Bao Nuôi (Bao Dưỡng)

Chương 10: Chương 10

Edit: Mèo

Beta: Hồng Hồng

~.~

10

Thật ra Trần Đệ cũng không rõ mối quan hệ của Trình Sâm và Từ Niên bây giờ là thuộc dạng nào.

Trong ấn tượng của hắn, sếp lớn nhà mình thẳng còn hơn cả đường thẳng, thẳng đến mức mỗi khi ra đường thấy chó, chỉ cần biết đó là chó đực sẽ tuyệt không đụng vào.

Nhưng hôm nay nhìn cái dáng này thì chắc mẩm ổng với tiểu tình nhân nhà ổng nồng nàn thắm thiết lắm rồi.

Đã vậy còn bắt người ta đưa cơm, cởi áo, cosplay thành người vợ hiền lương thục đức nữa chứ.

Từ Niên đưa cơm tròn một tuần, đại để đã tới trình độ khiến Trình Sâm vừa cầm đũa là rung chân thẳng đến lúc dẹp chén mới thôi.

Còn mấy thứ như hầu ngủ, chăm sóc khi say rượu, đối với Từ Niên mà nói chỉ là muỗi.

Tuy rằng Trình Sâm khó hầu hạ, nhưng hắn trả công rất dễ dàng.

Chỉ cần ban ngày nhìn thấy Từ Niên thì tối về thế nào trong tài khoản cũng thêm một khoản hoặc nhiều hoặc nhiều.

Kiểu như một ông bô già giàu sụ cho con trai tiền tiêu vặt, vung của chẳng chút đau lòng.

Trần Đệ cũng đã quen với việc sếp nhỏ thường xuyên đến kiểm tra nội dung công tác.

Từ Niên vừa hiểu chuyện vừa lễ phép lại vừa nghe lời, chưa từng làm phiền ngài thư ký, chứ mà trước kia, mỗi lần Trình Sâm chọc giận tình nhân là y rằng bắt hắn đi dỗ…

“Hê nhô anh Trần.” Dỗ Trình Sâm ngủ trưa xong, Từ Niên xách hộp rỗng đi ra, thấy Trần Đệ liền tới chào.

Ngài thư ký cười tít mắt: “Vất vả rồi.”

Từ Niên cũng cười: “Việc nên làm.”

Trần Đệ: “Tuần sau phải đi chơi bóng, cậu biết chưa?”

Từ Niên gật đầu: “Em biết chứ, đồ thể thao cũng mua luôn rồi đây.”

Trần Đệ nhíu mày một cái, đương nhiên không ngu mà nói “lãng phí quá” các kiểu nữa.

Kiểu tình nhân loại ưu như Từ Niên đây sẽ không đời nào tiết kiệm cho ngài kim chủ.

“Mấy hôm nữa chắc em không đến đưa cơm được.” Trước khi đi Từ Niên đột nhiên nói, “Anh giúp em nói với ông chủ một tiếng nhé.”

Tim Trần Đệ rớt cái rầm: “Why?”

Hắn thật sự sợ Trình Sâm đã chọc giận người ta, mà thế thật thì ai đảm đương trọng trách nữa đây.

Từ Niên: “Em định đi học lái xe.”

Sóng não của Trần Đệ vẫn chưa theo kịp: “Học gì, học lái xe á?”

Từ Niên rất tự nhiên để lộ hai cái răng khểnh: “Chính xác, sau này biết đâu ông chủ sẽ tặng xe, em đây phải biết lái chứ.”

Trần Đệ: “…”

Hôm sau quả nhiên Từ Niên không tới đưa cơm.

Lúc Trần Đệ mua cơm hộp tới văn phòng thì thấy Trình Sâm sớm an vị trên sô pha rung chân chờ phục dịch.

Thấy thư ký của mình vào, chân hắn lập tức ngừng rung, cau mày hỏi: “Từ Niên đâu?”

Trần Đệ đặt hộp cơm lên bàn, giải thích: “Cậu ấy đi học lái xe.”

“Lái xe?” Sắc mặt Trình Sâm thêm khó coi, “Mắc gì phải đi học lái xe?

