Bạo Quân Độc Sủng

Chương 129: H

Hắn dùng áo choàng bọc lại thân hình không chỉnh của nàng, ôm nàng xuống xe, Tống Vân, Trâm Cài lập tức gõ cửa. Dưới con mắt nhìn của thị vệ, người hầu, nàng cuộn chặt mình trong lòng hắn vào biệt quán, còn lợi hại hơn nữa là, hắn không thể không đi nhanh hơn sao.

Vào tẩm phòng, Tống Vân, Trâm Cài hoả tốc đóng chặt cửa phòng lại, đứng đợi ở bên ngoài. Sở Minh Phong đặt nàng lên giường, Diệp Vũ liền quỳ đứng dậy, ôm lấy mặt hắn, hôn lên đường nét góc cạnh môi hắn… Môi hắn lạnh nhạt, mềm mại, nàng như lâm vào mê muội, nóng bỏng đòi lấy…

Hắn cởi quần áo, ôm lấy nàng lên giường, gắn bó dây dưa càng bốc lên nóng rực, hơi thở càng ngày càng dồn dập.

Nàng vốn đã không phải là bộ dạng thường ngày nữa, bị tình độc khống chế, bộc phát ra bản năng nguyên thuỷ nhất, đáng sợ nhất, dùng hết sức mình hôn lên cổ hắn, bả vai hắn… Hắn vì sự cuồng nhiệt của nàng mà càng cuồng dã thêm, chà xát vai nàng, ngực nàng, cọ nhẹ lên đùi non nàng…. Nàng than khẽ một tiếng, coi như âu yếm của hắn mang đến sự khoái trá vô cùng…

TRần trụi ôm nhau, họ như bị thiêu đốt vậy, cứ như chỉ có càng quấn quít si mê nóng bỏng hơn mới có thể giảm bớt được sự đau đớn thể xác và tinh thần của họ.

Sở Minh Phong đem phần cứng rắn của mình xen vào giữa hai chân nàng, chậm rãi vuốt phẳng, phần cảm xúc trắng mịn ập thẳng tận óc hắn, khiến cho hắn gần như muốn nhập thẳng vào nàng, muốn tiến thẳng vào tận phần sâu bên trong cơ thể nàng.

Diệp Vũ cảm giác bụng nóng lên, luồng nhiệt nóng bỏng trào dâng, loại lo lắng càng ngày càng mạnh, loại hơ không càng ngày càng lo hơn, ép nàng nằm xuống… Hắn cúi người xuống, ngón tay vuốt ve má nóng của nàng, “Vũ Nhi…’

Nàng tách hai chân ra, cầm phần nóng rực của hắn lên, chẳng cảm thấy hổ thẹn chút nào, “mời mọc” hắn yêu thương chính mình.

HẮn không khắc chế được nữa, hạ lưng xuống một cái…nước sữa hoà vào nhau, cảm giác thật mê người, họ không hẹn mà cùng rên rỉ, như chiếm được thứ gì đó giải thoát ra… Sau đó hắn bốc lên như lửa, nàng mềm mại như nước, trong tiếng nước va chạm, nước lửa dung hoà vào nhau, vắt kiệt toàn bộ sức lực của mình cho đối phương, cũng đêm toàn lực đòi đối phương yêu thương, chỉ cầu mong được dung nhập vào nhau sâu hơn nữa….

***

Chiều hôm sau, Thẩm Chiêu chạy về thành Kim Lăng. Hắn không vào cung diện thánh mà là đi tri phủ tiếp nhận hung án lầu Tiêu Tương. Làm tới tận khuya, hắn mới tới ông tuyền biệt quán. May mà tối nay bệ hạ không ở biệt quán. Diệp Vũ vẫn chưa đi ngủ, nghe Trâm Cài nói có Thẩm đại nhân muốn gặp mình, liền đi thư phòng.

