Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 48

Ở chơi hết bốn ngày nghỉ rồi cũng phải trở về lại thành phố, cứ trụ ở nhà ba mẹ hoài chắc bị đá ra đường.

Mọi thứ diễn ra như những ngày bình thường nhưng mà có một chuyện Thi Hàm lo ngại chính là bà Lục ngày mai trở về.

Cô có chút lo lắng, tâm trạng lúc nào cũng bất ổn, sợ phải đối mặt với bà ấy, sợ bị tra hỏi những chuyện liên quan đến Cẩn Mai

Văn phòng luật sư bốn ngày qua thiếu vắng đi một người, căn phòng trở nên nhàm chán hơn. Tuệ Lâm biết Cẩn Mai đi đâu trong bốn ngày kia

Đang ngồi ủ rũ kiểm tra lại hồ sơ sổ sách thì cách cửa đột nhiên mở toang ra. Tuệ Lâm giật bắn người hoảng hốt, cô còn tưởng là quân khủng bố nào đột nhập vào đây

   "Mình đã trở lại rồi đây!"

   "Ủa cũng biết về đây rồi sao, tưởng đâu cậu xuống đó làm dâu rồi đấy chứ"

  "Ờ, Tuệ Lâm nói chuyện vui ghê, ha ha ha. Cười khích lệ tinh thần hài hước của cậu"- Cẩn Mai tỏ thái độ nhàm chán khi nói chuyện với cái người kia

Tuệ Lâm thấy vậy cũng không còn vui nữa, trở lại vẻ mặt nghiêm túc: "Thấy gì không"- Cô chỉ tay vào đống tài liệu nằm ở trên bàn của Cẩn Mai: "Cậu trốn việc bốn ngày mà nhiều cỡ đó, mau mau xem qua đi rồi đi gặp người ta. Cậu mà nghỉ tầm một tháng chắc hồ sơ chất đầy phòng này"

   "Xin cảm ơn bạn thân đã nhắc nhở há"- Cẩn Mai nở nụ cười hết sức giả chân tặng cho cô

.

.

.

.

Thi Hàm cùng với một số người làm hầu khác chăm sóc vườn cây phía trước sân nhà. Hôm nay Thi Hàm không có tâm trạng để bất cứ việc gì cả, cô cứ thẩn thờ như vô hồn

    "Nghe nói chiều nay phu nhân trở về đúng không?"- Một cô người hầu lên tiếng hỏi

   "Đúng rồi, phu nhân về thì đừng có mà lười biếng làm việc, bà ấy rất là khó"- Một cô khác trả lời

Những lời nói ấy đều lọt vào tai của Thi Hàm không thiếu một chữ, chính vì chuyện đó đã khiến tâm trạng cô không tốt.

Từ xa, có một cô hầu gái chạy đến chỗ Thi Hàm, cô ta nhìn cô một cái rồi mới nói: "Tiểu thư bảo cô đến có việc cần"

Cẩn Mai thảnh thơi ngồi cách đó không xa, chỗ đó dùng để tiếp khách bên ngoài. Thi Hàm phủi bụi bẩn trên người, nhanh chân theo sau cô hầu kia

Vừa thấy Thi Hàm đi tới, Cẩn Mai vui mừng đứng dậy ôm chầm lấy cô: "Nhớ Hàm quá đi mất!"

Thi Hàm cảm thấy ôm ấp như vậy ở chỗ này không tốt chút nào, lỡ như ai thấy được thì tiêu. Cô nhẹ nhàng đẩy ra xa: "Em đừng tùy tiện ôm tôi như vậy, lỡ như ai thấy được thì sao"

Thi Hàm rất cẩn trọng, ở đây không phải ở nhà cô nên không nên làm những hành động thân mật ấy.

   "Sắc mặt của Hàm hình như không được tốt cho lắm, có chuyện gì buồn sao?"- Cẩn Mai lo lắng hỏi han

   "Không có"- Thi Hàm khẽ lắc đầu

  "Không sao thì tốt, đừng để bị gì hết nha, em sẽ lo lắm"- Nói đoạn, Cẩn Mai ngưng lại uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: "Chiều nay mẹ em về, không biết bà ấy có mua quà cho em không ta"

Nhìn Cẩn Mai vui vẻ nhắc đến bà Lục chỉ làm cô thêm não nề, cô thở dài trong lòng rồi lại nghĩ ngợi lung tung. Ánh mắt buồn bã nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng

Nàng sẽ như thế nào khi biết chuyện chính mẹ của nàng sẽ là người trực tiếp cắt đứt mối quan hệ cả hai

Đến lúc đó nàng có hận bà ấy hay sẽ nghe theo bà ấy và chấp nhận buông tay cô

Bây giờ tâm trạng rối bời lên, cô không còn nghĩ thêm những chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra trước những phút giây bình yên

