Bạo Quân Độc Sủng

Chương 159: Lạc hồng?

Hắn thấy nàng vừa cười phóng túng vừa nhảy xuống, phảng phất giống như một con bướm giương cánh bay cao, bừng sáng dưới mặt trời, nàng mặc bộ váy màu xanh nhiễm ánh mặt trời sặc sỡ nhiều màu.

Tuy chỉ là tầng hai, lại đủ khiến cho hắn hồn bay phách tán. Hắn vội vàng chạy tới, thả người bay lên, ôm lấy nàng, rồi chậm rãi rơi xuống đất. Khoảng khắc hai chân hắn vừa chạm đất, tim hắn mới như đập bình thường trở lại.

Diệp Vũ hồn nhiên màn mạo hiểm vừa rồi, cười thoải mái, làm tư thế bay trong lòng hắn.

“Vũ Nhi…” Sở Minh Phong gọi mấy tiếng mà nàng vẫn thế, coi như không biết mình. Như vậy xem ra, tính tình nàng thay đổi lớn, đã khác hẳn ngày thường rồi. Hắn mạnh mẽ ép nàng đi, về điện Trừng Tâm, truyền Từ thái y.Trở lại tẩm điện, nàng cứ thế mà hát khúc ca, “Cứ như vậy bị người chinh phục, bị chặt hết mọi đường tiến lùi…”

Hắn ngạc nhiên, lẳng lặng nhìn nàng, đây là ca từ gì? Đây là trong lòng nàng ư?

Tuy lúc này nàng khác hẳn bình thường, nhưng nàng vốn là cô gái hắn yêu. Nàng đã bị mình chinh phục, bị chặt hết mọi đường tiến lùi, ở lại trong cung làm nữ nhân của hắn. Như vậy, hắn thề với trời, tuyệt đối không cô phụ nhàng!

Mất không ít sức lực, Sở Minh Phong mới khiến nàng đến giường được, trói chặt tay chân nàng, nàng mới dần an tĩnh trở lại. Từ thái y vẫn chưa đến, lòng hắn tràn đầy nghi hoặc nhìn nàng, xem hai tròng mắt yên tĩnh của nàng, dường như có chuyện gì đó vui vẻ lắm, cứ cười ngây ngô mãi.

Vũ Nhi vì sao lại biến thành như vậy? Trúng tà ư? Nếu hắn không đến đúng lúc ở điện Từ Ninh, hậu quả chắc không lường nổi.

Hắn tiến tẩm điện vấn an mẫu hậu, Bích Cẩm nói hoàng quý phi vừa mới đi. Nhưng hắn cũng không thấy Vũ Nhi ra ngoài, vậy thì nói nàng vẫn còn ở điện Từ Ninh. Vì thế hắn đi tìm nàng, trên đường hỏi một cung nhân, cung nhân chỉ hướng nàng đi về phía kia. Hắn đuổi theo một mạch, rốt cuộc tìm được nàng, nàng vẫn đứng trên lan can trên lầu các, lại còn muốn bay xuống dưới…rất khó hiểu…

Sở Minh Phong chạm nhẹ lên má nàng, tự trách mình quá sơ ý, khiến cho hung thủ nấp trong tối thừa cơ hại nàng… Còn chưa nói là làm nàng thương tổn gì, kết quả lại làm cho hung thủ lẻn vào chỗ trống.

Chậm rãi, nàng không cười nữa, nhắm mắt lại, im lặng ngủ. Từ thái y đến, vừa nghe bệ hạ kể lại chuyện xảy ra vừa rồi, vừa bắt mạch cho nàng.

“Vũ Nhi tính tình thay đổi lớn, có bị kẻ khác hạ độc không?” Sở Minh Phong lo lắng chau mày nói.

“Bệ hạ an tâm chút chớ nóng ruột” Từ thái y ý bảo bệ hạ không nên lên tiếng. Chẳng bao lâu, ông bắt xong mạch, trầm tư giây lát rồi nói, “Chiếu theo lời bệ hạ vừa rồi hẳn là hoàng quý phi vừa rồi ăn nhầm một loại giống như là thạch ngũ tán vậy đó”

Sở Minh Phong hoảng sợ, “Ăn thạch ngũ tán, tính tình thay đổi lớn, phiêu diêu bay bổng, như cưỡi mấy đạp gió. Tình hình Vũ Nhi vừa rồi cho thấy, có chút giống”

Từ thái y cường điệu. “Đều không phải là ngũ thạch tán, mà cùng họ với ngũ thạch tán”

“Vậy đến tột cùng là loại thuốc gì?”

“Theo sách cổ cũng không thấy ghi lại, trước kia vi thần nghe nói, có kẻ đem ngũ thạch tán trộn với cổ vùng tây nam tiến hành dung hợp, thay đổi, chế thành loại thuốc mới. Nếu ăn nhầm, không những tính tình thay đổi hẳn, mà còn có thể sinh ra ảo giác, nghe ảo, làm ra các chuyện kỳ lạ”

“Thật thế sao?” Sở Minh Phong nhớ lại tình hình hồn bay phách tán kia, “Vũ Nhi từ trên lầu nhảy xuống là vì sinh ra ảo giác, nghe ảo sao?”

“Chắc là thế” Từ thái y tiếp tục nói, “Vi thần còn nghe nói, nếu là loại thuốc lợi hại, sau khi người ăn nhầm, sẽ bị người ta khống chế, nghe lệnh kẻ kê đơn kia”

Sở Minh Phong mắt khiếp sợ, “Vũ Nhi bị người ta khống chế sao? Giải độc thế nào đây?”

Từ thái y đáp, ‘Chiếu theo mạch tượng thì thấy, hoàng quý phi sở dĩ trúng độc đều không phải là loại lợi hại này. Thần có viết phương thuốc, hẳn có thể giải được thuốc trong cơ thể hoàng quý phi”

Như vậy Sở Minh Phong khôn ngoan mới yên tâm, “Vũ Nhi lúc nào mới tỉnh lại?”

Từ thái y lấy túi ngân châm, trải ra, “Vi thần sau khi thi châm sẽ tỉnh lại thôi”

Quả nhiên sau khi thi châm, Diệp Vũ liền tỉnh lại, với chuyện mới xảy ra, hoàn toàn không nhớ rõ.