Trâm Cài đợi ở bên ngoài, Diệp Vũ đẩy cửa vào. Trong thư phòng tối om, chỉ có ánh nến duy nhất, Thẩm Chiêu đang đứng trước cửa sổ, khoanh tay đứng.

Vai lưng hắn không dày rộng rắn chắc như Sở Minh Phong, thân hình hắn không khôi ngô xốc vác như Sở Minh Phong, lại lấy phong thái riêng của hữu tướng để bảo vệ xã tắc, phụ tá quân chủ, lấy cách độc đáo nhất của hữu tướng che chở nàng, bảo vệ nàng hết lòng.

Nàng hạ giọng gọi một câu, hắn xoay người, khuôn mặt hồng lên dưới ánh nến rực đỏ. Hắn tiều tuỵ đi nhiều. Đã nhiều ngày chạy bôn ba, sao không tiều tuỵ được cơ chứ?

“Ngày mai ta sẽ thăng đường, nàng cũng phải đi” Thẩm Chiêu đi tới, gương mặt nhiễm chút phong sương.

“Được”

“Án mạng lần này xảy ra ở lầu Tiêu Tương, lúc ấy nàng ở đó, có phát hiện gì không?”

Diệp Vũ không đáp mà hỏi lại, “Đại nhân, ba vụ án sáu người chết trước là chết thế nào ạ?”

Hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời, “Theo địa phương khám nghiệm tử thi kiểm tra thực hư, sáu người chết đều không phải là trúng độc chết, mà là bị hạ thuốc mê, sau khi hôn mê mới bị treo giữa không trung, cứ thế mà chết”

Nàng lại hỏi, “Hai người chết ở lầu Tiêu Tương thì sao? Có phải trúng độc chết không?”

Thẩm Chiêu lại gật đầu, “Theo khám nghiệm tử thi nói, là trúng độc chết, rồi mới bị người ta treo lên”

“Đúng như dự đoán của ta, hiện trường vụ án lầu Tiêu Tương có rượu và thức ăn, ta đã dùng ngân châm thử, trong rượu có độc” nàng khẽ chớp mắt nói. “Án này người nam chết không phải là mệnh quan triều đình, chết kiểu này thấy rất khác, ta cảm thấy án này khác với ba án trước, có lẽ không phải là cùng một hung thủ”

“Theo như lời cô nói, chắc có khả năng là thế” Hắn thầm chấp nhận, “Ta đối chiếu qua, mặt nạ vụ án lầu Tiêu Tương khác hẳn với mặt nạ quỷ của ba vụ án kia hơi sáng hơn, hơn nữa không phải cùng một loại. Giả sử có một chút không giống, mới có thể là ngoài ý muốn, nếu cả ba đều không giống vậy thì lại là một kẻ khác hoàn toàn”

“Hung thủ ở lầu Tiêu Tương giết người, có lẽ đã nghe nói tới vụ án giết người liên hoàn, nên phỏng theo thủ pháp của hung thủ, đem tội giết người liên hoàn đổ lên hung thủ, còn mình thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”

“Nói có lý lắm” Thẩm Chiêu có cảm giác sâu sắc kỳ lạ, nàng thế mà cũng biết hình ngục, phá án. Cô gái như thế, tới tột cùng có năng lực tới mức nào? Diệp Vũ lại hỏi, ‘Đại nhân đã tới phủ Thường Châu rồi, có thu hoạch gì không?”

Hắn nói bình thản, “Ta đã tới Vạn Hoa lâu xem án mạng xảy ra ở phủ Thường Châu rồi, cũng đã xem qua thi thể, như tri phủ địa phương báo cáo, đúng là hung thủ không để lại dấu vết gì. TA nghĩ mãi không hiểu, vì sao hung thủ có thể thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc mê như thế, giết người, bỏ trốn mất tích, thật chẳng có sơ hở nào chứ?”