Trong lòng Trần Đệ nghĩ là vì chờ ngài tặng xe cho cậu ta đó, nhưng ngoài miệng lại theo thói quen thay sếp nhỏ nói ngọt mấy câu: “Chắc để sau này giúp sếp lái xe ấy mà.”

Lỗ tai Trình Sâm giật giật, hắn im lặng một hồi, đột nhiên làm bộ bình tĩnh nói: “Cậu ta nói thế thật á?”

Trần Đệ: “Dạ vâng.”

“Hơ hơ.” Trình Sâm rung chân, “Cậu ta nghĩ hay lắm!”

Trần Đệ: “…”

Chương trình học đại học khá thong thả, rất thích hợp để học lái xe.

Tới lúc trả tiền Lý Phương vẫn không nỡ, hỏi Từ Niên mấy lần coi tiền còn lại bao nhiêu.

“Giờ con đang đi làm.” Từ Niên an ủi bà, “Có thể kiếm được nhiều hơn nữa.”

Lý Phương không tin: “Việc gì mà được nhiều tiền đến thế?”

Từ Niên: “Ít nhiều gì con là sinh viên Bắc đại, được tham gia vào hội nghiên cứu, có ngân sách hỗ trợ.”

Lý Phương vẫn còn nghi ngờ: “Thật hay giả đấy?”

Từ Niên nói chắc như đinh đóng cột: “Thật chứ mẹ, giáo sư rất coi trọng con, dẫn con đi nghiên cứu, còn nói sau khi có kết quả nghiên cứu, dù con chưa tốt nghiệp cũng có thể ổn định.”

Lý Phương thở dài: “Vậy con nhất định phải ngoan ngoãn với giáo sư, phải biết nghe lời, chớ có chọc giận giáo sư đâu đấy.”

Từ Niên khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi ạ.”

Nơi học lái xe ở ngoại thành, ca học của Từ Niên là buổi chiều.

Lúc cậu học xong cũng sắp qua giờ cơm tối, may mà trong nhà có chuẩn bị sẵn đồ ăn để mẹ không bị đói, còn cậu thì tuỳ tiện giải quyết ở đây luôn.

Kết quả ngày thứ hai tan học lại đụng phải Trần Đệ ở bãi đỗ xe.

Có vẻ ngài thư ký đã đợi cậu lâu lắm rồi, lần đầu tiên chủ động chạy xuống mở cửa xe cho cậu: “Mới phơi nắng có hai buổi mà đen xuống rồi này.”

Từ Niên sờ mặt mình: “Đen á?”

Trần Đệ nhìn kỹ hơn một chút: “Hơi hơi, nhất định phải bôi kem chống nắng, ông chủ thích style trắng trẻo.”

Từ Niên cau mày, hình như buồn phiền thật sự: “Thôi đến Watson Store trước đi anh.”

Trần Đệ: “Làm chi?”

Từ Niên: “Mua mặt nạ dưỡng trắng.”

Trần Đệ: “…Cậu chuyên nghiệp lắm rồi nhá!!!”

Trần Đệ dẫn cậu đi ăn cơm, Từ Niên còn cho rằng sẽ gặp Trình Sâm, không ngờ cuối cùng chỉ có hai người họ.

Trần Đệ gọi cho cậu một đĩa dạ dày bò, nói như thể đây là chuyện đương nhiên: “Vầy không tốt hơn sao, ăn cơm mà có mặt ông ấy sao mình ăn cho nổi.”

Từ Niên cười hỏi: “Trước giờ ông chủ ăn cơm đều thế hả?”

“Ông chủ là người từng chịu khổ.” Trần Đệ vừa ăn vừa kể chuyện xưa, “Lần trước cậu đi với sếp đến nhà thầy giáo cũng thấy rồi đấy.

Sếp á, thực ra là sinh viên xuất sắc, học chuyên ngành sinh vật, chưa tốt nghiệp đã theo thầy bắt đầu chế tạo công nghệ chế biến thực phẩm ngũ cốc, đến sau này có bản quyền mới bắt đầu phất lên.”

Từ Niên chăm chú nghe.

