Bạo Quân Độc Sủng

Chương 115: H

“Bệ hạ….” Nàng đẩy hắn, trong ngực hắn là tường đồng vách sắt, đẩy không được.

“Đêm động phòng hoa chúc, nàng cứ sờ soạng ta mấy lần, hay là sờ thêm lần nữa đi” Hắn thì thầm bên tai, hơi thở nóng phun ra, “Còn dấu tay, và cả thân thể nữa chẳng phải là cách tốt nhất ư?’

“Ta lo quý phi biết ta và bệ hạ cùng đang tắm, sẽ xé xác ta ra” Nàng dò xét sắc mặt hắn.

Sở Minh Phong chẳng nói gì, hơi mù ấm áp cũng hoà tan trên mặt băng. màn lụa mỏng bay lên, Văn Hiểu Lộ khom mình hành lễ, tiếng nói mềm mại thân thể tha thướt.

Hôm nay nàng mặc áo trong màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng sữa, sắc mặt tái nhợt, mặt trang điểm chút, nhìn hơi suy nhược, trông gầy gò ý vị. Bên ngoài, khí lạnh bức người, trong bể tắm bốc hơi nóng nghi ngút, chân tay chậm rãi ấm áp. Ả ta cảm thấy kỳ lạ, vì sao bệ hạ lại tắm lúc này?

Lại nghĩ lại mới nhớ, giả sử bệ hạ thương nàng có con chết, để cho nàng hầu tắm, vậy chẳng phải giết chết chúng phi tần sao?

Nghĩ đến đây ả ta chậm rãi ngước mắt lên, nhìn xuyên thấu qua màn lụa mỏng lấp loá. Trong bể tắm mêng mông mông lung, nhìn không rõ, nhưng lại thấy một màn sương mù ẩm ướt mêng mông. Nhưng mà nàng tưởng tưởng ra, trong điện ấm ấp như xuân, suối nước nóng ấm áp, kiều diễm loang loáng.

Bể tắm trong điện Trừng Tâm được tiên hoàng kiến tạo vì Tôn thái hậu, phải mất nửa năm mới hoàn thành. Bể tắm lấy tảng bạch ngọc lớn tạo thành, hai bên sườn bể có khắc hoa văn, dưới đáy điêu khắc trông rất sống động, ánh sáng màu phản lại long phượng trình tường, ngụ ý long phượng tình thâm, cầm sắt cùng minh. Bể tắm có hai vòi nước suối lớn đổ vào, khắc tạo thành gáy long phượng giao nhau, tiếng nước suối nóng chảy ồ ồ. Mà suối nước nóng này được dẫn từ nguồn suối phía đông vào cung, nhập điện, chia ra thành nhiều đường, năm đó kiến tạo đã không biết mất bao nhiêu nhân lực, vật lực.

Lúc Tiên hoàng còn sống, Tôn thái hậu được sủng ái, thường xuyên vào điện Trừng tâm hầu tắm với bệ hạ, hoàng hậu và các phi tần khác chưa từng được đặt chân đến bao giờ. Bởi vì vào điện Trừng Tâm hầu tắm phải có ý chỉ của bệ hạ.

Như vậy bất luận là tiền triều hay hoàng triều, phi tần hậu cung được vào điện trừng Tâm hầu tắm là chuyện vinh sủng tới tột đỉnh thế nào.

Tiền triều chỉ có một Tôn thái hậu, mà đương triều bệ hạ đã đăng cơ mười năm rồi, chưa từng truyền một phi tần nào vào hầu tắm.

Văn Hiểu Lộ vào cung đã nhiều năm, vẫn đợi tới một ngày nhận được ý chỉ, vào điện Trừng Tâm hầu tắm, nhưng mà mãi cho tới giờ ả ta vẫn còn chưa có được vinh dự ấy. Trong mông lung mờ mịt, ả ta thấy bệ hạ đứng trong bồn tắm, dường như không phải chỉ có một mình.

