Bạo Quân Độc Sủng

Chương 157: Công chúa Linh Tê

“Bệ hạ, đây là Hoa hoàng hậu của tiên hoàng Tần quốc” Hắn khó hiểu nói, “Dung mạo của Hoàng quý phi với người trong bức họa giống tới bảy tám phần”

“Trẫm cũng hiểu là rất khó hiểu” Trong mắt đen của Sở Minh Phong chuyển động dần lên, càng ngày càng sáng.

“Bệ hạ, ty chức nghe được một lão cung nhân Tần cung may mắn thoát nạn, có tìm đến chỗ bà ấy ở nông thôn, hỏi bà ấy một số việc” Vương thống lĩnh bẩm tấu, “Hoàng hậu thứ nhất của tiên hoàng Tần quốc đã mất sớm, mấy năm sau mới cưới Hoa hoàng hậu. Hai người tình cảm sâu đậm, sinh ra một nam một nữ. Hai mươi năm trước, công chúa Khánh Dương được gả vào cung Tần, tiên hoàng Tần quốc thấy dung mạo xinh đẹp của công chúa Khánh Dương, đã sắc phong công chúa là quý phi, có chút sủng ái với công chúa. Như vậy, Hoa hoàng hậu không còn được sủng ái như trước nữa. Nhưng Hoa hoàng hậu hiền lương thục đức rộng lượng, cũng không gây khó dễ với công chúa Khánh Dương, song công chúa cứ ỷ vào sự sủng ái của tiên hoàng, nhiều lần bất kính với Hoa hoàng hậu, còn thiết kế hãm hại Hoa hoàng hậu, tiên hoàng Tần quốc hiểu lầm Hoa hoàng hậu, đã bỏ rơi Hoa hoàng hậu”

“Nói vậy, tâm địa Hoa hoàng hậu rất thiện lương, hay là công chúa Khánh dương vậy?” Thẩm chiêu hỏi.

“Có thể nói như vậy” Vương thống lĩnh nói đâu vào đó, “Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, công chúa Khánh Dương chỉ được độc sủng ba năm ngắn ngủn, đương kim Tần Hoàng, cũng chính là bào đệ của tiên hoàng Tần quốc, phát động cung biến, thay huynh đoạt vị, huyết tẩy hoàng cung, giết tất cả các hậu phi và cung nhân. Lão cung nhân kia hồi hương vấn an phụ thân bị bệnh nặng mới tránh được một kiếp. Bệ hạ, ty chức nghe được là tất cả này đó”

Mày Sở Minh Phong cau chặt lại, “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, mai không cần tiến cung nữa”

Sau khi Vương thống lĩnh rời đi, Thẩm Chiêu nhăn mi suy nghĩ nói, “Trên đời này lại có người có bộ dạng giống nhau như thế sao?’

Tống Vân đoán, “Chẳng lẽ Hoàng quý phi là họ hàng gần của Hoa Hoàng hậu sao?”

Thẩm Chiêu xua tay, “Không thể nào, Hoàng quý phi là con gái của Diệp tướng quân mà”

Ánh mắt Sở Minh Phong lợi hại hẳn lên, “Việc thiên hạ chẳng hơi đâu mà lo nổi. Ai có thể cam đoan Vũ Nhi là con gái của Diệp tướng quân chứ?”

“Hay là viết một lá thư hỏi Diệp tướng quân chút được không?” Tống Vân đề nghị.

“Xa thân không bằng gần thường, hay hỏi Nhị phu nhân của Diệp tướng quân chút” Thẩm Chiêu cười bảo.

“Nếu Vũ Nhi không phải con gái ruột của Diệp tướng quân, thì lại có thân thếra sao đây?” Trong lòng Sở Minh Phong lóe lên một giả thiết lớn mật, “Hay, Vũ Nhi là con gái của Hoa Hoàng hậu, là công chúa Tần quốc?”

