Bạo Quân Độc Sủng

Chương 161: Đế vương bạc lạnh

Trong điện sắc mặt Sở Minh Phong lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua năm lão thần. Một lão thần nói, ‘Bệ hạ, Diệp Vũ vốn là NHị phu nhân của Thẩm đại nhân, may mắn phụng dưỡng bệ hạ, lại công khai ở cùng bệ hạ trong điện thiên tử, không hợp lẽ cho lắm. Còn nữa, trong ngoài thành đều biết Diệp Vũ lấy điệu vũ dâm đãng mê hoặc bệ hạ, loại con gái không biết liêm sỉ như thế sao có thể sắc phong làm hoàng quý phi chứ?”

“Làm càn!” Sở Minh Phong gầm lên, “giọng cực kỹ nghiêm khắc.

“Lời thật thì khó nghe, kể cả bệ hạ có giận, lão thần cũng vẫn nói” Lão thần kia lại tiếp tục nói, không sợ long uy tức giận chút nào, “Theo ý kiếm lão thần, Diệp Vũ hoàn toàn không có con nối dõi, chẳng có công cho xã tắc; hai là không đức, chẳng có công cho hậu cung, sao có thể trèo cành cao lên vị trí hoàng quý phi chứ? Xin bệ hạ cân nhắc”

“TRẫm đúng thật đang muốn cân nhắc đó” Sở Minh Phong lấy lại giọng điệu tình tĩnh nói, “Trẫm không thích hậu cung tranh giành tình nhân, đấu tranh gay gắt, phi tần càng ít càng tốt. Con gái bốn bị quan gia, trẫm người cũng không cần, mau đưa về cho”

“Bệ hạ, con gái quan gia đã tiến cung rồi, sao có thể trở về chứ ạ?” Một lão thần khác cũng cất giọng già cả sốt ruột lên tiếng.

“CÁc ngươi thích nhúng tay v ào hậu cung của trẫm, quốc sự, chính vụ đều gia cả cho các ngươi xử lý, chẳng phải rất tốt sao?” Sở Minh Phong nói đay nghiến.

Năm lão thần biến sắc, khóe miệng co rút, râu bạc rung rinh. Mãi một lúc sau, lão thần kia nói, “Bệ hạ, lão thần không còn lời nào để nói nữa”

Đôi mắt Sở Minh Phong di chuyển lạnh lẽo, đúng lúc, Tống Vân tiến vào bẩm báo, nói bốn cô gái quan gia đã tới, đang đợi ngoài điện.

Một lúc sau, bốn cô gái có tư sắc không tầm thường tiến vào, năm lão thần cười tủm tỉm, coi như các nàng ấy là vãn bối nhà mình vậy.

“Thần nữ tham kiến bệ hạ” Bốn cô gái cùng kêu lên hành lễ, giọng nói mềm mại.

“Bình thần” Sở Minh Phong liếc mắt qua một lượt, cả bốn người này tư sắc ở mức trung, cho dù có đẹp cũng không bằng Vũ Nhi thiên kiều bá mị.

Bốn cô gái đứng lên, một lão thần giới thiệu kỹ càng, gọi tên người thứ nhất, nàng ấy liền tiến lên hai bước, khẽ ngước mặt lên cho bệ hạ nhìn.

Tính danh các nàng ấy, con cái nhà ai, hắn chẳng buồn nghe, cũng chẳng buồn nhớ, chỉ liếc mắt chút rồi bỏ qua. Các nàng ấy lại xấu hổ, ánh mắt kiều mỵ nhìn hắn, hy vọng đầu tiên là được thiên tử ưu ái.

Lão thần kia nói, ‘Bệ hạ, bốn vị cô nương này xuất thân trong sạch, tài đức vẹn toàn, tướng mạo quyến rũ, xin bệ hạ sắc phong”

Sở Minh Phong nói cho qua, “Đều phong làm tài tử đi, sau này sẽ tấn phong”

“Tạ bệ hạ” Bốn cô cùng kêu tạ ơn, song thần sắc không đồng nhất.

“Bảo cung nhân an bài tẩm điện tốt cho các nàng ấy” Hắn thản nhiên cất giọng bảo Tống Vân.

