Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 8: Khóc nhè

Nhậm Dịch ngước mắt, tuy không gay gắt nhưng ngữ khí chắc nịch: “Có vấn đề gì sao?”

Có khá nhiều vấn đề đấy.

Diệp Nam mím môi, bèn ngồi xổm xuống phía đối diện Nhậm Dịch, ngẩng mặt lên nhìn vị tổng tài này.

Nhậm Dịch cũng vậy.

“Ngài Nhậm, tôi nhớ trong hợp đồng không yêu cầu tôi phải ngủ lại qua đêm, hơn nữa đó chỉ là một đề nghị.” Diệp Nam trình bày một cách nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Nhậm Dịch đáp.

“Thế nên ngài Nhậm, ngài không nên yêu cầu tôi đến vào buổi tối khi tôi muốn nghỉ phép chứ.” Diệp Nam nhắc nhở, “Vả lại hợp đồng của chúng ta chính thức bắt đầu vào một tuần sau cơ.”

“Trong hợp đồng có một điều khoản, ngày bắt đầu có hiệu lực và ngày ký hợp đồng trùng nhau.” Nhậm Dịch thong thả nói, “Hôm qua thầy Diệp đã ký rồi mà, đúng chứ?”

Diệp Nam há hốc miệng, thế mà cậu chẳng có ấn tượng gì với chuyện này cả.

“Còn nữa, câu nói ban nãy của tôi cũng chỉ là một đề nghị.” Nhậm Dịch nói tiếp.

Diệp Nam: Tôi chẳng cảm thấy cái câu kia chỉ là một đề nghị đâu, giọng điệu của anh rõ là tổng tài bá đạo mà.

“Bắt đầu từ ngày mai tôi cũng phải đi công tác mất ba ngày. Trong ba ngày đó Ôn Bình đi với tôi nên không có ai chăm sóc Tiểu Hổ.” Nhậm Dịch nói.

Anh vừa nói vậy, Diệp Nam mới hiểu được tại sao Nhậm Dịch lại đưa ra yêu cầu không hợp tình hợp lý như thế. Hẳn là bởi vì lo Tiểu Hổ không ai trông nom, sự độc đoán của anh đã biến thành sự lo lắng cho con. 

Diệp Nam giơ tay lên. Nhậm Dịch nhìn cậu.

“Tôi đồng ý với anh, ngài Nhậm.” Diệp Nam nói.

Nhậm Dịch khẽ gật đầu. Có vẻ như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của anh, không có gì đáng ngạc nhiên. 

“Tôi ở đây ba ngày, xong việc bận sẽ lại tới.” Diệp Nam nói tiếp, “Nhưng tôi mong rằng thời gian bắt đầu hợp đồng vẫn là tuần sau.” 

“Tuần này thầy Diệp có chuyện quan trọng cần làm à?” Nhậm Dịch hỏi cậu.

“Có.” Diệp Nam khẽ gật đầu.

“Là việc gì?” 

“Các anh chị năm cuối ở đại học của tôi chuẩn bị làm lễ tốt nghiệp, tôi được mời làm MC dẫn chương trình.”

Thật ra chuyện cử người làm MC vẫn chưa chốt, nhưng hiện tại nó lại là một cái cớ vô cùng thích hợp. Thực sự thì Diệp Nam không có việc gì quan trọng đến mức mất tận một tuần để hoàn thành, nhưng bảo cậu lao ngay vào công việc bảo mẫu thì cậu vẫn chưa sẵn sàng cho lắm. 

Cảm giác giống như…Chứng lo nghĩ trước hôn nhân.

Đương nhiên cái này không phải thứ phù hợp để so sánh. Diệp Nam lắc đầu nguầy nguậy trước mối liên tưởng đột ngột bật ra trong đầu.

...

Chiều tối hôm đó, Diệp Nam tới một xưởng làm đồ thủ công. 

Cậu đã vẽ một bản phác thảo, rồi nhờ thợ ở đó dạy mình làm một mô hình mini. Lúc sơn màu Diệp Nam rất sầu não, vì tránh để xảy ra chuyện sai một ly đi một dặm, thợ thủ công đề xuất cho cậu dùng hai màu cơ bản. Diệp Nam băn khoăn mãi mới chọn ra hai màu xanh và trắng.

