Sáng sớm hôm sau các nha hoàn đến chờ trước cửa phòng, không ai dám gõ cửa quấy rầy hai vị chủ tử nghỉ ngơi, Trần Nhan Linh có tiếng rất ghét bị người khác đánh thức.
Trần Nhan Linh là người ngủ rất sâu, nhưng thân thể này lại thuộc loại thiển miên*, mà Cố Vân Hi lúc ngủ không an tĩnh như khi nàng thức. Trời vừa sáng, Trần Nhan Linh liền tỉnh.
*
Thiển miên: Giấc ngủ nông, dễ bị đánh thức. Đập vào mắt là xương quai xanh của Cố Vân Hi, làn tóc hai người quấn quít với nhau. Trần Nhan Linh không dám cử động mạnh, sợ cấn trúng tóc Cố Vân Hi.
Trần Nhan Linh yên lặng thưởng thức dung nhan mỹ lệ của Cố Vân Hi, quả nhiên rời giường cùng người mình thích mới là ấm áp nhất.
Không biết có phải Cố Vân Hi ngủ đủ rồi hay không, chợt thấy nàng lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt.
Tầm mắt Trần Nhan Linh vừa vặn đối diện Cố Vân Hi, hai người gần kề nhìn vào mắt nhau. Tuy hơi thẹn thùng, nhưng Trần Nhan Linh da mặt dày, liền vươn mình, nhẹ nhàng mà hôn lên khóe môi Cố Vân Hi, cười hỏi:
“Tỉnh?”
Cố Vân Hi mắt đẹp trợn lên, không ngờ ban ngày ban mặt Trần Nhan Linh còn dám lớn mật như thế. Thật là không biết xấu hổ!
Nàng xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Trần Nhan Linh: “Biết rõ cố hỏi!”
Trần Nhan Linh cười hì hì duỗi tay khẽ vuốt mặt Cố Vân Hi: “Vân Hi ngươi thật là đẹp mắt. Mặt đẹp, môi đẹp, đôi mắt đẹp, còn là mi tinh. Người đẹp như vậy lại là thê tử của ta, hì hì.”
Tuy da mặt Cố Vân Hi không dày bằng Trần Nhan Linh, nhưng nghe Trần Nhan Linh trắng ra biểu đạt yêu thích như vậy, nàng lại cảm thấy lòng như nhuyễn ra, nhịn không được hỏi: “Mi tinh là gì?”
Trần Nhan Linh sợ vai ngọc của Cố Vân Hi lộ bên ngoài bị lạnh, kéo chăn lên đắp cho nàng, dịu giọng giải thích: “Bởi vì làn mi ngươi vừa dài vừa dày vừa cong vút, đẹp như thành tinh vậy.”
Cố Vân Hi không màng hình tượng, duỗi tay đẩy bả vai Trần Nhan Linh: “Nhan Linh lời này là mắng ta yêu nghiệt?”
“Đúng vậy.” Trần Nhan Linh cười hì hì lại ghé sát vào nàng: “Bằng không làm sao khiến ta cả đời đều không muốn rời giường?”
Trần Nhan Linh không nói rời giường thì thôi, vừa nhắc đến Cố Vân Hi liền cả kinh phát giác ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, hẳn là canh giờ không còn sớm.
“Lúc nào rồi! Đừng để hạ nhân chê cười!”
Trần Nhan Linh thật không tình nguyện mà rời giường, lẩm bẩm: “Không phải mới tám chín giờ sao, còn sớm mà.”
Cố Vân Hi nghe không hiểu tám chín giờ gì đó. Qua gương trang điểm, nàng thấy Trần Nhan Linh phía sau còn đang mặc y phục, cổ áo sau cổ bị gấp xuống. Nàng bất đắc dĩ thở dài đi qua, đứng trước người Trần Nhan Linh, chỉnh lại cổ áo giúp nàng.
Trần Nhan Linh ngây người để Cố Vân Hi tùy ý làm việc, nhìn nàng cúi đầu giúp mình sửa sang lại cổ áo, ánh mặt trời phủ lên vẻ mặt vô cùng dịu dàng của nàng, đột nhiên hiểu ra vì sao rất nhiều người bị nữ tử ôn hòa chinh phục.
Trần Nhan Linh là người thích cái đẹp, mấy thứ quần áo cổ đại này tuy phức tạp, nhưng quả thật rất xinh đẹp. Nàng thậm chí muốn mỗi ngày đổi ba bộ quần áo, nhưng hiện thực không cho phép nàng làm như vậy. Nàng mặc quần áo cực chậm, mỗi ngày một bộ đã đủ khiến nàng lăn lộn.
