Bạo Quân Độc Sủng

Chương 109: Cây “củ cải” nóng bỏng

“củ cải” nóng bỏng

Hắn kìm lòng không được âu yếm thân thể mềm mại của nàng, càng muốn giao hoà nhiều hơn… chỉ ngắn ngủn mấy ngày, hắn điên cuồng nghĩ tới nàng, nhớ nàng, hận không thể đêm ngày quấn quít si mê cùng nàng… Bất giác hắn càng lớn mật hơn…

Diệp Vũ khẽ “ưm” một tiếng, không biết có phải tay hắn đụng phải vết thương của nàng hay vì linh hồn động tình mà lên tiếng. Thanh âm ngân nga nhẹ nhàng này như một đám lửa nhỏ châm lên lửa dục của hắn.

Toàn thân Sở Minh Phong kích động, cởi bỏ quần áo của nàng, nàng chấn động toàn thân, đè cổ tay hắn lại, nói sắc nhọn, “Đừng!”

“Trẫm biết nàng lại sợ cái gì, trẫm không thèm để ý, nàng cũng không cần để ý, được không?” Hắn trầm giọng an ủi.

“Đừng mà…” Nàng kinh hoảng lắc đầu, thô lỗ đẩy hắn ra, rồi lùi lại, “Đừng mà…”

“Vũ Nhi….” Hắn đưa tay túm lấy cánh tay nàng, “Nghe trẫm nói nè…”

“Đừng lại đây!” Nàng kêu lên thê lương, như thay đổi thành một người khác, kháng cự sự gần gũi của hắn. Hắn rụt tay về, không muốn ép nàng, “Bất luận nàng đẹp hay xấu, bất luận nàng có biến thành cái gì, trong lòng trẫm, nàng vô cùng hoàn mỹ; kể cả dung mạo của nàng có bị huỷ, kể cả người nàng đầy ngập vết thương, trẫm cũng coi trọng nàng như vật quý.”

Lời thổ lộ như thế đúng là khiến người ta rung động. Nhưng Diệp Vũ cũng biết, hiện giờ hắn nói thế là an ủi nhiều hơn. Hắn nói thế nào nàng cũng quyết không để cho hắn nhìn.

Nàng phụng phịu, “Bệ hạ về cung đi, ta muốn nghỉ ngơi”

Sở Minh Phong nhìn ra, nàng sẽ không thay đổi chủ ý, trước khi những vết roi chưa khỏi hẳn, nàng vẫn cứ vậy. Như thế hắn chỉ đành về cung.

Ngày thứ hai về cung, Sở Minh Phong truyền triệu Từ thái y. Từ thái y bước vào ngự thư phòng thì bắt đầu ngáp vặt, khí sắc không tốt, mắt đục ngầu, tóc hỗn độn, giống như đã một đêm không ngủ vậy.

Thấy ông thế, Sở Minh Phong lại tức, ‘Ngươi làm cái gì thế hả? Trước khi tới ngự thư phòng không sửa sang cho tốt mặt mũi của ngươi trước hay sao?”

“Bệ hạ, vi thần sao mà kịp cửa sang dung nhan được chứ?” Từ thái y thấy Tống Vân bưng một ly trà nóng tiến vào thì chẳng khách sáo cầm lấy, hớp thẳng vào miệng, chẳng có ý nghĩ tôn ti trật tự gì.

“Từ thái y, đây là trà của bệ hạ….Ngươi….Ngươi…” Tống Vân kinh ngạc nói lắp bắp.

Sở Minh Phong tức giận phẫn nộ, “To gan!”

Từ thái y cố tình ọc ọc hai tiếng thô lỗ rồi mới nuốt vào, “Bệ hạ đừng nhỏ mọn như vậy chứ, chẳng phải chỉ mỗi một ly trà thôi sao, Thái y viện vẫn còn nhiều mà”

Mày kiếm Sở Minh Phong dựng ngược lên, “Thái Y viện vẫn còn nhiều, vì sao ngươi lại cướp trà của trẫm hử? Coi thường quá rồi đấy!”