Diệp Nam làm xong món quà, cẩn thận gói vào trong hộp, dùng ruy băng thắt lại thành hình nơ bướm. Bỏ ra thời gian nửa ngày để làm cái này, giờ về trường cũng đã muộn, tới nhà ba mẹ nuôi ăn cơm tối thì may ra còn kịp. 

Diệp Nam nhìn hộp quà trong tay, quyết định dời chuyện tới nhà ba mẹ nuôi sang ngày mai. Dù sao chuyện vui cùng xếp trong một ngày thì cảm giác vui vẻ sẽ nhân đôi. Tặng quà sinh nhật cho Tiểu Hổ cũng vui biết mấy.

Hôm qua Diệp Nam tới khu biệt thự Nhậm gia bằng xe riêng nhưng cậu vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà họ. Từ nơi ở của cậu đến khu biệt thự đó không có xe buýt chạy thẳng, tàu điện ngầm cũng chịu thua, chỉ có thể gọi taxi. Lúc xuống xe, Diệp Nam còn thấy xót ví, thầm nghĩ lần sau mà đến cậu phải mượn xe Ký Tương mới được. Nhưng mà quả thật cậu đi xe không thạo lắm, hẳn là Ký Tương sẽ không cho mượn đâu.

Diệp Nam càng nghĩ càng rầu rĩ, chau mày bước tới trước cánh cổng cao ngất ngưởng bấm chuông.

Mà nói mới nhớ, nhà Nhậm Dịch rộng như thế mà chỉ có mỗi một người giúp việc là dì Tiêu. Mọi khi cũng chỉ thấy mỗi Ôn Bình đi theo Nhậm Dịch. Có thể thấy Nhậm Dịch là người không dễ dàng tin tưởng người lạ.

Diệp Nam đợi một lúc, dì Tiêu ra mở cửa, mỉm cười đón cậu vào nhà.

“Ngài Nhậm ra sân bay rồi. Cậu ấy biết hôm nay thầy Diệp sẽ tới nên nói với tôi, tôi vẫn đang đợi cậu đây.” Dì Tiêu nhiệt tình nói.

Diệp Nam gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Nhậm còn dặn gì không ạ?” 

“Cậu ấy còn dạy tôi dùng mật mã vân tay, bảo tôi khi nào cậu tới thì tôi nhập mã vân tay cho cậu.” Dì Tiêu đáp.

Diệp Nam ngẩn người: “Dạ?”

“Ngài Nhậm bảo sắp tới cậu sẽ thường xuyên đến đây, nhưng có thể tôi sẽ bận làm việc không nghe rõ tiếng chuông cửa.” Dì Tiêu giải thích.

Thật ra không phải Diệp Nam thắc mắc điều này. Nhưng lời giải thích này vừa đủ tiêu chuẩn, cũng giải đáp được thắc mắc của cậu. Nhậm tiên sinh thấy ký hợp đồng với cậu sẽ an toàn ở một mức nào đó, việc ra vào cổng cũng được thoải mái. 

“Dì Tiêu, cho cháu hỏi Tiểu Hổ có ở trong phòng không?” Diệp Nam vào cửa thay giày, đặt quà lên bàn.

“Vừa ngủ xong. Khi ngài Nhậm vừa đi thằng bé khóc một lúc lâu, có lẽ cũng mệt rồi.” Dì Tiêu đáp.

“À.” Diệp Nam đau lòng, “Vì không nỡ xa ngài Nhậm sao?”

“Đứa bé này từ nhỏ đã không có mẹ, tâm lý cũng nhạy cảm hơn bình thường.” Dì Tiêu nói, “Có lẽ nó không chịu nổi chuyện chia xa.”

Mẹ của Tiểu Hổ không ở đây ư? Diệp Nam hơi xúc động, đứng yên không nói gì. 

“Khổ nỗi công việc của ngài Nhậm rất bận rộn, hai năm qua đã mở mấy chi nhánh công ty, thường xuyên phải bay tới nơi khác. Lần nào đi Tiểu Hổ cũng buồn như vậy, tôi nhìn thấy cũng xót theo.” Dì Tiêu lau khoé mắt. 

“Cháu đi xem nó.” Diệp Nam khẽ nói.

