Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 12: Lời đồn

Diệp Nam tựa lưng vào tường “bộp” một cái, vẻ mặt cậu trở nên bối rối trong nháy mắt.

“Đồng loại” nghĩa là gì, đương nhiên Diệp Nam hiểu rất rõ. Dù biết những tin đồn về Nhậm Dịch đều chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng khi nghe được những lời ấy, trống ngực cậu không khỏi đập nhanh hơn. 

Diệp Nam mấp máy môi, giữ bả nghiêm túc nói: “Đó chỉ là tin vịt thôi, Nhậm Dịch không thể nào là người đồng tính được.” 

“Vì sao lại không thể?” Ký Tương hỏi ngược lại.

“Tao ở nhà anh ta vài ngày, chắc chắn hiểu biết về anh ta rõ hơn những sinh viên trong trường nhiều.” Diệp Nam nói, “Hơn nữa anh ta còn có một đứa con trai, mày cũng biết mà, đây cũng là nguyên nhân anh ta thuê tao tới làm đó.”

Ký Tương khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc, nói: “Tiểu Nam, thành thật trả lời tao vài vấn đề.”

Trái tim Diệp Nam bỗng nhảy dựng lên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Ừ.”

“Mày từng gặp mẹ thằng bé chưa?” 

“Chưa, tao nghe nói…”

“Mày chắc chắn nó là con ruột anh ta chứ?” 

“Không chắc, nhưng mà…”

“Có phải gần đây anh ta thường xuyên lái xe đưa đón mày không?”

“Không thường xuyên lắm, chỉ có…”

“Thế chẳng phải là xong phim rồi à?”

Ký Tương bó tay với Diệp Nam rồi. Diệp Nam chẳng hiểu ra làm sao. Sao lại xong phim cơ? Mỗi câu trả lời của cậu đều chứng minh tin đồn là giả mà.

Ký Tương búng trán Diệp Nam: “Cẩn thận chút đi, bạn Diệp Nam à, đừng để người ta lừa vào nhà ăn sạch sành sanh rồi mà vẫn không biết gì.  hết” 

Diệp Nam mặt đỏ bừng, đẩy Ký Tương vào phòng rồi đóng cửa lại. Cậu ôm đầu gối ngồi trên sofa một lúc lâu.

Cảm giác khi bị hiểu lầm chẳng tốt lành gì cho cam, mấy năm trước cậu cũng từng trải qua rồi. Dường như cậu cũng không có cách nào làm rõ chuyện này giúp Nhậm Dịch, nhưng cậu thực sự tin tưởng Nhậm Dịch. Nếu không nhờ có Tiểu Hổ thì có lẽ đến giờ Nhậm Dịch cũng không thèm liếc nhìn cậu một cái, giống như hai người xa lạ từ lúc ban đầu vậy.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Nam định tới nhà cha mẹ nuôi. Cậu đã sắp xếp xong hành lý, định sau khi ghé nhà cha mẹ nuôi xong thì sẽ tới thẳng Nhậm gia.

Ký Tương cũng đã rời giường từ sáng sớm. Cậu ta vừa đánh răng rửa mặt vừa ngáp dài, nhìn thấy Diệp Nam đang đi giày bèn chen ra cửa.

“Mày cũng muốn ra ngoài hả?” Diệp Nam quay lại nhìn cậu ta.

“Ờ, tao đến trường.” Ký Tương nói.

“Không phải nghỉ rồi sao?” Diệp Nam chau mày, “Chẳng lẽ khoa của bọn mày không nghỉ à?” 

“Không phải, bọn tao cũng nghỉ nhưng vẫn còn sinh viên ở lại trường làm thí nghiệm.” Ký Tương vươn vai một cái, “Nên là tao quyết định sẽ đi hỏi thăm một chút.” 

“Hỏi thăm cái gì?” Diệp Nam linh cảm không ổn cho lắm.

“Hỏi thăm xem cái vị sếp kia của mày lúc còn ở đại học Hạ đã có chuyện gì thú vị xảy ra.” Ký Tương nói.

Diệp Nam vội vàng ấn Ký Tương lên cửa: “Mày đừng có đi, hóng hớt chuyện riêng tư của người khác làm gì chứ?”

Ký Tương cao hơn Diệp Nam gần nửa cái đầu, lực của Diệp Nam cũng không mạnh, muốn thoát ra cũng không tốn nhiều sức. Nhưng Ký Tương vẫn lười nhác đứng yên, thậm chí còn giơ hai tay lên.