“Hoàng quý phi là công chúa Tần quốc ư?’Thẩm Chiêu hoảng sợ, tính toán, “Năm nay Hoàng quý phi mười chín tuổi, mười bảy năm trước thì là hai tuổi. Theo thần được biết Diệp Nhị phu nhân Diệp tướng quân vào phủ chính là mười bảy năm trước, còn Diệp Nhị phu nhân trước khi vào phủ Diệp tướng quân có mang theo con gái hai tuổi. Bởi vì chuyện này, công chúa An Dương mới bất bình tức giận, oán hận Diệp tướng quân ở bên ngoài nuôi thị thiếp và con gái, bởi vậy mới hận mẹ con các nàng ấy”

“Tính ra như thế, lại thật ra rất phù hợp” Tống Vân bảo. Sở Minh Phong thầm chấp nhận, nghĩ Vũ Nhi vô cùng có khả năng là công chúa Tần quốc, vừa mừng vừa sợ, lại có chút sầu lo, “Ngươi bí mật tiếp Diệp nhị phu nhân tiến cung, trẫm muốn đích thân hỏi bà ấy”

Thẩm Chiêu lĩnh chỉ, lập tức ra cung tiếp Diệp Nhị phu nhân tiến cung.

***

Trên giấy họa hoàng thất, Hoa hoàng hậu mặc cung trang lúc tế trời, đầu đội mũ phượng trân châu, dung mạo như hoa quỳnh, ung dung cao quý.

Sở Minh Phong nhìn chằm chằm người trong tranh, giả sử người trong tranh thật sự là mẫu thân của Vũ Nhi, như vậy, sao Vũ Nhi có thể lưu lạc tới thành Kim Lăng Sở quốc được chứ?

Thẩm Chiêu dẫn một mình người phụ nữ vào đây, người phụ nữ ăn vận quần áo giản đơn khom mình bái lậy, hai tay kính cẩn lễ nghĩa.

Bà mặc một bộ quần áo váy màu tím nhạt, vận trang sức cực kỳ đơn giản, lại càng tôn lên khuôn mặt có nét xinh đẹp thanh lệ, gần giống năm phần với Hoa hoàng hậu trong tranh.

Sở Minh Phong đối chiếu một lúc, bỗng nghĩ thông suốt, có lẽ Diệp Nhị phu nhân là tỷ muội của Hoa hoàng hậu, Vũ Nhi là con gái của Hoa hoàng hậu, bởi vậy, Vũ Nhi mới có ba phần giống Diệp Nhị phu nhân, thế này mới không khiến một ai nghi ngờ.

Thiến Hề quỳ trên mặt đất, lén lút nhìn bệ hạ trên bệ rồng. Khuôn mặt hắn lạnh lẽo, không giận mà uy, quần áo đế vương màu vàng tươi biểu hiện trong tay hắn đang nắm quyền cầm binh và nắm cả giang sơn trong tay.

“Bình thân”

“Tạ bệ hạ”

Bà nhẹ giọng đáp, không đoán ra vì sao bệ hạ triệu kiến mình. Thẩm Chiêu nói với bà, Vũ Nhi ở trong cung rất nhớ mẫu thân, bệ hạ ân chuẩn bà tiến cung gặp mặt Vũ Nhi. Bà không nghi ngờ hắn, mới tiến cung. Lại không ngờ nhìn thấy bệ hạ trước tiên.

Sở Minh Phong nói đạm mạc, “Ngươi cũng biết, con gái ngươi đã không còn nữa”

Thiến Hề kinh ngạc sửng sốt, Vũ Nhi không còn nữa ư? Tuy thẩm Chiêu tuyên bố Vũ Nhi bị bệnh cấp tính mất rồi, nhưng bà biết Vũ Nhi ở trong cung, là phi tần thật sự của bệ hạ. Theo như lời bệ hạ nói, là thật hay giả đây?

“Nhị phu nhân, ý bệ hạ là, Trưởng nữ Diệp Vũ Diệp tướng quân, Nhị phu nhân Thẩm mỗ đã qua đời rồi. Nhưng trong cung có rất nhiều phi tần, bệ hạ cố ý sắc phong nàng ấy làm Hoàng quý phi” Thẩm Chiêu mỉm cười giải thích.