Lúc Diệp Nam đi lên cầu thang, cậu khẽ khịt mũi một cái. Cậu không chịu được khi thấy người khác khóc, nói thêm vài câu nữa chỉ sợ cậu khóc còn ghê hơn dì Tiêu. Mặc dù bình thường cậu vẫn luôn kiên cường lắm.

Diệp Nam đẩy cửa phòng Tiểu Hổ ra, mang theo túi quà bước vào, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Rèm cửa trong phòng Tiểu Hổ được kéo kín, chỉ mở một chiếc đèn ngủ dịu nhẹ, dường như đây là thói quen khi Tiểu Hổ ngủ. Diệp Nam cảm nhận hơi điều hoà một lúc, thấy nhiệt độ vừa phải rồi, bèn đi tới ngồi xuống bên giường.

Cậu cúi xuống ngắm Tiểu Hổ. Khuôn mặt Tiểu Hổ khi ngủ hơi phiếm hồng, lông mi ướt nước, không biết là khóc trước khi ngủ hay là do đang mơ tới điều gì. Diệp Nam không dám quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Hổ, cậu chỉ khẽ chạm ngón tay lên tấm chăn mỏng trên người bé con. 

Tiểu Hổ ngủ không lâu. Đúng lúc Diệp Nam thấy hơi buồn ngủ định ghé vào mép giường, cậu bé bỗng đạp tung chăn ra, mở miệng gào khóc. Diệp Nam vội vã ôm Tiểu Hổ vào lòng.

Cơ mà Diệp Nam không hiểu rõ cách dỗ trẻ em cho lắm. Ngày trước ở nhà trẻ cậu thấy các giáo viên hô biến ra đủ loại đồ chơi như có phép thuật, lúc ở câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em, cậu cũng mới chỉ xem vài video dạy trẻ của các bậc cha mẹ. Đều không giống tình cảnh hiện tại của cậu lắm.

Vì vậy Diệp Nam đành dỗ đi dỗ lại: “Tiểu Hổ ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, không sao đâu.”

Không cần biết Tiểu Hổ nói gì, cậu lập tức đáp lời: “Được rồi, thầy Diệp làm ngay đây.”

Con muốn ăn kẹo.

Thầy Diệp lấy ngay đây.

Con muốn Robot.

Thầy Diệp lấy ngay.

Con muốn papa cơ.

...

Mặc dù cái này hơi khó, nhưng Diệp Nam vẫn kiên trì đồng ý: “Thầy Diệp sẽ tìm papa cho em ngay nha.” 

Trước khi Diệp Nam nghĩ ra được hướng giải quyết tốt nhất, bèn nhớ đến tuyệt chiêu sở trường của Ký Tương: Tuỳ cơ ứng biến.

Tiểu Hổ đòi ăn kẹo đầu tiên, vậy thì tìm kẹo cho Tiểu Hổ đã. May là Diệp Nam cũng thích ăn kẹo, thỉnh thoảng cậu sẽ mua ít kẹo sữa để trong túi. Chỉ là lúc ở bệnh viện cậu đã dùng chiêu này rồi, không biết liệu Tiểu Hổ có nhận ra kẹo hôm nay giống hệt kẹo hôm trong bệnh viện không. 

Cũng may Tiểu Hổ rất phối hợp. Lúc Diệp Nam lấy kẹo sữa trong ba lô ra, dù trên lông mi Tiểu Hổ vẫn còn vương nước mắt nhưng rất phối hợp vỗ tay reo lên: “Oa!”

Diệp Nam nhìn Tiểu Hổ vui vẻ ăn kẹo, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà trẻ nhỏ ăn nhiều kẹo không tốt, vậy nên cậu lại lén nhét chỗ kẹo còn lại vào trong ba lô.

Tiểu Hổ ăn kẹo xong cũng không định đòi Diệp Nam ăn thêm nữa, nhưng bé lại giơ tay ra với Diệp Nam: “Thầy Diệp, em muốn chơi robot~”

Diệp Nam: Ừ thầy biết rồi.

Nhưng mà Diệp Nam đâu có chuẩn bị robot, cậu chỉ mang quà sinh nhật tới cho Tiểu Hổ thôi. Mặc dù chúng đều có hình nhân vật hoạt hình, nhưng rõ ràng nó khác xa robot. 