“Bệ hạ, vi thần vì phi tần ngài sủng ái nhất cả một đêm lật sách thuốc xem, đến một ly trà cũng chưa uống. Nếu hiện giờ bệ hạ để cho vi thần về Thái y viện uống trà, vi thần sẽ về ngay ạ” Nói xong, Từ thái y định đi.

“Làm càn! Quay về!” Sở Minh Phong quát, đứng bật dậy, con ngươi đen híp lại, “Ngươi đã cướp trà nóng của trẫm rồi, trẫm sẽ ban thưởng hẳn cho ngươi một trăm ly trà nóng nữa, cứ thế mà uống mãi, cấm được đi nhà xí!”

“Bệ hạ…” Từ thái y biết thảm rồi, đang định ra đòn sát thủ, lại bị cắt ngang.

“Giả sử không tìm được thuốc trị vết roi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi hai trăm chén!”

“Bệ hạ anh minh! Bệ hạ thật ác độc!” Từ thái y hết cách, nghiến răng trèo trẹo. Sở Minh Phong nghẹn cười, đi tới trước mặt ông, “Hôm qua ngươi bắt mạch cho nàng, có tìm thấy độc trên người nàng không?”

Nói tới vấn đề này, Từ thái y thu lại thần sắc bông đùa, “Bệ hạ, vi thần không biết nên xưng hô với nàng ấy thế nào đây ạ?”

Sở Minh Phong sửng sốt, nàng không danh không phận, đúng thật là không biết nên gọi nàng thế nào cả, “Ngươi cứ thoải mái gọi nàng là “Hoàng quý phi” đi”

Trở lại vấn đề y thuật, tinh thần Từ thái y lập tức bay vút lên cao, “Trong cơ thể hoàng quý phi có một luồng khí hơi quỷ dị, lúc thì rất mạnh, lúc thì lại như không có, có lúc vô tung vô ảnh, quái thai quái lạ lắm”

Sở Minh Phong như ngập vào trong sương mù, hỏi, “Luồng khí này là độc khí sao?”

“Vi thần vẫn chưa thể kết luận được, vi thần vẫn còn muốn xem sách thuốc nhiều thêm nữa” Từ thái y làm như thật nói.

“Ngươi đến tột cùng có đúng là thần y không hả? Động tý thì lại xem sách thuốc là sao!” Sở Minh Phong tức giận nói.

“Vi thần tuy là thần y, nhưng cũng chưa từng thấy căn bệnh quái lạ bao giờ, bệ hạ chắc hiếm thấy là phải ạ” Từ thái y lắc đầu bảo.

“Ngươi…” Sở Minh Phong lại bị ông làm cho tức hộc máu, “Vậy ngươi có tìm được phương thuốc chữa vết roi không hả?”

Từ thái y nắm vuốt chòm râu, lại giả vờ giả vịt như ôm bó râu lớn, “Vi thần đã một đêm không ngủ rồi, đã tìm được phương thuốc, nhưng vẫn phải đổi, vì thần phải về Ngự hiệu thuốc để phối dược mới được ạ”

Dứt lời ông cũng không nói cáo lui mà trực tiếp xoay người, nghênh ngang ra khỏi ngự thư phòng. Sở Minh Phong nhìn theo bóng ông dần biến mất, nghĩ đến lời ông nói – trong cơ thể Vũ Nhi có thật tồn tại một loại độc quỷ dị không? Là loại độc gì? Vì sao lại trúng độc?

***

Uống thuốc ba ngày chứng bệnh phong hàn đã khỏi hẳn, vết thương roi trên người Diệp Vũ cũng dần đỡ hơn. Từ thái y điều chế ra một loại thuốc mỡ trắng như tuyết, chuyên trị vết roi, được gọi là “MInh cơ tuyết”. Theo lời ông nói, MInh cơ tuyết được dùng bảy thứ dược liệu quý, bảy đoá hoa nghiên cứu chế tạo thành, có thể làm da thịt đã bị tổn thương khôi phục lại như lúc ban đầu, bởi vậy mới lấy ý thơ này để đặt cho tên thuốc.

Ngày này, nàng cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, liền đi tới lầu Tiêu Tương trước. Lãnh Tiêu Tương bảo, màn ca múa mới biên soạn coi như thành công, chỉ là không còn rầm rộ như lúc trước, bởi vì không có sự giám sát nghiêm ngặt của nàng.