“Phong Vũ Nhi là Hoàng quý phi ư?” Bà nghe cũng không ra, lọt tai phải ra tai trái.

“Chỉ cần ngươi bẩm báo chi tiết” Sở Minh Phong bước xuống ngự án, đứng trước mặt bà, “Trẫm hỏi ngươi, Vũ Nhi thật sự là con gái của Diệp tướng quân chứ hả?”

“Chẳng lẽ là giả à/’ Thiến Hề ngước mắt nhìn thẳng hắn, mặt không đổi sắc nói, “Dĩ nhiên Vũ Nhi là con gái của tướng quân và thiếp thân rồi”

“Thật thế sao?” Hắn kéo dài giọng, giọng không ra giận.

“Nhị phu nhân vẫn nên nói thật đi” Thẩm Chiêu khuyên nhủ.

“thiếp thân không rõ vì sao bệ hạ lại hỏi vậy, nhưng đúng thật Vũ Nhi là con gái của tướng quân và thiếp thân sinh ra” Bà cường điệu lần nữa.

Sở Minh Phong cầm lấy cuốn họa kia, mở ra trước mặt bà, “Nhị phu nhân nhìn cho rõ nhé, người phụ nữ trong tranh này, có phải rất quen hay không?”

Thiến Hề đưa mắt nhìn bức họa kia, mặt cứng đờ, mắt biến sắc, trong mắt đong đầy khiếp sợ. Hắn cuộn nhanh bức tranh lại, đặt lên ngự án, nói lạnh nhạt, “Người phụ nữ trong tranh là tiên hoàng Tần quốc Hoa hoàng hậu, Vũ Nhi và Hoa hoàng hậu có dung mạo giống nhau, không biết Nhị phu nhân có gì giải thích đây?”

Bà từ trong khiếp sợ hoàn hồn trở lại, phấn trang điểm cũng không che nổi sắc mặt trắng bệch, tái nhợt, “thiếp thân không biết, điều này chỉ là trùng hợp thôi”

Thẩm Chiêu cười ôn nhu nói, “Nhị phu nhân và hoa hoàng hậu cũng giống năm phần tương tự, tuổi cũng xấp xỉ, chắc là tỷ muội rồi”

Bà cười khổ, “Thiếp thân và Hoa hoàng hậu sao lại là tỷ muội được chứ? Hoa hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, xuất thân hiển hách, thiếp thân xuất thân thấp hèn, sao sánh kịp bà ấy được chứ?”

Sở Minh Phong cười bảo, “Ngươi đừng tự coi thường mình thế. Nếu như Vũ Nhi và Hoa hoàng hậu có diện mạo giống nhau là quá trùng hợp, như vậy ngươi và Hoa hoàng hậu lại giống năm phần, giải thích thế nào đây? Cũng là trùng hợp chắc?”

Thiến Hề giật giật môi, tóm lại không biết nói gì để chống đỡ nữa.

“Trẫm không ép ngươi. Nhưng Vũ Nhivà tiên hoàng Tần quốc Hoa hoàng hậu lại giống nhau như thế, chắc có nội tình, biết đâu Vũ Nhi là gian tế do Tần quốc phái tới, mê hoặc trẫm, nhiễu loạn triều cương thì sao” Hắn nói nghiêm túc, nhìn về phía Thẩm Chiêu, “Ngươi cảm thấy Tần hoàng có dụng ý gì đây?”

“Tần hoàng giết huynh đoạt vị, lúc nào cũng tâm địa độc ác. Phái gian tế lẻn vào Đại Sở, mê hoặc bệ hạ, nhiều loạn triều cương, tất sẽ khiến Đại Sở điên đảo, ngày sau sẽ xuất binh tấn công Đại Sở” Thẩm Chiêu nói trầm lãnh.

