Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 46

  Buổi chiều tối ngày thứ hai ở lại nhà Thi Hàm, Cẩn Mai dần thích nghi với cuộc sống nơi đây. Chỗ này thật yên tĩnh và bình yên, không khí thật trong lành

Dù sao cũng đã thuộc đường đi ra biển nên Cẩn Mai liều mình đi ra đó hóng gió.

Thi Hàm ở nhà như gà mắc đẻ, đi kím nàng ở mọi ngóc ngách nhà: "Ủa mẹ ơi, mẹ có thấy Cẩn Mai không vậy? Chị ấy đi đâu rồi"

   "Sao lại hỏi mẹ, có cái chuyện tìm Cẩn Mai mà con làm cũng không được thì sau này làm ăn gì nữa"

Nghe vậy, ông Vệ nhớ nhớ cái gì đó rồi nhìn sang Thi Hàm: "Ba thấy con bé đi ra ngoài biển rồi, chắc là muốn đi dạo ấy mà. Tại chỗ gần đó dạo này mở nhiều quán nước lắm, con đi ra đó thử xem biết đâu lại gặp"

Cẩn Mai bước đi thật chậm trên cát, sóng biển đánh tạo thành những âm thanh nghe thật êm tai. Gió thổi từng đợt từ ngoài kia vào nhưng có chút lạnh vì khi nãy đi nhanh quá nên nàng quên đem theo áo khoác

Bắt gặp những cặp tình nhân cũng ở đây, Cẩn Mai chỉ khẽ cười nhạt. Trông họ thật hạnh phúc, nàng cũng có thể giống như họ nhưng nàng và cô đang chiến tranh lạnh.

Và người khởi xướng là nàng, nguồn gốc lại là cô

Một chiếc ghế đá không người ngồi, Cẩn Mai nhanh chóng đến đó rồi thả mình xuống tựa lưng ra phía sau

Ngồi chưa nóng ghế là có âm thanh phát ra từ phía sau lưng

   "Sao chị đi ra đây một mình, lỡ như xui xẻo gặp ba tên kia thì sao?"- Thi Hàm ngồi bên cạnh, ôn nhu nói tiếp: "Đã vậy chị còn ăn mặc mỏng manh kểu này, dễ cảm lạnh lắm"

Thi Hàm choàng áo khoác lên người Cẩn Mai khiến cô bất động, trái tim khẽ xao xuyến. Nhưng nàng không có ý định trả lời câu hỏi của cô, vẫn gương mặt lạnh lùng ấy nhìn xa xăm ra biển khơi

Tự nhiên trong lòng thấy chột dạ áy náy, Thi Hàm giữ bình tĩnh, lại nói: "Tôi biết chị vẫn còn giận tôi vì chuyện đó. . .tôi xin lỗi. Lần sau nếu có đi đâu, tôi sẽ nói với chị trước"

   "Em nghĩ tôi dễ dàng bỏ qua cho em sao?"

   "Chị không chịu bỏ qua. . .tôi cũng chẳng biết làm gì hơn, nếu chị thấy không cam tâm thì cứ tiếp tục giận đi, tôi chịu được"- Cô cúi đầu nói lí nhí trong miệng, hai tay bấu chặt lấy nhau

Cẩn Mai im lặng không nói gì nữa, nàng thở hắt ra. Tự nhiên thấy bộ dạng này của Thi Hàm nàng không nhịn nổi cười trong bụng

Cái nết đanh đá hồi sáng đâu mất tiêu rồi, sao bây giờ nhút nhát quá vậy. Đúng là con người hai mặt, hai tính cách

Cẩn Mai suy nghĩ một lúc lâu sau đó xoay người nhìn Thi Hàm rồi mở lời: "Tôi thật sự muốn em chủ động nhiều hơn với tôi, lúc nào em cũng thụ động hết là sao? Em từng nói là sẽ theo đuổi tôi mà, sao bây giờ kì vậy? Tôi không thích yêu một người như vậy"

Lúc này Thi Hàm vội vàng ngước mặt lên, ánh mắt mong lung nhìn Cẩn Mai cùng với vẻ mặt hoang mang, cô nói: "Như thế nào là chủ động, chị muốn tôi chủ động về mặt nào?"