Đến tối, bà Lục cũng đã về đến nhà sau mấy tuần du ngoạn khắp nơi cùng bạn bè. Bà về ngay lúc hai cha con ông Lục đang dùng bữa tối, cả hai người vui vẻ khi thấy bà về

   "Mẹ!"- Cẩn Mai bỏ đũa xuống rồi chạy nhanh ra ôm lấy bà

  "Con giống mấy đứa trẻ lên ba quá đi hà, mẹ nhớ muốn chết luôn đó!"- Bà Lục vừa nói vừa bẹo má nàng

Ông Lục thấy vậy cũng tiếp lời: "Bà ăn gì chưa, vào ăn chung với hai cha con tôi luôn đi"- Nói xong, ông Lục nhìn sang cô người hầu: "Cô đi lấy thêm thức ăn lên giúp tôi"

Bà Lục điềm đạm ngồi xuống, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý nhìn trúng Thi Hàm đang đứng phía sau Cẩn Mai. Bốn mắt nhìn nhau, Thi Hàm lập tức né tránh sang nơi khác

Tim của cô bắt đầu đập nhanh, mồ hôi chảy hai bên trán. Ánh mắt đó thật đáng sợ

Bà thầm quan sát và đánh giá từng chút một về Thi Hàm, nhìn như vậy chắc cô và con gái bà vẫn còn qua lại với nhau.

Sau khi dùng bữa xong, Thi Hàm cùng với Cẩn Mai trở về phòng, trên tay cô còn cầm thêm một ly sữa nóng.

Mới vừa đặt ly sữa xuống bàn chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa phòng. Cẩn Mai nhíu mày khó chịu, giờ này còn ai muốn tìm nữa sao

Thi Hàm chưa kịp xoay người là Cẩn Mai đã đi ra tới cửa rồi, nàng mở ra và muốn mắng người đó một trận

   "Có chuyện gì mà còn đến tìm tôi vậy?"

Cô hầu gái nhìn sắc mặt tức giận của Cẩn Mai thì hơi run người, cô ấp úng nói: "Phu nhân muốn gặp Thi Hàm"

   "Thi Hàm sao!?"- Cẩn Mai xoay đầu nhìn Thi Hàm đang đứng cứng đờ như cái cây chết khô sau đó nói tiếp: "Mẹ tôi gặp Thi Hàm để làm gì cô biết không?"

   "Tôi không biết, bây giờ tiểu thư có thể để Thi Hàm đến gặp phu nhân được không, bà ấy đang đợi bên phòng sách"

Cẩn Mai lại muốn nói gì đó nhưng Thi Hàm đã nhanh hơn, cô chen ngang nói: "Được, tôi sẽ đến đó"- Thi Hàm ôn nhu nhìn Cẩn Mai: "Chắc phu nhân nhờ tôi làm chút việc ấy mà, tiểu thư đừng quá lo"

Vì cô hầu gái kia vẫn còn đứng đợi nên Thi Hàm không thể xưng hô kểu thân mật được. Bây giờ cô bắt đầu thấy căng thẳng vừa thấy lo sợ

Đi chậm rãi theo sau cô hầu kia, hai tay bấu chặt vào nhau để trấn an bản thân. Không biết phong ba bão táp gì sẽ tới với cô đây nữa, không biết bà Lục muốn nói đến vấn đề đó hay là cái khác

Căn phòng yên tĩnh, một người phụ nữ quyền lực ngồi bắt chéo chân thưởng thức trà. Từng nhịp chân như đang chờ đợi

*Cạch*

Thi Hàm cố giữ bình tĩnh để bước vào, cô hít thở một hơi dài sau đó nhìn xung quanh. Có tiếng bước chân, bà Lục ngước lên nhìn cô, ánh mắt thật sắc bén

   "Cô ngồi đi"- Bà chỉ tay xuống ghế đối diện

Lần thứ hai được nói chuyện trực tiếp với người phụ nữ này khiến cô vô cùng lo lắng. Lần đầu tiên bà ấy tiếp đón cô rất nồng nhiệt và tươi cười

Nhưng đến lần này vấn đề lại khác đi rất nhiều, Thi Hàm ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay nắm chặt lấy góc áo

   "Cô xem thường lời nói của tôi? Cô vẫn còn qua lại với con gái của tôi sao?"- Chất giọng nhẹ nhàng nhưng câu nói ngược lại

   "Phu nhân. . ."- Thi Hàm run rẩy quỳ rạp xuống sàn nhà, miệng lấp bấp nói: ". . .tôi xin phu nhân hãy chấp nhận, tôi thật sự rất yêu Cẩn Mai. . .tôi không thể nào sống thiếu chị ấy được. . .mong phu nhân rộng lượng chuyện này. Tôi biết tình yêu giữa hai người con gái là không thể chấp nhận nhưng. . .tình cảm của tôi dành cho Cẩn Mai là thật lòng"