Vóc dáng tên còn lại nhỏ nhắn, chẳng lẽ là phi tần? Hay là Diệp Vũ? Chẳng phải Diệp Vũ đang chữa bệnh ở Thái Y viện sao?

“Quý phi cũng biết, bệ hạ tắm rửa không muốn có người quấy rầy” Tống Vân hạ giọng bảo, ‘Quý phi có chuyện gì cầu kiến bệ hạ, cứ bẩm tấu đi ạ”

“Quấy rầy bệ hạ tắm, nô tì biết tội rồi ạ” Ả ta nheo mắt lại, muốn nhìn rõ xem bóng cô gái nhỏ kia là ai, nhưng làm kiểu gì cũng nhìn không rõ, “Nô tì nghe nói Thẩm Nhị phu nhân ở trong tù đang bị bệnh nặng, trị liệu ở Thái y viện. Nô tì còn nghe nói nàng ấy gần như ngất đi rồi ạ”

“Thì tính sao?” Sở Minh Phong nói lạnh nhạt.

“Quý phi thấy ta” Diệp Vũ lo lắng nói, hạ giọng.

“Thấy không rõ lắm đâu” Hắn cũng hạ giọng thì thầm, hình như có một ma lực, mê người vô cùng, “Tống Vân đứng bên cạnh, nàng ta không dám tiến vào đâu”

Nàng gỡ móng vuốt hắn ra, hắn lại bập lên trên người, vuốt ve tấm lưng thon thả nõn nà của nàng.

Văn Hiểu Lộ cất giọng đáng yêu mềm mại, “Thẩm Nhị phu nhân bị bệnh nặng ở nhà lao, suýt nữa bỏ mạng, nô tì thấy không đành lòng cho lắm. Tuy nàng ấy đã hại chết con của nô tì, nhưng mà nàng ấy cũng ngấp nghé cửa quỷ rồi, coi như đã bị trừng phạt đúng tội. Dù bệ hạ có xử chết nàng ấy, thì con nô tì cũng không thể sống lại được. Ông trời có đức hiếu sinh, nô tì không muốn truy cứu nàng mưu hại con nô tì chết nữa, cũng là tích đức cho con của nô tì ạ”

Lời này mới chân tình tha thiết làm sao, như ả ta đã nhìn thấu hồng trần thế tục ân oán hận thù vậy, tha được một mạng cũng coi như là thắng cuộc.

Nghe vậy, Diệp Vũ kinh ngạc mãi, Văn Quý phi này xem như lấy lui để tiến sao? Sở Minh Phong cũng hơi kinh ngạc, “Án này vẫn còn đang thẩm tra, chân tướng chưa rõ ràng, sao có thể qua loa chấm dứt được chứ?”

Văn Hiểu Lộ cười buồn bã, “Nô tì tang con, trong lòng bi thống, trong khoảng thời gian ngắn bị tâm ma khống chế, thầm nghĩ cách đem hung thủ sát hại con ra công lý, mới khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho thần thiếp và con. Hai ngày nay, nô tì đã nghĩ rất nhiều, nghĩ thông suốt, chính như lời bệ hạ nói, có lẽ đứa con đó vô duyên với nô tì, mời có thể rời nô tì đi. Do thần thiếp quá cố chấp, đã cô phụ trời xanh, bệ hạ ân sủng. Bệ hạ cũng nói, sau này nô tì còn có thể có con nữa, bởi vậy, chỉ cần bệ hạ vui, nô tì cũng thấy vui ạ”

“Ngươi thật sự không muốn truy cứu nữa sao?” Sở Minh Phong hỏi, trên mặt không rõ vui buồn, tức giận.