Nàng lâm vào trầm tư, “Hung thủ gây án đều ở thanh lâu, nhất định nắm rõ thanh lâu như lòng bàn tay. Nếu là người ngoài, lẻn vào thanh lâu giết người, rất dễ bị người ta phát hiện; nếu là người thanh lâu, hành tung gây án cũng sẽ không bị ai phát hiện ra. Ta nghĩ hung thủ nhất định là người của thanh lâu”

Đôi mắt hắn sáng lên tán thưởng, “Phỏng đoán của cô và ta tự dưng trùng hợp. Ta đã hỏi qua tú bà Vạn Hoa lâu ở phủ thường Châu rồi, gần đây có người nào mới tới không. Tú Bà nói, có ba người tới. Một là thanh quan bán nghệ không bàn thân, một là tỳ nữ bưng trà rót nước, một là đại thúc làm việc vặt nặng nhọc”

“Ba người này có điểm nào không ổn không?’

“Ta đã thẩm vấn qua họ, nhìn bề ngoài thì cũng không thấy không ổn. Vị thanh quan kia hơi chút kỳ lạ, không rõ là khẩn trương quá mức hay sợ quá mức mà mặt trắng bệch đi, trả lời còn lạc đề nữa”

“Đại nhân cảm thấy nàng ta hiềm nghi sao?”

“Ta đã cho người quan sát nàng ta đêm ngày rồi”

Diệp Vũ bỗng nhớ tới bảo, “Ngài ở Thường Châu, vị Thanh quan kia cũng ở Thường Châu, nếu thanh quan chính là hung thủ, như vậy vụ án lầu Tiêu tương lại là một hung thủ khác rồi”

Thẩm Chiêu tiếp lời, ‘Giả sử thanh quan kia không phải hung thủ, như vậy hung thủ gây án ở lầu Tiêu Tương kia mới có thể là kẻ khác, mới có thể là cùng một hung thủ”

Hai người nhìn nhau, nói tới kích dộng, bỗng lại yên tĩnh, hơi có chtú đột ngột. Nàng rời mắt, vì ánh mắt hắn dần trở nên ấm áp hẳn. Hắn cảm giác được sự né tránh của nàng, tim hơi đập mạnh, “Hai ba ngày này, bệ hạ đối đãi cô thế nào?”

Nàng gật đầu, không muốn nói tới Sở Minh Phong.

“Vũ Nhi, ta hiểu lòng cô” Thẩm Chiêu nói ôn nhã, ‘Cô không thuận theo, sẽ khiến mặt rồng tức giận, với cô mà nói, khó mà hầu hạ được kẻ làm khó người”

“Ta phải làm sao đây?” Lòng nàng bắt đầu nổi lên ý nghĩ khác.

“Vài ngày trước, hai tai cô bị điếc, không muốn sống nữa, cứ ba lần bốn lượt muốn chết” Giọng hắn đầy ưu thương sầu bi, “Cô cũng biết đó, tim ta như bị đao cắt vậy”

Diệp Vũ chẳng biết nói gì, trong lòng thấy nặng nề. Hắn nói chậm rãi, ‘Ta biết cô đã mất hết lòng tin, cảm thấy hai tai điếc đã trở thành phế nhân, không muốn sống nữa, mới nổi lên ý nghĩ muốn chết. Nhưng con người ở đời, có sinh ra mới mất đi, lên bổng xuống trầm, có mở ra mới khép lại được, cô đã ở tận đáy vực sâu nhất, lâm vào tuyệt cảnh, có hoàn cảnh không còn tệ hơn được nữa. Bởi vậy tiếp đó lại điếc rồi thông, bóng tối rồi mới tới bình minh, ánh rạng đông sắp nở rộ rồi”

Nàng hiểu ra, nhưng mà lúc đó nàng thật sự không muốn sống tiếp để tiếp tục chịu tội nữa, chết thì xong hết mọi chuyện, được giải thoát hoàn toàn. Thẩm Chiêu nắm lấy hai tay nàng, hai mắt hiện lê tia nóng bỏng, ‘Ánh rạng đông sắp nở rộ rồi, nàng đừng có ý nghĩ phí hoài bản thân mình nữa, đồng ý với ta, có được không?”

