Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 46

Hôm sau là ngày phải trở lại trường, Nhậm Dịch đã kiềm chế để Diệp Nam được nghỉ ngơi trước 12 giờ đêm. Sau khi thức dậy, Diệp Nam không có cảm giác khó chịu như lần đầu nữa. Cậu vào phòng tắm kiểm tra lại một lần, cũng may dấu hôn không bị lộ ra ở nơi quần áo không che được.

Dường như Nhậm Dịch đã nghĩ thông suốt, hoặc là anh rủ lòng từ bi với với cậu. Như đang thực hiện một phi vụ phạm tội hoàn mỹ, anh không hề để ai nhìn ra bất kỳ dấu vết nào. Cơ mà, với một sinh viên Luật đang học năm ba thì vẫn nên tiết chế mấy chuyện này thì hơn.

Trên đường tới trường, Diệp Nam thử bộc bạch như vậy với Nhậm Dịch.

Nhậm Dịch dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã tư, như vô tình hỏi một câu: “Em không thích à?”

Diệp Nam lâm vào thế bí, quay mặt đi, nói nhỏ: “Cũng không phải không thích, chỉ là em nghĩ hiện giờ mình nên tập trung vào việc học.”

Quả thực đây là một lý do sứt sẹo, nếu Ký Tương mà nghe thấy, cậu ta chắc chắn sẽ chỉ thẳng mặt cậu: “Một đứa thánh học chẳng cần ôn bài cũng có thể giành vị trí thứ nhất như mày mà dám lôi lý do học tập gì đó, đây là đang lừa tao chắc luôn.”

Ấy vậy mà Nhậm Dịch lại tin, anh ngẫm một chút rồi nói: “Vậy hai ngày một lần nhé, những hôm không làm, anh sẽ cố về nhà muộn một chút.”

Diệp Nam: “……”

Cậu hơi hối hận vì đã bắt đầu chủ đề này, sao Nhậm Dịch có thể nói ra chữ “làm” dễ dàng như vậy chứ?

Trước khi xuống xe, Diệp Nam bị Nhậm Dịch ôm chầm lấy rồi cắn nhẹ lên môi một cái. Cậu đi vào trong trường mà cứ lo ngai ngái, sợ môi mình đỏ lên, thế là đành kéo cao cổ áo lên che cả nửa mặt.

Trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi cậu, cậu vượt qua tất cả một cách an toàn, nhưng Ký Tương đang canh me ngay bên dưới khoa Luật không dễ bị lừa như vậy đâu.

“Bảy ngày không gặp, có nhớ tao không Tiểu Nam?” Ký Tương quàng một tay ôm lấy Diệp Nam.

Diệp Nam chỉ để hé đôi mắt sau lớp áo một cách bất đắc dĩ: “Nhớ.”

“Mày trả lời có lệ quá rồi đó.” Ký Tương tỏ vẻ bất mãn, kéo cổ áo cậu xuống một chút, “Mày sao vậy? Bị cảm à?”

“Không phải không phải.” Diệp Nam lắc đầu nguầy nguậy.

“Mặt mày sao đây?” Ký Tương kéo đầu cậu ra khỏi áo, chọt chọt lên mặt cậu, “Miệng cũng vậy, sao lại đỏ thế này?”

“Đỏ lắm à?” Diệp Nam hết hồn, vội mở camera trước của điện thoại ra soi, “Đâu có.”

“Camera làm sao mà giống mắt thường được? Mày xem trong camera mày xấu chưa kìa.” Ký Tương khoanh tay dựa người vào tường, nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Nhậm tổng vừa làm gì với mày đó?”

“Có làm gì đâu.” Diệp Nam cất điện thoại, lại kéo cao cổ áo lên, đôi mắt trông vô cùng đáng tin.

“Chờ đã, đừng kéo lên vội.” Ký Tương đè tay cậu lại, “Để tao kiểm tra cái đã.”

“Mày kiểm tra cái gì, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.” Diệp Nam hơi bực.

Ký Tương chỉ nhìn tới cổ cậu, thấy không có dấu hôn thì khẽ thở phào, bắt đầu cảnh giác.

“Nhậm tổng thực sự ăn sạch mày rồi à? Trong thời gian nghỉ bảy ngày đó hở?”

“Không thèm nghe mày nói nữa.” Diệp Nam quay ngoắt đầu định bỏ đi.

Cậu không giỏi nói dối cho lắm, chắc chắn Ký Tương có thể vạch trần cậu chỉ trong một giây. Chi bằng cứ bỏ chạy trước đã, chờ Ký Tương quên chuyện này đi là xong.