“Không phải ta ở điện Từ Ninh sao? Sao thế nào mà đã trở lại rồi?” Nàng mơ hồ hỏi, ôm trán, hơi đau.

“Nàng thật sự không nhớ rõ chuyện xảy ra trước sao?” Sở Minh Phong cau mi hỏi.

Nàng lắc đầu, “Đúng rồi, ta định đi phòng ăn tìm Trâm Cài, bỗng thấy đầu choáng váng, chuyện sau đó thì không nhớ rõ nữa”

Từ thái y hỏi, “Trước khi choáng váng đầu, hoàng quý phi có từng ăn qua cái gì, hay uống qua cái gì không?”

Diệp Vũ nghĩ ngợi, nói, “Ta ở tẩm điện của thái hậu có uống một ly trà”

“Nói vậy ly trà kia đã bị người ta động tay chân vào rồi” Từ thái y quả quyết nói.

“Vậy ly trà đó là do ai đưa vào?” Con người Sở Minh Phong lóe lên sắc lạnh.

“Là Bích Cẩm” Nàng cả kinh, “Nhưng mà Bích Cẩm sẽ không hại ta chứ”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt mà không biết lòng)” Sắc mắt của hắn càng ngày càng lạnh lẽo, “Không tra tới tột cùng trẫm quyết không bỏ qua”

***

Bệnh tình Tôn thái hậu có chuyển biến tốt, qua hai ngày, lại lặp lại, lại hộc máu. Từ thái y sửa lại phương thuốc, điện Từ Ninh lại người đến người đi, cung nhân nơm nớp lo sợ, lo bệ hạ trách tội.

Sáng sớm nay, cả đại điện tụ tập khoảng một hai chục người, Sở Minh Hiên, Thẩm Chiêu, Diệp Vũ, Quan Thục phi, Từ thái y, còn có cả công chúa Khánh Dương và một số cung nhân nữa.

Ngồi trên ghế chủ tọa, dĩ nhiên là Sở Minh Phong. Hắn thản nhiên uống trà, thần sắc thản nhiên, giấu sự vui giận trên khuôn mặt mà người ta không thể nào đoán ra nổi hắn đang nghĩ gì nữa. Diệp Vũ đứng ở bên cạnh hắn, biết hôm nay là thời khắc vạch trần đáp án, có chút kích động.

Sở Minh Hiên mặc quần áo trắng, phong lưu phóng khoáng, cố ý giả giọng quan bắt đầu, ‘Hoàng huynh, mẫu hậu bị ốm nhẹ, nghỉ tạm ngay tẩm điện, vì sao hoàng huynh lại truyền nhiều người như vậy tới điện Từ Ninh thế? Hay có chuyện quan trọng cần tuyên bố sao?”

Sở Minh Phong nói vô cùng bình thản, “Cũng chẳng có chuyện quan trọng cần tuyên bố gì, chỉ là mẫu hậu ốm nhẹ đã nhiều ngày, dù sao cũng cùng nhau nghĩ cách”

Thẩm Chiêu nhìn về phía mọi người, giọng trong vang, “Bệ hạ, Từ thái y nói bệnh tình Thái hậu cứ lặp lại, không có dược vật nào trị khỏi, mà là có chuyện kỳ lạ. Đã nhiều ngày nay, thần vẫn chú ý đến chén thuốc, nước trà và thức ăn của thái hậu, cũng không thấy không ổn gì”

“Có nghĩa là không có phát hiện gì sao?” Sở Minh Hiên nói vội vàng.

“Vương gia an tâm chút chớ nóng ruột. Trong ngoài điện Từ Ninh, thần đã cẩn thận xem đếm số lượng, chỉ có một chỗ có khả nghi” Thẩm Chiêu nói chậm rãi.

“Ngươi cứ nói thật ra mau xem nào” Sở Minh Hiên thúc giục.

“Thái hậu thích trúc, thưởng trúc. Bởi vậy bên cạnh giường tẩm điện thái hậucó đặt một chậu Văn Trúc xanh biếc trong suốt, mơn mởn”

“Văn Trúc có vấn đề sao?” Diệp Vũ nhìn về phía mọi người muốn nhìn xem biểu hiện của người nào có tật giật mình không.

“Văn Trúc rất dễ trồng, nếu cẩn thận, lúc trước, tẩm điện thái hậu cứ mười ngày thì đổi một chậu Văn Trúc, gần đây ngày nào cũng đổi, điều này là sao?” Thẩm Chiêu nói tới trọng điểm, “Bệ hạ, thần phát hiện, Văn Trúc chuyển từ tẩm điện của thái hậu ra ngoài thì lá trúc biến thành màu vàng, như thay đổi vậy”

“Biết đâu có thể lây dính bệnh khí trong tẩm điện thì sao?” Có người đưa ra vấn đề.

“Đều không phải thế. Là vì, Văn Trúc có kẻ động tay động chân vào” Thẩm Chiêu sai cung nhân chuyển bồn Văn Trúc lên, dùng kéo cắt một chiếc lắ trúc, ngâm vào nước, rồi dùng ngân châm thử độc.

Quả nhiên, nước ngấm lá Văn Trúc có độc, mọi người ồ lên. Diệp Vũ rất bội phục hắn, thủ đoạn hạ độc cao minh, bí mật như thế cũng có thể nhìn thấu. Sở Minh Hiên kích động nói, ‘Văn Trúc bị người hạ độc, vậy hung thủ hạ độc là kẻ nào?”

Thẩm Chiêu lại bảo hắn bình tĩnh, Từ thái y giải thích nói, “Hung thủ đem nọc độc tưới vào lá Văn Trúc, thái hậu thích trúc, ngày nào cũng ghé sát để thưởng thức. Như thế, khí độc bị thái hậu hít vào trong cơ thể. Tuy rằng khí độc nhập cơ thể chưa đến nỗi mất mạng, nhưng tích lũy lâu ngày, sẽ chậm rãi trúng độc, sau một tháng độc phát sẽ tử vong”

Diệp Vũ bỗng tỉnh ngộ, “Điều này giải thích vì sao thái hậu lại hộc máu, không có dấu hiệu trúng độc”

Từ thái y nói tiếp, “Thái hậu hít vào là khí độc, khiến bệnh cứ lặp đi lặp lại, bấm theo mạch máu và mạch tượng cũng không bấm ra trúng độc, bởi vậy, mấy thái y hội chẩn đều không tìm ra bệnh thật”

Sở Minh Phong lơ đãng quát hỏi, “Để ý xem, cung nhân tiếp xúc với Văn Trúc là kẻ nào?”

