimet, tràn ngập kiến thức, sắp hàng ngay ngắn. Thể chữ súc tích, đầu bút sắc bén. Cũng như tác phong của anh.
Cô lật xem những mảnh giấy đánh dấu nhiều màu, phát hiện môn chuyên ngành nào cũng có. Muốn sắp xếp mấy thứ này, chắc phải tốn rất nhiều tinh lực, cần thời gian dài.
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên cảm động. Thế này quá tốt với cô rồi.
Cứ nghĩ như vậy, rồi lại nhớ đến hôm qua cãi nhau với anh thì càng thêm áy náy.
Anh thật sự quan tâm cô. Ngoại trừ người nhà, anh là người tốt với cô nhất.
“Chú Bùi, cảm ơn chú.” Tô Nịnh Nịnh khép notebook lại, ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào với Bùi Cận.
“Cháu nhớ kỹ lời mình nói là được.” Bùi Cận không chính diện đáp lại lời cảm tạ của cô, mặt hơi nghiêng đi, chỉ để cô thấy sườn mặt của anh.
“Chuyện gì?” Tô Nịnh Nịnh nhất thời không nhớ ra, nhíu mày hỏi.
“Tô Nịnh Nịnh, đầu óc cháu tỉnh táo chút.” Bùi Cận giơ tay, gõ đầu cô, giọng nghiêm hơn không ít.
“Người không học tập đàng hoàng, thì cũng không thể yêu đương! Dù sao thì cháu quá dễ bị người ta lừa.”
“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh muốn phản bác. Nhưng tối qua lúc cô hoảng loạn, thật sự đã đồng ý với anh. Mà bây giờ cô cũng ngại nhắc đến chuyện tối qua.
Chỉ hy vọng Bùi Cận có thể quên. Quên hết toàn bộ, sau này cũng đừng nhớ tới.
Vì thế Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, làm bộ xem xét bài thi, không nói nữa.
Giữa trưa, Tô Nịnh Nịnh xuống bếp.
Vì biểu đạt sự hối lỗi của mình, trưa nay cô cố ý làm nhiều đồ ăn, trừ mấy món cơm Tây điển hình bình thường cô thích ăn, còn làm vài món cơm nhà.
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy mình quá tiến bộ.
Sau khi bưng toàn bộ lên bàn ăn, Tô Nịnh Nịnh đi cắt trái cây, chuẩn bị làm nước ép.
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên.
“Ra ngay ra ngay.” Tô Nịnh Nịnh đang cầm một quả xoài trên tay, không kịp buông xuống, chạy nhanh ra ngoài cổng lớn.
Cô tưởng chuyển phát nhanh của mình tới rồi.
Nhưng vừa mở cửa ra, người xuất hiện trước mắt, lại là Tô Tranh.
Tô Nịnh Nịnh ngớ ra. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, anh giao hàng này trông giống Tô Tranh nhỉ?
“Là chuyển phát nhanh của Viên Thông à?” Tô Nịnh Nịnh sững sờ, buột miệng thốt ra.
“Chuyển phát nhanh cái đầu em ấy.” Tô Tranh giơ tay gõ đầu cô, giả vờ tức giận: “Anh là anh ruột em.”
“Không phải…” Tô Nịnh Nịnh tỉnh táo lại, tập trung nhìn vào, mới phát hiện đúng là anh mình.
“Sao anh lại đến đây? Không phải anh bỏ nhà ra đi chứ?” Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến khả năng này, lập tức cảnh giác: “Em sẽ không giúp anh nói chuyện, em đứng về phía bố.”
“Người thất nghiệp thì đáng bị phỉ nhổ sao?” Tô Tranh vừa than phiền, vừa vòng qua Tô Nịnh Nịnh, đi vào bên trong.
“Anh đi tàu cao tốc đến đây, xuất phát từ bảy giờ sáng, đến bây giờ đã hai mươi tư tiếng không ăn cơm.”
Tô Tranh theo mùi hương đi đến nhà ăn, tự nhiên như ở nhà mình.
Nhìn bàn đồ ăn này, bề ngoài cũng không tệ lắm.
Mà lúc này, Bùi Cận đi tới, cũng đứng ở cửa nhà ăn.
“Xin chào, chú Bùi.” Tô Tranh mỉm cười chào hỏi với anh, tùy ý nói: “Tôi là Tô Tranh, anh trai đại tiểu thư kia, chúng ta đã gặp nhau rồi.”
Bùi Cận gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ.
“Tôi có thể ăn chút gì không? Tôi quá đói bụng.” Tô Tranh nghĩ mấy món đồ ăn này sẽ không tồi.
Bùi Cận lẳng lặng nhìn anh ấy, ánh mắt dần tối đi, đen đặc u ám, đánh giá vị khách không mời mà đến này.
“Có thể.” Bùi Cận gật đầu.
Tô Tranh nghe xong, lập tức cầm đũa gắp đồ ăn.
Đồ ăn mới gắp lên, Bùi Cận lại bình thản chèn thêm một câu.
“Đây là Tô Nịnh Nịnh làm.”
Còn chưa dứt lời, cả đồ ăn cả đũa đều rơi xuống đất.
Mặt mũi Tô Tranh lập tức trắng bệch, cười có lệ hai tiếng, nhanh chóng nhặt đũa lên, lúng túng nói: “Không đói, tôi không đói.”
“Tô Manh Manh, đồ ăn em làm không độc chết anh đâu.” Tô Nịnh Nịnh thấy phản ứng của anh ấy, mày nhăn lại, không vui nói một câu.
Tô Tranh chuyển ánh mắt sang Bùi Cận, quyết định không nói chuyện với Tô Nịnh Nịnh.
“Chú Bùi, nhà chú lớn như vậy, có để ý thu lưu thêm một người không?”
Tô Tranh không xem mình như người ngoài, hỏi đúng lý hợp tình.
“Không còn phòng.” Bùi Cận không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
Thái độ cực kỳ lạnh nhạt.
“Sao có thể, lần trước tôi tới thấy còn mấy gian phòng bỏ trống mà.” Tô Tranh chỉ lên lầu hai.
“Tôi nói không có là không có.” Giọng Bùi Cận càng thêm lạnh băng.
Đúng là có phòng cho khách, lần trước Sơ Lục tới ở, hơn nữa một căn nhà lớn thế này, riêng lầu hai đã có bốn phòng.
Tô Tranh cũng không kiên trì.
“Thế thì thôi vậy.” Anh ấy thở dài: “May là bạn tôi vừa chia tay bạn gái, xem ra tôi chỉ có thể đến chỗ cậu ta.”