Bạo Quân Độc Sủng

Chương 151: Sống chết dây dưa, triền miên mãi mãi

Lửa giận Sở Minh Phong tăng vọt, mặt đầy căng thẳng như dây cung, hai tay run lên, gân xanh mu bàn tay như sắp vỡ ra, trong mắt đỏ như máu sắp phọt ra ngoài, ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lẽo như mũi tên vô hình bắn thẳng vào miệng nàng, như muốn nàng mất mạng ngay tại chỗ vậy.

Bởi hơi cách xa nhau, mọi người không thấy rõ thần thái của hắn, chỉ biết mặt rồng không buồn giận. Thẩm Chiêu, Sở Minh Hiên kinh dị nhìn nàng, như đang nhìn một quái nhân. Những lời này thật to gan, rất kinh khủng!

Thân là phụ nữ, nên theo cái chung. Thái tử Nguỵ quốc ngang nhiên cướp đoạt, nàng phải nói những lời dịu dàng xin miễn, cho thấy là theo chung một chí hướng. Cũng không ngờ nàng thế mà lại nói ba phải thế nào cũng được, còn cố ý đi theo thái tử Nguỵ quốc đi tha hương.

Thác Bạt Hạo cười to đắc ý, “Sở Hoàng bệ hạ, Thẩm đại nhân, nàng nói những lời này lại rất hiểu rõ, nàng nguyện ý cùng bản thái tử đi Nguỵ quốc. Thẩm đại nhân, lòng nàng cũng không còn ở trên người ngài nữa, ngài cần gì phải cột chặt lấy nàng chứ?”

“Thái tử lầm rồi, nội tử chính là vâng lệnh ý chỉ bệ hạ, cũng không phải theo ý thái tử” Thẩm Chiêu giải thích.

“Thẩm đại nhân nói thế chính là không muốn bỏ những thứ mình yêu thích sao?” Thác Bạt Hạo hỏi giận dữ, đôi mắt chim ưng co rút kịch liệt, sát khí phụt ra, “Nếu Thẩm đại nhân không để bản thái tử như nguyện, thì phải gánh lấy hậu quả. Biết đâu chừng, thiết kỵ Đại Nguỵ quốc xông thẳng Kim Lăng, san bằng hoàng cung Kim Lăng!”

“Ngài cho là tướng sĩ Sở quốc sợ thiết kỵ Nguỵ quốc sao?” Thẩm Chiêu cắn răng nói.

“Vậy gặp lại trên chiến trường! Bản thái tử nhìn Thẩm Chiêu ngài xem có năng lực thế nào!” Thác Bạt Hạo cất giọng ngoan lệ.

Diệp Vũ ngồi ung dung, cứ như chẳng có liên quan tới mình, tuỳ bọn họ đấu khẩu nhau, mặt đỏ tai hồng. Sở Minh Phong đứng ở tư thế người hoà giải nói, “Thái tử, Thẩm Chiêu, đừng ầm ỹ nữa. Trưa mai, chư vị tới ngự thư phòng, trẫm sẽ nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, không thiên vị bất cứ ai”

Cứ thế hai người thở phì phì ngồi xuống không hề khắc khẩu nữa. Nàng nhìn về phía hắn, khoé môi khẽ nhếch lên, như đang cười. Hắn cũng nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng lạnh thấu xương.

***

Cung yến tan rã trong bầu không khí không vui.

Canh giờ cũng không muộn, Thẩm Chiêu theo bệ hạ về điện Trừng Tâm. Cung nhân dâng trà nóng, đại điện chỉ còn lại có hai quân thần, yên lặng, đầy áp lực.

Thẩm Chiêu sớm đã không còn tức giận nữa, hoặc là nói, đem tức giận giấu sâu trong lòng. Hắn nói ôn nhuận, “Bệ hạ, hoàng quý phi nói những lời đó, hẳn không phải cố ý, chỉ sợ là tâm tình phiền chán nản lòng rồi”

Mặt Sở Minh Phong như nhiễm băng tuyết, lạnh thấu xương, đôi mắt cũng nóng rực lửa giận đang thiêu đốt hừng hực.

“Bệ hạ, vẫn nên thông cảm cho hoàng quý phi….” Thẩm Chiêu biết bệ hạ đã tức giận quá mức, vốn chẳng nghe khuyên, nhưng vẫn cứ khuyên.