“Cũng đâu tính là chuyện riêng, chuyện ngày trước của anh ta chẳng phải là nổi tiếng toàn trường à?” Ký Tương nói.

Diệp Nam nhìn cậu ta, trông không vui lắm.

“Tao cũng là vì mày thôi, ngốc ạ.” Ký Tương vỗ vỗ má Diệp Nam.

Diệp Nam vẫn cứ xị mặt.

“Tóm lại, mày đợi tin của tao, trước khi tao về thì đừng có lén chạy đi làm, biết chưa?” Ký Tương vừa nói vừa nhấc mũ bảo hiểm trên nóc tủ giày ra đội lên đầu.

...

Diệp Nam mua một giỏ trái cây ở cửa tiệm ven đường trước khi tới nhà cha mẹ nuôi. Cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào biển hiệu của cửa hàng khác một lúc, rồi bước vào cửa hàng đồ chơi định mua mấy món đồ chơi nhỏ. 

Nhà cha mẹ nuôi nằm trong khu cư xá bên kia đường, từ đây qua đó cùng lắm là mất có 5 phút đi bộ. Diệp Nam lại đi bộ 10 phút mới tới nơi.

Diệp Nam gõ cửa xong đứng đợi chừng một phút, người ra mở cửa là mẹ nuôi của cậu.

“Dì.” Diệp Nam nhỏ giọng chào, tay xách giỏ hoa quả bước vào nhà.

Mẹ nuôi tươi cười hiền hậu nhường bước, chờ Diệp Nam đặt giỏ xuống mới cười nói: “Bên ngoài nóng lắm đúng không? Mau đi rửa tay đi.” 

Diệp Nam đang muốn thay giày, bà lại chỉ vào tủ giày: “Bọc giày lại là được rồi, đổi giày phiền phức quá. Lần nào con cũng không ở lại lâu mà?” 

Diệp Nam ngồi xuống ghế sofa. Có một đứa bé chạy ra từ trong phòng, trên tay còn cầm một khẩu súng. Diệp Nam không nói gì, thằng bé cũng không gọi cậu, chĩa luôn khẩu súng vào ngực Diệp Nam.

“Lúc nghịch súng phải chú ý, cho dù nó chỉ là súng đồ chơi.” Diệp Nam khẽ nói, cầm lấy súng khỏi tay nó.

Thằng bé ngay tức khắc khóc ầm lên, súng bị ném sang một bên, thân hình mũm mĩm nhanh chóng lao vào phòng. Diệp Nam từ tốn nhặt khẩu súng đồ chơi kia lên, đặt lên bàn. Cậu thích trẻ con thật, nhưng không phải đứa trẻ nào cậu cũng thấy đáng yêu.

Một người đàn ông cao to bế đứa trẻ đi ra từ trong phòng. Người đàn ông này tên Tần Vạn Băng, là con một trong nhà này, cũng là anh trai nuôi của Diệp Nam.

Diệp Nam ngồi trên ghế sofa ngẩng lên nhìn Tần Vạn Băng, vẻ mặt không có cảm xúc gì. Tần Vạn Băng cũng không biểu cảm gì nhìn cậu, thậm chí ánh mắt hung ác lúc vừa ra khỏi cửa đều được tan biến. 

Đứa bé kia vốn định tìm chỗ dựa, ai dè cha mình hoàn toàn không có ý ra mặt thay mình, nên nó vừa khóc vừa chạy vào bếp tìm bà.

“Về rồi à?” Tần Vạn Băng tiến lên mấy bước, ngồi xuống cạnh Diệp Nam.

“Vâng.” Diệp Nam không tỏ vẻ gì nhích sang bên cạnh, còn cầm món đồ chơi nhỏ cậu vừa mua đặt vào giữa hai người, “Đây là đồ chơi em mua cho Tiểu Thịnh.” 

“Lại mua. Mấy thứ này nó cũng không thiếu gì, đồ chơi trong nhà chất đống cả rồi.” Tần Vạn Băng cúi xuống châm một điếu thuốc.

“Lần trước em thấy nó chơi mấy thứ này, cái này là cùng một bộ với cái kia, chắc nó sẽ thích.” Diệp Nam nói.

Tần Vạn Băng không định nói tiếp về chủ đề này, đặt tay lên trên hộp đồ chơi, xa hơn chút nữa là ngón tay Diệp Nam. 

“Hôm nay ngủ lại nhà không? Chị dâu cậu không có nhà, cậu ở lại thì kê cái giường nhỏ trong phòng bọn anh.” Tần Vạn Băng thản nhiên nói.

