Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 39: Yêu ai yêu cả đường đi lối về

Nhậm Dịch nói ra mấy câu thiếu đứng đắn mà mặt không hề đổi sắc, hình như ngày càng điêu luyện thì phải. Diệp Nam nghĩ thầm.

Cậu đang mải chìm đắm trong cơn ngượng nghịu đủ để nấu chín bản thân thì bỗng nghe thấy tiếng Nhậm Dịch hỏi: “Em có muốn không?”

Vấn đề gì vậy ta? Diệp Nam nhìn sang, ánh mắt Nhậm Dịch đen thăm thẳm, quan sát cậu vô cùng chăm chú, anh đang hỏi một cách nghiêm túc. Vẫn phải nói thẳng à, cậu nghĩ bụng.

Cơ mà thật ra thì cái chuyện cậu thích Nhậm Dịch, nếu đã nói cho Tiểu Hổ biết thì tại sao không thể bộc bạch với chính Nhậm Dịch chứ. Vả lại, chính anh ấy đã nhìn thấu rồi.

“Muốn ạ.” Cậu khẽ cắn môi dưới, gật đầu bày tỏ.

Thế là khóe miệng Nhậm Dịch lại cong lên, khuôn mặt anh tuấn vì nét cười nơi khóe miệng mà càng đẹp thêm mấy phần.

“Vậy thì tốt, anh sẽ nhắc Ôn Bình đặt vé, chúng ta sẽ đi vào dịp quốc khánh tới.” Nhậm Dịch nói.

“Đi đâu vậy?” Diệp Nam tròn mắt.

“Lúc nãy anh vừa mới hỏi em có muốn đi nghỉ lễ với anh không.” Nhậm Dịch nhìn cậu.

Diệp Nam nghĩ, có khi cảm giác lên lớp ngủ gà ngủ gật bị thầy giáo gọi tên trả lời câu hỏi còn chẳng khó xử bí bách như bây giờ.

Cậu cuống quýt cứu vãn cục diện: “À, em không nghe rõ, đi nghỉ ở đâu nhỉ.”

Khóe miệng Nhậm Dịch lại cong thêm một chút, cúi đầu kề sát bên tai cậu, bảo: “Không đùa em nữa, anh vốn đang hỏi em có muốn sang phòng anh không.”

Diệp Nam: “…”

Tâm trạng Nhậm Dịch thoạt nhìn thì khá tốt, hay là anh đang cố tình làm bầu không khí tự nhiên hơn nhỉ.

Lúc Diệp Nam bước vào phòng riêng của Nhậm Dịch, cậu không cần phải giữ kẽ nữa. Phòng Nhậm Dịch xem ra cũng mang màu sắc đặc trưng giống cánh cửa màu đen, phong cách rõ ràng, sắc thái đơn giản đến cực điểm. Màu trang trí chủ đạo là đen, trắng, xám, chỉ ở những vật bày trí trên tường mới mang sắc màu khác.

Diệp Nam chăm chú ngắm nhìn một chút, mấy bức họa trên trên tường đều là những tác phẩm có liên quan tới các sáng chế của Nhậm Dịch. Mỗi bức đều được đề dòng ghi chú – Linh cảm bắt nguồn từ Nhậm Dịch. Toàn bộ chữ kí đều là một cái tên duy nhất: Minh Thần.

Nhậm Dịch khom lưng treo áo khoác của mình lên cây giá áo, quay đầu nhìn theo hướng Diệp Nam đang đứng.

Anh đi về phía Diệp Nam, giải thích một câu: “Là quà từ một người bạn của anh, quà tân gia đấy.”

“Phong cách vẽ của anh ấy rất độc đáo, mấy bức vẽ này có phải là những vật mà anh từng thiết kế không?” Diệp Nam hỏi.

“Ừ, nếu em thấy hứng thú thì anh dẫn em qua phòng làm việc của anh, nó không giống phong cách thiết kế ở Dịch Tinh lắm.” Nhậm Dịch đáp.

“Vâng.” Diệp Nam gật đầu, vẫn dán mắt vào bức vẽ.

“Em thích thì lấy đi cũng được.” Nhậm Dịch nói.

“Không cần đâu, là quà của người ta mà.” Diệp Nam lắc đầu.