   "Tất cả"- Cẩn Mai có chút hấp tấp, nàng cũng nhận ra mà kìm chế lại. Sau đó lại nhớ tới chuyện khác, lại nói: "Còn nữa, tôi không muốn yêu một người có cách nói chuyện lạnh lùng như em. Dù sao chúng ta cũng là người yêu với nhau thì em cũng biết thay đổi cách xưng hô đi chứ, nghe thật chói tai"

Lại nữa rồi, Thi Hàm khó hiểu tại sao hôm nay Cẩn Mai đòi hỏi nhiều đến mức cô không ứng phó kịp. Bây giờ xưng hô sao cho vừa lòng nàng đây, cô không dám có ý kiến

   "Vậy chị muốn như thế nào, nói đi tôi sẽ thay đổi"

Câu nói mà Cẩn Mai đã chờ từ rất lâu rồi, đến hôm nay cũng được nghe. Trong lòng thấy rất háo hức, muốn nói ra những gì nàng giữ trong lòng

Cuộc trò chuyện nãy giờ Cẩn Mai thấy Thi Hàm rất nhường nhịn mình. Một câu cũng không dám cãi hay ý kiến nữa, đúng là cơ hội ngàn năm có một

Nhưng Cẩn Mai không làm vậy, nàng muốn làm giá một chút, vẫn giữ nguyên tâm trạng bình tĩnh nói: "Tôi không thích ép buộc ai đó làm theo ý của mình bao giờ, tự nguyện vẫn là tốt hơn. Thôi, tôi thấy hơi lạnh rồi, về nhà sớm không thôi hai bác lo"

Cẩn Mai đứng dậy, sẵn tay lấy áo khoác trên người xuống đưa cho Thi Hàm. Đến khi nàng đi được một bước thì cảm nhận một lực nắm nhẹ ở cổ tay

Có chút ngạc nhiên, Cẩn Mai nhìn xuống tay rồi lại nhìn Thi Hàm cùng ánh mắt khó hiểu.

   "Còn muốn gì?"

Thi Hàm lưỡng lự, vẻ mặt e thẹn vô tình nhìn thẳng vào mắt Cẩn Mai rồi nhanh chóng liếc sang nơi khác, cô nói: "Tôi tự nguyện làm theo những gì chị muốn. . . miễn là chị đừng lạnh nhạt với tôi nữa được không?"

Không gian bỗng dưng yên lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe mỗi âm thanh của tiếng sóng và gió rít lên

Một người đứng một người ngồi, tâm trạng rối bời chưa bao giờ gặp. Đợi mãi mà chẳng thấy Cẩn Mai lên tiếng đáp lại, Thi Hàm thầm nghĩ trong đầu chẳng lẽ cô lại nói sai nữa rồi sao?

   "Gọi tôi một tiếng 'em' xem"

Thời gian như dừng lại tại khoảnh khắc này, Thi Hàm chớp mắt không dám tin những gì mình vừa nghe. Cô ngờ ngợ nhìn nàng như đợi nàng nói thêm gì đó để bổ sung câu vừa rồi

   "Sao? Thấy khó lắm phải không?"- Cẩn Mai nhìn Thi Hàm đang ngơ ngác mà cười nhạo

Thi Hàm bấy giờ mới cử động được cơ miệng, cô cười ngượng gạo: "Tôi. . .tôi nhỏ hơn chị mà. . .sao có thể xưng hô như vậy được. Cảm giác nói như vậy thật không quen chút nào. . ."

   "Thì lúc nãy ai đã nói với tôi là sẽ tự nguyện? Bây giờ tôi nói ra rồi thì chối bỏ, em xem lời nói của tôi không có giá trị à Thi Hàm?"- Nói đến đây, tâm trạng của Cẩn Mai cũng không còn tốt như ban đầu, nàng xoay cổ tay để thoát khỏi bàn tay của Thi Hàm: "Tôi thấy mệt, tôi về trước"

Cẩn Mai quay người bỏ đi, bỏ lại người vô tâm kia, nàng chẳng muốn phí lời nữa

   "Em. . .đừng đi"

Lời nói vừa dứt cũng là lúc đôi chân kia dừng lại, một nụ cười hài lòng hiện lên trên gương mặt của ai kia. Đối với Thi Hàm thì phải dùng những biện pháp mạnh mẽ và dứt khoát như vậy

Cẩn Mai giả vờ như chưa nghe gì, nàng xoay người lại nhìn Thi Hàm đang đứng nhìn mình: "Nói gì tôi không nghe rõ"

Thi Hàm mạnh dạng bước thêm vài bước nữa để đến gần với Cẩn Mai hơn, cô mỉm cười nhẹ: "Tôi nói là em đừng đi, tôi không muốn làm em phiền lòng vì tôi đâu. Tha lỗi cho tôi được không?"

   "Hàm nghĩ em sẽ tha lỗi sao? Đừng có mơ"- Cẩn Mai tỏ vẻ hờn dỗi ra mặt, để cho cô thấy

Có chút không quen với cách Cẩn Mai xưng hô với mình, Thi Hàm cảm thấy mặt mình nóng lên một chút.