“Người đó có thông cảm cho trẫm sao?’ Hắn rống giận, khàn cả giọng, “Nàng dám nói vậy! Dám ở trước mặt mọi người tại thọ yến mà mắt đi mày lại với Tề vương Nguỵ quốc! Lại dám cùng hoàng đệ dâm loạn cung đình! Nàng khiến lòng trẫm bị tổn thương, phản bội trẫm, ai thông cảm cho trẫm đây?”

“Hoàng quý phi và Tấn vương ở Thính Phong các …. chỉ e là hiểu lầm thôi, chẳng bằng bệ hạ cho điều tra rõ rồi mới định tội” Thẩm Chiêu đau khổ khuyên, “Thần tin, hoàng quý phi không phải là phụ nữ đa tình”

“Trẫm không muốn nhắc lại nàng nữa” Sở Minh Phong nhấc ly trà lên, uống một hơi cạn sạch. Trong lòng Thẩm Chiêu than nhẹ, “Bệ hạ, hay là nói về công chúa Khánh Dương đi ạ”

Sở Minh Phong lạnh lùng nhếch môi, “Thái tử Tần quốc quả nhiên là trợn mắt nói dối, ngươi thấy sao?”

Thẩm Chiêu bảo, “Ai chẳng biết Tần Hoàng bây giờ hành thích vua giết huynh, mưu soán ngôi vị, mới ngồi được trên ngôi. Mộ Dung Diễm dùng cảnh thái bình giả tạo dựng lên, lật ngược phải trái, chỉ muốn giữ thanh danh cho phụ hoàng hắn thôi. Nhưng mà theo lời hắn nói công chúa Khánh Dương lúc tiên hoàng Tần quốc băng hà đã mấy lần tìm chết, bệnh tật quấn thân, đến nỗi phải rơi vào kết cục như thế, chỉ e là không đúng sự thật, nhất định có ẩn tình bên trong”

Sở Minh Phong gật đầu, “Năm đó, Tần Hoàng giả truyền Khánh Dương đã bệnh chết, sợ là lo phụ hoàng truy cứu. Hắn còn chưa ngồi vững trên ngôi, lại chưa quy thuận được lòng trong ngoài, nếu Sở quốc chặn ngang một tay, cứu Khánh Dương, thì đó là loạn giặc trong thù ngoài, càng khó bình định thời cuộc. Hắn càng lo phụ hoàng nhân cơ hội huy quân Tây phạt, hoặc là cùng liên thủ Nguỵ quốc xâm chiếm, bởi vậy, hắn mới đơn giản tuyên bố là Khánh Dương bệnh chết, Sở quốc sẽ không truy cứu nữa”

“Lời bệ hạ nói đúng lắm” Thẩm Chiêu hơi chút khó hiểu, ‘Khánh Dương công chúa là phi tần tiên hoàng Tần quốc, Tần hoàng giam cầm bà ấy, chỉ sợ là chẳng đối xử tử tế với bà ấy, đến mức mà bà ấy thần trí không rõ. Thần không hiểu, đã mười bảy năm rồi, vì sao Tần Hoàng lại đưa công chúa Khánh Dương về nước chứ?”

“Chuyện này rất kỳ lạ” Sở Minh Phong cũng không rõ lắm, “Đều đã mười mấy năm rồi, sớm không tiễn, muộn không tiễn, vì sao không đưa Khánh dương về lúc thọ yến xong chứ?”

“Chuyện này cứ để cho thái hậu lo đi, để cho thái y chẩn trị công chúa Khánh dương xem bệnh tình thế nào?”

“Thái tử Nguỵ quốc mang cô nương Hương Nùng tặng cho trẫm, ngươi cảm thấy hắn đang bài bố kế tiếp thế nào không?”

“Việc này có khả năng, nhưng hắn hẳn biết rõ, bệ hạ sẽ để cho người ta tranh cướp nàng ta, càng không tin tưởng nàng ta.” Thẩm Chiêu hơi nhíu máy, “Thần cảm thấy, hắn phóng khoáng tặng cô nương Hương Nùng cho bệ hạ, là vì muốn tiện cướp lấy hoàng quý phi. Nếu bệ hạ nhận cô nương Hương Nùng, lúc hắn muốn cướp hoàng quý phi, thì có lý do đầy đủ để phản bác lại, nói rõ là: Lễ tặng sẽ có thu lại”

Mắt Sở Minh Phong lạnh băng, “Lễ tặng sẽ có thu lại? Dù trẫm có nhận Hương Nùng, cũng chẳng y theo hắn”

Thẩm Chiêu nói lo lắng, ‘Thác Bạt Hạo đã muốn hoàng quý phi rồi, chỉ e là quyết phải có. Nếu bệ hạ khéo léo chối từ, hắn biết đâu có thể phẫn nộ mà…”

Sở Minh Phong xua tay, “Đừng lo, trẫm sẽ để hắn tâm phục khẩu phục!”

