Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 6: Người như vậy

*Thông báo nhỏ: Từ giờ chị Linh xưng hô với hệ thống sẽ là "tôi" - "cô" , còn hệ thống với chị Linh thì là "tôi" - "ngài" nhé. Các chương trước mình cũng chỉnh sửa lại rồi. Ngoài ra tùy theo bối cảnh thế giới hiện đại hay cổ đại mà xưng hô giữa các nhân vật sẽ thay đổi. Lý do: Mình là một con M thích tự hành hạ bản thân *crai*

Cố Vân Hi thân là gia quyến của Thừa tướng, tuy chỉ là thứ nữ không được sủng ái, nhưng dựa theo lệ thường vẫn được ngồi cùng gia quyến của phần lớn các quan viên, vị trí bên cạnh các bàn tiệc trung tâm yến hội.

Nữ quyến trong kinh đa phần đều thích đàm luận phấn son của Linh Lung Các hoặc là trang sức của Ngụy ký, so với không khí giương cung bạt kiếm phía chủ yến hội, không khí giữa các nữ quyến hòa hợp hơn nhiều.

Phần lớn nữ tử kinh thành đều quen biết Cố Vân Hi, tuy không thể xưng là bạn thân, nhưng Cố Vân Hi đối nhân xử thế luôn tốt hơn Cố Vân Vãn nhiều. Hình tượng Cố Vân Vãn ở kinh thành luôn là một nữ tử trương dương ương ngạnh lại có tính ghen tị, thanh danh hư hỏng này phần lớn cũng là do Cố Vân Hi ban tặng.

Cố Vân Hi vừa nói chuyện với các nàng, vừa phân thần đi chú ý nhất cử nhất động của Trần Nhan Linh. Sau màn kịch mới nãy Trần Nhan Linh luôn không nói lời nào, Cố Vân Hi liền tự hỏi không biết nàng có phải vì bị Chu Thị lang mạo phạm mà nhớ tới Tiên đế hay không? Khi nàng còn bé cũng từng nghe Tiên đế yêu thương Trần Nhan Linh lúc ấy vẫn là Thanh Bình công chúa đến mức nào, Trần Nhan Linh trầm mặc như vậy nhất định là do hoài niệm Tiên đế.

Nghĩ thế, lòng nàng liền không vui, kim khoa Trạng Nguyên cái gì, rõ ràng chính là một tên đăng đồ tử không biết tốt xấu!

Cái người trầm mặc kia thì đang bắt hệ thống tính toán tiến độ nhiệm vụ và tích phân khen thưởng cho mình, lòng nàng xác thật không thoải mái, nhưng không thoải mái là bởi vì hệ thống thật sự quá hố!

Lúc trước giúp nữ chủ tránh khỏi chết đuối, tiến độ nhiệm vụ đạt tới 30%, tích phân cũng được 300, đáng tiếc nàng không làm nhiệm vụ phụ gì đó, tới giờ chỉ có 300 tích phân. Chẳng qua 300 hẳn là rất nhiều rồi, dù sao 300 đồng ở thế giới hiện thực có thể mua rất nhiều que cay đấy.

"01, cô có thể cho tôi đạo cụ gì không?"

Hệ thống không kiên nhẫn mà mở cửa hàng tích phân cho nàng, để nàng tự mình xem.

Vừa nhìn, Trần Nhan Linh tức khắc muốn tự chọc mù hai mắt.

《 Càn Khôn Đại Na Di 》10000 tích phân, 《 Độc Cô Cửu Kiếm 》10000 tích phân, 《 Nhất Dương Chỉ 》5000 tích phân, Hồi Hồn đan 10000 tích phân......

Chẳng thà hệ thống nói thẳng ra nàng là quỷ nghèo luôn cho rồi!

"Có cái gì ta mua được không!"

Hệ thống nghĩ một hồi rồi nói.

【 Có thì cũng có, nhưng mà có lẽ ngài không cần. 】

Đồ của hệ thống dù rẻ nhưng chắc vẫn là đồ tốt, Trần Nhan Linh không tin nó sẽ đưa ra đồ vô dụng.

【 Tuyệt Kinh đan 100 tích phân một viên. 】

Tuyệt Kinh đan? Là cái nàng nghĩ sao?

Hệ thống sợ nàng hiểu nhầm, bổ sung nói.

【 Trong một tiểu thế giới có thể tuyệt kinh vĩnh viễn nha, ký chủ nếu ngươi bị đau bụng kinh nhất định phải mua một viên! 】

Mua cái đầu á! Trần Nhan Linh thật không biết tấm thân trâu bò này của nguyên chủ cần thứ đấy làm gì!

Trần Nhan Linh mệt tâm mà chậm rãi xem đồ bán trong cửa hàng tích phân. Nếu hệ thống mà đáng tin thì heo mẹ cũng leo cây được.