“Không phải… Vũ Nhi không phải là gian tế… Vũ Nhi từ lúc sinh ra trong bụng mẹ đã ở thành Kim Lăng rồi, sao là gian tế được chứ?” Thiến Hề lo lắng giải thích, “Bệ hạ nói đúng lắm, dù chỉ hươu bảo vượn, cũng không có ai dám nghi ngờ đâu” Thẩm Chiêu lại khuyên bảo, “Nhị phu nhân vẫn nên bẩm tấu chi tiết với bệ hạ đi, nếu không hậu quả chắc không gánh được đâu”

Bà cau chặt mi, do dự. Sở Minh Phong lại ung dung bảo, “Vũ Nhi là gian tế, Thẩm Chiêu, gian tế thì có kết cục thế nào hả?”

Thẩm Chiêu nói nghiêm túc, “Xẻo tai, cắt mũi, cắt lưỡi, phơi thây thị chúng”

Thiến Hề hoảng sợ chấn động kịch liệt, nói, “Bệ hạ, Vũ Nhi thật sự không phải là gian tế… Vũ Nhi…không phải là con gái do thiếp thân và tướng quân sinh ra…”

Sở Minh Phong quát hỏi, “Là con gái của Hoa hoàng hậu và tiên hoàng Tần quốc, là công chúa Tần quốc hả/”

Bà khẽ gật đầu, sốt ruột giải thích, “Bệ hạ, tuy Vũ Nhi là công chúa Linh Tê Tần quốc Mộ Dung Huyên, nhưng cũng không phải là gian tế”

Thẩm Chiêu khó hiểu hỏi, “Năm đó, Tần hoàng cung biến, hành thích vua, chẳng phải đã huyết tẩy hoàng thành, giết sạch mọi con cái của tiên hoàng Tần quốc sao? Công chúa Linh Tê làm sao mà chạy ra khỏi hoàng cung, ra khỏi thành Kim Thành được chứ?”

“Thiếp thân tên thật là Hoa Thiến Tâm, Hoa hoàng hậu là tỷ của thiếp. Năm đó, Vũ Nhi, cũng chính là công chúa Linh Tê, vừa tròn hai tuổi. Đêm Tần Hoàng cung biến đó, thiếp thân đón Vũ Nhi tới hoa phủ chơi, chẳng bao lâu, nghe phụ thân nói trong cung xảy ra chuyện lớn, b ảo thiếp thân lập tức mang Vũ Nhi chạy ra khỏi Kim Thành, đi Sở quốc tránh nạn. Thiếp thân không dám trì hoãn, mang theo Vũ Nhi chạy ra khỏi Kim Thành, đi thẳng về phía nam, vào thành Kim Lăng. Vài ngày sau, thiếp thân nghe thấy đương kim Tần hoàng đăng cơ, bệ hạ và tỷ tỷ, Hoa gia tất cả mọi người ai cũng đều bị Tần hoàng giết sạch. Thiếp thân thống khổ, nhưng vì chút huyết mạch còn sót lại của tỷ tỷ, đành cố gắng dượng đứng lên, mai danh ẩn tích, đặt chân ở lầu Tiêu Tương.” Thiến Hề nói chậm rãi, chuyện cũ mười mấy năm trước như vẫn đang hiện rõ trước mặt, tim đau đớn trào ra từng đợt từng đợt mạnh mẽ, tra tấn bà.

“Ngươi ngẫu nhiên gặp được Diệp tướng quân, Diệp Tướng quân vừa gặp đã yêu, liền nạp ngươi làm thiếp hả?”

“Không phải” Thần sắc bà tái nhợt, giọng đầy đau khổ, “Hoa gia là danh môn vọng tộc ở Tần quốc, tỷ tỷ là Minh Châu Chưởng đứng đầu Hoa gia. Năm tỷ tỷ được mười tám, tài sắc vẹn toàn, mềm mại trắng nõn như đóa Tuyết Quỳnh, người tới cửa cầu hôn đông tới mức đạp nát cửa Hoa gia. Tỷ tỷ không muốn gả cho thiếu gia Kim Thành, bởi tỷ tỷ muốn gả cho một anh hùng đỉnh thiên lập địa, văn võ song toàn. Vì thế, tỷ tỷ rời nhà trốn đi, dạo chơi tứ hải, đi Ngụy quốc Lạc Dương, lại còn đi Dương châu Sở quốc nữa, du ngoạn khắp nơi, một năm sau mới về Kim Thành. Tỷ tỷ va]f về, phụ thân liền đem nhốt tỷ ấy lại trong phòng, nghiêm cấm không cho bất kỳ kẻ nào tới hỏi thăm. Một tháng sau, phụ thân đem tỷ tỷ vào trong cung, gả cho bệ hạ. Một năm sau, bệ hạ sắc phong cho tỷ tỷ là hoàng hậu”

