Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh

Chương 25: Dành tiền nuôi vợ

Triệu Húc Ninh cuối cùng đã mua được bộ quần áo đó, mặc dù quá trình mua khiến người ta không thốt nổi nên lời. Khách sáo hàn huyên dối trá với Hồ Vân Hỉ xong, hai người ngượng ngùng nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án.

Giờ phút này hai người đang ngồi trong quán cà phê, Triệu Húc Ninh thở phì phò cầm ly cà phê uống hết ngụm này đến ngụm khác.

“Cậu tranh mua với người ta làm gì, mua về cùng ăn cùng uống à?” Lương Thần lúng túng không thôi lắc đầu, kiên nhẫn đợi bánh ngọt của mình được mang lên: “Thế mà tớ lại nói với sư huynh cậu luôn bình tĩnh đấy, aiz.”

Triệu Húc Ninh bị mắc nghẹn ngụm cà phê ở cổ họng, hít thở xuôi xuống, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Còn không phải là vì đuổi cái người kia sao? Cậu biết bình thường tớ không như vậy mà.”

Hôm nay trong lúc vô tình giao chiến với Hồ Vân Hỉ thật sự khó mà nói được ai thắng ai thua. Mặc dù cuối cùng quần áo là do mình mua nhưng hình như lại thua tác phong, thua tao nhã rồi.

Thất sách, thất sách quá.

“Không sao không sao,cũng đã qua rồi, lật lại chuyện này thì lúc đó ai mà không bị kích thích đến mức thần kinh chập mạch chứ, để ý nó làm gì.” Thấy bánh ngọt được mang lên nên Lương Thần không bình luận nữa, vùi đầu chuyên tâm đối phó với thức ăn của mình: “Bánh ngọt ở đây cũng được đấy, cậu không ăn à?”

Triệu Húc Ninh lắc đầu: “Gần đây tớ tăng cân… Cậu cũng ăn ít đồ ăn có hàm lượng cao đi, mặc dù cậu có thói quen tập thể dục buổi sáng nhưng vẫn phải biết không thể đùa với chị hai béo phì được!”

Theo lời của Đường Ảnh thì kiểu ăn uống như nhà giàu mới nổi của Lương Thần đúng là làm cho người ta không dám khen ngợi: nhiều dầu mỡ, nhiều cay nhiều mặn, chậc chậc. Lương Thần kêu à, cúi đầu nhìn bụng mình còn chưa vượt lên tới cổ, nói: “Không sao, không sao.” Sau đó tiếp tục ăn.

Triệu Húc Ninh bị chọc cười: “Cậu thật là…!”

“Khach sáo, khách sáo rồi.” Lương Thần chắp tay khiêm nhường.

“Ngày mai bọn mình so sánh chi tiết phương án kế hoạch một lần nữa đi.” Cuối cùng cũng có người nhớ tới chuyện công việc.

Lương Thần gật đầu: “Cũng được. Cậu đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu, cũng không phải là đánh một trận cuối cùng. Mặc dù đối phương là thế lực từ bên ngoài đến, lại mới xây dựng chi nhánh công ty nhưng dù sao cũng là công ty lớn có danh tiếng, tớ chỉ muốn thử một lần, nếu thua cũng là chuyện bình thường. Sư huynh còn có phương án khác mà.”

Lưng mang trách nhiệm nặng nề, Triệu Húc Ninh vẫn có chút lo âu: “Thật sự không có vấn đề sao?”

“Không có chuyện gì đâu! Cậu đừng thấy sư huynh tớ bình thường hi hi ha ha không mặt mũi không da nhưng thật ra trong lòng còn nhiều lỗ hơn cả tổ ong vò vẽ đấy. Có anh ấy bày chiến lược đáng tin lắm.” Lương Thần vỗ vỗ tay Triệu Húc Ninh: “Để cho anh ấy bày mưu lập kế, tớ chỉ xung phong xông trận thôi.”

À, cho nên, Tiểu Thần à, cậu chắc chắn đang khen ngợi sư huynh cậu à?

Triệu Húc Ninh nghĩ đến vẻ mặt Từ Hạc Thu sau khi nghe được những lời này, không nhịn được nở nụ cười. Sau đó lúc trở về đã rất khuya, thấy Ngôn Tế Thời còn ở trước máy vi tính bận bịu không ngừng, Lương Thần tắm xong liền nằm sấp thành hình chữ đại ở trên giường ngẩn người.

Ngày mai so sánh kế hoạch rồi, mặc dù bản thân không ra trận nhưng Lương Thần vẫn có chút khẩn trương. Thật ra cũng không phải cô sợ thua, chỉ là…chỉ là chưa từng đối mặt với chiến trận lớn như vậy nên cũng có chút lo lắng. Một lát sau, Lương Thần cảm thấy tư thế nằm đã lâu khiến cánh tay có chút tê tê, đang suy tư có đổi sang tư thế khác hay tiếp tục nằm sấp thì Ngôn Tế Thời đẩy cửa phòng ngủ đi vào. Thế là Lương Thần dứt khoát tiếp tục duy trì tư thế cũ, uể oải hỏi một tiếng: “Anh làm xong rồi à?”