Diệp Nam đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh: “Không được. Chiều nay em phải đi làm rồi.”

Cậu nói xong câu này thì đi tới ban công ngắm nhìn mấy chậu cây đặt trên đó. Tần Vạn Băng có nói thêm gì cũng không lọt nổi vào tai cậu. 

Có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện của hai người, mẹ nuôi hơi vội vàng bưng bát đũa đi từ phòng bếp ra. Đến khi nhìn thấy hai người đứng cách nhau rất xa, bà thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đến giờ ăn cơm, cha nuôi mới về tới nhà. Ông câu được một con cá, vốn đang vô cùng vui vẻ, nhưng vừa bước vào nhà nhìn thấy Diệp Nam, sắc mặt ông thoáng cái đã thay đổi.

Diệp Nam ngồi vào bàn, đợi mọi người đều ngồi xuống hết cậu mới nhấc đũa lên gắp đồ ăn, ăn hết nửa bát cơm.

Cha nuôi và Tần Vạn Băng đều thích uống rượu, bọn họ vừa uống rượu vừa chuyện trò, không để ý tới mọi người xung quanh. Diệp Nam cũng yên lặng ngồi bên cạnh. Chờ đến khi bọn họ ăn cơm xong, Diệp Nam đứng dậy định đi ngay.

“Bây giờ đi luôn à?” Cha nuôi nói với cậu câu đầu tiên.

Diệp Nam vâng một tiếng: “Con phải đi làm.”

“Vẫn là công việc ở nhà trẻ kia à?” Cha nuôi hỏi.

“Không ạ, hơi khác một chút.” Diệp Nam đáp.

Cha nuôi gật gật đầu, rít một điếu thuốc: “Vậy cũng được. Học phí kỳ sau của con cũng đỡ.”

Diệp Nam rời khỏi tiểu khu nhà cha mẹ nuôi. Cậu ra tới cổng tiểu khu, quay lại nhìn thấy một chiếc xe đang chạy lại đây. Cậu phản ứng nhanh lẹ, tiến vào trong một cửa hàng nào đó rồi nấp luôn sau cánh cửa.

Người vừa lái xe ra là Tần Vạn Băng. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, híp mắt nhìn lướt quanh đường, không nhìn thấy gì bèn ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ rồi lái xe đi. 

Diệp Nam nói cảm ơn với chủ cửa hàng tiện lợi rồi mua một chai nước và một hộp sữa. Lúc mua sữa không để ý, lên xe rồi cậu mới nhận ra đây là loại lạnh, cầm trong tay mới thấy lòng bàn tay ướt sũng nước. Suốt đường đi cậu cứ cầm hộp sữa, chờ đến khi hộp sữa dần ấm lên mới thở phào.

Cậu ngồi xe buýt đi về căn phòng mình thuê, lấy vali hành lý rồi thuê xe tới Nhậm gia. Lần này cậu trực tiếp dùng vân tay mình mở khoá cửa, cánh cửa Nhậm gia hơi mở, cậu bèn đẩy vào.

Dì Tiêu đang ngồi trên sofa phòng khách ăn quýt. Thấy Diệp Nam tới, bà cười cười vẫy tay với Diệp Nam, chia nửa quả quýt cho cậu.

“Ngọt lắm, cậu ăn thử xem.” Dì Tiêu nói.

Diệp Nam gật gật đầu, nếm thử một múi quýt, khoé mắt cong lên: “Ngon thật.”

“Tiểu Hổ đang chơi trong phòng chơi game mới. Cậu tới tìm nó đi, ở trên tầng hai ấy.” Thấy Diệp Nam định đi lên lầu, dì Tiêu nói với cậu.

“Phòng chơi game?” Diệp Nam dừng lại.

“Đúng vậy. Ngài Nhậm vừa lắp đặt một phòng chơi game chuyên dụng, trong đó có rất nhiều trò chơi hiện đại, tôi nhìn cũng không hiểu gì.” Dì Tiêu nói.

Diệp Nam cười, quay đi lên lầu.

Đa số các phòng trong Nhậm gia Diệp Nam đều đã đặt chân vào. Tiểu Hổ kéo cậu đi xem rất nhiều phòng, kể cả căn phòng chất đầy đồ chơi. Nhưng phòng chơi game thì mới nghe tới lần đầu tiên. 

Diệp Nam đẩy cửa ra, bỗng nghe thấy tiếc nhạc vọng ra từ trong phòng. Là nhạc thiếu nhi. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Hổ.