“Việc này có liên quan gì đến chuyện ngươi vào phủ tướng quân chứ?” Sở Minh Phong vẫn không hiểu.

Thiến Hề mỉm cười bảo, “tỷ tỷ du ngoạn khắp nơi, ở dương châu ngẫu nhiên gặp được Diệp tướng quân. Diệp tướng quân vừa thấy tỷ tỷ thì đã yêu, nhưng tỷ tỷ tâm cao khí ngạo, cảm thấy ngài ấy là giới vũ phu, không phải là phu quân mình muốn gả, liền đi không từ mà biệt”

Thẩm Chiêu cười nói, “Như thế, mấy năm sau, Diệp tướng quân ở Kim lăng gặp được ngươi, đã coi ngươi như tỷ tỷ hả”

Bà gật gật đầu, “Lúc mới gặp, tướng quân coi thiếp thân như là tỷ tỷ, nhưng rất nhanh sau đó tướng quân đã nhận ra ngay thiếp thân không phải là tỷ tỷ. Thiếp ở lầu Tiêu Tương làm ăn nhiều năm, cũng coi như có thể sống tạm, song Vũ Nhi là cành vàng lá ngọc, sao có thể ở mãi trong lầu xanh mà lớn lên được chứ? Tướng quân nghe nói Tần cung có biến, biết tỷ tỷ đã bị Tần Hoàng sát hại, hối hận mãi, đối với con gái của tỷ, còn yêu thương Vũ Nhi nhiều hơn”

Sở Minh Phong hỏi, “Ngươi là nhị tiểu thư Hoa gia Tần quốc, cam tâm làm thiếp cho người ta sao?”

Bà khẽ thở dài, “TRên đời đâu cũng là nhà, thiếp thân là cái gì chứ? Thiếp thân chỉ mong Vũ Nhi được bình an, chẳng mong gì hơn… Năm ấy, tướng quân tiếc thương thiếp thân hai người lưu lạc thanh lâu, mới đồng ý ban cho một ngôi nhà nhỏ để thiếp thân trú thân, còn thường xuyên tới thăm thiếp thân… Thiếp thân may mắn gặp được nam tử tốt như tướng quân vậy, không dám có nửa phần tâm ý ra ngoài… Hoặc so yêu tướng quân yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoặc có lẽ tướng quân quá yêu tỷ tỷ, rất nhớ tỷ tỷ, có một đêm, ngài ấy uống quá chén, liền… Tướng quân không đành lòng để thiếp thân không danh phận, sau ba tháng đã đón thiếp thân vào phủ”

Thẩm Chiêu nói, “Mười mấy năm nay, tướng quân rất ít về kinh, nhưng mỗi lần về, đều đối tốt với Nhị phu nhân lắm, cứ thế mới để cho công chúa An Dương đố kỵ ganh ghét”

“Tướng quân đúng thật là đối thiếp thân tốt lắm, có lẽ, trong lòng tướng quân, cuộc đời này không cưới được tỷ tỷ, có thiếp thân làm bạn, cũng coi như giải được không ít mối sầu tương tư” Thiến Hề cười chua xót, “Tướng quân yêu thươgn Vũ Nhi, còn tốt hơn cả con gái ruột, bởi vậy, Mi Nhi từ nhỏ đã hận Vũ Nhi rồi”

“Vũ Nhi có biết thân thế của mình không?” Sở Minh Phong hỏi tới mấu chốt vấn đề.