Thẩm Chiêu thấy bệ hạ tính toán kỹ càng thì hỏi, “Bệ hạ đã có đối sách rồi sao?”

Mắt Sở Minh Phong khẽ nhấp nháy híp lại, đen sầm. Thẩm Chiêu nghĩ bệ hạ còn có chuyện quan trọng liền cáo lui. Trước khi đi, hắn thật tình khuyên nhủ, “Nếu bệ hạ thật tình thương tiếc hoàng quý phi, thì nên quý trọng nàng, tin tưởng nàng”

Sở Minh Phong thờ ơ, mắt chưa từng chớp cái nào.

****

Diệp Vũ quá mệt thật sự, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, đã lên giường đi ngủ. TRâm Cài bước nhanh vào, hạ thấp giọng, “Tỷ tỷ, bệ hạ truyền người đi tới chính điện”

Đây cũng là trong dự đoán, Diệp Vũ lặng yên đứng dậy, mặc quần áo, đi tới trước chính điện. Bước vào tẩm điện tối mờ, nàng thấy Sở Minh Phong dựa người vào đầu giường, chậm rãi đi tới. Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, lông mi cụp xuống, cứ như một mãnh báo chớp mắt, chỉ đợi thời cơ tới là gào thét, khả năng nuốt người.

Nàng cũng không ngại, đứng ở trước long tháp, lẳng lặng nhìn hắn. Hắn mặc bộ đồ tơ tằm màu vàng, vạt áo mở rộng, bộ ngực cường tráng hoàn mỹ lộ ra dưới ánh nến, toả ra ánh sáng u ám sáng bóng, mê người.

Sở Minh Phong vươn tay về phía nàng, chưa từng mở mắt ra. Nàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, phán đoán, hắn dùng sức giật lại, túm nàng ào tới. Nàng ngã vào trong lòng hắn, bị hắn giam cầm, chạm phải con mắt đầy tà ác nham hiểm, lạnh lẽo của hắn. Trốn không được cũng nhất định trốn, thì cần gì phải trốn chứ?

“Điệu nhảy đẹp thế kia, lời nói hay thế kia, chỉ vì muốn thoát khỏi trẫm, có đúng không?” Giọng hắn trầm thấp thuần hậu, nghe rất êm tai, rất mê người.

“Đúng” Diệp Vũ cũng chẳng muốn phủ nhận, “Ngươi hẳn phải biết, trẫm sẽ không như ngươi mong muốn”

“Ta biết”

“Ngươi định chọc tức trẫm sao?”

“Bệ hạ nghĩ sao?” Giọng nàng trong trẻo lạnh lùng cười, “Cũng vậy thôi”

Hắn cởi bỏ vạt áo bên hông nàng, “Trẫm cho ngươi khiêu vũ, người thật sự nhảy điệu vũ đồi bại quyết dụ dỗ thái tử Nguỵ quốc sao” Hắn đột nhiên bóp chặt bộ ngực no tròn của nàng, dùng sức, “Ngươi tính kế thật chuẩn, chỉ cần câu lấy hồn hắn, hắn sẽ hướng trẫm muốn ngươi, ngươi liền có cơ hội thoát khỏi trẫm. Nhưng ngươi đã quên, trẫm sao bỏ được ngươi tặng cho kẻ bên ngoài chứ?”

Nàng cười hỏi, “Vậy ngày mai bệ hạ định trả lời thái tử Nguỵ quốc thế nào?”

Sở Minh Phong cởi hết quần áo nàng, vứt qua một bên, đám quần áo lụa trắng như một đoá hoa bị bão táp tàn phá, héo rũ đầy bùn đất.