“Nô tài linh chỉ” Tống Vân hiểu được thành ý, vội vã đón bốn cô đi. Mắt thấy vậy, năm lão thần tức giận thổi râu, lại nghe thấy bệ hạ nói một câu, “Lui ra đi” lại tức giận trừng mắt nhìn nhau. Song họ cũng chỉ là thần tử, sao còn làm thế nào được chứ?

Ngự thư phòng trở nên an tĩnh, Sở Minh Phong chợt thấy mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong đầu lại hiện bóng hình xinh đẹp, mặt ngọc đang lóe lên lửa giận đùng đùng.

***

Diệp Vũ vốn tưởng rằng hắn về sớm chút, không ngờ hắn khuya rồi mới về. Sở Minh Phong cởi quần áo, nằm lên giường, đã thấy nàng ngồi dậy, cũng ngồi thẳng dậy. Hai người cứ lặng nhìn nhau, ánh mắt nàng u lãnh, sắc mắt hắn bình tĩnh, cứ vậy cả hai nhìn nhau, cho tớikhi vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Nàng rất tủi thân, hắn nói không giữ lời, thế mà chẳng nguyện giải thích, còn tính gì nữa? Đem nàng ra để đùa giỡ chắc?

Tẩm điện chỉ để lại một đèn cung đình, ánh sáng đỏ sậm rọi trên mặt nàng, chiếu sáng nỗi oán hận của nàng, thống khổ và đầy thống khổ.

Hắn biết trong lòng nàng khó chịu, cái cảm giác bị người lừa gạt này, hắn đã được nếm. Tuy hắn định giải thích, nhưng hắn lại càng muốn nghe nàng giải thích trước.

“Không muốn giải thích, hay không giải thích được?” Diệp Vũ hỏi lạnh lẽo.

“Nếu nàng đã lừa gạt trẫm, trẫm hy vọng nàng thẳng thắn” Sở Minh Phong nói lạnh nhạt.

Nàng kinh ngạc, hắn thế mà lại nói như vậy! Lại chỉ bởi nàng đã lừa gạt hắn, hắn có thể nói không giữ lời ư?

Đúng thật, về Thác Bạt Hoằng, nàng lừa hắn, nhưng mỗi chuyện là một chuyện, sao có thể nhập làm một được chứ? Chẳng lẽ hắn nạp thêm phi tần, là bởi hắn cảm thấy mình bị lừa sao?

Con ngươi đen của hắn nhiễm chút đỏ sậm, coi như ban cho nàng cây cung, “Thẩm Chiêu nói qua rồi, giữa vợ chồng nên thẳng thắn thành khẩn, vì sao nàng lại lừa gạt trẫm chứ?”

Diệp Vũ phẫn nộ, “Cho dù ta có lừa gạt ngài, thì ngài có thể không tuân thủ lời hứa hay sao? Là có thể chẳng kiêng nể gì làm tổn thương tới ta sao? Ta đã muốn buông tha cho nguyên tắc của mình rồi, hạ thấp bản thân để nhân nhượng ngài, người lại còn đối xử với ta như vậy sao?”

Một câu cuối cùng,đột nhiên vọt cao, bao hàm bi thống, đôi mắt đẹp ngập tràn nước mắt bi thương.

“TRẫm không hề nạp phi, không phải đã nhân nhượng nàng sao? Vậy ba điều kiện kia, chẳng phải đã nhân nhượng nàng sao?” Nghe vậy Sở Minh Phong càng tức, giọng càng vống cao đầy tức giận, “Chuyện cho tới giờ, nàng vẫn lừa gạt trẫm, trẫm không biết nàng tới tột cùng có thật lòng tới phần nào?”

“Thác Bạt Hoàng là người thế nào, đã làm ra chuyện gì, hiện giờ ta nói cho ngài, ngài vừa lòng chưa?”

“Trẫm không cần biết ! Nàng và hắn tình duyên vẫn chưa dứt, trẫm không có hứng muốn biết!”

“Vậy ngài muốn ta thế nào đây?” Nàng kích động rống lên.

