Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 11

Quán coffee nhìn bề ngoài thật đơn giản, trang trí không quá nổi bật như những quán khác nhưng thu hút rất nhiều người đến. Chắc là phải có cái gì đó mới khiến người khác đến nhiều

Cẩn Mai đứng quan sát ngắm nhìn một chút trong lúc đợi Phan Thuân cất xe. Cảm như có thế lực nào đó thoi thúc nàng nhanh vào trong

   "Vào thôi em"

Bên trong quán thật ấn tượng, ánh đèn không quá sáng chói mà chỉ là mập mờ nhàn nhạt. Bàn ghế không quá hiện đại, chỉ là những cái bàn ghế đơn sơ

Mới đầu bước vào, Cẩn Mai khá ngạc nhiên khi thấy bên trong rất đông. Mỗi bàn chỉ hai người, có vài bàn là bốn người mà thôi

Nơi đây giống như điểm hẹn của các cặp tình nhân đang yêu nhau.

   "Ngồi ở đây nè em, chỗ này sẽ dễ nhìn người khác đánh đàn"- Phan Thuân mạnh dạng nắm tay Cẩn Mai ngồi xuống

Ngồi trò chuyện khá lâu nên đâm ra nhàm chán, Cẩn Mai chỉ đành lắng nghe Phan Thuân nói còn bản thân thì chẳng thèm xen vào

Nàng đảo mắt một lượt và rồi hình dáng ai đó hiện lên trong đôi mắt của mình. Cẩn Mai ngẩng người ra đó, thậm chí còn không quan tâm những lời nói xung quanh

Đó chẳng phải là Thi Hàm hay sao? Tại sao cô lại ở nơi này và còn ngồi đó chơi piano?

Phút chốc trở nên bối rối, nhìn Thi Hàm chơi nhạc khiến Cẩn Mai không thể nào rời mắt khỏi người cô

Nó như có một siêu năng lực làm người khác không thoát ra được. Càng nhìn càng thêm mê hoặc

Nàng có chút bất ngờ khi biết Thi Hàm biết chơi đàn piano và còn hát nữa cơ. Cẩn Mai chóng tay ngồi nhìn, miệng chúm chím cười mỉm

Thi Hàm đang thả hồn vào bài hát và từng phím đàn thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Cẩn Mai. Cô sững sốt không nói nên lời, nàng quả thật đang nhìn về hướng của mình

Cô vui lắm, vui hơn là trúng mấy tờ vé số. Hôm nay nàng thật xinh đẹp nhưng cho đến khi Thi Hàm nhận ra bên cạnh còn có người con trai khác

Đôi mắt rũ rượi lãng tránh đi, rồi tự nhếch môi cười giễu. Người ta là đi chung với người yêu chứ có phải đến đây vì mình đâu.

Cô tự suy diễn rồi tự làm buồn, nốt nhạc đang vui cũng bị ảnh hưởng của người chủ. Tại sao lại phải cho cô thấy những thứ đó thì mới vừa lòng vậy chứ

Tổn thương lắm, khó chịu lắm.

Thi Hàm ngừng lại, suy nghĩ gì đó rồi mới bắt đầu đặt những ngón tay thon dài lên phím đàn. Cô sẽ hát một bài hát đem cả những gì mình muốn nói gửi đến người nào đó

Tiếng đàn vang lên, cả khán phòng bỗng chốc yên tĩnh đến lạ thường. Ai nấy đều tập trung vào Thi Hàm kể cả Cẩn Mai

Bài hát mà Thi Hàm muốn thể hiện là bài "Em của quá khứ". Cô thả người vào, cảm nhận từng giai điệu và cất tiếng hát lên

Em sẽ không ở nơi này anh biết phải đàn cho ai đây ?

Đâu đó nỗi buồn cung đàn rung đôi tay lau nước mắt rơi

Anh đã đem lòng tin anh trao một người con gái, anh đã yêu anh đã từng yêu em rất nhiều

Nơi ấy suy nghĩ anh còn thương em anh cặm cụi tìm kiếm

Tìm những yêu thương em gửi trong khúc ca

Nay đi xa rồi em đã xa tôi

Thà anh sống trong quá khứ nhưng anh có em!

Cẩn Mai cảm giác thấy hình như Thi Hàm cố tình hát bài này là muốn mượn nó nói với nàng vậy. Càng ngẫm nghĩ lại thì nó giống với tình cảnh hiện tại của cô

Nàng thấy được nỗi cô đơn sâu thẳm trong ánh mắt người con gái ấy. Nàng hiểu chứ, hiểu được tình cảm mà cô dành riêng cho mình.