Nhậm Dịch không nói gì một lúc lâu. Diệp Nam thấy khó hiểu, quay đầu liếc sang.

Trong đôi mắt Nhậm Dịch lóe hào quang, môi cũng hơi nhếch lên, thoạt nhìn có vẻ khá hưng phấn. Diệp Nam càng ngờ vực. Nhậm Dịch tiến sát cậu thêm một bước, đẩy lưng cậu áp lên vách tường.

“Em đang ghen hả?” Nhậm Dịch khẽ hỏi.

“Á?” Diệp Nam bất giác lắc đầu, “Đâu có.”

Nhận được câu trả lời này, tia sáng nơi đáy mắt Nhậm Dịch dường như hơi tối đi.

Diệp Nam lại nói: “Em chưa từng gặp anh ấy, sao lại ghen được.”

Nhậm Dịch cười, vừa cúi đầu ghé sát vành tai cậu vừa thủ thỉ: “Hôm nào đó anh sẽ đưa em đi gặp cậu ta, em ghen cho anh xem nhé.”

Diệp Nam quẫn bách cực kỳ, tai hồng lên cả hết rồi. 

Nhậm Dịch chạm lên vành tai cậu, rồi lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê: “Được rồi, không trêu em nữa, Minh Thần ra nước ngoài rồi, e rằng muốn gặp mặt cũng phải đợi đến cuối năm.”

Diệp Nam sờ tai mình, khẽ lẩm bẩm: “Sao bây giờ anh hư thế?”

Nhậm Dịch vốn đang tiến đến chỗ chiếc tủ quần áo, nghe vậy bèn ngoái đầu liếc cậu: “Em không thích à?”

Ánh mắt Diệp Nam thoáng lay động: “Chưa nói là không thích mà…”

Nhậm Dịch lấy một chiếc túi khoá kéo đựng đồ ra, bắt đầu xếp quần áo vào trong đó. Diệp Nam thấy vậy rất tò mò, đi đến bên Nhậm Dịch.

“Anh muốn đi đâu vậy?” Diệp Nam hỏi.

“Không đi đâu hết.” Nhậm Dịch kéo khóa túi hành lý.

Diệp Nam chỉ vào túi hành lý: “Thế sao anh lại thu dọn quần áo?”

“Thu xếp quần áo để mang qua phòng em đấy.” Nhậm Dịch nói câu này một cách tự nhiên rồi đứng dậy.

Diệp Nam cảm thấy hiện giờ cứ hở ra một câu là cậu lại phải hỏi lại Nhậm Dịch: “Hả?”

Dương như Nhậm Dịch rất thích thú với phản ứng của cậu, khi lướt mắt nhìn cậu nét cười trên môi anh không hề tắt đi. Diệp Nam thở dài trong lòng, thôi đi, chỉ cần Nhậm Dịch vui là được rồi.

Nhậm Dịch thu xếp quần áo xong xuôi nhưng chưa vội xuống lầu ngay. Vậy là Diệp Nam có thêm thì giờ để ngắm căn phòng một cách kĩ càng. Phòng Nhậm Dịch hẳn là nơi có thể cho ta thấy rõ nhất phong cách cá nhân của riêng anh. Mỗi một chi tiết nhỏ bé cũng phản ánh được thái độ của Nhậm Dịch đối với sự vật sự việc. 

Diệp Nam thầm nghĩ, có lẽ sẽ hiểu anh ấy hơn thông qua căn phòng này.

Nhậm Dịch ngồi xuống mép giường, cúi đầu trả lời mấy tin nhắn, lúc ngước lên thì thấy Diệp Nam vẫn đang nghiêm túc quan sát từng đồ vật được bày biện. Từ góc tường đến mặt bàn, hay thậm chí là từ những thứ nhỏ nhặt như cái dao cạo râu Nhậm Dịch tiện tay đặt xuống, đến vật lớn là chiếc mô hình đặt giá sách. Nhậm Dịch không giục cậu, chỉ ngồi một bên nhìn. Cho đến khi có vẻ Diệp Nam ngắm hết rồi, anh mới đợi cậu quay lại dõi mắt về phía mình.

Nhậm Dịch nở một nụ cười, chìa tay với Diệp Nam. Diệp Nam tiến lại, Nhậm Dịch kéo tay cậu để Diệp Nam ngồi vào lòng anh.