Nàng nói an ủi, chỉ cần nàng chưa chết, nếu rảnh sẽ tới lầu Tiêu tương biên soạn múa, giám sát. Tiếp đó hai người lại trò chuyện việc bố trí màn ca múa mới.

Sau khi tán gẫu xong, Lãnh Tiêu Tương lại bảo vừa rồi có một tiểu nhị đến nói, đài quan sát Hồng Mai có một người khách muốn gặp nàng. Diệp Vũ biết công tử Kim đang ở đài quan sát Hồng Mai.

Công tử Kim trước sau như một, chưa bao giờ thay đổi, thần thái ánh mắt cũng vẫn giống như trước, phảng phất như không gì không biết, đã định liệu được tất.

“Công tử Kim càng ngày càng không sợ ban ngày khiến người ta thấy tò mò” Nàng cười trầm ngâm.

“Tiếp theo, ngươi biết nên làm thế nào tìm hiểu “Thần binh phổ” trên người Sở hoàng rồi chưa?” Hắn chẳng tiếp lời nàng hỏi.

“Bệ hạ đã động tình với ta, ta đều có chủ ý, công tử Kim sao không thấy hỏi chứ?”

“Tốt! Chậm nhất Tết Nguyên tiêu sang năm, ta muốn lấy được cuốn “Thần Binh Phổ”. Nếu ngươi lại thất bại, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!” Công tử Kim giọng đe nẹt.

Diệp Vũ mỉm cười bảo, “Công tử Kim võ công cái thế, coi trời bằng vung, rốt cuộc vì sao không cùng triều đình đối đầu chứ? Vì sao lại đem huynh đệ trước đây đẩy vào hố lửa? Vì sao cam tâm để cho triều đình tiêu diệt sạch bang Thiên Thanh chứ? Bang Thiên Thanh tung hoàng Trường Giang hơn mười năm, cứ vậy mà bị huỷ trong tay ngươi, ngươi không thấy tiếc sao? Huynh đệ chết thảm này, bị sung quân đến giúp Vân Châu, tuyệt đối không thể nghĩ được đại đương gia được họ kính trọng như thế lại không thèm để ý tới sống chết của họ, chỉ lo thân mình”

Nghe vậy, hắn cũng không thấy kinh ngạc, cứ như đang nói một câu chuyện quá bình thường vậy, mặt không thay đổi, “Ngươi đã biết rồi?”

Nàng cười khẽ, “Tuy ta rất ngạc nhiên, nhưng nếu ngươi không muốn nói, ta cũng chẳng có cách nào ép ngươi được cả”

“Ta đúng thật là đại đương gia bang Thiên Thanh, sao ngươi lại đoán được vậy?”

“Nhị đương gia lăng nhục ta, ngươi ở bên ngoài quát bảo hắn dừng lại, lúc ấy sao ta lại cảm thấy giọng đại đương gia giống giọng ngươi thế. Nhị đương gia hai lần quất ta, đại đương gia lại sai người tới gọi Nhị đương gia đi, khiến cho da thịt ta không bị chịu khổ. Trong phòng đá, tuy ta bị bệnh mơ hồ, thấy không rõ lắm, nhưng ta nhìn thấy ánh mắt đại đương gia, ánh mắt của hắn rất giống ngươi. Ở Minh Nguyệt Loan, ta thấy bóng đại đương gia, bóng hắn rất giống bóng ngươi. Có nhiều trùng hợp như vậy, thì không còn là chuyện trùng hợp nữa, bởi vậy, ta kết luận, Công tử Kim chính là đại đương gia bang Thiên Thanh.”

Công tử Kim im lặng không nói, tuy rằng vô tâm để cho nàng biết thân phận mình, nhưng là cố ý để lại dấu vết. Diệp Vũ bảo, “Ngươi ba lần bốn lượt cứu ta, xin đa tạ”

Khoé môi hắn hơi nhếch lên, “Nếu muốn đáp tạ ta, không chỉ một câu “đa tạ” đơn giản”

Nàng hỏi, “Vậy ngươi định bảo ta đáp tạ thế nào đây?”