Phòng chơi game thoạt nhìn rất đơn giản, hơn nữa còn không có nhiều đồ đạc lắm.

Tiểu Hổ nằm trên chiếc nệm êm ái hình phao bơi ở giữa phòng, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cười đến mức rung cả bụng. Diệp Nam cũng tò mò ngẩng lên nhìn.

Rõ ràng bây giờ đang là ban ngày, vừa nãy lúc bước vào phòng cậu cũng thấy ngập tràn ánh sáng. Thế mà trên trần nhà lại là một bầu trời đêm, những ngôi sao giữa bầu trời đêm ấy chính là những khuôn mặt hoạt hình tươi cười. Khi Tiểu Hổ di chuyển ngón tay, những ngôi sao nhỏ cũng di chuyển theo. Giống hệt như những viên thạch, các ngôi sao chuyển động rất mượt mà, thậm chí còn biết phát ra âm thanh.

Diệp Nam quay lại tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy công tắc bật tắt của bầu trời đêm này. Cậu bèn từ bỏ không tìm nữa, bước tới bên cạnh tấm đệm, đặt bình sữa xuống cạnh Tiểu Hổ rồi ngồi khoanh chân xuống sàn.

Diệp Năm ngồi ngắm trời đêm với Tiểu Hổ, cùng trêu chọc các ngôi sao nhỏ với bé, dường như Diệp Nam cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc vô tư. Cậu bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên che điện thoại đi ra cửa. 

“Diệp Nam, mày ở đâu thế? Tao vừa mới từ trường về.” Ký Tương hỏi qua điện thoại, “Đồ đạc mày cũng cầm đi rồi à?” 

“Ừ, tao đi rồi.” Diệp Nam che điện thoại nói khẽ.

“Mày tới nhà Nhậm Dịch à?” Ký Tương thở dài, “Hầy…”

“Phản ứng của mày là thế nào đấy?” Diệp Nam bật cười.

“Tao ở trường có nghe ngóng được mấy chuyện của Nhậm Dịch này, mày muốn nghe không?” Ký Tương hỏi.

Diệp Nam không nói gì, Ký Tương thấy vậy liền nói thẳng luôn:

“Ban đầu Nhậm Dịch ở trường cũng không phải là bị khuyên thôi học, thành tích anh ta mang về cho trường có khi là một kỳ tích hiếm hoi trong suốt 50 năm thành lập trường, còn giỏi hơn nhiều so với những gì chúng ta nghe được…” 

Sau đó Ký Tương bắt đầu liệt kê hàng loạt sản phẩm điện tử cả online lẫn offline mà Nhậm Dịch đã phát triển trong suốt thời gian anh học, cả tên gọi lẫn công dụng đều kể ra vô cùng tường tận, nghe thôi cũng biết cậu ta đã ghi chép đầy đủ đến mức nào.

Diệp Nam:?

Vì cớ gì mà mới có đến trường một chuyến thôi, lúc về Ký Tương lại như biến thành fan cuồng của Nhậm Dịch thế này? 

“Tất nhiên là tao còn nghe được chút ít về đời sống riêng tư của Nhậm Dịch nữa.” Tiếng động bên kia nghe như Ký Tương vừa mới uống nước, cậu ta nói tiếp, “Lời đồn kia thế mà lại là thật.”

“Lời đồn nào?” Diệp Nam siết chặt điện thoại.

“Là tin đồn kia kìa, xu hướng tính dục của anh ta đúng là cong thật.” Ký Tương nói, “Trong trường đúng là có người bị đồn là bạn trai của anh ta, nhưng bọn họ chẳng tiến triển tới đâu cả, người kia thì thôi học rồi.”

Diệp Nam khẽ “à” một tiếng. Tin đồn trước sau đều trái ngược nhau khiến cậu không tin nó là sự thật.

“Nhân tiện, tao tra được ảnh chụp của người kia trên Baidu rồi.” Ký Tương nói tiếp, “Mày muốn xem không?”

“Ảnh ai?” Diệp Nam bước xuống hai bậc cầu thang.

Cậu đi tới lan can cầu thang, nhìn thấy có một người đang đứng ngay dưới lầu. Cậu càng thêm hốt hoảng, vội vã ngồi thụp xuống.

“Còn ai nữa? Cái người bạn trai trong truyền thuyết của Nhậm Dịch ấy.” Ký Tương vẫn ung dung nói qua điện thoại, “Tao cảm thấy người đó trông cứ na ná giống mày.”