“Em thích căn phòng này à?” Nhậm Dịch khẽ hỏi.

“Thích.” Diệp Nam gật đầu.

“Anh sẽ không hỏi vì sao em thích nó.” Nhậm Dịch tựa cằm lên vai cậu, “Yêu ai yêu cả đường đi lối về hử?”

Mặt Diệp Nam nóng hầm hập, đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về thật, cậu nghĩ bụng.

“Nếu thích thì tối nay chúng ta qua đêm ở đây luôn, không xuống lầu dưới nữa.” Nhậm Dịch bổ sung.

Diệp Nam ngậm miệng á khẩu, hình như cái đề tài này cậu trả lời kiểu gì cũng không phù hợp.

Cơ mà Nhậm Dịch càng muốn lấn lướt: “Em thấy sao?”

“Em sao cũng được.” Diệp Nam không tránh nổi, lí nhí trả lời: “Nếu ngủ ở đây thì em muốn mang gối của mình lên.”

“Được chứ.” Nhậm Dịch gật đầu đồng ý, “Em muốn chuyển xuống phòng ở dưới thì nói anh biết, anh đem quần áo xuống đó, chúng ta có thể ở không chỉ một căn phòng.”

Lẽ nào từ hôm nay họ sẽ luôn chung chăn chung gối sao? 

Diệp Nam vẫn hơi hoảng hốt, hình như trong lúc cậu vẫn lơ ngơ chưa nhận ra thì quan hệ giữa cậu và Nhậm Dịch đã đổi khác rồi. Nhưng nên định nghĩa mối quan hệ lúc này của cậu và Nhậm Dịch là gì? 

Diệp Nam nghĩ trong đầu rồi nhanh chóng kết luận. Không cần quan trọng hoá tên gọi của mối quan hệ này làm gì cả. Vì cậu chưa từng yêu đương nên mới phải xoắn xuýt suy tư cân nhắc về vấn đề này. Nhậm Dịch chắc sẽ không để tâm đến đề tài nhàm chán như thế. Lại nói, Nhậm Dich chắc cũng trải qua mấy cuộc tình rồi ha.

Diệp Nam lén liếc trộm Nhậm Dịch.

“Em tắm đi, nên ngủ thôi.”

“Vâng, em về phòng mình tắm.” Diệp Nam lập tức tụt xuống từ đùi Nhậm Dịch.

Dường như Nhậm Dịch chưa nghĩ đến khả năng đó, anh nhíu mày.

“Quần áo sạch thay ra sau khi tắm em để hết ở dưới đó rồi, vả lại hai ta cùng tắm ở đây thì phải xếp hàng chờ nhau mà? Thế thì tốn thì giờ lắm.” Diệp Nam giải thích.

“Xếp hàng?” Từ này khiến Nhậm Dịch cảm thấy khá mới mẻ.

Diệp Nam tiện tay cầm túi đồ mà Nhậm Dịch mới thu dọn lên: “Em giúp anh mang chỗ quần áo này xuống, tắm xong rồi lên.”

Nhậm Dịch rũ mắt quét qua túi hành lý, gật đầu: “Ừ.”

Diệp Nam chạy đi như bỏ trốn. Nhậm Dịch chậm rãi đứng dậy, nghĩ một chốc mới cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Khi quay lại phòng Nhậm Dịch một lần nữa, Diệp Nam vẫn còn hơi thấp thỏm không biết tối nay nên xử sự thế nào. 

Nhậm Dich sẽ giống đêm qua không nhỉ? Sẽ ôm nhau cùng ngủ à? Có… Có hôn mình không?

Song cậu vừa và cửa đã thấy Nhậm Dịch đã tắm xong, anh mặc một bộ pyjama màu xanh thẫm.

Dường như từ khoảnh khắc này, mọi chuyện không còn giống những chuyện xảy ra tối qua nữa.

Nhậm Dịch đem máy sấy vào phòng tắm sấy tóc, một lát sau thì đi ra, liếc mắt quan sát Diệp Nam. Diệp Nam đứng cạnh bàn đọc sách, chỉ đơn giản là đứng đó nhìn anh, trông cậu hơi thất thần.