Tống Vân dẫn hai công công tiến điện, hai công công quỳ xuống đất bẩm tấu, bởi vì đại họa lâm đầu nên kinh sợ mà phát run cả người. Theo lời họ bẩm tấu, có một người phụ trách Văn Trúc, một người lo đưa Văn Trúc đến điện Từ Ninh, thu lại Văn Trúc cũ.

Thẩm Chiêu thẩm vấn họ,hỏi họ vì sao lại mưu hại thái hậu. Họ sợ tới mức như sắp mất nửa cái mạng, kêu to oan uổng, bảo mình vô tội.

“Văn Trúc qua tay các ngươi, giờ xảy ra chuyện lớn này, may mà thái hậu không sao, nếu không các người có chết mười lần cũng đều không hết tội!” Thẩm Chiêu lớn tiếng gầm lên, “Văn Trúc bị người ta động tay chân vào, các ngươi bụng làm dạ chịu! Các ngươi là kẻ không rời Văn Trúc bước nào hả?”

“Vâng, mỗi bước không rời” Hai người trăm miệng một lời đáp.

“Các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, có thể nghi người nào tới gần các ngươi không?”

“Nô tài nghĩ tới, ngày nào nô tài cũng đưa Văn Trúc tới điện Từ Ninh, đều đi qua thiên điện. Công chúa thấy, thì đi tới, bảo là thích Văn Trúc, hơn nữa rất thích loại mùi tự nhiên thơm ngát của Văn Trúc này. Tuy nô tài không biết Văn Trúc có mùi thơm ngát, nhưng công chúa nói vậy, nô tài không muốn phản bác lại” Công công phụ trách vận chuyển Văn Trúc đáp, “Từ đó về sau, mỗi lần nô tài mang Văn Trúc đến điện Từ Ninh, lần nào công chúa cũng đều thấy, thưởng thức Văn Trúc một lát, rồi nói chuyện phiếm với nô tài”

Thẩm Chiêu nhìn về phía công chúa Khánh Dương, nói thong thả, ‘Công chúa, việc này là thật sao?”

Sở Vân Hi e ngại nao núng, “Đúng…Ta thích Văn Trúc…”

Diệp Vũ không nhịn được nghĩ, kẻ hạ độc không phải là công chúa chứ. Sở Minh Hiên lạnh lùng châm biếm, “Thẩm Chiêu, ngươi đừng có bảo là công chúa có âm mưu thâm độc hại mẫu thân nhá”

Thẩm Chiêu không để ý sự trào phúng của hắn, “Bệ hạ, để thần hỏi một chút công công và công chúa”

Sở Minh Phong ân chuẩn, Thẩm Chiêu đi tới trước mặt công chúa Khánh Dương, nói ôn hòa, “Xin hỏi công chúa, công chúa và vị công công kia tán gẫu chuyện gì vậy?”

“Không tán gẫu cái gì hết… Chỉ nói Văn Trúc…” Bà co rụt vai lại, cứ như rất sợ hắn.

“Vì sao công chúa thích Văn Trúc?”

“Thích chính là thích, còn hỏi vì sao sao?” Sở Vân Hi nháy mắt, chớp mi, vô tội khiến người ta thương tiếc. Thẩm Chiêu lại đến trước mặt vị công công kia hỏi, “Mỗi lần công chúa cùng ngươi tán gẫu cái gì?”

Công công đáp, “Nô tài không nhớ rõ”

Mày Thẩm Chiêu ngưng lại, đôi mắt đẹp nheo lại, “Lần nào cũng đều không nhớ rõ sao?”

Công công trịnh trọng gật đầu, Thẩm Chiêu đột nhiên quát, “Ngươi nói dối! Chuyện mấy ngày trước sao không thể nhớ hả, vốn là không thể, thế mà ngươi vẫn không muốn nói, hay là trong lòng có quỷ? Là ngươi âm mưu thâm độc hại thái hậu có phải không?”

“Không phải…Nô tài thật sự không có hạ độc…” Công công kinh hoàng xua tay phủ nhận, “Bệ hạ minh giám, nô tài dù có trăm ngàn lá gan cũng không dám mưu hại thái hậu…”

“Ngươi không nhớ rõ chuyện gì tán gẫu với công chúa, rõ ràng nói dối” Thẩm Chiêu giận chỉ thẳng hắn, giọng sắc lạnh, “Công chúa thần trí không rõ, ngươi thừa dịp công chúa nói chuyện phiếm cùng ngươi không chú ý, hạ độc trên lá Văn Trúc, có đúng không? Nếu không, người sao không nhớ hàn huyên cùng công chúa cái gì chứ hả? Hung thủ không phải là ngươi thì là ai chứ?”

“Không phải là nô tài…”Công công khàn cả giọng kêu lên, gấp tới mức chân tay luống cuống, “Nô tài bị oan…Nô tài cũng thấy kỳ lạ, vì sao mỗi lần nói chuyện phiếm với công chúa đều không nhớ rõ gì cả… Chỉ nhớ rõ gặp công chúa, chỉ nhớ rõ đem Văn Trúc tới tẩm điện của thái hậu…Nô tài thật sự oan uổng, bệ hạ…”

Diệp Vũ cũng cảm thấy lạ, chuyện này thật khó nói, vì sao công công này không nhớ rõ hàn huyên chuyện gì với công chúa chứ? Giọng Thẩm Chiêu không còn khí thế bức người nữa, “Ngươi nói không có mưu hại thái hậu, là vô tội, có thể có nhân chứng, vật chứng không?”

Công công lắc đầu, “Nô tài không biết…. Nô tài không nhớ rõ nói gì cả, cũng không biết có phải có ai thấy không…”

Bỗng có một người đi vào đại điện, giọng nói cất lên trong vắt, “Bản công chúa là nhân chứng” Mọi người cùng nhìn lại cũng là công chúa An Nhạc quần là áo lụa.

Sở Minh Lượng đi vào trong, đứng cạnh người Tấn Vương, hỏi chắc chắn, “Bản công chúa nhớ rõ, năm ngày trước đi thăm mẫu hậu, thấy vị công công này ở hành lang thiên điện nói chuyện cùng công chúa Khánh Dương. Bản công chúa biết đó là Văn Trúc ở tẩm điện mẫu hậu, thì đi qua nhìn một cái”

Thẩm Chiêu hỏi, “Công chúa thấy cái gì? Nghe thấy được gì?”