“Không biết. Nếu không bị bệ hạ ép hỏi, thiếp thân sao dám nói rõ ra chứ”

“Ngươi lo một khi Tần hoàng biết con gái huynh trưởng – công chúa Linh Tê này còn sống, chắc sẽ đuổi tận giết tuyệt sao?”

“Đêm cung biến đó, Tần hoàng ở hoàng cung đại khai sát giới, Vũ Nhi không ở trong cung, hắn nhất định đã biết. Thiếp thân đoán rằng mấy năm nay Tần Hoàng nhất định đã âm thầm phái người đi truy tìm Vũ Nhi chỗ nào rồi” Bà hơi lo lắng, “thiếp thân không nói cho Vũ Nhi về thân thế của nó, là không muốn nó sống thống khổ, sống trong thù hận, chỉ cần nó vui vẻ, sung sướng, thiếp thân cảm thấy mỹ mãn lắm rồi”

Mày Thẩm Chiêu cau nhanh, “Bệ hạ, Thái tử Tần quốc Mộ Dung Diễm năm nay hai mươi lắm tuổi, mười bảy năm trước, hắn mới tám tuổi, dĩ nhiên đã gặp qua Hoa hoàng hậu rồi, hẳn còn nhớ rõ dung mạo của Hoa hoàng hậu. Nhưng mà hắn thấy hoàng quý phi, vì sao chẳng có phản ứng gì thế?”

Mày Sở Minh Phong cau nhanh hơn, “Trẫm cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ Mộ Dung Diễm ngụy trang quá giỏi chăng? Chẳng lẽ hắn đoán được Vũ Nhi là công chúa Linh Tê, cố ý không vạch trần, sau này còn có mưu đồ khác?”

Lòng Thiến Hề cũng đầy lo lắng, “Vậy phải làm sao đây? Sau khi Thái tử Tần quốc về nước nhất định sẽ bẩm báo với Tần quốc, Tần Hoàng có thể phái người tới ám sát Vũ Nhi không đây? Vũ Nhi sẽ không sao chứ?”

Thẩm Chiêu nói trấn an, “Nhị phu nhân đừng lo, Hoàng quý phi ở trong cung, cả Tần Hoàng có phái người tới ám sát, bệ hạ cũng sẽ chuẩn bị kỹ, sẽ không để hoàng quý phi có chuyện đâu”

Nghe vậy, bà mới không còn lo lắng nữa. Sở Minh Phong nói với Tống Vân, “Đưa Nhị phu nhân đi điện Trừng Tâm đi”

Tống Vân lĩnh mệnh, bà cáo lui, rời khỏi ngự thư phòng.

***

Chợt thấy mẫu thân, Diệp Vũ mừng mừng vừa sợ lại vui sướng, “Mẫu thân, sao người có thể tiến cung được thế?”

Thiến Hề năm tay con gái, “Bệ hạ bảo Thẩm đại nhân tới đón ta vào cung”

Diệp Vũ và mẫu thân ôm nhau, hai mắt ướt át. Khi đó rời Kim lăng đi vẫn chưa cất tiếng gọi mẫu thân tiếng nào, mẫu thân lúc nào cũng nghĩ là nàng ở biệt uyển; sau đó nàng đã trở lại cũng không thể ra sung vấn an mẫu thân được, tới tận ba tháng sau mới được gặp lại mẫu thân. Tuy tình mẹ con của nàng với mẫu thân không sâu nặng, nhưng vẫn cảm thấy mẫu thân thiệt thòi.

Hai mẹ con cùng ngồi xuống, Thiến Hề khẽ vuốt ve mặt con gái, “Vũ Nhi, con gầy nữa rồi. Ở trong cung có khổ không?”

“Con vẫn ổn lắm, mẫu thân đừng lo” Sống trong hậu cung yên ổn, chắc chân cũng chẳng dễ dàng gì. Vũ Nhi, con phải nhớ kỹ, làm việc sống lâu là ở cái tâm, bất luận là phi tần hay là cung nhân, cũng đừng có dễ tin tưởng” Thiến Hề ân cần dạy bảo.