Cậu không có kinh nghiệm nói dối, đành phải kiên nhẫn bảo: “Tiểu Hổ, thầy Diệp có chuẩn bị một niềm vui nhỏ cho em—”

Tiểu Hổ lập tức tròn mắt đầy chờ mong: “Là Bumblebee đúng không ạ?”

*Bumblebee: Là nhân vật trong một bộ phim cùng tên của thương hiệu Transformers.

Diệp Nam thấy hơi có lỗi: “À, không phải.”

“Là Convoy!”

*Gốc là Optimus Prime (Raw: 擎天柱 – Cột trụ trời(?)), ở Nhật Bản được biết đến với tên Convoy.

“Ầy…không phải.” 

.....

“Thầy Diệp, thầy còn có con robot nào mà em không biết ạ?”

Diệp Nam hơi khó mở lời. Quà sinh nhật cậu đã bỏ ra mấy giờ để làm thật ra khác xa robot.

Lúc dẫn Tiểu Hổ về phòng, trong lòng Diệp Nam còn hơi hồi hộp. Cuối cùng Tiểu Hổ cũng nín khóc, bấy giờ đang rất hào hứng phấn khích, không biết món quà bất ngờ của cậu có khiến bé con tụt hứng không nữa.

“Tiểu Hổ, thật ra món quà thầy Diệp sắp cho em xem là quà sinh nhật thầy còn thiếu của em.” Lúc mở cửa phòng, Diệp Nam quyết định nói sự thật.

“Oa, quà sinh nhật!” Tiểu Hổ vô cùng phối hợp vỗ tay.

“Nhưng không phải robot. Lần sau thầy Diệp tặng robot cho em được không?” Diệp Nam áy náy.

“Không phải robot, là quà sinh nhật đúng không!?” Tiểu Hổ vẫn rất phấn khích.

“Ừ, quà sinh nhật!” Diệp Nam cười xoa đầu cậu bé.

Diệp Nam bật đèn phòng, để Tiểu Hổ ngồi xuống cạnh bàn, sau đó mở hộp quà ra, lấy ra mô hình bằng đất sét hình một bé hoàng tử cậu mới học làm hôm nay, dùng cả hai tay bê tới trước mặt Tiểu Hổ.

“Tiểu Hổ, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Nam nói khẽ, “Mong rằng Tiểu Hổ luôn luôn vui vẻ, lớn lên khoẻ mạnh.” 

Tiểu Hổ nhẹ nhàng chạm ngón tay vào tượng đất sét hình bé hoàng tử: “Thầy Diệp, đây là em sao?”

“Là em đó.” Hốc mắt Diệp Nam hơi ướt, nhỏ giọng đáp, “Trong lòng thầy, Tiểu Hổ chính là hoàng tử bé.”

Tiểu Hổ nghiêng đầu nhìn cậu, Diệp Nam nhanh chóng quay mặt đi lau khoé mắt.

“Thầy Diệp, em muốn tìm papa.”

Lúc Diệp Nam quay đầu lại thì nghe được lời Tiểu Hổ nói.

Đến rồi. Cái gì phải đến rồi sẽ đến thôi.

Diệp Nam hơi do dự: “Nhưng ba Tiểu Hổ đi công tác rồi, bây giờ có lẽ đang bận việc. Chúng ta gọi cho ba sau được không?”

“Ba em bảo, sau 5 giờ chiều mỗi ngày đều có thể gọi điện cho ba.” Tiểu Hổ xoè bàn tay ra.

Diệp Nam cười khép ngón tay bé lại: “Vậy thì được.”

“Thầy Diệp, để em bấm số ba em.” Tiểu Hổ lại xoè tay ra.

Diệp Nam khẽ gật đầu, mở khoá điện thoại và giao diện bàn phím danh bạ ra rồi đặt vào tay Tiểu Hổ.

Cậu vốn định tránh ra chỗ khác chờ Tiểu Hổ có thời gian nói chuyện với Nhậm Dịch lâu một chút mới quay lại. Nhưng Tiểu Hổ nói được đôi câu qua điện thoại đã khiến Diệp Nam đột ngột dừng bước.

“Papa! Hôm nay con rất ngoan ạ! Nhưng mà thầy Diệp không ngoan!” 

Diệp Nam:?

“Thầy Diệp lén khóc nhè, bị con phát hiện!”

Diệp Nam:???