Bộ dáng xuất thần của nàng trong mắt người khác chính là vẻ suy nghĩ sâu xa, đảng Tân hoàng xem mà mỗi người run sợ trong lòng, sợ kẻ tiếp theo bị tao ương chính là mình.

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, giữa yến hội không còn là vũ nữ, mà là một đám thanh niên tài tuấn ngồi đối nhau, bắt đầu ngâm thơ đối ứng.

Nguyên chủ là người thích vung đao múa kiếm, có xem sách thì cũng là sách về đạo trị quốc hoặc là bách gia binh thư, đối với mấy ngôn từ toan hủ này nàng một chút cũng không hiểu.

Trần Dục Kỳ tên nhãi này chính là một văn nhân toan hủ điển hình. Từ khi hắn đăng cơ, toàn bộ Đại Yến thịnh hành ý trọng văn khinh võ, nếu không phải Trần Nhan Linh còn ở đây, chỉ sợ lúc quân địch đánh vào kinh thành bọn họ còn đang ngâm thơ nghe nhạc.

Mấy người trước mắt đều là tài tử có có danh khí trong kinh thành. Những người này không chỉ một bụng đầy thơ văn, hơn nữa xuất thân đều không thấp, kém cỏi nhất cũng là con cái nhà quan. Huyết thống tốt chính là một lợi thế, con nhà nghèo rất khó đứng vững trong kinh thành, tài hoa có tốt đến mấy mà không có cơ hội thì cũng uổng phí mà thôi.

Nhìn mấy người này mới có chút tài văn chương đã tự cao tự đại, Trần Nhan Linh cảm thấy còn không bằng coi vũ nữ khiêu vũ.

Cố Vân Vãn lúc vừa thấy Trần Dục Kỳ ngồi trên ngôi cao nhất liền hưng phấn. Thì ra trước giờ người nàng lén gặp chính là Hoàng đế, nàng cứ cho rằng nhiều lắm là con cái nàh vương hầu gì đó, không ngờ thế nhưng là cửu ngũ chí tôn. Nàng là người hiện đại, không giống mấy người cổ đại bị hoàng quyền tẩy não. Nghĩ vậy, nàng không những vừa tiến đến liền nhìn thẳng hoàng đế, còn thường thường mà tạo chút động tĩnh để cho Trần Dục Kỳ chú ý, nàng cảm thấy mình chắc chắn lấy trúng kịch bản của nữ chính trong tiểu thuyết.

Kỳ thật nàng vốn dĩ chính là nữ chính, nhưng kịch bản lại nằm trong tay Trần Nhan Linh.

Thấy một đám thanh niên tài tử cùng nhau đấu thơ, nàng càng không kìm nén được, khi tất cả mọi người vì một đề từ rất khó mà vò đầu bứt tai, nàng liền thẹn thùng nói: "Tiểu nữ tử bất tài, đề này đúng lúc có một đầu thơ đối được, các vị công tử nếu không chê, tiểu nữ tử liền bêu xấu."

Mọi người vừa thấy một mỹ nhân nũng nịu bước đến, còn là đại tiểu thư nhà Thừa tướng, liền rất hoan nghênh. Tuy rằng trong kinh thành có một ít lời đồn không tốt về nàng, nhưng nàng xinh đẹp như thế, dù tính tình tệ chút nữa cũng không thành vấn đề.

Một số văn nhân vốn còn ôm thái độ xem kịch hay, lòng nghĩ loại nữ tử khuê trung đại môn không ra nhị môn không tới này thì có tài hoa gì, không ngờ Cố Vân Vãn vừa mở miệng, bọn họ liền bị kinh diễm rồi.

Trần Nhan Linh là người từng hưởng chín năm giáo dục bắt buộc, nhìn nữ chủ đem thơ của danh nhân lịch sử ra để lên mặt với một đám dế nhũi trong thời đại hư cấu, nàng thật là đau lỗ tai, nghe xong nàng thật muốn rửa tai cho sạch.

Cố Vân Hi mặt ngoài cười tươi, trong lòng đã đâm Cố Vân Vãn thành tổ ong vò vẽ. Sao nàng lại không biết đại tiểu thư suốt ngày trương dương ương ngạnh này còn biết làm thơ? Khó trách Yến vương đối nàng nhớ mãi không quên. Nàng xoay đi xem Trần Nhan Linh, kết quả lại nhìn thấy của bộ dáng cau mày một lời khó nói hết Trần Nhan Linh. Nàng nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng ngại còn phải duy trì hình tượng tiểu thư kinh thành của mình, nàng chỉ có thể tiếp tục mỉm cười.

Trần Nhan Linh cảm thấy xem nữ chủ thật là quá cay mắt, vậy nên quyết định ngó đông ngó tây, vừa lúc bắt phải ánh mắt của Cố Vân Hi, cũng thấy nàng khóe miệng nâng lên với mình, mi mắt cong cong, thật sự xinh đẹp không tả nổi.