“Con hiểu rồi” Diệp Vũ mỉm cười gật đầu, bảo TRâm Cài, “Đi lấy ít điểm tâm mang đến”

TRâm Cài cười tủm tỉm đi, hai mẹ con trò chuyện liên miên không dứt, nửa canh giờ đã qua cũng không biết. Tống Vân tiến vào nhắc, Thiến Hề mới biết canh giờ không còn sớm, theo ông rời điện Trừng Tâm đi.

Nhớ tới Sở Minh Phong lúc nào cũng nghĩ vì mình, lòng Diệp Vũ ấm áp dào dạt, bên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Bỗng, Vòng Ngọc vội vàng tiến vào, thần sắc kinh hoàng, “Hoàng quý phi, không ổn rồi…”

“Soa vậy?” Hơi thở Diệp Vũ bị kìm hãm, mẫu thân mới rời đi không lâu, chẳng lẽ mẫu thân đã xảy ra chuyện gì?

“Từ trong điện Từ Ninh truyền ra tin, thái hậu bệnh nặng…” Vòng Ngọc nói nặng nề.

“Bệ hạ đã biết chưa?” Tim Diệp Vũ hoảng sợ nhảy bật lên, vội vàng đi ra ngoài, “Trâm Cài, đi cùng ta tới điện Từ Ninh”

“Nô tỳ không biết” Vòng Ngọc nói vội vàng, “Hay là để nô tỳ đi ngự thư phòng xem đã”

“Đi nhanh đi” Diệp Vũ bước vội đi, lòng đầy nghi ngờ. Quả nhiên thái hậu đã xảy ra chuyện, mấy ngày trước chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường, chẳng mấy mà khỏi, thế mà giờ lại bệnh nặng, thật kỳ lạ.

Bước vào điện Từ Ninh, ở hành lang có mấy cung nhân đứng thần sắc hoảng loạn, không biết làm gì.

Nàng đi vào tẩm điện, cứ như đi vào một thế giới âm u vậy, ngập tràn mùi vị thuốc không tan. Có hai cung nhân đang đứng bên hầu hạ, Quan Thục phi ngồi ở mép giường nhìn, mặt mày sầu lo. Còn người bệnh nằm trên giường, đang nằm dựa vào gối, cả người gầy yếu, mặt tái nhợt bệnh tật, hai mắt hõm sâu, suy yếu chỉ còn sót lại hơi tàn, hơi thở có vẻ như rất khó khăn. Diệp Vũ thấy Thái hậu bệnh nặng như thế, lo lắng hỏi Bích Cẩm, “Thái hậu thế nào rồi?”

“Mới rồi thái hậu hộc máu” Bích Cẩm nói nhỏ, trước mắt ưu sầu.

“Sao thái y vẫn chưa đến thế?”

“Vừa rồi có ba thái y đến hội chẩn, đều bảo không nói rõ được, đang ở trước thiên điện thượng nghị bệnh của thái hậu”

“Đã nhiều ngày rồi bệnh tình thái hậu vẫn chẳng chuyển biến tốt chút nào sao?” Diệp Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Bích Cẩm gật đầu, nói giận dữ, “Thái y đã đổi ba bốn phương thuốc rồi, song cũng chẳng dùng được”

Tôn thái hậu cất giọng nhẹ nhàng chậm chạp, yếu ớt, “Là Vũ Nhi đó sao?”

Diệp Vũ đến gần giường, Quan Thục phi đứng dậy tránh ra, Diệp Vũ liền ngồi xuống, cầm tay khô gầy như que củi của thái hậu, “Nô tì đây, thái hậu cảm thấy khó chịu thế nào?”

Tôn thái hậu mắt hơi trợn tròn lên, mày cau lại, “Ai gia cũng không biết nói thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ, lục phủ ngũ tạng cũng khó chịu”

Diệp Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ là bệnh tim? Nhưng bệnh tim đều chẳng phải là không dễ bắt mạch sao?