Trần Đệ rót cho cậu một tách trà: “Đúng lúc nhu cầu ở mặt này của nước mình lớn, sếp bắt đúng xu hướng mới khiến công ty đạt tới quy mô như hiện nay.”

Từ Niên tò mò hỏi: “Cơ mà tính tình ngài ấy hồi trước cũng khó chịu vậy hả?”

Trần Đệ: “Dòng thứ nhân viên nghiên cứu kỹ thuật ấy, mười người hết chín có cái đầu sắt, một còn lại thuộc dạng cả người đều là sắt.

Ông chủ là một người còn lại.”

Từ Niên: “…”

Trần Đệ còn nói: “Nhưng nội tâm của ông chủ không xấu, trong kinh doanh cũng không dùng mánh lới lừa đảo.”

Từ Niên đột nhiên hỏi: “Trước đây ngài ấy đối xử với ai cũng hào phóng thế à?”

“Chỉ hào phóng với cậu thôi.” Trần Đệ nháy mắt vài cái với cậu, làm bộ sụt sùi, “Chẳng biết cậu giở thủ đoạn gì mà hôm nay ổng bắt tôi tới đón cậu, lát nữa cho cậu lái thử xe.”

Xe của Trình Sâm là con Mercedes-Benz Class, cần số tự động.

Có Trần Đệ ngồi bên ghế phụ, Từ Niên cũng không đến mức không dám chạy.

Trần Đệ tìm một con đường vắng người cho cậu lái mấy vòng.

Lúc lái xong, lá gan của Từ Niên lớn hơn hẳn, mắt sáng lấp lánh.

“Thích không?” Trần Đệ hỏi cậu.

Từ Niên cười: “Xe tốt ai chẳng thích.”

Trần Đệ: “Đây là chiếc bình thường nhất của ông chủ.

Chờ khi cậu học khá rồi, có lẽ ổng sẽ thật sự tặng cậu một chiếc đấy.”

Từ Niên: “Ngài ấy tự nói á?”

Trần Đệ: “Không, anh đoán đấy, để ngày mai anh giúp cậu do thám nhé?”

Từ Niên không lên tiếng, cậu nghĩ một lúc mới nhếch môi cười: “Ố kề.”

Hôm sau đương giờ làm việc, Trình Sâm thật sự hỏi Trần Đệ về tình hình học lái xe của Từ Niên.

Ngài thư ký báo cáo đúng sự thật: “Tốt vô cùng, cậu ta là một cậu nhóc thông minh.”

“Ừ.” Trình Sâm nhìn báo cáo sản xuất quý mới, thuận miệng nói, “Chờ cậu ta học xong rồi thì dẫn đi chọn một chiếc.”

“….” Trần Đệ thầm nghĩ tui còn chưa hỏi đâu nhé, vậy mà bên sếp đã vội bày tỏ tâm ý trước làm gì.

Trình Sâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cau có: “Nghĩ gì đó?”

Trần Đệ thấy hơi khó chịu: “Sếp à, không phải nói chứ sếp mới bao dưỡng người ta chưa được bao lâu, tặng một cái xe có phải hơi sang rồi không?”

Trình Sâm mất hứng: “Ý gì đây?”

Trần Đệ buộc lòng phải nhắm mắt nói: “Quy tắc nuôi tình nhân là quà tặng lúc đầu không được quá tốt, nếu như cậu ta thoả mãn chạy mất thì làm sao?”

“Từ Niên sẽ không chạy đâu.” Trình Sâm khoanh tay, giọng chắc nịch, “Cậu ta không phải loại vừa đẹp vừa tiện ngoài kia, làm gì có vụ vì chút tiền mới đối tốt với tôi.”

Trần Đệ đần mặt, nghĩ thầm sếp à có phải sếp đang hiểu lầm gì không?

Trình Sâm nghiêm túc nói: “Chỉ có một lý do là cậu ta thật sự yêu tôi, vô cùng vô cùng yêu tôi.”

Trần Đệ: “….”

“Tuy cậu ta là thằng gay chết bầm.” Đôi chân đặt dưới bàn của Trình Sâm rung rất có tiết tấu, “Nhưng vẫn khiến người ta thích.”.