Nàng mỉm cười đáp, “Công chúa Khánh Dương khen bồn Văn Trúc kia được chăm sóc kỹ, còn nói chuyện lúc trẻ. Nhưng công công này một từ cũng chưa nói, chỉ biết ngây ngô cười, cười mãi không ngừng”

Ngây ngô cười ư? Diệp Vũ cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị.

“Khánh Dương công chúa, có đúng thế không?” Thẩm Chiêu hỏi ngược lại công chúa Khánh Dương.

“Đúng, ta lần nào cũng nói nhiều như vậy nên thật sự không nhớ rõ lắm” Sở Vân Hi nhẹ giọng nói, cúi đầu, xấu hổ như gặp phải người lạ vậy.

“Bệ hạ, thần còn có một nhân chứng nữa” Thẩm Chiêu đột nhiên nói vòng vo.

“Truyền” Giọng Sở Minh Phong đạm mạc. Một cung tỳ đi vào, quỳ trên mặt đất. Diệp Vũ nhận ra cung tỳ này là cung nữ Màu Hồng hầu hạ công chúa Khánh Dương. Còn Sở Vân Hi khi thấy Màu Hồng tiến vào, trong mắt lóe lên ngạc nhiên, chỉ trong chớp mắt.

Diệp Vũ bắt được tia khác lạ trong mắt bà ta, chỉ ánh mắt cực bé nhỏ này thôi, khiến cho người ta hoài nghi bà ta không rõ điên thật hay giả nữa. Thẩm Chiêu nói, “Màu Hồng, đem mọi chuyện ngươi chứng kiến nói ra”

Màu Hồng đáp, “Vâng, đại nhân. Nô tỳ tên là Màu Hồng, lúc nào cũng phục vụ ở ngay tại điện Từ Ninh. Thời gian trước, thái hậu bảo nô tì đi thiên điện hầu hạ công chúa Khánh Dương, nô tì liền tậm tâm tận sức hầu hạ công chúa. Công chúa thần trí không rõ, nô tì không phải lúc nào cũng đi theo mãi bên công chúa được, nhưng công chúa không thích nô tì theo bà ấy, có nhiều lúc bảo nô tì lui ra, nô tì liền lui ra. Mấy ngày trước, công chúa nói muốn ăn bánh hoa quế cao, bảo nô tì đi ngự phòng hỏi chút xem có bánh hoa quế cao không. Nô tì liền đi ngự thiện phòng, mới đi được một nửa, bỗng nhớ tới vừa rồi công chúa bảo muốn uống trà, nô tì còn chưa lấy trà nóng cho công chúa uống. Vì thế nô tì mới lộn lại đi pha trà nóng mang cho công chúa, lại thấy công chúa và vị công công này ở hành lang điện nói chuyện. Nô tì cảm thấy lạ, lúc này công chúa thoạt nhìn chẳng khác người thường chút nào, vừa nói vừa cười, nhưng công công kia cũng chưa từng nói qua một câu, chỉ ngây ngô cười thôi ạ”

Diệp Vũ nhìn Sở Vân hi chằm chằm, công chúa Khánh Dương này thật đúng là bình tĩnh, mặt không đổi sắc, “Ngươi còn thấy gì nữa?” Hắn hướng dẫn từng bước một.

“Tiếp đó, nô tì thấy, công chúa đem ít bột phấn rắc lên Văn Trúc” Màu Hồng đáp.

Mọi người ồ lên, không thể ngờ được công chúa Khánh Dương lại hạ độc trên Văn Trúc.

Thẩm Chiêu tổng kết nói, “Bệ hạ, việc này rất rõ ràng rồi. Công công này đưa Văn Trúc tới điện Từ Ninh, đi qua thiên điện, công chúa Khánh Dương tìm cớ nói chuyện cùng công công, chẳng biết dùng thủ đoạn gì khiến hắn mất hồn, không biết chuyện gì xảy ra. Công chúa nhân cơ hội đem lượng độc phấn rắc lên Văn Trúc, thái hậu thưởng thức Văn Trúc cũng là lúc hít vào trong cơ thể, bởi vậy mới trúng độc”

Sở Minh Phong mắt lạnh lẽo bắn thẳng táp về phía Sở Vân Hi, “Khánh Dương, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Sở Vân Hi tiến lên vài bước, kinh sợ và đầy ấm ức, “Không có… Ta không làm… Màu Hồng vu oan cho ta… Bệ hạ, ta thần trí không rõ, có lúc phát giận đánh Màu Hồng, nàng ấy đố kỵ trong lòng, mới bịa ra chuyện này vu oan cho ta… “ Bà nhìn về phía Màu Hồng, đầy thương tâm và bi phẫn, “Màu Hồng, ta vô cớ đánh ngươi, thật sự là ta sai, nhưng mà sao ngươi lại vô cớ bịa đặt vu oan hãm hại ta chứ?”

“Công chúa, nô tỳ không vu oan cho người, hãm hại người, là nô tì tận mắt nhìn thấy ạ” Màu Hồng cãi lại.

“Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm. Khánh Dương, ngươi vẫn giả vờ, nếu không phải ngươi một mình làm liên lụy đến cha mẹ đã qua đời nhiều năm của ngươi” Sở Minh Phong cất giọng uy hiếp, “Mưu hại thái hậu, tội đồng mưu phản, cha mẹ ngươi với triều đình là tận trung như một, lại bị ngươi liên lụy. Họ ở dưới cửu tuyền cũng sẽ bị ngươi làm tức chết”

NHững lời này đã rõ ràng, nếu bà ta không được đưa tới, một khi tra ra, sẽ liên lụy tới cha mẹ đã mất nhiều năm. Thẩm Chiêu cười như ngọn gió mát, rất hợp lòng người, “Công chúa mới rồi tự biên tự diễn, nói rõ ràng trật tự, kẻ không biết nội tình, tuyệt đối không nghĩ đến công chúa là bệnh nhân thần trí không rõ đâu”