Bên ngoài tẩm điện truyền tiếng bước chân đến, nàng quay đầu lại, Sở Minh Phong và Tống Vân vội vàng đi đến. Ngoài Tôn thái hậu trên giường bệnh ra, mọi người ai cũng khom lưng hành lễ, hắn vung đại tay lên, để họ đứng dậy. Diệp Vũ đứng cạnh để bệ hạ ngồi thăm hỏi.

“Bệ hạ, quốc sự làm trọng, bệnh ai gia không quan trọng” Tôn thái hậu cố sức nói.

“Quốc sự là một việc, có chậm chút cũng không sao” Sở Minh Phong vỗ vỗ mu bàn tay thái hậu, phần tình mẫu tử sâu nặng này nhìn không thấu, “Mẫu hậu yên tâm, thái y trong cung y thuật rất giỏi, chút bệnh nhỏ ấy nhất định sẽ trị khỏi”

“Ai gia không lo đâu” Bà mỉm cười đầy ấm áp hạnh phúc.

“Ba thái y kia đâu rồi?” Hắn quay đầu hỏi Bích Cẩm, giọng sắc lạnh.

“Đang ở thiên điện thương nghị bệnh của thái hậu ạ” Diệp Vũ đáp, “Hay gọi Từ thái y đến xem thái hậu xem sao”

“Truyền Từ thái y” Sở Minh Phong nắm tay nàng, trong mắt ngập tràn nhu tình, “Sao vẫn còn gọi thái hậu thế? Chẳng phải nên gọi là mẫu hậu rồi sao?”

“Ai gia đã sớm muốn nó gọi là mẫu hậu từ lâu rồi, nó nói là vẫn chưa được sắc phong” Tôn thái hậu cười nói, tinh thần cũng lanh lẹ hơn chút, “Bệ hạ khi nào thì sắc phong Vũ Nhi vậy? Phân vị gì?”

“Nhi thần vẫn chưa nghĩ ra, mấy ngày nữa bệnh mẫu hậu khỏi, thì sẽ được tham gia lễ phong điển ngay ạ” Hắn cười bảo.

Chẳng bao lâu, Từ thái y đến, cẩn thận chẩn trị cho Tôn thái hậu. Sở Minh Phong hỏi, “Mẫu hậu bị bệnh gì? Vì sao bệnh tình càng ngày càng nặng thêm thế?”

Từ thái y đứng dậy đáp, “Bệ hạ, mấy ngày trước, thái hậu chỉ bị nóng cảm mạo, trước mắt bệnh tình biến đổi, vi thần trong khoảng thời gian ngắn chưa thể đoán ra, để vi thần suy ngẫm lại cho kỹ đã , khi nào rõ sẽ bẩm tấu với bệ hạ”

Diệp Vũ nghĩ đến ngay cả Từ thái y cũng hết cách chẩn đoán ra bệnh, chỉ e bệnh Tôn thái hậu rất nặng.

***

Đêm nay, Diệp Vũ ở lại điện từ Ninh coi sóc. Từ thái y vẫn chưa tìm ra bệnh chứng, nên thi châm cho Tôn thái hậu, để cho bà được dễ chịu chút. Nhìn thái hậu ngủ mà vẫn bị cơn đau tra tấn, trong lòng Diệp Vũ rất khổ sở. TRâm Cài đi ngự phòng ăn tìm chút thức ăn, nàng đi ra tẩm điện, dạo chung quanh một lát.

Cơn nắng nóng đã lui bớt, gió đêm mát mẻ hợp lòng người, đèn cung đình theo gió phiêu diêu, đung đưa, có loại cảm giác buồn bã.

Bất giác nàng đi qua thiên điện, đến phía sườn tây của điện Từ Ninh. Nơi này không có cung nhân, chỉ có bóng đêm im ắng tối đen. Bỗng phía trước xuất hiện một bóng đen, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi. Nàng khẳng định đó là một người.

Kẻ này lén lút, nhất định có kỳ lạ. Nàng co người lại, mở to hai mắt, rón rén đi từng trước về trước.