Hắn hỏi ngược lại nàng, ‘Còn nghi vấn gì cần hỏi nữa không?”

“Ngươi đã sớm biết Nhị đương gia muốn báo thù giết cha, mới nhắc ta để ý sao? Ngươi biết rõ Nhị đương gia báo thù giết cha sẽ liên luỵ đến nhiều dân chúng, vì sao lại mặc kệ hả?”

“Tuy bang Thiên Thanh ai cũng đều có nghĩa khí, song lại hung tàn quá mức, phạm án liên tục, nhất là hai năm nay, ức hiếp dân chúng, chuyện xấu làm tất, đến nỗi khắp nơi kêu gào, triều đình sớm muộn gì cũng tiêu diệt thôi. Thuỵ vương vừa chết, tổng đốc đường thuỷ e sẽ mất đi chỗ dựa, triều đình chắc chắn sẽ chém đầu Lý Xương, chỉnh đốn đường thuỷ. Bởi vậy Nhị đương gia báo thù giết cha là tự chịu diệt vong, chẳng liên can đến ai”

“Ngươi không ngăn hắn lại ư?”

“Thù giết cha không đội trời chung, ngăn được sao? Còn nữa, cho dù ta có ngăn đi nữa, triều đình cũng không bỏ qua bang Thiên Thanh. Thứ ba, bang Thiên Thanh nghiệp chướng vô số, tục ngữ nói, nợ máu phải trả bằng máu, họ phải chịu trách nhiệm vì mình tạo nghiệt thôi”

Diệp Vũ vỗ tay, “Ba lý do này đàng hoàng quá đi. Nhưng sao ta lại cảm thấy ngươi cố ý đẩy Nhị đương gia đến đầu sóng ngọn gió, còn ngươi lại ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, chỉ lo thân mình”

Công tử Kim chậm rãi nhấp trà, “Ngươi nghĩ như vậy, thì cứ vậy đi”

Nàng ý nghĩ vừa đổi lại nói, “Ngươi liệu định, bệ hạ chắc chắn tiêu diệt bang Thiên Thanh, ngươi lại vì chính mình mà an toàn trở ra, lại đẩy Nhị đương gia vào miệng hổ”

Hắn cười lạnh lùng, “Tính ngươi nói đúng lắm”

“Ngươi gia nhập bang Thiên Thanh, dựa vào võ công tuyệt đỉnh mà trở thành đại đương gia của bang Thiên Thanh, chỉ muốn lợi dụng bang Thiên Thanh giúp tìm được cuốn “thần binh phổ” mà thôi”

“Càng ngày càng thông minh”

“Nhưng mà đã tìm lâu vậy, vẫn không tìm được cuốn “Thần binh phổ” ngươi sớm đã không còn muốn quản bang Thiên Thanh nữa, để cho Nhị đương gia toàn quyền làm chủ”

“Đúng luôn”

“Ngươi không phải là người nước Sở” Đột nhiên Diệp Vũ lại chuyển đề tài. Công tử Kim rất cảnh giác, chẳng e dè nhìn thẳng vào nàng, “Ta là người nước Sở, hay là người nước Nguỵ, hoặc là người nước Tần, với ngươi mà nói chẳng quan trọng”

Nàng đàm phán miệng, “Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp ngươi tìm “Thần Binh phổ” nhưng ta có một điều kiện”

Hắn ung dung hỏi, “Điều kiện gì?”

Nàng nói kiên quyết, “Tìm được sách rồi, ngươi phải giải tình độc trong cơ thể cho ta, thả ta ra”

Hắn sảng khoái đồng ý, còn nàng ngược lại cảm thấy hắn chỉ nói cho có ước lệ mà thôi.

****

Tiểu Nguyệt ở lại phòng củi của biệt quán làm mấy việc nặng nhọc, sương sống thắt lưng đau rã rời, lúc Diệp Vũ truyền nàng ta tới, hai tay nàng ta còn sưng đỏ như cây củ cải vậy.

Nàng ta không ngờ được, Nhị đương gia đem một cô nương về dĩ nhiên lại là Nhị phu nhân của hữu tướng đương triều, thân phận tôn quý, lại còn ở trong một biệt quán to như vậy, đẹp như vậy, còn có rất nhiều kẻ hầu người hạ, sống cuộc sống thật sung sướng an nhàn.