Ký Tương níu cánh tay cậu, vừa ôm vừa kéo Diệp Nam đến khu vườn nhỏ dưới tòa giảng đường.

“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được.” Ký Tương nhìn Diệp Nam với vẻ nghiêm túc.

Diệp Nam sầu não vô cùng, cụp mắt không muốn đáp chuyện với cậu ta.

Ký Tương bắt đầu thẩm vấn.

“Mày với Nhậm tổng đã chính thức quen nhau rồi à?”

“Ừ.”

“Mày đã hỏi han kỹ càng đời sống riêng tư của anh ta chưa? Anh ta không có người nào khác chứ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Diệp Nam ngẩng đầu, lườm Ký Tương.

“Thôi, tao sẽ không vu oan cho anh ta.” Ký Tương nghiêm mặt, “Hai người có làm đủ biện pháp an toàn không?”

Diệp Nam đỏ mặt, không muốn nhắc tới.

“Anh ta thì không sao, vả lại mày còn tinh tươm như một tờ giấy trắng, chắc chắn anh ta không cần lo sợ gì về mày.” Ký Tương vẫn nói tiếp, “Nhưng mày thì khác. Nhất định phải chuẩn bị tốt các biện pháp an toàn, cũng phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ thường xuyên. Chúng ta không thể tưởng tượng thế giới xa hoa mà một ông chủ lớn như anh ta được tiếp xúc đâu!”

Trong chốc lát, Diệp Nam cũng không biết nên tức giận hay lo lắng nữa. Cậu vốn tưởng rằng Ký Tương cũng không có bất kỳ thành kiến gì với Nhậm Dịch như mình, nhưng hóa ra thực chất Ký Tương vẫn luôn không tin tưởng Nhậm Dịch.

Mặc dù hiểu suy nghĩ của Ký Tương xuất phát từ việc lo nghĩ cho mình thôi, song Diệp Nam không muốn Nhậm Dịch bị hiểu lầm nữa.

Vành mắt Diệp Nam đỏ ửng lên, trầm giọng: “Bọn tao có làm biện pháp an toàn, tao cũng sẽ đi kiểm tra sức khỏe, nhưng không phải là do không tin anh ấy, mà là tao cũng muốn để anh ấy yên tâm.”

Ký Tương nhìn Diệp Nam một lúc rồi thở dài, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tao nói hơi quá đáng, thật ra là một người đàn ông, tao cũng phần nào hiểu được Nhậm tổng, có điều người đó lại là mày nên không nhịn được, mới thiên vị hơn.”

“Tao về lớp đây.” Diệp Nam thì thào.

“Không giận tao chứ?” Ký Tương vội giữ lấy cậu.

“Không, tao biết mày chỉ muốn tốt cho tao.” Diệp Nam ngẩng lên nhìn cậu ta.

Ký Tương tiến tới ôm chặt Diệp Nam: “Phải tự bảo vệ bản thân đấy.”

Diệp Nam khẽ gật đầu.

Ký Tương cúi đầu nhìn Diệp Nam, ngập ngừng như có điều gì muốn nói.

“Mày còn muốn nói gì nữa à?” Diệp Nam hơi đề phòng.

“Chỉ là tao không ngờ.” Ký Tương cười, “Nhậm tổng nhìn thì cấm dục, đúng chuẩn tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo, thế mà hóa ra lại sốt ruột trong chuyện đó tới vậy.”

“Trông mày cứ như bị bắt nạt suốt mấy ngày liền ấy.” Ký Tương chỉnh lại cổ áo cho Diệp Nam.

“Không có mấy ngày gì hết, mày đừng có nói linh tinh!” Diệp Nam lùi lại một bước, nhanh chóng chạy vụt đi.

Diệp Nam chạy đến lớp học, tìm một góc ngồi thụp xuống, hai tay che mặt, đến khi cảm thấy khuôn mặt mình không còn đỏ nữa mới bỏ ra.

Mấy cái đề tài kiểu này đúng là không thể mang ra tán gẫu được mà.

Mặc dù Nhậm Dịch… Thật ra cậu cũng đã từng hỏi Nhậm Dịch về vấn đề kia. Lúc ấy cậu không tỉnh táo, nói chuyện không suy nghĩ nên muốn hỏi là hỏi. Lúc đó Nhậm Dịch trả lời thế nào, đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.

“Anh không có người khác, anh chỉ như vậy đối với em.”