Giờ Cố Vân Hi vài giây đã giúp nàng sửa sang lại xiêm y thật ngay ngắn, nàng đột nhiên liền muốn mỗi ngày thay ba bộ quần áo.
Y phục của Cố Vân Hi tương tự Trần Nhan Linh. Hôm nay hai người đều mặc váy dài màu hồng cánh sen, thiếu nữ cảm mười phần. Mặt của nguyên chủ Trần Nhan Linh cũng vô cùng phù hợp loại váy tươi mát này.
Hạ nhân Vương phủ thấy hai người liền khom mình hành lễ. Hồng Oánh đến bên người Cố Vân Hi, cười hì hì, nói chuyện với nha hoàn khác một tiếng muội muội kêu vô cùng thân thiết, hai tiếng tỷ tỷ kêu đến ngọt ngào.
Chuỗi ngày Cố Vân Hi ở Vương phủ thậm chí còn sung sướng hơn Trần Nhan Linh. Trần Nhan Linh sủng ái nàng đến mức nào, hạ nhân Vương phủ rõ như ban ngày. Vị nữ chủ nhân này vừa tới đã đương gia, hoàn toàn khống chế vương phủ, ngay cả sổ sách Vương phủ Trần Nhan Linh cũng không cố kỵ Cố Vân Hi, thản nhiên xem xét trước mặt nàng.
Trần Nhan Linh lâu lâu rủ Cố Vân Hi cùng đi du ngoạn, lúc nhàn rỗi thì trú trong thư phòng.
Cố Vân Hi biết đại khái Trần Nhan Linh đang mưu hoa gì, thỉnh thoảng nàng sẽ đi thư phòng bày mưu tính kế giúp Trần Nhan Linh, nhưng đa phần là nam tử tên Thành Từ kia đàm phán với Trần Nhan Linh trong thư phòng.
Nàng nhìn ra giữa hai người chỉ là quan hệ quân thần, không nghĩ nhiều. Xem tình thế, nàng cảm thấy đã đến lúc thu hồi ám tuyến trong cung.
Trần Nhan Linh thành thân sớm với Cố Vân Hi, coi như cho Trần Dục Kỳ thời gian giảm xóc. Nàng làm vậy khiến hắn không cách nào định tội Cố Gia, như vậy liền không thể trực tiếp định tội Cố Vân Vãn. Trần Dục Kỳ nhân lúc này sắp xếp người gánh tội thay cho Cố Vân Vãn, tài tử thân phận thấp kém kia bị ban lụa trắng, gia tộc cũng chịu liên lụy.
Các đại thần biết hôn lễ này chứng tỏ Cố phủ đã thành công leo lên Trần Nhan Linh cây đại thụ này. Nếu bọn họ muốn kéo Cố phủ xuống nước, liền phải bận tâm Trần Nhan Linh, vì vậy họ cũng không ép sát.
Việc này trong mắt Trần Dục Kỳ là hắn hao hết tâm tư cứu Cố Vân Vãn, nhưng trong mắt Cố Vân Vãn lại là Trần Dục Kỳ hao hết tâm tư tẩy trắng tội danh giúp Chân Tích Chỉ.
Cố Vân Vãn nhận tình báo từ ám vệ, biết được người hãm hại nàng chính là Chân Tích Chỉ. Mưu kế của Chân Tích Chỉ thật sự thấp kém, nàng chắc chắn sẽ không mê tín tin tưởng chuyện đâm hình nhân, sao có thể dùng loại thủ đoạn này? Tâm tư nàng tinh xảo cỡ nào chẳng lẽ Trần Dục Kỳ không biết hay sao? Hắn dễ dàng tin lời Chân Tích Chỉ như vậy, một mực nhận định là nàng đâm hình nhân hại Chân Tích Chỉ ngất xỉu. Điều này rõ ràng có vấn đề.
Chỉ cần cung nhân cẩn thận điều tra, nàng lại có hai ám vệ của Trần Nhan Linh trợ giúp, vậy Chân Tích Chỉ làm sao tránh thoát tội danh hãm hại nàng. Nhưng Trần Dục Kỳ lại tìm một tiểu tài tử gánh tội thay, đây rõ ràng chính là không muốn tra kỹ. Hắn hoàn toàn không thèm để ý ai là chủ mưu.