“Đêm nay màn múa đẹp của ta, lại khiến cho bệ hạ dục hoả đốt người sao?” Diệp Vũ không lùi mà tiến tới. hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nhợt nhạt quyến rũ, mắt long lanh, cất giọng mềm mại kéo dài thánh thót nói, “Lúc này cởi sạch hết quần áp của ta, chắc là thế rồi”

“TRên cung yến, ngươi nhảy màn múa đẹp, nói thô tục, trẫm dĩ nhiên sẽ thoả mãn ngươi”

Nói vừa sứt, hắn đã bóp chặt miệng nàng, sắc mặt thay đổi đột ngột, hung ác lạnh lẽo nổi đầy trên mặt, “Trước mặt mọi người dụ dỗ đàn ông, thay đổi thất thường, trẫm chưa từng bao giờ gặp qua một phụ nữ phóng đãng như ngươi vậy”

Nàng cười lạnh hoàn mỹ, ‘Bệ hạ giờ mới biết sao? Ta còn tưởng bệ hạ đã biết lâu rồi ấy chứ?” Nàng chẳng còn gì mà thống khổ nữa, cũng chẳng có thống khoái nào sánh kịp, “Bệ hạ phi tần như nước, hôm nay sủng hạnh hết người này, ngày mai lại sủng hạnh kẻ khác, từ giờ lại có thêm tân sủng, hưởng hết mọi phúc khí nhân gian. Nam tử có thể làm được phóng đãng như thế, phụ nữ sao không chứ? Quen biết bệ hạ từ trước. ta sớm đã trải qua mấy đoạn tình rồi, có thích qua mấy nam tử. Giờ ta quyến rũ Tấn Vương, nhảy điệu vũ phóng đãng dụ dỗ thái tử nguỵ quốc, còn cái gì mà không làm chứ? Chỉ chút lòng thành mà thôi, bệ hạ đừng có nổi nóng quá”

Buổi nói chuyện khiến thái dương hắn giật giật, gân xanh bạo phát, sát khí cuồn cuộn trong mắt. Diệp Vũ mỉm cười, nói, “Bệ hạ định bóp cổ ta một lần nữa sao? Bóp chết ta thì sẽ không còn thấy tâm trí phiền nào nữa đâu”

Sở Minh Phong buột mồm nghiến răng nói ra câu, “Phụ nữ dâm đãng!”

Nàng “a” một tiếng cười to, đầy hàm ý châm chọc, “hôm nay bệ hạ mới biết ta là phụ nữ dâm đãng sao? Năm trước đêm đó là thọ yến của thái hậu, cũng tại chiếc giường này, bệ hạ sủng hạnh ta, có thấy máu trinh không/”

Lòng hắn nhảy dựng lên, đúng thật là không có.

Lúc ấy hắn có chú ý tới trên giường không có máu trinh tiết, thì lòng đã sớm nghi ngờ nàng đã ăn nằm với nam nhân khác. Nhưng mà nàng kháng cự như vậy, trúc trắc, tất cả đều là bộ dạng chưa từng trải qua sự đời, sao không phải là gái trinh chứ?

Sau đó hắn từng hỏi qua Từ thái y. Từ thái y nói, đại đa số có máu xử nữ, nhưng có một số ít nữ tử có thân mình đặc biệt, hoặc là lo lắng bị tổn thương, đến mức khi hành sự cũng không có máu trinh tiết, cũng chẳng có gì lạ.

Như thế nàng không có máu trinh, hắn cũng chẳng để trong lòng. Giờ điều nghi vấn này sắp được giải đáp, hắn hơi khẩn trương.

“Đêm đó, ta không có máu trinh tiết, là vì bệ hạ không phải là nam nhân duy nhất của ta” Diệp Vũ nhìn thần sắc của hắn, mặt hắn cứng ngắc, nói thật là rất để ý.

“Thật sao?” Tim Sở Minh Phong như rớt xuống vực sâu, vực sâu không đáy. Nàng cười lạnh lùng, chẳng hề đáp.

Sát khí trong mắt hắn bốc cao cháy sạch, con ngươi đen biến thành đỏ như máu, lớn tiếng quát, ‘Là ai?”

Nàng buồn cười bảo, “Chẳng lẽ bệ hạ định giết hắn sao? Ngươi tình ta nguyện, nam nữ hoan ái, hơn nữa trước khi quen với bệ hạ, bệ hạ chẳng xen được vào đâu”

Hắn bóp chặt cổ nàng, năm ngón tay xiết mạnh, lại lần nữa muốn giết chết nàng, “là ai?”

“Hoặc là giết ta, hoặc thả ta đi, cứ tuỳ mà làm” Giọng Diệp Vũ khàn đặc, tiếng nói cứ như thoát ra từ kẽ hở trong cổ tới, rất thấp, rất nhỏ.