Nhậm Dịch đi đến ngồi xuống mép giường, cách Diệp Nam khoảng hai mét, cứ thế nhìn Diệp Nam một lúc.

“Em mệt à?” Nhậm Dich hỏi.

Diệp Nam lắc đầu.

“Em còn muốn làm gì hả?” Nhậm Dịch lại hỏi.

Diệp Nam ngẫm đôi chút, đã muộn lắm rồi, cũng chẳng có gì để làm nên đáp: “Ngủ thôi.”

Nhậm Dịch không đưa ý kiến, bật dậy tiến lại trước Diệp Nam rồi đứng yên. Diệp Nam vô thức nhắm mắt lại, lại phát hiện Nhậm Dịch chỉ lướt qua vai cậu để tắt một chiếc đèn tường.

Trong phòng chỉ còn ánh đèn le lói trên đầu giường.

Nhậm Dịch lui về sau nửa bước, nói với Diệp Nam: “Lên giường thôi.”

Diệp Nam đến bên chiếc giường. Cậu định đặt lưng nằm xuống một bên. Lúc cậu nằm xuống thì nhận ra giường Nhậm Dịch rộng tầm hai mét, chênh lệch rất rõ với chiếc giường đơn mét rưỡi của cậu. Cái giường như này, hai người có nằm ngang cũng không đụng nhau được, còn cần gì ôm nhau ngủ nữa? Diệp Nam nghĩ vậy, chợt nhận ra đáy lòng mình dấy lên một tia thất vọng.

Nhậm Dịch lên giường từ một bên khác. 

Chăn trên giường rất to, chỗ chăn nơi cậu nằm hơi cộm lên một chút. Lúc Nhậm Dịch đặt lưng xuống, Diệp Nam đã hơi mơ màng thiếp đi, thành ra Nhậm Dịch nhìn qua nhưng chỉ thấy mái đầu cậu lộ ra bên ngoài.

Nhậm Dịch cảm thấy cơ thể Diệp Nam thật sự gầy yếu, không hề cảm nhận được sự hiện diện của cậu trên chiếc giường này. Anh nằm ngang, cách Diệp Nam khoảng một cánh tay. 

Diệp Nam vùi đầu trong chăn buồn bực một lúc lâu, đến khi nghe thấy tiếng Nhậm Dich ngắt đèn mới hé đôi mắt mình từ dưới chăn. Cậu nín thở lắng nghe âm thanh hô hấp nhịp nhàng của Nhậm Dịch, hoà cùng tiếng tim cậu đập rộn ràng. Cậu tự hỏi Nhậm Dịch đã vào giấc hay chưa. 

Chẳng những không có nụ hôn chúc ngủ ngon, ngay cả hai từ ngủ ngon cũng chẳng nói nhau nghe. Diệp Nam có phần hụt hẫng. Nhưng cậu chưa hẫng hụt trọn một phút thì đã bị bàn tay Nhậm Dịch bỗng dưng chạm vào.

Diệp Nam mở to hai mắt, tâm trạng chông chênh bị đụng chạm mà trở nên rối tinh rối mù.

“Chưa ngủ à?” Diệp Nam nghe thấy tiếng Nhậm Dịch hỏi.

“Chưa ạ.” Cậu đáp 

“Em lạnh không?” Nhậm Dịch nói, “Anh thấy tay em hơi lạnh.”

Nghe xong, Diệp Nam nắm ngón tay kiểm tra nhiệt độ. Thật ra bình thường mà, không lạnh lắm.

Nhậm Dịch có vẻ không tìm được chủ đề cụ thể nào, chỉ nằm yên, nói chuyện phiếm một hồi. Diệp Nam sẵn lòng tiếp chuyện Nhậm Dịch, hai người một hỏi một đáp một lúc.

Cuối cùng Nhậm Dịch ngừng lại, hỏi: “Em có muốn anh ôm em ngủ không?”

Diệp Nam im bặt, ngấm ngầm nhận ra trong giọng Nhậm Dịch cất giấu sự dè dặt, cẩn trọng. Nhậm Dịch chờ đến mức hồi hộp, khẽ ho khan một tiếng, định hỏi lại lần nữa.

Diệp Nam rúc vào chăn thêm đôi chút, náu mình trong chăn cọ cọ vào người anh, từng chút từng chút, đến khi cọ tới lồng ngực anh.