“Thẩm Nhị phu nhân suýt nữa thì chết, đã là trừng phạt với nàng ấy rồi, nô tì nghĩ đến, trừng phạt thế này là đủ. Nô tì khẩn cầu bệ hạ, đừng truy cứu thêm nữa” Giọng ả ta khẩn cầu chân thành tha thiết, đầy ôn nhu, cũng biểu hiện ra sự am hiểu lòng người của ả ta, “Thẩm Nhị phu nhân và nô tì có duyên cùng phụng dưỡng chung bệ hạ, là tỷ muội trong nhà, dĩ nhiên sẽ nghĩ thay cho bệ hạ, không cho phép bệ hạ phiền vì việc hậu cung. Tục ngữ nói, gia còn thì mọi việc mới thịnh, nô tì đã nghĩ kỹ rồi, hậu cung hoà thuận yên ổn, thì con cháu mới đầy đàn được ạ”

“Trẫm hiểu tâm ý của nàng, nàng cứ về trước đi, bồi dưỡng cho tốt đi”

“Bệ hạ giữ gìn long thể, nô tì xin cáo lui”

Văn Hiểu Lộ cuối cùng liếc mắt nhìn cô gái ở bên bệ hạ, cho dù có cố muốn nhìn cho rõ, cho dù mắt có sáng đến mấy, cũng không nhìn thấy bóng nàng ta, huống chi là mặt nàng ta chứ?

Tống Vân xua tay ý bảo mời Văn quý phi rời bể tắm đi. Ả ta chậm rãi xoay người, ánh mắt nhu hoà lướt qua bể tắm, lưu luyến mãi không muốn rời đi. Cho dù không thấy rõ cô gái kia, ả ta cũng biết, cô gái hầu tắm chắc chắn là Diệp Vũ. Ngoài Diệp Vũ ra, còn có ai nữa đây?

***

Trong bể tắm ấm áp tĩnh lặng. Diệp Vũ nghĩ mãi không hiểu vì sao Văn quý phi tha cho mình? Vì sao bỗng dưng lại thay đổi sách lược? Tới tột cùng là định bán thuốc gì trong hồ lô đây?

Sở Minh Phong ôm lấy nàng, trầm tư không nói. Ánh sáng rọi vào trên mặt hắn, lờ mờ, khiến cho ngũ quan hắn thêm lập thể, khắc sâu, giống như núi non hùng vĩ, như đao tước khảm bạc vậy. Có mấy bóng di động trong mắt khiến đôi mắt hắn càng thêm thâm thuý hơn. Nàng nhìn hắn một lát, thừa lúc hắn lơ đãng trốn đi. Nhưng nàng vừa đi được hai bước, hắn đã vươn tay ra kéo nàng vào trong lòng.

“Ta tắm sạch lắm rồi, mời bệ hạ cứ tiếp tục hưởng thụ đi ạ”

“Trẫm sao bỏ mặc nàng đi được chứ?” Giọng hắn trầm đục đến giới hạn cực thấp, đều có một sức quyến rũ cực hạn. Diệp Vũ bỗng cảm thấy lưng rùng mình, hình như có một luồng điện xuyên qua nhanh. Sở Minh Phong khẽ vuốt ve trước ngực nàng, phía sau lưng có rất nhiều vết roi nhạt, “Đã mờ đi rất nhiều rồi, mấy ngày nữa chắc sẽ khôi phục như cũ thôi”

Nàng chợt nhớ ra trên người còn có vết roi xấu xí vẫn chưa khỏi hẳn, đã vội vã lộ cả người ra, lộ ra dưới con mắt của hắn, bất giác thấy quẫn bách hẳn lên.

Thấy nàng cúi thấp đầu xuống, đôi mắt đẹp cụp lại, không ra thẹn thùng, tâm thần hắn rung động, lại vừa đau xót yêu thương, “Nàng đẹp hay xấu, trẫm đều muốn có cả. TRẫm vẫn coi nàng như bảo vật trân quý”

Giọng nói rớt xuống lòng nàng, khẽ đẩy ra lớp sóng lòng nhè nhẹ. Hắn dừng môi ấm áp lên gáy nàng, hôn lên mỗi tấc da thịt, nhấm nháp cả cái đẹp và xấu của nàng. Lại một dòng điện tê dại truyền từ lưng tản ra khắp người, kích thích khắp chân tay toàn thân nàng.