“là ai?” Khuôn mặt Sở Minh phong vặn vẹo như bộ dạng mãnh thú, khiến cho người ta thấy sợ hãi, “Có phải là hoàng đệ không? Hay là Thẩm Chiêu?”

“Bệ hạ đã quên rồi sao? Trước đó ta sớm có mấy đoạn tình mà”

“Ngươi với hoàng đệ cuồng dại một mảnh, lại còn đi phủ Tấn vương để biểu hiện tâm ý. Là hoàng đệ!”

Hắn bị chân tướng này chọc giận, đánh mất lý trí, lực đạo càng lúc càng lớn, cổ nàng như càng ngày càng chặt, sau đó cất tiếng đứt đoạn từng lời.

Nàng vừa lòng nhắm mắt lại, đầu càng ngày càng đau, tẩm điện càng ngày càng im ắn, thế gian càng ngày càng rời xa…. Tốt lắm, thật tốt quá, rốt cuộc cũng rời khỏi ma quân này… Được giải thoát rồi…

Màn nhảy đầy phong tình, nói lời ấy, gần như đã chọc giận hắn, thứ hai có thể dụ dỗ thái tử Nguỵ quốc, tuy nàng biết hắn sẽ không tha cho nàng. Mới rồi, nàng bảo hắn không phải là nam nhân suy nhất, là cố ý chọc giận hắn, ép hắn ra tay, để có một kết thúc thật nhanh.

Nàng lại không thể chịu đựng nổi cơn thô bạo lần nào của hắn nữa, lại cũng không thể chịu nổi việc hắn sủng hạnh phi tần này tới phi tần khác, cũng không thể chịu nổi ngày nào cũng bị nhốt trong chốn thâm cung, lại càng không thể chịu đựng nổi tất cả nhưng bạo ngược này… Nàng không thể yêu nổi hắn, hay nói cách khác, nàng không thể lại thương hắn nữa, nàng chỉ đành buông tha cho hết tất cả hy vọng…. Hoặc là chết, hoặc rời đi, chẳng có lựa chọn nào khác.

Lúc tiến vào cảnh giới mờ mịt kia một khắc, nàng thật sự nghĩ mình đã chết rồi, rốt cuộc được giải thoát rồi… Nhưng mà một lúc sau, nàng lại tỉnh, lại thấy tên ma quân tàn nhẫn vô tình kia…

Trong bóng tối mờ mịt, cả người nàng trắng như tuyết toả ra mê người, núi non trùng điệp mỹ lệ, phong cảnh tuyệt vời.

Sở Minh Phong bóp chặt eo nàng, nói ác độc, “Ngươi đã tự xưng là phụ nữ dâm dãng, trẫm sẽ khiến cho toàn bộ cung quyến và cung nhân cùng nhau thưởng thức, để cho hoạ sỹ vẽ cảnh đầy đủ mà xem!’

Diệp Vũ kinh hãi, giây lát sau cười nhợt nhạt, “Bệ hạ không ngại, sao ta phải để ý chứ?”

Hắn sẽ không làm vậy thật sự, chỉ là uy hiếp mà thôi.

Lại không ngờ hắn thật sự ra lệnh cho Tống Vân đi truyền hạo sĩ tới, sau đó cười tà mị, “Trẫm cho ngươi lưu danh hiển hách muôn đời!”

“Đồ biến thái! Đồ khốn nạn!” Nàng bật thốt lên mắng.

“Hoá ra ngươi còn biết thẹn cơ đấy, trẫm còn tưởng là ngươi chẳng có tim chứ”

Sở Minh Phong ôm nàng ngã xuống, ngón tay thon dài xâm nhập vào bên trong đùi ngọc, cánh hoa hồng đẹp non mềm kia…. Cả người bị hắn đè nặng, nàng cố sức đẩy hắn, giãy dụa nhưng chẳng làm hắn xê dịch chút nào.

Nơi bí mật mẫn cảm bị hắn xâm phạm mạnh mẽ, nàng cảm thấy nhục nhã, yêu hận đan xen trong lòng, đau đớn thấu tim gan.