Mọi người đều chấp nhận, Từ thái y nói, “Người có thần trí không rõ, nói không nên lời không giống như những lời rõ ràng minh bạch của công chúa. Bệ hạ, Hoàng quý phi ở điện Từ Ninh uống phải một ly trà thì tính tình thay đổi hẳn, cũng bởi ly trà đó đã bị người ta hạ thuốc, được gọi là phệ tâm tán”

“Thần đã âm thầm tra ra, ngày ấy Hoàng quý phi uống ly trà kia, là Bích Cẩm bảo một cung nữ bưng lên” Thẩm Chiêu nói tiếp, giọng như gió xuân mưa thoảng, dễ chịu cả người, “Cung nữ kia sau khi pha trà xong lại bưng tới đây, trên đường gặp công chúa Khánh Dương. Cung nữ kia nói, không biết vì sao bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, mất đi tri giác, sau khi khôi phục tri giác, đã đưa xong trà nóng, ra khỏi đại điện, rồi mới biết xảy ra chuyện gì, còn lúc tiến vào tẩm điện, đi ra thế nào nàng ấy đều không nhớ rõ”

“Nói như thế, Khánh Dương lấy một loại thủ đoạn quỷ dị mê hoặc lòng người, khiến cung nhân mất hồn, sau đó thì hạ phệ tâm tán trong nước trà” Sở Minh Hiên lớn tiếng ép hỏi, “Khánh Dương, ngươi mưu hại mẫu hậu và Hoàng quý phi, có rắp tâmgì?”

“Khánh Dương tỷ tỷ, ngươi vốn không có thần trí không rõ, không bị điên loạn, vì sao ngươi mưu hại mẫu hậu?” Sở Minh Lượng đau lòng hỏi.

“Bởi vì, ta mỗi một lần chịu đau đớn, mỗi một lần chịu lăng nhục, muốn được đòi lại hết cả vốn lẫn lời!” Sở Vân Hi có khuôn mặt xinh xắn lạnh lẽo cau lại, maỳ nhướng cong lên, “Thẩm Chiêu, ta biết ngươi âm thầm truy tra, nhưng ta đã xem nhẹ ngươi. Ta cho là mình đã thiết kế bố cục toàn mỹ, không ngờ sắp thành lại bại, bị người nhìn thấu rồi”

Diệp Vũ cảm khái mãi, không ngờ tới thật sự là bà ta. Còn mình hai lần ở điện Từ Ninh bị bà ta giả vờ điên đuổi giết, một lần bị thích khách áo đen bóp chết, một lần là bị hạ phệ tâm tán trong ly trà, xem ra, bà ta hận mình thấu xương. Nhưng mà vì sao bà ta lại hận mình như vậy chứ?

Khí lạnh trong mắt Sở Minh Phong ngập tràn, “Phụ hoàng phong ngươi làm công chúa, cho ngươi hòa thân, gả về Tần quốc, vì sao ngươi lại hận mẫu hậu hả?”

Sở Vân Hi cũng đồng thời thù hận bốc lên, “Phụ hoàng ngươi ra một đạo thánh chỉ, chặt gãy uyên ương, ta và người đàn ông ta yêu bị tách ra, gả hoà thân về Tần quốc, ta sao có thể không hận chứ? Phong làm công chúa thì sao? Ta chẳng thèm! Ta chỉ muốn cùng Thanh ca ca sóng bước bên nhau, dắt tay sống tới bạc đầu, nhưng mà phụ hoàng ngươi đã mạnh mẽ chia rẽ chúng ta!”

Diệp Vũ nói sầu não, “Vì sao ngươi lúc đó không báo cáo với tiên hoàng?”

“Có ích sao? Nghịch chỉ là tội chết, nhưng Thanh ca ca không thể chết được!” Sở Vân Hi tức giận chất vấn, giận chỉ mọi người, “Các ngươi một đám giả nhân giả nghĩa, là các ngươi đã đẩy ta vào hố lửa!”

“Phụ hoàng chọn ngươi đi hòa thân Tần quốc, cũng là bất đắc dĩ thôi” Sở Minh Hiên ôn hòa giải thích, ‘Năm đó Tần quốc giàu có binh mạnh, còn Đại Sở quốc thì quốc khố trống rỗng, không còn sức nghênh chiến nữa”

“Vì sao hắn không chọn chính con gái mình chứ? Con gái hắn là cành vàng lá ngọc, còn ta chỉ là cây cỏ, bị người ta chà đạp, giẫm lên chăng?” Bà ta bi phẫn lên án, nước mắt đầm đìa, “Ta nói phục mệnh chính mình, làm sủng phi của Tần quốc quốc quân, được hưởng vinh hoa phú quý, cho tới cuối đời. Bệ hạ sủng ái ta, nhưng hắn yêu nhất vẫn là hoàng hậu, ta có cố gắng thế nào cũng không chiếm được tim hắn. Bề ngoài hoàng hậu hiền lương rộng lượng, am hiểu ý người, thật ra bụng đầy tâm kế, thiết kế hại chết con ta…”

“Hậu cung xưa nay đã vậy, ngươi đã là quý phi, còn chưa đủ sao?” Sở Minh Lượng giận dữ nói.

“Thỏa mãn ư?” Sở Vân Hi châm biếm lạnh tới tận xương, “Có một ngày, hoàng huynh ngươi định đi hòa thân, ngươi có nguyện ý không? Có một ngày, hoàng đế phu quân ngươi chết rồi, ngươi lại không chết được, bị tiểu thúc chiếm đoạt, ngươi thỏa mãn sao? Ngươi có còn muốn sống trên đời này nữa sao?”

Lời vừa nói ra, mọi người chấn kinh. Đương kim Tần hoàng chiếm đoạt bà ta ư? Trong lòng Diệp Vũ chấn động, hỏi, “Năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sở Vân Hi không kích động đến vậy, nói chậm rãi, “Bệ hạ coi trọng, tín nhiệm Dự vương, ai ngờ được, Dự vương như ngựa cuồng nhớ chuồng quyền vị, dã tâm bừng bừng, kết bè kết cánh, liên hợp văn võ trọng thần trong triều, phát động cung biến, hành thích vua đoạt vị. Đêm đó, Dự vương ở trong hoàng cung đại khai sát giới, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là ánh lửa… Ta cùng bệ hạ đêm đó đang định đi ngủ, đột nhiên Dự vương mang binh xông vào… Trong cung cấm vệ đã là người của Dự vương, nghe lệnh y, bọn họ bắt lấy bệ hạ, Dự vương tóm lấy ta… Trước mặt bệ hạ, Dự vương mạnh mẽ…”

Nói tới phần sau, bà ta khóc không thành tiếng, nỗi đau lắng đọng mười năm, chưa từng khép miệng vết thương lại, máu tươi chảy đầm đìa. Mọi người thổn thức, không ngờ được công chúa Khánh Dương hòa thân lại gặp bất hạnh như thế.