Cố Vân Hi không phải nữ tử bình thường cái gì cũng không hiểu, rốt cuộc nàng là vai ác đấu đến ngươi chết ta sống với nữ chủ tới tận gần cuối truyện, dù nhìn lén Trần Nhan Linh bị chính chủ bắt được, nàng vẫn đạm nhiên cười, tư thái tự nhiên, không chút quẫn bách.

Trần Nhan Linh cũng thầm thưởng thức Cố Vân Hi, không chỉ vì dung mạo nàng. Nàng đối với Cố Vân Hi, cứ cảm thấy có gì đó không giống bình thường.

Một người hợp duyên nàng như vậy về sau nếu lại uy hiếp đến tính mạng của nữ chủ lần nữa, vậy nàng phải giải quyết thế nào đây? Trần Nhan Linh tức khắc cảm thấy khó xử, liền gọi hệ thống: "Alô alô 01! Tất cả những người uy hiếp đến mạng nữ chủ tôi đều phải giết sao?"

【 Không cần, chỉ cần hệ thống giám sát thấy không còn uy hiếp là được. 】

"Cô phán định như thế nào?"

【 Đây không phải chuyện ký chủ cần biết. 】

Lời này nói trắng ra một chút còn không phải là "Liên quan cái rắm gì đến cô" sao? Trần Nhan Linh ăn mệt, miệng dẩu lên, cái đồ hệ thống rác rưởi dám dỗi với nàng.

Nhưng nếu hệ thống nói không cần giết vai ác, nàng liền thả lỏng, cùng lắm thì sau này đưa nữ chủ đến một nơi ngăn cách với thế nhân, để nàng một mình sống tiếp, bất kỳ ai cũng không tìm thấy nàng, xem ai còn dám uy hiếp sinh mệnh nàng.

Cố Vân Vãn thể hiện một phen tài tình trước mặt mọi người, không ít người đã khuynh đảo vì nàng, thậm chí cảm thấy những lời đồn đãi trong kinh rõ ràng chính là cố ý chửi bới danh dự Cố Vân Vãn.

Tuy rằng lời đồn xác thật có khuếch đại, nhưng là Cố Vân Vãn trước khi bị nữ chính xuyên vào xác thật không phải người tốt lành gì.

Cố Vân Hi oán hận và nhằm vào Cố Vân Vãn như vậy, một là vì ghen ghét thân phận đích nữ của Cố Vân Vãn, hai là nàng từ nhỏ không được sủng ái thì thôi, còn thường xuyên bị nguyên chủ Cố Vân Vãn bắt nạt đánh chửi. Lúc còn nhỏ nàng không khác gì nha hoàn không trong phủ, chỉ là sau này ngũ quan nàng càng ngày càng xuất chúng, Cố tướng mới chú ý tới nàng, nghĩ rằng như vậy dung mạo tốt như vậy cũng là một thanh lợi khí dùng để mượn sức quan lớn quý nhân trong kinh thành, vận khí tốt một chút nếu đưa đi tuyển tú, còn có thể tiến cung giúp gia tộc củng cố thế lực. Cố Vân Vãn đến lúc đó mới không dám quang minh chính đại khi dễ nàng, mà tâm tư nàng cũng do một lần lại một lần thất vọng và tuyệt vọng mà trở nên càng ngày càng khó đoán.

Trần Nhan Linh làm sao biết những chuyện này, hệ thống chỉ cung cấp hướng đi của cốt truyện, chứ không phân tích tâm lý nhân vật cho nàng, mà trong ký ức của nguyên chủ cả mặt mũi Cố Vân Hi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là thứ muội của người trong lòng, không quan trọng.

Trần Nhan Linh cảm thấy Cố Vân Hi người này không đơn giản, thật không hổ là nữ phụ phản diện. Nàng mặc một thân váy dài xanh dương, thiển trang tố nhiễm*, mắt tựa đào hoa, nhiễu loạn lòng người, quả thực chính là yêu nghiệt.

*Thiển trang tố nhiễm: Trang điểm ít nhưng vẫn đẹp.

Người như vậy trong tiểu thuyết lại chết quá thảm, thật là khiến người ta tiếc hận.

Cố Vân Hi thì cảm thấy Trần Nhan Linh thật ngây thơ. Nàng một thân váy dài đỏ sậm, trang dung tinh xảo, khí chất trang trọng, nhưng lại không mất diễm lệ. Tuy nàng có dung mạo yêu diễm như thế, nhưng lại là người thấy ai khó khăn cũng cứu, chính là một người tốt đến ngốc nghếch.

Người tốt như vậy nếu bị Cố Vân Vãn kia làm hỏng, thật là khiến người ta không cam lòng.

-----

Dany: Bắt đầu hối hận tội ham hố... Ngộ sẽ cố gắng hết sức hic hic hic