Ngón tay kia dùng lực miết mạnh, kích thích mỗi sợi dây thần kinh, càng cảm giác phía dưới càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng hư không, cả người cứ nóng dần lên, rồi mềm nhũn ra… BẤt giác, đợt sóng tê dại dâng cao, lan tràn toả ra khắp người, nàng ép chặt hai chân lại, mũi chân ro rút nhanh, muốn cho mình không để ý tới cảm giác phiền lòng kia, nhưng nàng thấy bất lực…

Hắn nhìn chằm chằm phản ứng của nàng, nói tà ác, “Ngươi chẳng phải tự xưng là phụ nữ dâm đãng sao? Sao không kêu lên, kêu đi….trẫm muốn ngươi kêu lên…”

Diệp Vũ cắn chặt môi, nhắm chặt mắt không nhìn hắn. Cơn tê dại kích thích đại não vọt tới ào ào, hội tụ lại một điểm, trong nháy mắt toả ra… CẢ người nàng run run, khoái cảm trào dâng như nước vỡ bờ…

Sở Minh Phong thấy nàng như thế, không kìm lòng nổi hôn xuống, hôn lên cánh môi hồng phấn. Máu xuống nhanh, tình triều dâng lên, hắn đã sớm như tên đặt trên dây, không thể nhịn xuống được nữa.

Hôn đầy ôn nhu mà bá đạo khiến người ta si mê, loại cảm giác quấn quít si mê vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy khiến người ta như được trở về chốn cũ. Nàng không tự chủ được hôn lại hắn, lên cổ hắn, chậm rãi luân hãm…

Đôi mắt hắn híp lại, thu hết mọi thần sắc của nàng vào trong mắt.

“Bệ hạ, hoạ sỹ tới rồi”

Tống Vân đứng bên ngoài tẩm điện bẩm tấu, biết trong điện phòng cảnh kiều diễm, không thể đi vào. Sở Minh Phong ôm lấy nàng, dùng chăn bọc lấy hai người, gọi hắn tiến vào, bảo hắn làm thế nào.

Diệp Vũ hoảng sợ, thật sự muốn hoạ sỹ vừa nhìn vừa vẽ sao? Đây chẳng phải là kỹ xảo của Tống Thái Tông đó ư? Điều này cũng thật quá biến thái.

Tống Vân đem một tấm bình phong đặt trước long tháp, ở trước bình phong đặt một chiếc bàn trà, tiếp đó lại đặt đèn cung đình ở trước cửa ra vào tẩm điện, trong ánh sáng của đèn điện sẽ ngầm nhìn thấy nhưng không rõ lắm.

Nàng không thể chấp nhận nổi hành vi biến thái thế này, “Bệ hạ thật sự cho hoạ sỹ tiến vào sao?”

“Sợ rồi sao?” Sở Minh Phong cong môi lên, gợi lên chút lẹo lẽo, “Ngươi có thể nhảy điệu vũ phóng đãng trước mặt mọi người, dĩ nhiên có thể giao hoan với trẫm trước mặt hoạ sỹ rồi”

“Điều này sao giống được chứ?” Nàng nói cả giận.

“Ngươi không sợ chết, nhưng sợ cái này hả/”

Nàng tức giận đánh hắn, “Buông ra!”

Hắn túm chặt lấy cổ tay nàng, mắt sắc lạnh, “Kẻ đó là ai?”

Diệp Vũ trừng hắn, “Không biết!”

Hắn không nói đùa, “Không nói, trẫm cho hoạ sỹ tiến vào!”

Nàng không đáp lại, là bởi nàng thật sự không biết kẻ đó là ai. Nhưng biết ngăn cản hắn thế nào đây? Sở MInh Phong muốn cất giọng gọi người, nàng lập tức ngăn miệng hắn lại, ngồi khoá trên đùi hắn, hôn hắn kịch liệt, không cho hắn rảnh rỗi… Tuy oán hận hắn sủng hạnh phi tần, tuy hận hắn thô bạo, tuy tức hắn hiểu nhầm mình, tuy thời gian đó thật đau lòng, dau đớn, tuy đã định rời khỏi chốn thâm cung khiến người ta hỏng mất nhưng mà giờ khắc này nàng đã quên mất bộ mặt đáng ghét của hắn, đã quên nỗi đau và sự tổn thương này, chỉ thầm nghĩ được làm theo ý nguyện của thân thể, liều lĩnh hôn hắn, muốn hắn…