“Tiểu Nguyệt, lúc trước ngươi đã chăm sóc cho ta, ta rất cảm tạ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý làm lại người lần nữa, ta có thể cho ngươi tiếp tục được hầu hạ ta”

“Thật vậy ư?” Tiểu Nguyệt vốn đang cúi đầu, nghe được câu thế, mừng rỡ như điên ngẩng đầu lên, “Nhị phu nhân, có thật vậy không ạ?”

Diệp Vũ gật đầu, Tiểu Nguyệt mừng như sắp khóc, “Nhị phu nhân là cha mẹ tái sinh ra tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt nguyện được làm người một lần nữa, làm nô làm tì, cả đời hầu hạ cho Nhị phu nhân”

A Tử mất hứng, nói thầm, “Nàng ta đã hầu hạ Nhị phu nhân, vậy nô tỳ sẽ hầu hạ ai đây?”

Diệp Vũ cười bảo, “Ngươi và Tiểu Nguyệt cùng hầu hạ ta cả”

Tiểu Nguyệt chạy nhanh tới nói, “A Tử cô nương là tỷ tỷ, Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện, chân tay thô, kính xin A Tử tỷ tỷ chỉ dạy nhiều hơn ạ”

A tử cũng cười, đi dậy cho nàng ta pha trà.

Đã nhiều ngày, Sở Minh Phong đến hai lần, định âu yếm, đều bị Diệp Vũ cự tuyệt, không cho hắn tới gần, hắn cũng vốn không muốn ép nàng.

Hơn nửa tháng dùng Minh cơ tuyết, vết roi trên người cũng nhạt dần. A Tử nói thuốc MInh cơ tuyết rất tốt, chỉ thêm nửa tháng nữa vết thương sẽ biến mất sạch sẽ. Có một ngày, Bích Cẩm phụng ý chỉ của Tôn thái hậu đến thăm nàng, mang tới năm loại dược liệu bổ dưỡng. Diệp Vũ tạ ơn, Bích Cẩm cười bảo, “Thái hậu mong nhờ Nhị phu nhân, khi nào sức khoẻ Nhị phu nhân đỡ rồi, thì tiến cung thăm thái hậu đi ạ”

Lúc gần đi, nàng ta còn bảo, “Hai mười tháng giêng là tiết vạn thọ, NHị phu nhân có thể nghĩ tặng quà cho tiết vạn thọ là được”

Hoá ra hai mươi tháng giêng là sinh nhật của Sở Minh Phong. Đêm nay, hắn giá lâm tới biệt quán. Nàng đã đi ngủ rồi, không ngờ hắn lại đến phía sau, còn chưa kịp nghênh đón, hắn đã vào phòng. Diệp Vũ đang định châm nến lên, hắn ôm thẳng nàng lên giường, dùng chăn gấm dày đắp lên người nàng.

“Muộn thế này rồi, bệ hạ vẫn còn ra cung ạ?”

“TRẫm nhớ nàng” Sở Minh Phong cởi áo choàng, khoác lên giá treo, sau đó lên giường. Nàng lấy từ bên sườn giường ra huyết ngọc uyên ương khấu, ôn nhu hỏi, “Bệ hạ, uyên ương khấu này là một đôi sao ạ?”

Hắn rất ngạc nhiên, “Theo lời nàng nói thì là tập tục ở nông thôn, uyên ương khấu lại là một đôi ư?”

Trong bóng tối nàng thấy mặt hắn ngăm đen hơi ngạc nhiên, không giống giả vờ. Nàng lúc nào cũng nghĩ sở Minh Phong tặng cho nàng huyết ngọc điêu lũ uyên ương khấu, không biết có thể mở ra cánh cửa thời không uyên ương khấu không. Trong mộng đã nói rõ, uyên ương khấu hẳn là một đôi, không biết hắn có còn một cái nữa không?

Giờ thấy hắn nói vậy, rõ ràng hắn chỉ tạo ra một cái uyên ương khấu. Mà uyên ương khấu này, cái chính là một trong những quả uyên ương khấu mở ra cánh cổng thời không kia.