Tâm Cố Vân Vãn lần lượt bị Trần Dục Kỳ làm lạnh. Nàng nhớ rõ Trần Dục Kỳ từng nói sẽ nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nàng có thể tiếp thu hắn từng có hậu cung ba nghìn, nhưng sau khi bọn họ ở bên nhau hắn còn muốn sủng hạnh những người khác, hành động này ở hiện đại chính là ngoại tình. Hắn đã trái ôm phải ấp còn muốn tỏ ra “ta bị tình thế bức bách”, diễn trò cho ai xem?
Cố Vân Vãn tức giận nghiến muốn nát hàm răng trắng. Ngay đêm được giải trừ giam lỏng, nàng thu được một phong thơ.
Thơ đến từ tay trưởng nữ Trương gia Trương Hạnh Văn tay, nàng vào cung cùng lứa với Cố Vân Vãn, vừa không được độc sủng như Cố Vân Vãn như vậy, vừa không đắc thế nhất thời như vậy Chân Tích Chỉ. Địa vị nàng trong cung không lạnh không nóng, Trần Dục Kỳ lật ra thẻ bài của nàng một lần, từ đó về sau không triệu nàng thị tẩm nữa.
Trương Hạnh Văn cậy nhờ gia thế và dung mạo, tuy chỉ thị tẩm một lần, nhưng cũng được phong Tiệp dư, không giống Cố Vân Vãn được Trần Dục Kỳ sủng ái, phụ thân lại là thừa tướng, thăng liền mấy cấp, hiện giờ đã là Uyển Quý phi, thân phận cao hơn Hạnh Tiệp dư không biết bao nhiêu.
Người thân phận đơn giản như vậy lại muốn ôm đùi nàng, liên thủ với nàng đối phó Chân Tích Chỉ. Cố Vân Vãn hoài nghi, liền lệnh cho ám vệ đi tra thân thế Trương Hạnh Văn.
Ám vệ báo lại, trước khi tiến cung Trương Hạnh Văn từng mời Cố Vân Hi dự tiệc trà trong phủ, không ngờ Cố Vân Hi mang theo Chân Tích Chỉ. Trương Hạnh Văn đọc đủ thứ thi thư, liền có chút ngạo khí của quý tộc văn nhân, rất khinh thường Chân Tích Chỉ từ "chốn xa xôi" tới, không thông văn vẻ. Trong tiệc trà hai người liền đối chọi gay gắt.
Đến lúc này mới tìm nàng ôm đùi, chỉ sợ là thấy lần này tình thế nàng hiểm nguy nhưng tiềm năng chưa hết, mới nguyện ý cầu liên hợp.
Nếu là ngày xưa, Cố Vân Vãn làm sao để ý một Tiệp dư nho nhỏ, nhưng bấy giờ nàng đã ăn cái khổ bị người hãm hại, tứ cố vô thân*, tiểu Tiệp dư này có thể giúp nàng làm rất nhiều việc.
*
Tứ cố vô thân: Nhìn bốn phía không thấy ai thân thích, ý nói cô độc không người cậy nhờ. Cố Vân Vãn vội vàng liên hợp mấy người giống Hạnh Tiệp dư, làm thành một phe cùng giằng co với Chân Tích Chỉ. Cố Vân Vãn đây là tiêu phí sự sủng ái của Trần Dục Kỳ đối với nàng, mà Chân Tích Chỉ nghe lời Cố Vân Hi, mỗi ngày từng bước một trấn an tâm tình phiền loạn của Trần Dục Kỳ.
Trong hậu cung, đấu tranh ngấm ngầm hay công khai đều có người bị kéo xuống nước, ngay cả hai vị Quý Phi khác trong cung cũng bất đắc dĩ hợp thành một phe.
Sau lưng Chân Tích Chỉ là Hoài Nam Chân thị với tài lực và binh lực cường đại, mà sau lưng Cố Vân Vãn là Cố tướng và Yến vương quyền khuynh triều dã, đắc tội bên nào cũng không tốt.
Trần Dục Kỳ thật sự bị sóng gió mưa bão trong hậu cung chọc giận. Hắn là Hoàng đế, không thể quá mức thiên vị bất kỳ ai, ban đầu hắn sủng ái Cố Vân Vãn là do hắn yêu thích nàng, nhưng mấy ngày nay sự yêu thích này đã bị từng hồi mưu mô tiêu trừ không còn bao nhiêu.
Hậu cung hỗn loạn là việc nhỏ, chuyện khiến Trần Dục Kỳ đau đầu nhất chính là khởi nghĩa nông dân vùng Từ Châu và Giang Nam. Đám tiện dân vô tri này không biết lấy lá gan từ đâu, thế mà dám tập kết khởi nghĩa vũ trang. Một đám náo loạn làm phản, hắn muốn dùng vũ lực trấn áp, nhưng hơn phân nửa binh lực lại nằm trong tay Trần Nhan Linh, còn lại nằm trong tay Hoài Nam Chân thị.