Hắn bị nàng áp đảo, ôm nàng, bị lửa nhiệt tình và tiìn cảm kích tình lây nhiễm, cũng điên cuồng hôn lại… Rốt cuộc không khống chế được ngọn lửa nóng tuôi trào, không ngăn nổi luồng cổ quái tăng cao, hắn vuốt ve mông no đủ của nàng… Chỉ một cái xoay người nhanh hẹn, hắn đã đặt nàng dưới thân, dâng cục nóng thăm dò nơi hang sâu thẳm kia, như mũi tên nhọn bình thường từ bệ phóng phóng ra, đâm thẳng vực sâu…

Đã nhiều ngày rồi, họ chưa từng chạm qua nhau, lúc này tựa như lữ khách hành hương trên sa mạc khát vọng cực độ gặp mưa rào, khát cầu cực độ sự âu yếm lẫn nhau, muốn chiếm được nguồn nước suối trong mát từ trên người đối phương…. Sống chết dây dưa, triền miên mãi mãi.

Ngày đêm mong nhớ, chỉ trong khoảnh khắc mà hoá thành nước sữa hoà nhau đầy vui sướng; tình yêu khắc cốt, trong chớp mắt biến thành lửa dục đốt tình.

Trong tẩm điện phát ra tiếng âm trầm, Tống Vân và hoạ sỹ đứng ở ngoài điện, không nghe thấy tiếng bệ hạ gọi, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ tinh tế và đầy ái muội vang lên.

Ông phất tay ý bảo hoạ sỹ lui ra, thổi tắt đèn cung đình, canh giữ bên ngoài điện. Không rõ bao lâu, trên long tháp khôi phục yên tĩnh, trong màn trước không hề bay lên, chỉ còn mỗi trên giường có bộ tơ tằm màu vàng và bộ lụa trắng chứng kiến cảnh lửa bốc và kích cuồng của nam nữ hoan ái.

Diệp Vũ nửa nằm trên người hắn, cứ lẳng lặng nhìn hắn. Sở Minh Phong nhắm mắt, lông mi cong dài rung rinh, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, hình như đã ngủ rồi vậy.

Nàng biết hắn không ngủ, chỉ cầm làn tóc đen của mình trong tay vuốt ve mặt hắn. Hắn trợn mắt, nói khàn khàn, “Còn chưa ngủ sao?”

“Ta nghĩ muốn nói chuyện cùng ngài” Có lẽ, nàng hẳn là nên cho hắn cơ hội, không cần ra quyết định quá sớm.

“Ngày mai còn phải lâm triều, ngủ đi” mặt hắn lạnh lùng, tiếng nói cực lạnh, như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm vậy. Mặt ngọc nàng cứng đờ, chẳng muốn ép buộc nữa, quay lưng lại. Nếu thế, nàng cần gì phải ép mình chứ?

Hắn nhìn phần lưng bóng loáng của nàng, một lúc sau cũng xoay người, quay lưng lại.

****

Trưa hôm sau, thái tử Nguỵ quốc, Tấn Vương và Thẩm Chiêu cùng đi vào ngự thư phòng. Sở Minh Phong đưa ra một cách giải quyết, tuỵệt đối không thiên vị ai. Một phe là do thái tử nguỵ quốc Thác Bạt hạo dẫn đầu, phe kia là do Thẩm Chiêu dẫn đầu, trong đó có ba trận so tài nếu thắng được hai thì sẽ được ôm mỹ nhân về. Còn ba trận mà hoà nhau thì chư vị cùng nhau thảo luận.

Rất nhanh họ đã bàn định ra nội dung của ba cuộc so tài, đi tới trước ngự hoa viên. Ở chỗ rộng nhất trong ngự hoa viên đứng đông người, có năm vị trọng thần trong triều làm chứng, phi tần hậu cung vây xem, không ít cung nhân thì thầm to nhỏ.

Công chúa an Nhạc đã nghe nói tới chuyện này, đi điện Trừng Tâm mang Diệp Vũ tới xem, dù sao ba trận so tài này của Sở quốc và Nguỵ quốc là do nàng dựng nên, nàng sao có thể đứng ngoài mà xem được chứ?

Cung nhân sớm đã chuẩn bị nhiều thứ đánh cuộc, Diệp Vũ đưa mắt nhìn quanh, lại nhìn không rõ rốt cuộc họ định so tài cái gì?

Ánh nắng chói chang, chiếu xuống ngự hoa viên xanh tươi như một cái lồng hấp, cả một cơn gió cũng không có, đứng một lát mà mồ hôi đã đầm đìa.