Không thể được voi đòi tiên, nhưng đến lúc vào học Diệp Nam vẫn chưa tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ vẩn vơ của mình. Diệp Nam xoa mặt mình thật mạnh, dồn lực chú ý về phía thầy giáo đang đứng trên bục giảng.

Nhóm chat câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em yên lặng khác thường suốt mấy ngày nghỉ, hôm nay mới sôi nổi hẳn lên. Tan học, Diệp Nam lấy điện thoại ra mới thấy Trương Thiếu một mình nhắn liên tục mấy chục tin trong nhóm chat.

Bình thường luôn có Lưu Vân Phi tung hứng với cậu ta, hôm nay chỉ có Trương Thiếu múa phím trên nhóm chat, nhìn trông có vẻ hơi cô đơn.

Diệp Nam không đành lòng, nhắn trả lời lại:

「 Mọi người, hôm nay có tới phòng sinh hoạt câu lạc bộ không? 」

Trương Thiếu chờ mãi mới có người hồi âm, tiếp tục thao thao bất tuyệt một đống, lúc sau mới chịu trả lời.

「 Đến chứ, nhiều ngày không gặp nhau rồi, bọn tôi nhớ cậu lắm đấy, đi đi @Lưu Vân Phi. 」

Diệp Nam còn đang thắc mắc tại sao phải @Lưu Vân Phi. Sau khi lướt nội dung hội thoại một lúc, cậu phát hiện câu nào Trương Thiếu cũng phải @Lưu Vân Phi ở cuối.

Bấy giờ Lưu Vân Phi mới chịu ló đầu ra: 「 Đừng @ nữa, Lưu Vân Phi chết rồi. 」

Sau đó Lưu Vân Phi lại gửi thêm một câu: 「 @Diệp Nam, nhưng mà tôi nhớ cậu thật đó. 」

Diệp Nam đoán chắc là Trương Thiếu và Lưu Vân Phi lại đang giận nhau gì đó, trước khi đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ cậu mua mấy chai nước và chút đồ ăn vặt, định thừa lúc mọi người cười đùa thì khuyên giải họ.

Lúc Diệp Nam tới phòng sinh hoạt câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em, Trương Thiếu đã ở đó từ lâu. Ba cô gái cũng đến ngay sau cậu. Lưu Vân Phi thì thong thả đến muộn, cậu ta mặc một chiếc áo hoodie trùm mũ che cả mắt, nhìn trông có hơi bất cần đời.

“Kết quả thi cuối kỳ của Lưu Vân Phi không tốt nên cậu ấy không vui à?” Diệp Nam khẽ hỏi Trương Thiếu.

Trương Thiếu tròn mắt nhìn cậu: “Ai lại không vui tới mức như vậy vì một bài kiểm tra cuối kỳ nhỏ nhặt chứ? Cậu ta bị đá đó.”

Lưu Vân Phi bật nắp lon coca, chỉ vào Trương Thiếu cách đó một đoạn: “Không phải đá, chỉ là cô ấy đột nhiên cần bình tĩnh lại thôi.”

“Mấy lời như cần phải bình tĩnh lại đều là giả dối hết, ai mà chẳng biết lúc yêu đương thì chẳng ai cần tỉnh táo cả, chia tay mới cần.” Trương Thiếu thì thầm với Diệp Nam.

Lưu Vân Phi gục đầu xuống bàn nốc coca, nhìn trông cứ như đang nốc rượu.

Diệp Nam trầm ngâm suy nghĩ về những điều Trương Thiếu nói. Hình như Nhậm Dịch cũng cùng tư tưởng với Trương Thiếu, trái lại chỉ có cậu là quá mức tỉnh táo.

“Chủ nhiệm, cậu nói về vấn đề này với Diệp Nam là tìm sai người rồi, chắc hẳn Diệp Nam chưa từng yêu đương gì đâu.” Trần Đan Đan nói với Trương Thiếu, cô nói xong còn đụng đụng cánh tay Tiểu Nhàn đang ngồi im lặng bên cạnh.

Diệp Nam vừa ngồi uống sữa dừa vừa nghĩ ngợi, không ngờ câu chuyện lại đột ngột chuyển hướng sang mình.

Trương Thiếu vỗ vai Diệp Nam, gật đầu đáp: “Cũng đúng, Diệp Nam của chúng ta hệt như một tờ giấy trắng, chưa từng bị nhúng chàm đâu.”

Diệp Nam không hiểu lắm vì sao cả Ký Tương và Trương Thiếu đều so sánh cậu với tờ giấy trắng, cậu đâu có trắng tới vậy… Hơn nữa cái từ “nhúng chàm” này là có ý gì?