Hơn nữa, hắn càng ngày càng xem không rõ quan hệ giữa Cố tướng và Trần Nhan Linh. Rõ ràng Cố tướng chán ghét Trần Nhan Linh nhất, nhưng mấy ngày nay, bọn họ lại vì một Cố Vân Hi mà hòa hảo. Trên triều đình, Trần Nhan Linh thế nhưng lại phụ họa một ít gián ngôn* của Cố tướng. Bình thường Trần Nhan Linh nhất định sẽ hung hăng đấu võ mồm với Cố tướng, nhưng một tháng nay, nàng dường như rất tôn kính hắn.
*
Gián ngôn: Lời khuyên can. Tuy Trần Dục Kỳ ngồi trên ngôi vị Hoàng đế không lâu, nhưng đã hoàn toàn học được tính nghi kỵ của đế vương.
Trần Dục Kỳ lại nghĩ đến khâm sai hắn từng phái đi cứu tế, bị Trần Nhan Linh trực tiếp định tội tham ô bạc chấn tai ở Từ Châu. Hắn chết thật đột ngột, Trần Dục Kỳ không tin Trần Nhan Linh không nhúng tay. Nhưng khâm sai này là môn sinh đắc ý của Cố tướng!
Dưới sự hoài nghi, những chi tiết dù quan trọng hay lặt vặt đều bị phóng đại. Mặc kệ thật giả, trong mắt Trần Dục Kỳ, hai người này chính là kỳ quặc.
Rõ ràng ban đầu Trần Nhan Linh vừa ý đích nữ Cố Gia, nhưng vì sao sau khi biết hắn thích Cố Vân Vãn, lại quay đầu chọn thành thân với thứ nữ Cố Gia Cố Vân Hi? Dung mạo Cố Vân Hi chỉ có ba phần tương tự Cố Vân Vãn, tính tình lại hoàn toàn bất đồng. Nếu là hắn, hắn có thể cưới Cố Vân Hi, nhưng tuyệt đối sẽ không yêu Cố Vân Hi như Cố Vân Vãn. Việc hôn nhân này có phải là cấu kết tư lợi hay không? Trần Nhan Linh cưới Cố Vân Hi thật sự vì yêu thích, hay là vì lấy lòng Cố tướng?
Mà Cố tướng đưa vào cung, nhìn như tỏ lòng trung thành với hắn, nhưng nếu Cố Vân Vãn là quân cờ của Cố tướng, hoặc là quân cờ của Trần Nhan Linh, vậy chẳng phải hắn đã bất cẩn đặt một nữ nhân có thể tùy thời đâm thủng tim hắn dưới mí mắt hay sao?
Trần Dục Kỳ ngồi trong Ngự thư phòng, một tay đỡ trán, đầu đau muốn nứt ra. Hắn không dám tiếp tục suy ngẫm những chi tiết kỳ kỳ quái quái này, hắn không thể nghĩ tiếp.
Đây đều là mưu kế của Trần Nhan Linh, hắn không thể bị Trần Nhan Linh xỏ mũi dắt đi, việc cấp bách nhất hiện giờ là xử lý khởi nghĩa nông dân.
Nhưng mà, bản tính con người rất khó khắc chế, khả năng suy nghĩ vô biên vô hạn của con người là khủng bố nhất, ngay cả bản thân họ không tài nào khống chế.
-----
Dany: Đoạn cuối miêu tả khả năng não bổ suy diễn phong phú của con người =)) Cảnh giới cao nhất của tâm cơ, của trà xanh, của thảo mai là gì? Chính là điều khiển người khác trà xanh giùm mình. Cảnh giới cao nhất của rắn rết mỹ nhân là gì? Chính là dù vợ biết mình rắn rết vẫn toàn tâm toàn ý cưng mình muốn chết. Cảnh giới cao nhất của Husky chung thủy là gì? Chính là dù biết vợ mình rắn rết mưu mô lại thích mang thù nhưng vẫn toàn tâm toàn ý cưng vợ muốn chết. Cảnh giới cao nhất của sự đói khát là gì? Chính là 3 giờ sáng đi vệ sinh không ngủ được mò đi edit bách hợp. Cảm ơn quý vị~~ Có sai sót hay cảm nghĩ gì xin cmt nhé~~~