Thi Hàm xụ mặt xuống, rũ rượi nói: "Vậy thôi, em cứ tiếp tục như vậy đi, giận dỗi nhiều quá sẽ mau già cho xem. Tới đó tôi không có cưới đâu"

   "Dám nói em vậy á?"- Cẩn Mai đánh mạnh vào người Thi Hàm liên tục mấy cái rồi buông lời mắng yêu: "Em không cần người vô tâm như Hàm cưới, em sẽ đi lấy người khác, không thèm cái đồ nhạt nhẽo như Hàm"

   "Em chắc là em lấy được người khác ngoài tôi không mà mạnh miệng vậy? Đến lúc đó tôi sẽ cướp dâu cho xem"

Nói xong Thi Hàm nhếch môi cười đắc chí, nhìn gương mặt của Cẩn Mai bây giờ trông đáng yêu quá. Cô muốn ăn hai cái má phúng phính đó quá đi thôi

   "Được lắm, tối nay về biết tay với em!"

Về đến nhà, Cẩn Mai không có biểu hiện gì khác thường, nàng còn vui vẻ ngồi xem phim và nói chuyện cùng với ông bà Vệ. Cũng hên là bộ phim này nàng có xem dạo gần đây, chứ nếu không thì chẳng có gì để nói

Thi Hàm vẫn còn nhớ về những chuyện đã xảy ra ở ngoài biển, đầu óc cứ lâng lâng. Nhớ đến cách nói và thái độ của Cẩn Mai làm cô thêm quắn quéo

Thấy con gái nhìn một chỗ cứ tủm tỉm cười nụ làm bà Vệ chú ý tới, bà nhích lại gần ông Vệ rồi khều nhẹ tay ông: "Ông này, tôi thấy ông nên đưa con gái cưng của ông đi khám là vừa"

   "Làm sao vậy, nó có bệnh tật gì đâu mà khám"- Ông nhíu mày đáp lại

   "Ờ"- Bà Vệ bất mãn chề môi, bà nói: "Không có bệnh nhưng đầu có vấn đề, từ nãy tới giờ ngồi cười như mấy đứa thiểu năng"

Để kiểm chứng lời vợ mình nói, ông Vệ xoay đầu nhìn Thi Hàm thì quả là không sai. Con nó ngồi cứ cười như mấy đứa chơi đồ, ông gật đầu mặt thất thần: "Đúng. . .đúng là có vấn đề"

Xem hết bộ phim cũng đã gơn 9 giờ, ai về phòng nấy để chuẩn bị đánh một giấc ngủ ngon tới sáng. Thi Hàm bẻn lẻn đi vào, thấy Cẩn Mai thoa kem dưỡng da chuẩn bị đi ngủ.

Cô không biết làm gì hơn, giả vờ tìm kiếm thứ gì đó mà bản thân còn không biết. Đến khi tắt đèn thì cô mới hết ngượng ngùng, mò mò lên giường đặng ngủ thì. . .

   "Không cho lên"

   "Ơ sao vậy?"- Thi Hàm hoang mang khi bị đá văng xuống sàn

Thấy cô té nhào lộn dưới nền nhà thì cũng tội mà thôi cũng kệ. Cẩn Mai bây giờ chỉ là muốn phục thù chuyện ở ngoài biển, lúc đó bị cứng họng nên không nói nhiều, đợi về nhà cho dễ

   "Không có sao trăng gì hết, em vẫn còn cay cái chuyện lúc ngoài biển. Bây giờ không muốn ngủ chung với Hàm, cho chừa cái tội khi dễ em"

Vô lí!!! Công bằng ở đâu!? Thi Hàm bất lực không nói nên lời, cô xoa xoa cái mông tội nghiệp của mình. Lúc đó chỉ là nói đùa thôi, đâu có nghĩ là Cẩn Mai để bụng tới bây giờ

   "Nhưng. . .nhưng mà ngủ dưới sàn lạnh lắm, tôi rất dễ bị cảm lạnh"- Thi Hàm trưng bộ mặt đáng thương trước mặt Cẩn Mai, hi vọng nàng bỏ qua mà cho lên ngủ chung

   "Chẳng phải hôm qua Hàm cũng đã ngủ dưới sàn rồi sao, đâu có vấn đề. Không có nhiều lời, không có sự cho phép của em thì không được lên, lén phén lên là chết với em"

   "Thôi thôi mà, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên khi dễ em, tối nay cho tôi lên ngủ chung đi. Hôm qua ngủ dưới sàn nhà, cái lưng nhứt quá trời luôn"

Thấy vẻ mặt coi bộ có ăn năn hối lỗi đây, cũng hơi tội. Thi Hàm xoa xoa cằm suy nghĩ gì đó một hồi lâu mới nói

   "Được, em cho Hàm một cơ hội lên ngủ chung nếu Hàm trả lời được câu này"

Thi Hàm ngồi ngay ngắn lại, mặt tập trung cao độ để lắng nghe và trả lời chính xác. Vì đây là cơ hội cuối cùng để lên chiếc giường êm ái kia

   "Một phát biểu của định lý Pytago?"- Nói xong Cẩn Mai đắc ý cười hoài

Còn Thi Hàm đóng băng, mặt ngờ nghệch ra thấy là biết rồi, cô lấp bấp nói: "Định. . .định lý Pytago!?"