“Từ đại nhân nói ta vẫn chưa khỏi hắn, hay là hai ngày nữa lại…”

“TRẫm không sợ” Sở Minh Phong nói chắc chắn, “Nếu trẫm mà nhiễm dịch chuột, vậy đó là số mệnh, tránh không được kiếp số. TRẫm và nàng đều cùng bị cả!”

“Bệ hạ ngôi cửu ngũ chí tôn, long thể quan trong hơn, sao có thể làm bậy tuỳ hứng được chứ?” Nàng tiếp tục khuyên bảo. Đầu lưỡi hắn ẩm ướt chạm nhẹ lên vết roi của nàng, chậm rãi nhẹ nhàng lưu luyến, như cố gắng thể hiện tất cả tình ý và tâm lực vậy.

Diệp Vũ bất đắc dĩ đành để mặc hắn đùa nghịch. Nếu có một nam tử chấp nhận tất cả cái xấu và đẹp của một cô gái, cùng nàng đồng cam cộng khổ, thậm chí còn hôn lên miệng vết thương xấu nhất của nàng, nam tử như vậy, thâm tình như vậy, có khắc cốt ghi tâm không? Hay không hẳn là cảm động mà có vẻ như đã yêu thương hắn rồi sao?

Nàng không biết nữa, tâm loạn như ma. Dòng suối nước nóng nhập vào bể, vang lên những tiếng róc rách, trong yên tĩnh chỉ có tiếng nước và tình cảm hoan ái nồng nhiệt của họ.

Nàng không thể kiềm chế nổi tiếng rên rỉ, nhưng cổ quá mềm mại, gần như đứng không nổi nữa. Sở Minh Phong ôm nàng đứng lên, áp nàng vào vách bể, chậm rãi tiến vào… Trong nháy mắt bị ngập tràn, nàng nhịn không được than nhẹ, hai chân quặp chặt lấy eo hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.

Mỗi một lần hắn thân, suối nước nóng lại trào ra, vọt vào, sự ấm áp tràn vào, như đoá sen nở rộ, trên bức tường lấp lánh ánh sáng, chiếu theo đôi bóng đan nhau, hoà cùng nhau.

Bộ ngực tròn của nàng cứ rung lên, đáng yêu như chú thỏ con trắng, khiến người ta muốn cắn một miếng. Không hiểu sao lại thế, hắn môm nàng ra khỏi bể đặt lên giường nhỏ. Đôi đùi ngọc thon dài đặt bên hông hắn, tay nhỏ bé vuốt ve bộ ngực rộng phẳng của hắn, chậm rãi rờ xuống.

“Lại định sờ thêm lần nữa hả?” Hai con mắt hắn đen nóng, giọng nói khàn khàn.

“Ta nghĩ…” Trong lòng nàng cười thầm, dùng sức giật mạnh lông phúc của hắn. Sở Minh Phong chẳng cau mày tý nào, hơi nhấc người nàng lên, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa đỏ bừng kia, hôn hít thoải mái.

TRận tê dại tinh tế lập tức bốc lên, Diệp Vũ ôm đầu hắn, không kìm lòng được nhắm mắt lại. Sau đó hắn lại đỡ lấy vòng eo nhỏ của nàng, hướng dẫn nàng điều chỉnh vòng eo.