“Sau đó, Dự vương ở trước mặt ta, dùng kiếm giết bệ hạ… Ta mấy lần tìm chết, đều được cung nhân cứu. Dự vương cảnh cáo ta, nếu ta lại tìm chết, thì sẽ sai người tới Sở quốc, đào thi hài phụ mẫu ta ra hủy xác” Bà ta lệ rơi đầy mặt, trong mắt hoảng sợ, ‘Hắn là kẻ điên, tàn bạo bất nhân, chuyện gì cũng đều làm được hết, ta chỉ đành chịu nhục sống tạm bợ… Một nữ không thể thờ hai chồng, mười mấy năm qua, hắn đem giam lỏng ta ở tẩm điện, ta như cái xác không hồn, mất hết can đảm, hàng đêm đều chịu bị hắn bắt nạt…”

“Vì sao ngươi không nghĩ cách cầu cứu về Sở quốc chứ?” Diệp Vũ rất đồng tình với cảnh bà ta gặp phải, để ý tới bà ta gọi đương kim hoàng thượng Tần Hoàng là “Dự vương”, có thể thấy bà ta hận ông ta thế nào, chưa bao giờ coi ông ta là phu quân.

“Vô dụng thôi, cung nhân làm sao có thể nghe ta sai bảo chứ? Ta cô độc, cũng chẳng có ai giúp ta…” Sở Vân Hi bi thống nói, đắm chìm trong niềm đau đớn giày vò mấy năm nay, vô lực kiềm chế, ‘Cái loại mùi vị sống không bằng chết này, các ngươi đã từng nếm chưa? Cái loại kêu trời trời chẳng thấu gọi đất đất không hay kia, đau đớn, các ngươi đã từng nếm qua chưa?” “Vì sao họ lại đưa ngươi trở về?” Sở Minh Phong mặt không đổi sắc hỏi.

“Dự vương đã sớm chán ngấy ta, giữ ta lại trong cung còn có tác dụng gì nữa chứ?” Bà ta nói lạnh lùng.

Diệp Vũ không rõ, nếu bà ta hận Tần hoàng vậy, vì sao không tìm cơ hội giết ông ta? Là bà ta không thể nào xuống tay được hay vẫn không ra tay được?

Sở Minh Hiên hỏi, “Ngươi đã trở lại rồi, vì sao còn mưu hại mẫu hẫu?”

Sở Vân Hi nghiến răng kèn kẹt nói, “Ta chịu mọi đau đớn, đều là do bà ta ban tặng cả”

Hắn càng không rõ, “Là do phụ hoàng chọn ngươi đi hòa thân…”

Bà ta rưng rưng nước mắt, lạnh khốc vô cùng, ‘Là mẫu hậu ngươi! Năm đó, đêm trước khi ta hòa thân, ở tại trong cung, phụ hoàng mẫu hậu ngươi tới gặp ta, căn dặn ta gả tới Tần quốc nên chú ý đến gì. Trong lúc vô ý bà ta có nhắc tới, lần chọn ta đi hòa thân này, là do mẫu hậu ngươi đề nghị, là bà ta nói với phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ngươi mới chọn ta!”

Tôn thái hậu được Bích Cẩm đỡ đi ra, Sở Vân Hi thấy bà thì kích động muốn tiến lên, may mà được công công ngăn lại đúng lúc.

“Năm đó, thật đúng là ai gia hướng tiên hoàng đề cập ngươi…”Tôn thái hậu ngồi xuống, giọng già cả, nói thong thả.

“Một câu của ngươi, chôn vùi cả hạnh phúc cả đời của ta! Ta chịu mọi đau đớn, mọi bất hạnh ta có, đều là do ngươi ban tặng!” Sở Vân Hi trong mắt đầy oán hận phun ra mọi thứ, biến thành một luồng lửa đốt cháy kẻ hận thấu xương kia.

Tôn thái hậu không cãi lại, do bị bệnh nên hai má hơi hóp lại, đôi mắt ngầu đục tràn ngập hối hận và thương tiếc.

Thần sắc Sở Vân Hi thay đổi, biến thành một con thú ngập tràn lửa giận hừng hực, “Ta trở lại Sở quốc, ngươi để cho ta dưỡng bệnh ở điện Từ Ninh, quan tâm đầy đủvới ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm động với ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta hận không thể lập tức độc chết ngươi kìa! Nhưng mà ta vẫn muốn chậm rãi tra tấn ngươi, cho ngươi chậm rãi trúng độc chịu đủ tra tấn… Ta ở Sở cung chịu nhịn mười mấy năm rồi, cũng muốn ngươi bị ốm đau tra tấn mười mấy năm…”

Giọng Thẩm Chiêu lạnh nhạt, “Công chúa không ngờ kỹ xảo hạ độc này lại nhanh như vậy đã bị nhìn thấu”

Bà ta phẫn hận nói, “Đúng! Ta đã coi thường ngươi! Là ngươi phá hủy chuyện tốt của ta! Ngươi phụ giúp ngược đời, chắc chắn chết không yên thân đâu!”

Tôn thái hậu than nhẹ, thần sắc bị bệnh lấp đầy, “Khánh Dương, ai gia không ngờ ngươi ở trong sở cung lại gặp phải chuyện này… Ai gia cũng hy vọng ngươi được hạnh phúc, không ngờ được…”

Sở Vân Hi giận bùng lên, “Ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa! Hôm nay ta sắp thành lại bại, một ngày nào đó ta hóa thành lệ quỷ, tất sẽ không bỏ qua cho người đâu!”

“Nghe ai gia nói này, ai gia trước đây có đề cập ngươi trước mặt tiên hoàng là vì…” Tôn thái hậu khoác áo tơ tằm màu trắng, nhìn trông cơ thể rất gầy yếu, suy nhược.