“Nếu có một ngày, ta nằm giữa lằn sống chết, không chết thì là sống” Diệp Vũ hỏi trịnh trọng, “Ngài sẽ cho ta hy vọng sống, giúp ta một tay sao?”

“Ta sẽ không trơ mắt nhìn cô chết” Đôi mắt hắn yên tĩnh như đại dương mêng mông, bao dung tất cả.

“Nếu có một ngày như thế, hy vọng ngài đừng nuốt lời” Nói xong nàng rút tay ra, rời khỏi thư phòng.

***

Trên công đường, Thẩm Chiêu mặc quan phục màu đỏ ngồi sau bàn thẩm án, quan sai đứng thành hai hàng, Diệp Vũ đứng một bên, xung quanh có rất nhiều dân chúng đứng vây xem, nghe thẩm án.

Người đứng thẩm án đang đợi, khá đông, cuối cùng mới đến n thấy tiểu thư và Lý đại gia đang treo lủng lẳng giữa không trung… Nhị phu nhân đang ngẩng đầu nhìn tiểu thư… Dân nữ chưa bao giờ thấy người chết…Rất sợ, dân nữ trong đầu trống rỗng…thầm nghĩ muốn chạy càng xa càng tốt…Dân nữ gặp Lãnh ma ma, liền nói ngay cho Lãnh ma ma biết…”

“Nói láo!” Diệp Vũ mắng, “Lúc ta tiến vào vườn đào, thì dì Lãnh đã tới đây, chỉ trong thời gian ngắn, vốn không đủ để đi ngay”

“Là thật đó… NHị phu nhân không tin có thể hỏi Lãnh ma ma mà…” Tiểu Nga e ngại với sự biến sắc mặt mày của nàng, chân tay loạn lên.

“Vũ Nhi, tiểu nga nói là thật. Lúc ấy sắc mặt nàng ta tái xanh, thần sắc kinh hoàng, đi nghiêng ngả lảo đảo, hẳn là bị kinh sợ lớn” Lãnh Tiêu Tương nói.

“Tiểu Nga” Thẩm Chiêu đập mộc kinh đường một cái, quát, “Nếu có nói chút lời giả dối, bản quan tuyệt đối sẽ không tha!”

“Dân nữ nói đều là thật cả, sao dám lừa gạt chứ?” Tiểu Nga kinh hoảng nói.

“Bản quan hỏi ngươi, ngươi chính mắt nhìn thấy Diệp Vũ treo người chết lên xà nhà sao?”

“Không thấy…Dân nữ thấy Nhị ph nhân đứng ở cạnh bàn tròn, ngẩng đầu nhìn tiểu thư ạ..”

“Ngươi chính mắt nhìn thấy nàng ấy giết người sao?”

“Không thấy…”

Thẩm Chiêu nói, “Theo lời tiểu Nga khai, không thể phán Diệp Vũ tội hành hung giết người được, chỉ có thể nói, lúc ấy Diệp Vũ ở chỗ gây án thôi”

Diệp Vũ nghĩ ngợi lời tiểu nga khai này, chỉ e mình vân không thể thoát tội được. NHưng dựa theo lời tiểu nga nói, tính theo thời gian thì không thể. Nếu tiểu nga phát hiện hung án trước nàng, thì nói vậy còn nghe được.

Trong dân chúng chợt có người cất cao giọng nói, “Thẩm đại nhân phụng chỉ tra án, nghi phạm lại chinh là Nhị phu nhân của mình, như vậy sẽ giải vây tội cho Nhị phu nhân, quả thật làm việc không công bằng trái pháp luật”

Tiếng nói này rầu rĩ, lại khiến cho tất cả đều nghe thấy, rõ rang là cố ý nói.