Nước mật trong hoa kính trào ra, cảm cảm giác được và hắn cũng cảm giác được, mỉm cười nhìn nàng chăm chú. Nàng vừa thẹn vừa quẫn, vùi mặt lên vai hắn, “Cấm được cười”

**

Sau khi tắm xong, Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu cùng nhau ăn trưa, sau đó mới đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Nửa canh giờ sau, Thẩm Chiêu cầu kiến, bẩm tấu với bệ hạ, truy tra vẫn chẳng có tiến triển gì. Sở Minh Phong nói lại lời Văn quý phi ở bể tắm, Thẩm Chiêu hơi chút kinh ngạc, nghĩ một lát rồi nói, “Cử chỉ này của quý phi, quả là thâm sâu”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Hoàng quý phi ở trong tù hai ba ngày, thì đã xảy ra hai sự kiện. Thứ nhất, hai cung nữ phụ trách việc chăn đệm, y phục của quý phi bị giết, thứ hai, hoàng quý phi bị nhiễm dịch chuột, suýt chết” Thẩm Chiêu cất tiếng nói rõ ràng, ‘Sau đó, quý phi lại nói với bệ hạ, không muốn truy cứu tội hoàng quý phi mưu hại hoàng tự nữ. Ba sự kiện này, đan xen với nhau, có vẻ chẳng liên quan gì, mà nghĩ kỹ thì lại có liên hệ với nhau”

“Liên hệ gì?’ Sở MInh Phong đã định nghĩ lại từ đầu tới cuối, lại muốn nghe ý tưởng của hắn trước.

Thẩm Chiêu giãn mày ra, “Vì sao quý phi không hề truy cứu nữa chứ? Điều này chẳng phải rất kỳ lạ hay sao? Quý phi không phải muốn đẩy hoàng quý phi tới chỗ chết hay sao?”

Sở MInh Phong đồng ý, bảo hắn cứ nói tiếp.

“Bỗng dưng quý phi thay đổi chủ ý, là vì, giả sử cứ tiếp tục tra tiếp, sẽ nguy hiểm đến tính mạng quý phi. Vốn thật là đắc tội mưu hại hoàng tự có thể đẩy hoàng quý phi vào chỗ chết rồi. Hai cung nữa kia bị giết diệt khẩu, thân hoàng quý phi nhiễm dịch chuột, hai chuyện này đáng chú ý quá mức, độc ác, án này tự nhiên bị thọc ngang, vu án này càng ngày càng phức tạp, bệ hạ tất sẽ tra rõ kết quả. mà cho dù có phải quý phi ra tay hay không, quý phi lại lo lắng sẽ tra ra nàng ta, bởi vậy, nàng ta đành chọn việc bảo toàn tính mạng trước, thả cho hoàng quý phi một đường sống”

“Trẫm cũng đoán như thế, quý phi biết trẫm quyết ý tra rõ, sẽ tra ra nàng ta”

Thẩm Chiêu nói nhanh, “Án này thật khó phân biệt. Hai cung nữ bị giết kia, thân hoàng quý phi bị nhiễm dịch chuột đó, thần nghĩ đến, nếu thật sự là quý phi làm, quý phi cũng sẽ không bỏ đi vậy đâu”

Đôi mắt Sở MInh Phong chợt bắn ra những tia sáng sắc nhọn, “Trẫm cảm thấy phi tần hậu cung mượn cơ hội phạm án này, nhất định đem mọi tội danh đổ hết lên người quý phi, lại còn có thể loại bỏ được Vũ Nhi, một mũi tên trúng hai con chim, tiện cả đôi đường”

Thẩm Chiêu cũng gật đầu đồng tình, hỏi, “Bệ hạ cảm thấy phi tần nào có khả nghi nhất?”

“Quan Thục phi, Lý chiêu nghi, Tần quý nhân, cả ba đều là những kẻ khả nghi”

“Bệ hạ có định tra tiếp nữa không?”