“Dâm phụ!” Giọng hắn kịch liệt co rút, lệ khí tràn đầy. Diệp Vũ không thể nhịn được nữa, cảm xúc bắt đầu khởi động, tức giận tăng vọt, hai má đỏ bừng. Hắn thế mà dám mắng nàng là dâm phụ chứ!

Nàng trợn mắt nhìn mắng, “Ta là dâm phụ, vậy ngài là cái gì? Lợn giống!”

Sở Minh Phong hung ác trừng nàng, lửa giận trong cơ thể bốc cao ngùn ngụt. Nàng lập tức xuống giường, lấy quần áo mình, rời khỏi tẩm điện khiến người ta nổi trận lôi đình này. Hắn nhìn theo nàng rời đi, trng mắt vẫn ngập tràn lửa giận hừng hực.

***

Sáng hôm sau, Diệp Vũ tỉnh lại, duỗi người trên giường, nhớ tới tối qua hắn ác như vậy, bất giác khí giận dâng cao. Sở Minh Phong sao lại biết chuyện giữa mình và Thác Bạt Hoằng chứ? Bất luận hắn làm cách nào mà biết, hắn cũng không thể mắng nàng là “Dâm phụ” được!

Chết tiệt, nàng vẫn còn chưa thèm mắng hắn đâu nhé, thế mà hắn dám mắng nàng cơ đấy! TRâm Cài bưng chậu nước vào, đi tới tận giường, “Tỷ tỷ, nên dậy rồi”

“Không muốn dậy” Diệp Vũ uể oải nói.

“Tỷ tỷ, đã nhiều ngày bệ hạ bận rộn chính sự, người cũng đừng nên bực bội với bệ hạ nữa” Trâm Cài tận tâm khuyên nhủ, “Bệ hạ đã định ngày sắc phong rồi, là ngày đầu tháng sau đó”

“Sắc phong ư…” Diệp Vũ cười lạnh, “Có sắc phong hay không, còn cần ta gật đầu đó”

“Tỷ tỷ định thế nào?”

“Hắn nói không giữ lời, nạp thêm phi tần, ta sẽ không nhượng bộ!” Nàng nói kiên quyết.

“Nhưng mà b ệ hạ chung quy vẫn là bệ hạ, nạp thêm phi tần, duy trì nòi giống là đương nhiên ạ”

“Ta đây mặc kệ, ngài ấy đồng ý rồi, sẽ phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nếu không sẽ không đồng ý bừa với người khác”

TRâm Cài bất đắc dĩ nhíu mi, chẳng biết khuyên thế nào nữa. Ba ngày liên tục, bọn họ cứ như người xa lạ, một người ở chính điện, một người ở thiên điện, cả đời không qua lại với nhau.

Diệp Vũ kiên trì tới cùng, hắn không đến xin lỗi, không đến giải thích, không đuổi bốn cô gái quan gia kia đi, nàng tuyệt đối sẽ không chịu sắc phong.

Cách ngày sắc phong chỉ còn có hai ngày, cung nhân mang áo lễ phục sắc phong tới. TRâm Cài vui sướng mở lễ phục ra, trước mắt đẹp tuyệt, “tỷ tỷ, nhìn vạt áo b ào này nè, tay áo và viền áo đều thêu phượng vũ hết, nhìn hoa văn, đẹp đẽ quý giá đoan trang quá hà”

Diệp Vũ lạnh lùng nhìn, đúng thật, bộ lễ phục này thật sự chế tác hoàn mỹ, tơ lụa cũng là loại tốt nhất, đẹp đẽ mà không tục, chẳng gì sánh kịp. NHưng tình đã vỡ, có quần áo đẹp tới đâu còn có nghĩa gì chứ?

Vào đêm, nàng thấy hắn đã trở lại, vừa tiến vào cửa điện, đã đem bộ lễ phục này ném ra ngoài điện. Bộ lễ phục màu xanh sẫm nằm trên mặt đất, dưới ánh đèn đỏ chiếu vào nhìn chói mắt mà ảm đạm, sắc đỏ xanh đan xen trở nên thành một màu ảm đạm. Sau đó nàng về tẩm điện ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi lâm triều về, Thẩm Chiêu cầu kiến. Họ đi tới một nơi yên tĩnh, chỉ tiếc thu đêm đã lạnh. Trời quang mây tạng, ấm áp, gió thu lành lạnh thổi, làm cổ tay áo phất phơ bay, giống như xoẹt qua da đầu, lại khiến lạnh rùng mình.