Diệp Nam cũng không rõ bản thân bỗng liên tưởng tới điều gì mà hai tai bắt đầu đỏ lên.

“Sao tai Diệp Nam lại đỏ lự thế kia?” Tiểu Nhàn tinh mắt nhận ra, nhẹ nhàng hỏi.

“Ồ? Thật này.” Trương Thiếu quay sang nghiền ngẫm, “Sao lại đỏ lự thế này? Cả mặt cũng hơi đỏ.”

Diệp Nam thầm nghĩ thôi xong rồi, cậu là kiểu người càng bị người ta chú ý thì càng dễ xấu hổ. Cậu gần như không thoát khỏi ánh mắt của mọi người trong câu lạc bộ khi họ đều nhìn về đây, suýt nữa thì khai ra toàn bộ.

Song cậu hiểu, quan hệ giữa cậu và Nhậm Dịch không thích hợp để kể với người khác. Đến người thân thiết với cậu như Ký Tương còn thấy khó hiểu, thậm chí còn có những suy nghĩ không hay ho về Nhậm Dịch, vậy thì cậu cũng không thể để những người không quen biết gì Nhậm Dịch tùy tiện bàn luận về anh.

“Diệp Nam có người yêu à?”

Nhìn thấy vẻ mặt này của Diệp Nam, mọi người đồng loạt hỏi. Đến cả Lưu Vân Phi đang ủ rũ cũng ngẩng đầu lên.

Diệp Nam rất muốn lắc đầu, vì cậu phải che giấu thân phận của Nhậm Dịch. Nhưng cậu lại cảm thấy không cần phải giấu giấu diếm diếm tình cảm ở đây làm gì. Chỉ cần không để mọi người biết cậu với Nhậm Dịch đang yêu nhau, vậy chắc không sao đâu ha.

“Ừ.” Diệp Nam khẽ gật đầu.

Nhất thời, nóc nhà phòng sinh hoạt suýt nữa bị lật tung. Trương Thiếu kích động tới mức khó hiểu, còn chạy vài vòng quanh phòng học, cuối cùng ôm chầm lấy Diệp Nam xoa xoa vài cái. Đến Lưu Vân Phi đang chán nản cũng giơ lon coca lên, thâm thúy cụng ly với hộp sữa dừa của Diệp Nam. Ba cô gái thì nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Nhàn khẽ thở dài một tiếng nho nhỏ.

“Bắt đầu từ khi nào? Trước kỳ nghỉ tôi còn chưa nghe nói gì.” Trương Thiếu tò mò hỏi.

“Mới đây thôi, cậu đừng hỏi nữa.” Diệp Nam xấu hổ trả lời.

Sau đó bọn Trương Thiếu hỏi han kỹ càng hơn thì Diệp Nam đều đỏ mặt lắc đầu.

“Được rồi được rồi, bông hoa Diệp Nam của câu lạc bộ chúng ta đã bị ngắt mất, chúng ta nghiêm túc quay lại chuyện kinh doanh chính của câu lạc bộ thôi.” Trương Thiếu nói.

Diệp Nam thắc mắc: “Chuyện kinh doanh gì?”

Trương Thiếu đáp: “Tôi đăng ký làm tình nguyện viên trong khu vui chơi của thành phố Ninh, cung cấp các dịch vụ vui chơi cho trẻ em. Nếu mọi người cũng muốn đi thì có thể đăng ký thêm.”

Diệp Nam nghĩ một lúc, thấy đi làm tình nguyện cũng là một ý kiến hay. Đã lâu rồi câu lạc bộ không có hoạt động gì, qua mấy ngày nghỉ trông mọi người có vẻ gắn kết kém đi so với trước.

Cậu giơ tay: “Tôi đăng ký.”

Mọi người thấy Diệp Nam đăng ký thì cũng nhao nhao đi theo.

Về tới nhà, Diệp Nam kể lại chuyện này cho Nhậm Dịch. Thứ bảy hàng tuần Nhậm Dịch đều ở nhà, dì Tiêu cũng ở đây, cậu không phải lo Tiểu Hổ không có ai trông nom.

“Bao giờ tới khu vui chơi?” Nhậm Dịch hỏi.

“Chắc là có mặt lúc 8 giờ sáng, tầm 5 giờ chiều là xong.” Diệp Nam đáp.

“Được, anh dẫn Tiểu Hổ, chúng ta cùng đi.” Nhậm Dịch nói ngay không cần nghĩ ngợi.

Diệp Nam: “…..Hả?”