“Để trẫm nghĩ một chút trước đã”

“Xin hỏi bệ hạ, bệnh hoàng quý phi thế nào rồi ạ?” Thẩm Chiêu nhìn thẳng bệ hạ trước ngự án, trong nội tâm bình lặng, phảng phất như là người thân quan tâm đầy tình nghĩa mà thôi.

Ánh mắt sắc bén của Sở Minh Phong cũng dừng trên mặt hắn, “Vũ Nhi vẫn còn phải uống tám bát thuốc nữa thì mới có thể khỏi hẳn, hiện giờ vẫn đang nghỉ tạm ở tẩm điện của trẫm”

Thẩm Chiêu cũng không hỏi nhiều, trong lòng lại như lạc đi. Còn phần Diệp Vũ lúc nào ra cung trở về biệt quán, không phải là chuyện hắn nên hỏi, hắn cũng sẽ không hỏi.

Ngay lúc hắn cáo lui, xoay người rời đi, đột nhiên Sở Minh Phong lên tiếng, “Trước trưa mai, ngươi đón vũ Nhi ra cung đi”

Thẩm Chiêu dậm chân, xoay người chắp tay, “Thần tuân chỉ”

**

Không trung mây u ám, gió lạnh thấu xương, thổi qua khe hở, lạnh như sắp đứt cả tay vậy. Trời vẫn còn chưa tối, tuyết từ trên trời rơi xuống, bay lả tả. Đầu tiên như hạt muối, rơi xuống lại biến thành bông tuyết, bay lả tả từ trên cao xuống, càng ngày càng nặng, càng ngày càng dày.

Diệp Vũ đứng ở trong hành lang ngoài điện, khoác áo lông cừu, hai tay đút vào bao tay lông chồn bạc, cứ lặng nhìn đám tuyết bay này.

Cung nữ hầu hạ trong điện Trừng Tâm tên TRâm nói, mặc áo lông cừu này là dùng loại da trân quý hồ kỹ mà thành, còn bao tay được làm bằng lông chồn bạc cũng thế, là do lúc trước bệ hạ sai cung nhân chế tạo gấp. Đúng thật là mặc áo lông cừu và đeo bao tay chồn bạc thật sự rất ấm áp. Tâm tư và tâm ý của hắn, nàng rất hiểu.

“Hoàng quý phi, bên ngoài gió lớn, hay là vẫn nên đợi trong điện đi ạ” Trâm cài khuyên nhủ.

“Ta muốn nhìn tuyết. Hết cách thôi, ta không thấy lạnh”

Diệp Vũ biết cung nhân điện Trừng Tâm đều gọi mình là hoàng quý phi, là do mưu kế Sở Minh Phong đặt ra.

Có thể tưởng tượng, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ trở thành một thành viên phi tần chốn hậu cung, ngôi vị đó là: hoàng quý phi, phi tần đứng đầu trong đội ngũ phi tần.

Nhưng mà nàng rất ghét hậu cung, oán hận hoàng cung. Cung nhân bắt đầu cầm đèn, đèn cung đình ở hành lang dưới trận tuyết bay bay, đèn đỏ cũng lay động theo, đong đưa theo gió, không thể như mong muốn được.

“Hoàng quý phi, bệ hạ đã trở lại” Trâm Cài cất giọng vui vẻ.

Chẳng phải sao? Sở Minh phong bước nhanh tới, như rồng bay hổ cuốn vậy. Tống Vân đi ở bên cạnh, mang ô che hắn. Áo long bào màu vàng sáng bay lên trong gió tuyết, nhìn chói mắt vô cùng, bên ngoài áo choàng bay lại khiến hắn càng trở nên hiên ngang, uy vũ, khí phách.

Cửu ngũ chí tôn, tuấn nghị lạnh lùng, khí phách phúc hắn, nhu tình ngẫu nhiên chân thành, tuy cũng khá độc ác, tay dính đầy máu tanh, nhưng trên thế gian này rất ít có nam tử thâm tình, sao không hấp dẫn được phi tần hậu cung chứ? Chỉ thất thần một lát mà hắn đã đến trước mặt.