“Công chúa, năm đó tiên hoàng chọn ngươi hòa thân Tần quốc, không liên quan gì tới Thái hậu” Thẩm Chiêu nói thong thả, “Thần nghe phụ thân nhắc tới, tiên hoàng sớm đã có chủ định, có nhắc qua với phụ thân. Thái hậu nhìn ra thánh ý của tiên hoàng, mới nói ra chút mà thôi”

“Dù là thế, thái hậu cũng không thoát khỏi liên quan” Thù hận của bà ta vẫn chưa giảm.

“Nếu ngươi cứ khăng khăng một mực như vậy, trẫm cũng sẽ không để tâm tới việc ngươi có công với xã tắc giang sơn đâu” Sở Minh Phong lạnh giọng nói, ý là, sẽ nghiêm trị không tha.

“Ngươi độc hại mẫu hậu, lại muốn giết ta nhiều lần, tất cả là vì sao?” Điểm này, Diệp Vũ nghĩ mãi không ra.

Sở Vân Hi cười rộ lên, tiếng cười cao vút chói tai, cười một trận rồi mới nói, “Ngươi còn không biết thân thế của ngươi đi”

Diệp Vũ thấy chẳng hiểu chút nào, “Thân thế ta ư?”

Chẳng lẽ bà ta sát hại mình là có liên quan tới thân thế mình sao? Mình còn có thân thế bí mật gì đây? Không phải là Trưởng nữ của Diệp tướng quân đó sao.

Sở Minh Phong nói ngay, “Khánh Dương, ngươi vốn là công chúa, làm tổn hại tới pháp luật và kỷ cương, mưu hại thái hậu, tội đồng mưu phản, nên xử tử. Trẫm niệm ngươi có công hòa thân…”

Sở Vân Hi dường như không nghe thấy bệ hạ nói, mỉm cười, nói với mọi người, “Diệp Vũ không phải là con gái của Diệp tướng quân, mà là công chúa Linh Tê của Tần quốc, là con gái của Hoa Hoàng hậu và tiên hoàng Tần quốc, Mộ Dung Huyên”

Mọi người trong đại điện khiếp sợ ngây người, hoàng quý phi Diệp Vũ được bệ hạ sủng ái nhất dĩ nhiên là công chúa Tần quốc! Diệp Vũ ngơ ngác đứng lặng, như đang nghe xong một câu chê cười chẳng ra sao, cứ như trải qua một giấc mộng đẹp, đầy hư ảo.

Diệp đại tiểu thư này không phải là con gái của Diệp tướng quân mà lại là công chúa Linh Tê của tiên hoàng Tần quốc sinh ra? Còn có chút khúc mắc nào thêm nữa không đây?

“Diệp Vũ và Hoa hoàng hậu của tiên hoàng Tần quốc có diện mạo rất giống nhau, ta với Hoa hoàng hậu cùng phụng dưỡng chung một phu quân trong ba năm, làm sao mà nhận nhầm được chứ? Năm đó, Dự Vương huyết tẩy hoàng cung, không tìm thấy công chúa Linh Tê, không ngờ công chúa Linh Tê đã sớm chạy ra khỏi Kim Thành, nấp ở Kim Lăng, hóa thành trưởng nữ của Diệp tướng quân” Sở Vân Hi nhìn nàng lạnh băng trừng trừng, nghiến răng nói, “Năm đó mẫu hậu ngươi hại chết con ta, ta dĩ nhiên muốn từ trên người ngươi đòi nợ máu trả bằng máu. Còn nữa, năm đó tiên hoàng chọn ta hòa thân, cha chết còn con, ta liền giết chết kẻ mà bệ hạ yêu nhất, khiến cho hắn thống khổ, hối hận thì đã muộn. Đáng tiếc đã xuống tay mấy lần mà lại không đạt được như ý”

“Ta thật sự là công chúa Linh Tê Tần quốc ư?” Diệp Vũ vốn cũng không phải khiếp sợ thật sự, con gái nhà ai cũng chẳng liên quan gì đến nàng, song lại có liên quan tới Diệp đại tiểu thư.

“Ác giả ác báo. Lần cung yến đó, Mộ Dung Diễm thấy ngươi thì đã nhận ra ngươi là công chúa Linh Tê, chỉ là không vạch trần thôi” Sở Vân Hi cười lạnh.

Sở Minh Hiên, Sở Minh Lượng khiếp sợ trố mắt, không ngờ Diệp Vũ là công chúa Linh Tê cành vàng lá ngọc của Tần quốc, lưu lạc Sở quốc. Sở Minh Phong, Thẩm Chiêu lo lắng nhìn Diệp Vũ, hy vọng nàng cũng có thểthừa nhận chân tướng này.

Lúc ban đầu sau khi giật mình không còn, Diệp Vũ giống như chẳng có việc gì xảy ra vậy, cũng không có phản ứng quá khích.

“Đêm đó, ngươi cố ý lấy bóng đen dẫn dụ ta đi qua là vì muốn giết ta sao?”

“Đúng! Đáng tiếc là bệ hạ tới đúng lúc mất!” Sở Vân Hi mắt tối sẫm, cứ như trời đông giá rét, cắt lạnh thấu xương.

Sở Minh Phong cất cao giọng nói, “Người đâu, đem công chúa Khánh Dương bắt lại giam vào đại lao!”

Bà ta đứng im chịu trói, không giãy dụa, không phản kháng, ánh mắt oán độc lia về phía người bà ta hận, rồi mới xoay người đi. Tôn thái hậu thở dài, giọng đầy tang thương, “Bệ hạ định xử lý Khánh Dương thế nào? Khánh Dương đã phải chịu khổ sở ở trong cung mười mấy năm rồi, gặp bất hạnh, thật khiến cho người ta đầy thương tiếc”

Hắn không đáp lại, mặt lạnh lẽo.

***

Đêm nay, Sở Minh Phong đã về điện Trừng Tâm sớm. Diệp Vũ đang ngồi trên long tháp, ôm gối, đầu gục xuống giữa hai gối, mắt chẳng chớp chút nào, không rõ là đang nghĩ gì.

Hắn ngồi ở mép giường, kéo cánh tay nàng lại gần, mà tư thế nàng vẫn không đổi, cứ vậy mà nghiêng người ngồi trước hắn, được hắn ôm vào lòng.