Thi Hàm đã khóc kể từ lúc cất lên chữ đầu tiên, sống đến tận bây giờ, chưa một lần cô phải quỳ gối cầu xin ai bất kì điều gì

Và đây là lần đầu tiên cô làm như vậy vì muốn bảo vệ tình yêu, bảo vệ người con gái mà cô yêu nhất trong cuộc đời này. Nước mắt giàn giụa hai bên, hốc mắt đỏ hoe lên trông thật đáng thương

Bà Lục nhìn thấy cảnh tượng này có chút xuyến xao, nhìn Thi Hàm bà lại nhớ đến hình ảnh của mình trước kia. Bà cũng đã từng yêu một người con gái thật lòng thật dạ

Vì hoàn cảnh gia đình, điều kiện trái ngược nhau đã khiến hai người chia xa. Yêu một người gái là hết sức khổ sở và đau lòng, lúc xưa vì người con gái đó mà bà bị gia đình chia cắt và bắt ép cưới người khác

Gia đình hai bên cấm cản không cho bà gặp người ấy và không biết vì lí do gì đã khiến người con gái ấy thẳng thắn nói lời chia tay trong lúc khó khăn nhất

Bà đã tuyệt vọng, đau khổ trăm bề. Cứ nghĩ là người ấy cũng bà vượt qua hoạn nạn, cùng nhau đấu tranh vì tình yêu của mình nhưng tất cả hoàn toàn trái ngược

Vì vậy ngày hôm nay, tình cảnh ấy được lập lại trong chính gia đình này. Và bà không muốn con gái mình đau khổ vì tình yêu này, bà muốn nó có một gia đình hoàn hảo, môn đăng hộ đối

Chỉ có như vậy bà mới yên tâm, còn người con gái này bà không muốn dính líu gì tới cuộc sống của con gái bà

Bà Lục không chấp nhận con gái cành vàng lá ngọc phải yêu một người không có công việc ổn định. Dù sao gia đình của bà là gia đình danh giá, một gia đình có địa vị trong xã hội

Còn gia đình kia làm sao biết được có nghèo khó hay không?

   "Tôi không nói nhiều lời, nếu cô không chấp nhận chia tay Cẩn Mai thì bắt buộc tôi phải đưa nó qua nước ngoài, để khỏi phải gặp cô. Nếu cô yêu nó thì tại sao không mong cho nó tìm được người con trai đủ khả năng để lo cho nó? Là một người thông minh và hiểu chuyện, cô nên biết điều này"

Thi Hàm như người vô hồn, cô thẩn thờ nhìn về một hướng mà suy nghĩ. Tâm tư không ổn định nữa rồi, không đủ bình tĩnh để suy xét mọi chuyện

Thấy Thi Hàm như vậy, bà Lục thừa cơ hội lại tiếp lời: "Tôi không thể để cô tiếp tục việc ở đây nữa, ngày mai cô nghỉ việc đi, tôi sẽ cho cô tiền gấp 4 lần để cô rời khỏi nơi này. Trả lại tự do cho con gái tôi, còn nếu cô vẫn ngoan cố thì đừng trách tôi ác độc. Là một người mẹ ai cũng muốn tốt cho con mình và là một người yêu thương ai đó cũng biết tốt cho người mình yêu. Cô hiểu những lời tôi nói chứ, đừng để cả hai phải khó xử"

Ra khỏi phòng, Thi Hàm vừa đi vừa lau nước mắt và suy nghĩ những lời bà Lục nói. Bà ta nói một phần cũng đúng, Cẩn Mai có công việc ổn định, nàng lại sinh ra trong gia đình quyền quý thì làm sao sống một cuộc sống sau này khi gia đình cô không giàu

Nàng xứng đáng có một người phải ngang ngửa với nàng, như vậy mới xứng đôi vừa lứa. Nhưng mà, cô yêu nàng lắm, không muốn nói lời đau lòng khiến nàng buồn bã

Vì Thi Hàm biết trước đây Cẩn Mai đã vì cô chịu nhiều tổn thương.

Nhưng. . .

Hàng trăm chữ 'nhưng' đầy ấp trong đầu Thi Hàm, cô sợ bà Lục bắt ép Cẩn Mai cưới một người nàng không yêu nếu như cô cứ tiếp tục qua lại với nàng

Còn nếu chia tay, Cẩn Mai sẽ rất tức giận và làm trái lời bà Lục, cô thừa biết tính cách của nàng. Sẽ làm bất cứ điều gì dù đó là xấu hay tốt để được ở bên cạnh cô

Yêu một người là phải biết hi sinh vì họ, muốn tốt cho họ thì phải rời xa họ để họ có cuộc sống tốt hơn.

Vì áp lực từ bà Lục đã làm Thi Hàm đưa ra một quyết định ngay trong đầu.

-----------

Xin lũi mng tui lại đam mê vs ngược nữa ròi, chắc ngược ít thoi há, tầm..... Sắp end rồi á nhooo