   "Trả lời nhanh, không có câu thời gian"

Đã không biết gì mà còn bị Cẩn Mai hối thúc làm cô bị áp lực tâm lý. Cô lúng túng gãi đầu vắt óc suy nghĩ, không đi học bây giờ sao mà nhớ

   "Hết thời gian! Thôi đi ngủ tôi buồn ngủ rồi"

   "Ê khoan đã, cho tôi thêm cơ hội lần cuối nữa đi, năng nỉ em luôn á"- Thi Hàm thiết tha cầu xin

Cẩn Mai ngẫm nghĩ lại, nàng gật đầu đồng ý, nàng nói: "Được thôi, đây là lần cuối nhưng không cho thời gian suy nghĩ, em hỏi là phải trả lời liền, chịu không?"

   "Oke!"

Thi Hàm tập trung cao độ gấp ba bốn lần khi nãy, cô chăm chú nhìn Cẩn Mai ra đề mới. Hi vọng là ông trời thương tình mà cho cô đường sống

   "Ấn Độ là của châu nào?"

   "Ấn. . .Độ của châu nào á!?"

Chết rồi, lần này nàng định triệt đường sống của cô luôn hả? Trời ơi, cô ngu địa lí

Nhớ hồi xưa đi học cấp ba, thầy địa lí hỏi Vũng Tàu thuộc vùng kinh tế nào? Thi Hàm tràn đầy tự tin xung phong trả lời là: Tây Nguyên!

Thế là cả lớp có một tràn cười sảng, cô ngơ ngác không hiểu sao tụi nó cười. Một đứa tốt bụng kế bên nhắc nhở, khai sáng đầu óc u tối của cô: Bộ cậu lên Tây Nguyên tắm biển hay gì!

Nhớ lại thấy đau lòng, rồi bây giờ hỏi địa lí thế giới ai mà biết!!

   "Nhanh lên!!!"

   "Châu Phi!"

   "Sai bét, ba mẹ cho tiền ăn học mà dám nói Ấn Độ của Châu Phi"

   "Ủa chứ châu nào, tôi ngu địa lí"

   "Châu nào thì ngày mai tự lên google tìm đi"- Cẩn Mai phũ phàng quay mặt đi, nằm xuống kéo mền che lên tới đỉnh đầu. Chỉ tội ai kia, ngồi rầu rĩ như mấy người vô gia cư

Thế là xong, ngu thì chịu thua, cuộc chơi đến đây coi như kết thúc

Cô lủi thủi đi đến cái tủ, mở ra lấy cái chăng cùng với cái gối nằm. Lặng lẽ nằm xuống ngủ trong ủy khuất, không dám nói gì.

Vì không có mềm dư nên Thi Hàm đành lấy cái chăng đó quấn cơ thể lại y như đòn bánh tét, trông cực khổ ghê.

Đến giữa đêm, vì không thể giữ được tư thế như ban đầu nên Thi Hàm nằm như bình thường. Cơ thể co rúm lại, ôm lấy hai chân vì lạnh

Cẩn Mai giật mình tỉnh giấc, nàng bật điện thoại lên thì chỉ mới ba giờ sáng. Nhẹ ngồi dậy nhìn xuống dưới xem ai kia ngủ như thế nào

Và khi thấy dáng vẻ lúc ngủ của Thi Hàm khiến Cẩn Mai bật cười, nhìn tội nghiệp quá đi mất. Thế là không nghĩ gì nữa, Cẩn Mai ôm cái mền xuống ngủ cùng với Thi Hàm

Nàng nằm chung một cái gối với cô, đắp mền che kín người để cho cô đừng bị lạnh. Thi Hàm cảm giác có hơi ấm bên cạnh thì ngay lập tức ôm chặt không buông

Cẩn Mai bị hành động bất ngờ ấy mà có chút giật mình nhưng rồi cũng ôm đáp lại. Hai người ôm nhau như vậy ngủ cho đến sáng

----------

Có ai thích cách xưng hô này hôg? Nếu có ngược thì mng muốn ngược ai, còn ko thích ngược thì mình viết ngọt đến cuối