“Ừ.”

Ngôn Tế Thời đáp một tiếng, nhanh chóng thay quần áo ngủ rồi ngồi xổm bên mép giường nhìn cô. Lương Thần nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt anh.

Phụt.

Cả hai người cùng lúc bật cười.

Cảm giác này thật ngu.

Ngôn Tế Thời cười một lúc, bẹo má cô và hỏi: “Lãnh đạo, thuộc hạ có chuyện không biết có nên nói hay không.”

“Gần đây anh xem phim cổ trang hơi nhiều rồi đấy!” Lương Thần bị bẹo má nên phát âm không rõ ràng: “Chắc chắn mấy lời này đều là thoại nhảm trong phim cổ trang đứng đầu trên bảng xếp hạng.”

Bởi vì sau câu đó đều sẽ có một chuỗi dài chuyện không thể không nói.

Quả nhiên Ngôn Tế Thời rời khỏi má cô và đặt tay lên đùi, anh vẫn cười nhưng giọng nói không ổn định cho lắm: “Là thế này, Vân Hỉ tìm anh nhờ giúp một chuyện.”

Hử?

Lương Thần phản ứng theo bản năng chớp chớp mắt, không nói gì.

Em gái Hồ à, chúng ta ở trên chiến trường còn chưa bắt đầu giao chiến đâu. Trước đó em lại đốt một ngọn lửa nhỏ ở sân sau nhà chị, việc này không phúc hậu chút nào nha.

Thấy cô không lên tiếng, anh vội vàng giải thích: “Cô ấy đến đây thành lập công ty mới, nói trắng ra thì chính là bị đi đày, phải chịu rất nhiều áp lực. Cô ấy không còn cách nào khác nên đến nhờ anh giúp.”

Trong thương trường mà nói, lấy thế lực kinh doanh của nhà Ngôn Tế Thời cộng thêm nguồn tài nguyên khách hàng mà mấy năm nay anh ở công ty AC tích góp được, đứng ở góc độ của Hồ Vân Hỉ thì tìm Ngôn Tế Thời nhờ anh tìm cách tiếp xúc người dân thật ra là lựa chọn chính xác nhất.

“À, không phải vay tiền anh đấy chứ?” Lương Thần khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Ngôn Tế Thời lập tức trịnh trọng bày tỏ trung thành: “Vay tiền anh cũng không được. Thứ nhất anh không có nhiều tiền; thứ hai tiền anh muốn giữ lại để nuôi vợ mình.”

Má phải Lương Thần cọ chăn ra sức gật đầu: “Tốt lắm. Thật đúng là không nhìn ra anh giác ngộ cao như vậy.”

“Đúng vậy. Kiếm được ít cũng không thể để cho người không có tiêu, kiếm được nhiều cũng không thể để cho người phụ nữa khác tiêu giúp. Của em là của em, của anh cũng là của em.”

Nuôi Lương Thần = nuôi vợ mình.

Vẻ mặt của Ngôn Tế Thời không khác gì con Labrador, trung thành đến nỗi người ta không đành lòng khiến anh buồn. Lương Thần bèn cười khì, nhét một cái gối vào trong ngực anh, đẩy Ngôn Tế Thời khiến anh không duy trì thăng bằng nổi nữa, liền dứt khoát ôm gối ngồi dưới đất cười khúc khích.

“Thật ra thì anh không cần nói với em đâu.” Cô trách yêu.

Tầm mắt Lương Thần bắt đầu lơ lửng. Cô nhìn vách tường, nhìn tủ quần áo, đèn trần, nhìn chăn, đến nỗi hoa văn trên cái túi chữ nhật Lương Thần cũng nhớ kỹ trong lòng, chỉ là cô không nhìn Ngôn Tế Thời một lần.

Không nhìn anh không nhìn anh.

“Này này này, người đẹp, nhìn anh nhìn anh nhìn anh.” Ngôn Tế Thời gọi tầm mắt cô tới, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc: “Đầu tiên anh trịnh trọng thanh minh, anh và cô ấy không có cái gì… Trước đây không có, bây giờ cũng không có, tương lai lại càng không có. Anh coi cô ấy như một người bạn, lúc cần thiết thì cung cấp một chút giúp đỡ trong khả năng cho phép. Cô ấy là một người chăm chỉ vươn lên nhưng bởi vì tình huống gia đình, à, nói thế nào bây giờ, tóm lại là không tốt, trên căn bản không thể giúpcho cô ấy bất cứ cái gì cho nên tài nguyên cô ấy có cũng rất ít.”

“Không có gì là tốt rồi.” Lương Thần qua loa lấy lệ đáp một câu, chăm chú nghe anh nói, để ý phân biệt trong giọng nói của anh là thật hay giả.