Cả hai một lần nữa chạm ánh mắt nhưng lần này Thi Hàm chủ động né tránh. Cô vội vàng đứng dậy rồi bỏ đi vào trong và đưa tay lên lau nước mắt

Cẩn Mai bồn chồn lo lắng, không biết tại sao nàng lại như vậy khi thấy Thi Hàm không ổn. Nàng thấy cô che miệng, nếu đoán không lầm thì cô đã khóc

Phan Thuân có chút khó hiểu khi thấy thái độ của Cẩn Mai, anh lo lắng hỏi han

   "Có chuyện gì sao em, anh thấy sắc mặt em không được tốt cho lắm"

  "Không sao, em ổn. Em muốn về"

Không nói thêm lời nào nữa, Cẩn Mai bỏ đi một mạch ra ngoài bỏ lại vẻ mặt hoang mang của Phan Thuân ở lại. Anh lắc đầu bất mãn, rồi lấy tiền để lên bàn

Về đến nhà cũng không sớm gì nhiều, Cẩn Mai mệt mỏi lê thân mình ngồi xuống ghế uống chút nước lọc. Nàng liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn là không gian cũ

Người nào đó hình như chưa về nhà

Vừa mới suy nghĩ thoáng qua trong đầu thì lập tức cánh cửa mở ra. Thi Hàm não nề đi vào trong lại bắt gặp Cẩn Mai đang ngồi đó

Cô muốn trốn tránh, không muốn thấy nàng nên quyết định đi một mạch vào nhà tắm.

   "Cô đi đâu mới về?"

Thi Hàm nhăn mặt, vậy mà cũng bị kêu lại. Cô bình thản xoay người đáp trả:" Chẳng phải chị cũng thấy tôi rồi sao còn hỏi"

   "Tôi chưa nói xong. . .cô. . .cô đứng lại đó"

Nói gì nữa, Thi Hàm bỏ đi khuất bóng rồi. Cô không muốn đoi co với nàng, cũng chẳng muốn nói chuyện

Cẩn Mai tức tối đập tay xuống ghế, chưa bao giờ nàng tức giận đến vậy. Tại sao lúc nào Thi Hàm cũng khiến nàng lo lắng hết vậy

Nàng không muốn quan tâm đến người kia nhưng cũng không thể mặc kệ.

.

.

.

.

Mới đó mà đã gần ba tháng rồi nhỉ. Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, cũng sắp đến ngày Thi Hàm phải rời đi

Chủ nhật cuối tuần là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất của Cẩn Mai. Nàng thảnh thơi ngồi xem tạp chí thời trang và ăn trái cây

Bỗng nhiên từ đâu Thi Hàm xuất hiện, cô đứng đối diện với nàng, trên tay còn cầm tờ giấy gì đó.

  "Chỉ còn vài ngày nữa là hết hợp đồng, nhưng tôi muốn chúng kết thúc vào ngày hôm nay"- Thi Hàm nghiêm túc nói

   "Cô làm vậy chính là vi phạm hợp đồng và phải bồi thường cô có biết không hả?"- Cẩn Mai mang theo một chút tức giận mà phản ứng lại

Nàng không biết lí do gì khiến Thi Hàm muốn làm vậy nhưng nàng có chút không đồng ý. Thời gian còn vài ngày, sao phải gấp rút

    "Tôi thừa biết. . ."

   "Biết mà sao còn muốn, cô phải bồi thường nếu đòi hủy hợp đồng trước thời hạn"- Cẩn Mai cố tình nhấn mạnh thêm một lần nữa

  "Tôi sẽ bồi thường"

Sau câu nói đó cả hai rơi vào trầm tư, không ai nói thêm một lời gì nữa. Cẩn Mai chỉ nhìn vào một chỗ mà không nói gì

Nàng là không muốn, tự nhiên không muốn Thi Hàm rời khỏi đây. Nhưng cũng chẳng có lí do nào níu kéo cô lại

   "Tại sao?"

   ". . ."- Thi Hàm không trả lời

   "Tôi hỏi cô tại sao?"

Chính sự im lặng đó khiến Cẩn Mai phát điên lên, nàng giận dữ hét toán lên rồi nhìn Thi Hàm bằng ánh mắt rực lửa

Ngay lập tức Thi Hàm liền né tránh, cô nhìn sang một bên

   "Nếu chị đã muốn tránh mặt tôi thì bản thân tôi cũng nên tự giác mà rời khỏi. Tôi không muốn làm phiền đến chị, không muốn chứng kiến những thứ khiến mình thêm tổn thương. Vậy thôi"

Nhẹ nhàng nói hai từ cuối sao mà lạnh nhạt đến vậy. Đôi mắt cả hai người rưng rưng như muốn khóc

Mới sáng sớm mà đã như vậy rồi thì đến tối phải làm sao.

   "Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, gặp nhau cứ xem như người xa lạ"

Lời nói như một con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Thi Hàm. Chính cô muốn như vậy nên cũng đành chấp nhận

Thà rời khỏi còn hơn thấy người mình yêu tránh mặt mình, thấy họ hạnh phúc cùng người khác.

Thi Hàm cười chua xót rồi lũi lũi đi vào phòng dọn đồ vào ba lô. Cô cũng chẳng muốn lưu luyến gì nữa, cô muốn thoát ra khỏi nơi này

Muốn một cuộc sống mới và muốn quên đi hình bóng nàng. Hi vọng là mọi thứ sẽ ổn sau khi đi