Nhưng dân chúng khác đều phụ họa, nói Thẩm đại nhân thiên vị Nhị phu nhân, làm việc không công bằng trái pháp luật, bất công với những người khác. Còn có người nói, hẳn là nên để cho HÀ tri phủ thẩm án thì đúng hơn.

Bị dân chung gây áp lực, Thẩm Chiêu tạm thời bắt Diệp Vũ lại, ngày khác thẳng đường. Lần thứ ba tiến vào đại lao, Diệp Vũ thật tình cảm thấy mình có duyên gắn bó keo sơn với nhà tù. Vẫn là phòng giam kia, cai ngục rất khách sáo với nàng, có gì cần thì cứ nói với hắn.

Sau giờ trưa, Thẩm Chiêu lập tức vào nhà tù thăm nàng.

“Là ta không tốt, để cô phải chịu khổ rồi” TRên mặt hắn tràn ngập áy náy.

“Không sao, nhà tù đều không phải là không đúng. Tuy trong tù vừa bẩn vừa thối, nhưng mà ít nhất có thể thoải mái rất nhiều”

“Cô yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trả lại trong sạch cho cô”

“Ta cảm thấy lời khai tiểu nga có vấn đề, đại nhân thấy sao?” Diệp Vũ đưa ra nghi vấn.

“Ta cũng nghĩ thế” Đôi mắt Thẩm Chiêu nheo lại, “Tiểu nga nhát gan như vậy, nhưng mà sợ như thế cũng sẽ không phải không vào xem tiểu thư Ngọc Tú nàng ta hầu hạ chứ. Hơn nữa, lúc ấy nàng ta cũng không kết luận được cô là hung thủ giết người, không sợ cô giết người diệt khẩu. Người phản ứng đầu tiên phải vào xem tình hình thế nào, sau đó mới chạy đi bẩm báo, lời khai của nàng ta xác thực là có vấn đề”

“Nhưng làm thế nào để cho nàng ta nói thật chứ?”

“Chuyện này cứ để ta lo” Hắn đứng ở giữa gian tù âm u bẩn thỉu, không có hạt bụi nào dính đầy áo bào thêu trắng của hắn trái ngược hẳn với nhà tù, tựa như khối khăn trắng như tuyết đặt trong dòng nước bẩn thối, sẽ nhanh chóng bị nhiễm đen, nhiễm bẩn.

Diệp Vũ mỉm cười, hắn cầm tay nàng, “Vũ Nhi, nhẫn nại một đêm thôi, được không?”

Nàng lộ vẻ mặt xấu hổ, rut tay ra hỏi, “Bệ hạ cũng biết ta ở trong tù chứ?”

Thẩm Chiêu đáp thản nhiên, “Hẳn là đã biết rồi, nhưng cô yên tâm, ta sẽ khuyên bệ hạ”

Nếu thế nàng yên tâm rồi. Lấy tính cách của Sở Minh Phong, chỉ sợ không để cho nàng ở lại một đêm trong tù. Có Thẩm Chiêu khuyên nhủ, Sở Minh Phong chắc sẽ nghe thôi.

Sauk hi Thẩm Chiêu rời đi, Diệp Vũ nhớ lại một lượt vụ án từ đầu tới cuối. Vụ ván này không thuộc loại án giết người lien hoàn, như vậy hung thủ vì sao lại dung cách giết người như thế? Vì sao mình lại bị lien lụy vào trong đó? Giống như đang có một luồng lực lượng kéo nàng vào lốc xoáy hung án, không cho nàng thoát ra. VẬy hung thủ là ai đây?

Đêm nay, Thẩm Chiêu sai người mang thức ăn và chăn bông đưa cho nàng. NHư thế xem ra, Sở Minh Phong đã nghe hắn khuyên, không dùng quyền để mang nàng rời nhà tù đi.

Không biết ngủ bao lâu, trong cơn mơ hồ, Diệp Vũ hình như nghe thấy tiếng bước chân, còn có tiếng nói thì thầm, không rõ là mộng hay thật nữa. Hai cai ngục đứng trước phòng giam, thổi khói mê vào phòng. Diệp Vũ nhanh chóng chìm vào ngủ, mãi lâu sau mới tỉnh lại.