Nàng mỉm cười, hai tay bị hắn nắm chặt, trong mắt hắn tràn đầu tình cảm mềm mại, “Gió tuyết bay đầy trời, sao lại ra ngoài chứ? Tay lại lạnh như vầy”

Diệp Vũ không đáp, để mặc hắn tự tìm lấy đáp án. Sở Minh Phong ôm nàng vào điện, cửa điện chậm rãi đóng lại, tránh cho lò sưởi tản mạn hơi ấm ra khắp nơi.

Ở dưới cửa sổ lớn có đặt một chậu than, cửa sổ hơi hé, một chút gió lạnh thổi vào, mang theo luồng không khí tươi mát. Họ đứng trước chậu than, hai tay hơ lên, hắn cầm tay nàng, “Đứng bên ngoài lâu rồi, không sợ lạnh sao?”

”Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hay là cùng dùng bữa đi” Nàng cười ôn nhu, “Bữa tối nay là do ta sai ngự phòng bếp chuẩn bị đó”

“Vậy đêm nay trẫm nhất định ăn nhiều một chút”

Ngồi trước bàn ăn, hắn nhìn cả bàn đầy đồ sống, trợn tròn mắt lên, “Cái này…ăn thế nào?”

Diệp Vũ không ngồi xuống, vỗ vỗ lên vai hắn, cười bảo, ‘Dùng miệng ăn thôi”

Sở Minh Phong bật cười lắc đầu, “Đây đều là những đồ còn sống, hay là nàng định học theo người Nguỵ ăn sống nuốt tươi hả?”

Lò lửa để nấu canh đã chuẩn bị xong, nàng đem bỏ từng miếng thịt lợn, thịt bò, thịt dê còn tươi để vào trong nồi nhỏ, lại cho củ từ và rau cải xà lách vào, “Bệ hạ, canh này được hầm xương thành canh, ăn rất ngon đó”

Cung nhân bưng lên một chén canh nóng mùi thơm lừng, nàng đỡ lấy lại giới thiệu tiếp, “BÁt này là nước canh thịt dê nguyên chất, bệ hạ mau nếm thử đi”

Hắn uống một ngụm, mày dướn lên, “Đúng là ngon thật”

Sau đó hắn húp một hơi hết sạch bát canh.

Diệp Vũ gắp một miếng thịt, chấm tương, rồi đưa vào miệng hắn, hắn cứ khen mãi.

“Vũ Nhi, đây là lần đầu tiên trẫm được ăn như vậy, nóng hôi hổi, vị rất ngon, mùi vị kỳ lạ, thú vị thú vị thật. Loại ăn thế này được gọi là gì?”

“Cái này được gọi là nồi lẩu ạ”

“Lẩu ư?” Sở Minh Phong nghe chẳng hiểu gì cả.

“Đây là…tự ta phát minh ra đó” Nàng nói mặt không đỏ tim không đập. Hắn gắp một miếng thịt đưa tới miệng nàng, nàng há mồm ăn, hắn cười híp mắt lại, con ngươi đen loé sáng đầy ôn nhu sung sướng.

Tống Vân và Trâm Cài thấy bệ hạ cùng Diệp Vũ ăn ngon lành, nhìn nhau cười. Bên ngoài gió tuyết kêu khóc, trong điện hoà thuận vui vẻ, không khí nóng tràn ngập.

Sau khi ăn xong, cung nhân thu dọn bàn ăn, Sở Minh Phong nắm tay nàng đi vào tẩm điện. Nàng mở cửa sổ ra, “Bệ hạ cùng thưởng tuyết với ta đi”

Hắn dùng áo choàng phủ lên người nàng ôm vào ngực, hai người phảng phất như một thể thống nhất, vĩnh viễn không tách biệt.

“Ta kể một câu chuyện xưa cho bệ hạ nghe có được không?”