Ngôn Tế Thời nhớ tới sư huynh Từ Hạc Thu từng phân tích tính cách Lương Thần thì càng thêm thẳng thắn thành khẩn giải thích tỉ mỉ: “Trước đây anh là một người ăn no cả nhà không đói bụng, bình thường các bạn có gì cần giúp đỡ, chỉ cần không quá phận thì anh đều giúp. Nhưng bây giờ không như thế nữa, anh đã có em. Cuộc sống của hai người là chuyện kinh doanh cùng nhau, cho nên anh muốn hỏi ý kiến của em trước. Vả lại anh với Vân Hỉ mặc dù là quan hệ bạn bè rất trong sáng nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn khác phái, anh phải tôn trọng suy nghĩ của em. Nếu như thay đổi vị trí, nếu em không nói gì với anh mà đi giúp đỡ bạn khác khái thì chắc chắn anh cũng có chút không vui…à, không phải có chút không vui mà là rất không vui…  Mà cái này không quan trọng, anh muốn nói là anh phải nói chuyện này rõ ràng cho em biết, bởi anh không muốn có bất kì nguy cơ nào đe dọa mối quan hệ của chúng mình.”

“Nguy cơ gì cơ?” Lượng thông tin quá lớn nên Lương Thần cần phải hỏi điểm chính.

Mất em chính là nguy cơ.

Ngôn Tế Thời mỉm cười, khẽ cúi đầu, trên mặt hiện lên chút thẹn thùng: “Tự mình nghĩ đi.”

Nam tử Hán đại trượng phu, lời nói mất mặt như vậy vẫn nên giữ lại thôi.

Lương Thần chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng quyết định thay đổi tư thế.

Nằm sấp hồi lâu cuối cùng cô cũng nhổm dậy, hai tay chống cằm, điều chỉnh tốt tư thế rồi nghiêng đầu cười như không cười nhìn anh: “Nếu em nói với anh ngày mai bọn em sẽ đánh một trận với cô ấy ở đài truyền hình thì anh có giúp nữa không?”

“Không.” Ngôn Tế Thời trả lời thẳng thắn.

Thái độ như đinh chém sắt này khiến Lương Thần trong nháy mắt an tâm lại, anh thẳng thắn càng làm cho trong lòng Lương Thần thêm mềm mại.

Luôn nghe người ta nói, ai yêu trước thì người đó thua trước.

Cô cũng cho rằng, trong đoạn tình cảm này, địa vị của cô sẽ rất thấp. Nhưng bây giờ, sự cẩn thận từng li từng tí của Ngôn Tế Thời còn rõ ràng hơn cô nghĩ, hành động thận trọng từng bước, được coi trọng và bị quý trọng khiến cho những trí nhớ đau xót trong lòng cô cũng dần dần mờ nhạt.

Cuối cùng Lương Thần rất thoải mái cười: “Được rồi, em biết mà. Em cũng nói rõ, mặc dù anh và em yêu nhau nhưng quan hệ bạn bè giữa anh với bạn bè thế nào thì như thế ấy, tự do thì anh vẫn phải có. Về phần bạn bè khác phái, trên thế giới này ngoài đàn ông thì là phụ nữ, ai mà có thể không có mấy bạn bè khác phái chứ, tự mình biết giữ khoảng cách an toàn là được.”

Ngôn Tế Thời được dạy dỗ gật đầu, bày tỏ nhớ kỹ trong lòng.

Lương Thần lại nói: “À đúng rồi, thật ra thì, anh muốn phát huy tinh thần kỵ sĩ trừ bạo giúp kẻ yếu cũng không phải không thể được, đợi sau khi có kết quả so sánh kế hoạch của đài truyền hình là được. Nếu như so sánh kế hoạch thua, bọn em chịu thua cuộc nghĩ biện pháp khác, chỉ là cũng không phải không có đường lui. Em biết cái thế giới này có rất nhiều quy tắc ngầm, em chỉ hy vọng được quang minh chính đại đánh một trận, cũng không nên phụ lòng sự chăm chỉ và cố gắng của Ninh Ninh.”

“Được. Vậy ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho Vân Hỉ.” Ngôn Tế Thời cười gật đầu.

Lương Thần không hiểu: “Tại sao anh không gọi bây giờ?”

“Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho bạn bè khác phái à? Thời gian mập mờ như vậy mà là khoảng cách an toàn sao?” Ngôn Tế Thời ném gối lại trên giường, ra vẻ hung ác nói, “Cũng đừng khiến anh bắt được em nửa đêm gọi điện thoại cho sư huynh đấy, nếu không những ngày tháng an nhàn của em sẽ chấm dứt luôn, hừ hừ. Anh đi tắm đây!”

Lương Thần nhìn bóng lưng Ngôn Tế Thời, cực kỳ vui sướng lăn qua lăn lại ở trên giường.

Người đàn ông này, người đàn ông này…

Làm thế nào bây giờ, hình như cô càng ngày càng không thu lại được tình cảm của mình với anh rồi.

Hết chương 25