“Mấy ngày trước trẫm mới biết được thân thế của nàng” Hắn biết, trong khoảng thời gian ngắn nàng chưa thể chấp nhận được sự thật, thân thế này. “Mẫu thân nàng là bào muội của mẫu hậu nàng, phụng lệnh ông ngoại mang nàng ra khỏi thành chạy trốn. Từ đó tới nay vẫn tránh ở Kim Lăng, mai danh ẩn tích”.

“Diệp Tướng quân biết rõ ta không phải là con gái ruột của ngài ấy, vì sao lại đối xử tốt tới vậy chứ? Vì sao lại thích ta như vậy?” Nàng chỉ là nghĩ mãi không ra chân tướng đó thế nào, cũng không phải là không thể chấp nhận nổi.

Như lời Thiến Hề nói, hắn nói chi tiết cho nàng nghe. Nàng bỗng tỉnh ngộ, “Hóa ra phụ thân là yêu ai yêu cả đường đi lối về”

Hắn ôm chặt nàng, “Thân thế bí mật của nàng sẽ vẫn giữ mãi, cũng không sao, có trẫm đây, ai dám làm tổn thương tới nàng chứ”

Nàng khẽ cười, có thể khiến ta bị tổn thương, thống khổ chắc chỉ có mình ngươi thôi. Hóa ra, Diệp đại tiểu thư thật sự là công chúa Linh Tê Tần quốc, là con gái của Hoa hoàng hậu với tiên hoàng Tần quốc, trên lưng gánh một gánh nặng huyếthải thâm thù, cũng gánh một gánh nặng thù hận mất nước nhà bị diệt. Mà ông trời muốn hoàn thành nhận sứ mệnh thần thánh là gì chứ? Chẳng lẽ là sống phụ, báo thù cho mẹ đẻ ư? Chẳng lẽ là đoạt lại Tần quốc từ trong tay Tần Hoàng ư? Nàng nào có bản lĩnh như thế.

Sở Minh Phong thấy khuôn mặt ngọc nàng trầm tĩnh, như đang nghĩ gì đó, vì thế nói, “Nghĩ gì thế, có thể nói cho trẫm biết, trẫm sẽ cùng lo cho nàng”

“Không có gì”

“Nàng chấp nhận thân thế này rồi à?”

“Có gì mà không thể nhận chứ? Ta là con gái Diệp tướng quân hay là công chúa Tần quốc, thật sự quan trọng lắm sao?” Nàng mỉm cười hỏi lại.

“Cũng đúng, không quan trọng, quan trọng nhất là, nàng là hoàng hậu của trẫm” Hắn nâng cằm nhỏ của nàng lên, con ngươi đen lóng lánh, “Vốn trẫm định an ủi nàng, xem ra không cần rồi”

“Huynh định xử lý công chúa Khánh Dương thế nào?”

“Trẫm còn chưa nghĩ ra, ngày mai sẽ thương nghị cùng Thẩm Chiêu”

“Thật ra bà ấy cũng rất đáng thương. Bị Tần hoàng chà đạp mười mấy năm, như một cái xác không hồn, ngẫm lại mà thấy đáng sợ” Diệp Vũ cảm động lây, nếu bị một kẻ tàn bạo, bất nhân, chính là một gã đàn ông phát tiết thú tính làm nhục, chẳng có chút tình cảm nào, dĩ nhiên là hận thấu xương, hận độc mọi người rồi.

Sở Minh Phong cười, “Nàng cảm thấy nên tha cho bà ta một mạng sao?”

Nàng lườm hắn, miệng cong lên, “Ta vẫn chưa nói đó nhé”

Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng, cuốn quít dây dưa thật sâu. Đèn cung đình dần ảm đạm, màn trướng buông xuống, trên long tháp ngập tràn hình ảnh kiều diễm.

***

Hai ngày sau, trong cung truyền đến một sự kiện, công chúa Khánh Dương ở đại lao tự sát. Cung nhân đều nghị luận, nói không biết là thật hay giả.

Bóng đêm tràn xuống, cung nhân nâng đỉnh cỗ kiệu lên, trong kiệu ngồi là công chúa Khánh Dương. Hai thị vệ hộ tống bà ta đến phía tây giao cho một am ni cô, bà được đưa tới am ni cô để tiến hành thanh tu, tự sống.

Ngày này, Sở Minh Phong vừa hạ triều không lâu, đang xem tấu chương, công chúa An Nhạc xin cầu kiến. Sở Minh Lượng bước vào đại điện, trong tay cầm một hộp gấm, cười ngọt ngào, như tâm tình đang vui.

“Có chuyện gì?” Hắn thấy nàng cầm hộp gấm trong tay, chẳng hiểu sao tim bỗng trầm xuống.

“Hoàng huynh, thần muội được người nhờ vả, hôm nay đến chuyển giao cái hộp gấm này” Nàng hai tay dâng một đoạn gấm đỏ bọc lấy hộp gấm, con người cười mắt chớp loang loáng.

“Kẻ nào ủy thác ngươi?”

“Tề vương Ngụy quốc”

“Trong hộp gấm có gì?” Tim hắn lại trầm xuống, như đang đập nhanh chút.

“Thần muội không biết” Nàng cười tủm tỉm nói, “Thác Bạt… Tề vương lúc gần đi, có đem hộp gấm này giao cho thần muội, dặn thần muội sau một tháng mới mang đưa cho hoàng huynh”

Nếu không có lời dặn dò của Thác bạt đại ca, không được nhìn lén hộp gấm, nếu không nàng đã sớm mở ra xem rồi. Sở Minh Phong ý bảo Tống Vân đem hộp gấm tới, Tống Vân đem hộp gấm đặt lên trên ngự án.

Sở Minh Lượng mở to hai mắt, tò mò nhìn hộp gấm, “Hoàng huynh vẫn chưa mở ra xem bên trong có gì không à? Tề vương dặn đi dặn lại muội, nói vậy trong hộp gấm có thứgì quý trọng lắm rồi”

Hắn đưa tay mở tấm vải đỏ ra, rồi lại mở hộp gấm ra – hắn nhìn mà như thấy một luồng lửa đỏ rực, lập tức rụt tay về, tim đập kịch liệt, hộp gấm lập tức được khép lại.

Trong hộp gấm có để một miếng lụa trắng có thêu đóa phù dung thường được đặt ở giữa giường. Mà giữa tấm lụa trắng, có một vết máu không lớn không nhỏ.

Vết máu à?

Lạc hồng (máu trinh tiết) sao?