“Được”

“Có một năm có một cô gái đã ba mươi thích một người đàn ông đã nhiều năm rồi, tình yêu đơn phương thật khổ sở. Nam tử này tài hoa hơn người, vốn không biết có một cô gái làm bạn nhiều năm lại thích mình. Có một ngày, huynh ấy tìm được một cô gái mình thích, bàn hôn luận gả, cô gái này không thể chấp nhận nổi sự tra tấn như vậy, đã bỏ chạy đến sông Tần Hoài để giải sầu” Diệp Vũ nói tới bản thân mình ở thế kỷ hai mươi mốt, nói chậm rãi, ‘Nàng ở sông Tần Hoài trên một chiếc thuyền hoa nằm ngủ, lúc tỉnh lại thì thế giới mà nàng quen thuộc đã biến mất, lại biến thành một thời đại hoàn toàn xa lạ… Rốt cuộc nàng không tìm thấy người thân, bạn bè, cô độc….”

“Thời đại hoàn toàn xa lạ ư?” Sở Minh Phong hiểu ý nghĩa của câu chuyện xưa là gì, lại như không hiểu được, đến tột cùng nàng định nói gì đây?

“Chính là Sở quốc hiện giờ” Nàng cũng không hiểu sao lại nói với hắn nữa, lại nói tiếp uể oải, “Cô gái này rất muốn về nhà, rất muốn được trở lại thế giới thuộc về chính mình kia, nhưng mà nàng không thể quay về được….”

“Vì sao không thể quay về được chứ?” Hắn lại khó hiểu, “Là một nơi rất xa, thiên lý mã cũng có thể tới được mà”

“Từ Sở quốc đến Nguỵ quốc có thể cưỡi ngựa được, nếu từ năm mười năm trước đến hôm nay thì biết làm thế nào đây?”

Lòng hắn chấn động, chân tay cứng đờ, hoá ra, ý nàng là thế. Cô gái trong câu chuyện xưa này là chính nàng ư? Nàng định nói với mình, nàng từ năm mười năm trước đến Sở quốc, rất muốn nhà, muốn trở về ư? Không! Không phải đâu!

Theo lời nàng kể chuyện xưa, lại chỉ là chuyện xưa thôi không phải là sự thật.

Sở Minh Phong xoay người nàng lại, mày cau chặt, ‘Vũ Nhi, nàng định nói gì thế?”

Diệp Vũ nói thản nhiên, “Ta chỉ muốn cho bệ hạ biết, có một ngày, có lẽ cô gái ấy sẽ từ thành Kim Lăng Sở quốc biến mất, trở lại thế giới thuộc về nàng ấy”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, muốn tìm ra tâm tư trong mắt nàng. Nhưng mà đôi mắt nàng lúc nào cũng sâu thẳm hơn cả dĩ vãng, thần bí, hắn hỏi tối nghĩa, “Cô gái này là nàng ư?”

“Bệ hạ nghĩ nhiều rồi, đây chính là câu chuyện xưa ta tạo ra thôi” Nàng cười híp mắt lại, nhìn rất nghịch ngợm thản thiên.

“Nàng định trêu trẫm hử?” Đôi mắt hắn trầm xuống.

Nàng cười như không cười, hắn ôm lấy nàng, vọt thẳng lên long tháp…. Khi họ trần trụi quấn quít, liều chết triền miên, khi họ thở hồng hộc, thể xác và tinh thần giao hoà nhau, nàng cảm thấy khoái cảm tới cực hạn, lòng càng thêm nặng nề hơn…. Vừa rồi nói với hắn, nàng lúc đó đột nhiên biến mất, lòng nàng lại ngập tràn bi thương…

Sửa sang lại tinh thần, nàng nằm gọn trong lòng hắn, “Ngày mai ta muốn đi Tàng thư các tìm mấy quyển thơ xem có được không?”