Trong mộng còn nói, nếu muốn tìm được đôi uyên ương khấu kia, sẽ hiểu thấu đáo câu thơ: mười dặm bình hồ sương đầy trời, tấc tấc tóc đen sầu hoa năm. Đối nguyệt hình đan vọng tướng hộ, chỉ tiện uyên ương không tiện tiên.

Xem ra muốn tìm được đôi uyên ương khấu đó, đều không phải dễ dàng như vậy. Sở Minh Phong không biết đêm nay vì sao nàng lại nhắc tới uyên ương khấu, không chạm được tới lòng nàng, cũng không nguyện làm hỏng một đêm đẹp như thế. Hắn cởi bỏ quần áo trong, sau đó lại gỡ quần áo ngủ của nàng, nàng hoàn hồn, hoảng sợ giãy dụa, hắn nắm hai tay nàng, nói những lời thấm thía, “Vũ Nhi, nàng đến tột cùng còn mất tự nhiên tới khi nào nữa?”

“Từ thái y nói Minh tuyết cơ có thể khiến cho da thịt phục hồi như lúc ban đầu, đợi tới lúc đó…” Trong bóng tối, nàng kinh hoảng lùi người lại.

“Trong phòng tối như vầy, trẫm không nhìn thấy, nàng còn định cự tuyệt trẫm nữa sao?” Hắn hỏi hổn hển.

“Nhưng mà, ta không thể….. Vết roi vẫn còn chưa biến mất…”

“Đúng! Trẫm thích dung nhan thanh mị của nàng, thích thân hình hoàn mỹ của nàng, thích điệu múa xinh đẹp của nàng, nhưng mà giả sử nàng mất đi tất cả những thứ đó trẫm vẫn thích nàng, không gì thay đổi”

Nàng sửng sốt, bị phần tình cảm này lay động. Một người đàn ông thích một phụ nữ, thích sự tuyệt mỹ hời hợt là không thể tránh được. Hắn thích sự hời hợt của nàng nhưng cũng không phải chỉ có mỗi hời hợt.

Diệp Vũ thì thào hỏi, “Ta không đẹp, cũng không còn thân hình hoàn mỹ, không thể nhảy múa được, bệ hạ còn thích ta cái gì nữa đây?”

Sở Minh Phong nói nặng nề, “Từ đầu tới chân nàng, trẫm đều thích cả. Đầu óc nàng, sự gan dạ sáng suốt của nàng, cái cắn của nàng… Đều thích hết…”

Nàng như được uống rất nhiều rượu, choáng váng choáng váng mãi, trong lòng lại thấy ngọt ngào, đến cả khi hắn cởi bỏ sạch đồ ngủ của nàng mà cũng không biết, cho đến khi khí lạnh ập vào người, thân hình nóng như lửa ôm nàng, nàng mới giật nẩy mình. Nhưng mà nàng đã muốn được chìm sâu trong lòng hắn, trốn cũng không thoát.

Lưỡi hắn chạy dọc từ trên gáy nàng xuống phía dưới, qua hai vai, trằn trọc đến bộ ngực của nàng. Bên cạnh bộ ngực còn có một vết roi, nàng chấn động, theo bản năng đẩy hắn. Hắn cầm tay nàng, đặt lên trên cục than rắn nóng, phân tán sự chú ý của nàng…Tay ngọc chạm phải vật cứng nóng bỏng kia, nàng định rụt lại lại bị hắn đè lại.

“Cầm nó” Hắn thì thào bên tai nàng giọng mị hoặc.

“Chẳng bằng cây củ cải tý nào” Diệp Vũ nẩy ra ý hay, khẽ cười trộm trong lòng.

“Cây củ cải á?” Sở Minh Phong đang hưởng thụ thứ cảm súc tuyệt vời này, trong chốc lát không hiểu được ý nàng.

“Cái này của ngài là cây củ cải đó” Nàng ra sức nắm, cố ý nói phóng đại lên. Hắn nghẹn họng nhìn trân trân, nàng thế mà dám nói nó là “cây củ cải”! Thế mà dám đem vận mệnh của mình biến thành cây củ cải!