****

Ánh nắng chiếu sáng khắp mặt đất, giống như nước tẩy sạch khiến bầu trời càng trong xanh rộng lớn vô ngần, xanh thâm trầm. Sáng sớm, Thẩm Chiêu sai người đi truyền tiểu nga, quan sai báo lại nói tiểu nga không ở lầu Tiêu Tương, lầu Tiêu Tương có nói nàng ta tối qua đã từ dã về quê rồi. Hắn càng cảm thấy kỳ lạ, tự mình tới lầu Tiêu Tương.

Nghe hắn hỏi xong, Lãnh Tiêu Tương đáp, “Thẩm đại nhân, hình như là khoảng tháng sáu, tiểu nga tới xin việc làm, ta thấy nàng bộ dạng trắng nõn thanh tú, mới bảo nàng ta đến hầu Ngọc Tú. Tiểu nga chân tay lanh lẹ, chịu khó làm việc, chỉ là nhát gan, con gián, con chuột đều sợ sắp chết, nửa đêm đi nhà xí còn kéo theo người trong phòng đi nữa”

“Trong đó bà có phát hiện ra nàng ta có chỗ nào bất thường không?”

“Đây thật không có” Lãnh Tiêu Tương hỏi tỳ nữ và kỹ nữ, “Các ngươi có phát hiện gì không?”

“Đại nhân tiểu nga ấy tự nói là rất sợ gián, nhưng mà có một lần ta tới phòng ăn lấy điểm tâm cho tiểu thư, thấy một người ngồi xổm ở một góc. Ta đi qua nhìn, hóa ra là tiểu nga. Nàng ấy quỳ trên mặt đất như đang bái tế cha mẹ vậy” Một vũ kỹ nói, “Nàng ấy lẩm bẩm như đang nói, có thể nhanh cầm lại tâm huyết cả đời của cha mẹ. Ta nghe không hiểu nàng ấy đang nói gì, trở về phòng.” Ngoài lần đó ra thì không còn gì nữa.

Thẩm Chiêu rời lầu Tiêu Tương, kết luận tiểu nga đang giấu một chuyện. Lãnh Tiêu Tương nói, tiểu nga từ bên ngoài tới, tới ở chỗ một người thân thích – tại nhà bác chồng nông thôn. Lúc trở lại phủ nha, hắn sai quan sai tới Bạch Mã thôn truy nã tiểu nga. Quan sai vừa đi, Tống Vân đã vội vã tới.

“Thẩm đại nhân, có chuyện không ổn rồi”

“Chuyện gì?” Thẩm Chiêu biết vậy nên lo lắng.

“Sáng nay, bệ hạ lâm triều liền ra cung vấn an hoàng quý phi, nhưng mà hoàng quý phi không ở trong tù” Tống Vân sốt ruột mãi. Tâm thần Thẩm Chiêu chấn động, “Thật ư? Sao hoàng quý phi không ở trong tù chứ? Chẳng lẽ Hà đại nhân thăng đường rồi sao?”

Khuôn mặt Tống vân u sầu rầu rĩ, “Không có. Tìm khắp nhà tù và phủ nha vẫn không tìm thấy hoàng quý phi, bệ hạ nổi trận lôi đình, đi tới biệt quán, bảo nô tài ở chỗ này đợi đại nhân, bảo đại nhân mang hoàng quý phi tới biệt quán gặp bệ hạ”

Khuôn mặt Thẩm Chiêu không bối rối, lòng cũng đã rối loạn, “Tìm người trước đi”

Vì thế họ chia thành hai nhóm người đi tìm người. Nhưng đem lật tung cả nhà tù, cả phủ nha vẫn không tìm thấy bóng Diệp Vũ đâu. Thật kỳ lạ, sao nàng vô duyên vô cớ mất tích chứ?