“Nếu huynh đảm nhận vai thuyết khách, ta khuyên huynh đừng nên mở miệng” Diệp Vũ nói lạnh nhạt.

“Ta chỉ muốn hỏi, nếu không chịu sắc phong, sau này cô có tính toán gì không?” Thẩm Chiêu lắc đầu cười, thật đúng là đảm đương thuyết khách thật.

“Đi từng bước tính từng bước”

“Cô cảm thấy bệ hạ sẽ vì cô mà đuổi bốn cô gái quan gia kia ra cung sao?”

“Ngài ấy không bỏ, ta đây đi”

“Cô thật có thể dứt bỏ được sao?”

“Thế gian không có gì mà không dứt bỏ được chứ?” Nàng cười khổ, “Tuy ta lừa ngài ấy, nhưng đây chẳng phải là ngài ấy lấy cớ nói không giữ lời sao?”

Thẩm Chiêu có hỏi qua bệ hạ, song bệ hạ chẳng nói gì, “Cô lừa bệ hạ cái gì thế?”

Một chiếc lá phong vàng theo gió rớt xuống, nàng đón được, xé thành từng mảnh nhỏ, “Có liên quan tới Thác Bạt Hoằng, thôi bỏ đi, không đề cập tới cũng thế”

Hắn không ngờ tới là Thác Bạt Hoằng, thế nhưng lại không phải là Tấn Vương. Tóm lại hắn cố khuyên nhủ, “Vũ Nhi, nghe ta một câu, bệ hạ nạp thêm phi tần, chỉ là bề ngoài thôi, cố gắng bịt miệng mấy lão thần kia. Các nàng ấy không được bệ hạ sủng hạnh, tất cả chỉ là một ý nghĩ của bệ hạ. Nếu bệ hạ đồng ý với cô rồi, thì sẽ không nói là không giữ lời. Nếu cô không tin bệ hạ, không thể thẳng thắn đối đãi chân tình, vậy từ nay về sau tự sinh tự diệt, lại nên tiếp tục đi tiếp ra sao đây?”

Trong lòng Diệp Vũ vừa động, nhìn mây cao trên bầu trời ảm đạm, ánh nắng sáng láng mà xuất thần.

***

Do dự mãi cũng hết cả chiều, cuối cùng, giờ Dậu Diệp Vũ đi tới trước ngự thư phòng. Thẩm Chiêu nói đúng, có lẽ, Sở Minh Phong nạp thêm phi tần cấp tốc chẳng qua là bất đắc dĩ, là kế tạm thời, còn sủng hạnh các nàng ấy hay không chẳng phải là do hắn định đoạt ư? Họ muốn thẳng thắn đối đãi nhau, có vấn đề thì cùng giải quyết, cãi nhau, bực bội chỉ khiến tổn thương lẫn nhau, căn bản chẳng giải quyết được vấn đề. Như vậy, nàng trước hết bước ra trước một bước, mở rộng cửa lòng, cùng bàn luận vấn đề giữa họ, nếu không cả đời này còn những vài thập niên nữa, biết trải qua sao đây?

Tống Vân không thấy, ở trước điện chỉ thấy có thị vệ gác. Thị vệ biết nàng là người quan trọng trong tim bệ hạ, liền cho nàng đi vào.

Nàng định cho hắn một vui sướng, liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào, ai ngờ, ngự án không người, cả đại điện chẳng có một bóng nào.

Kỳ lạ, hắn đi đâu rồi? thị vệ nói rõ là hắn đang ở đó mà. Bỗng Diệp Vũ nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, giống như truyền ra từ Tây Noãn Các vậy.

Có phụ nữ!

Tim bất chợt đập mạnh lên, nàng chậm rãi đi tới phía Tây Noãn CÁc, cố gắng không phát ra tiếng động. Ở một góc, thò người nhìn vào trong xem, trong khoảng khắc, máu bốc lên mặt, má, cổ và mắt-Sở Minh Phong, ngươi được lắm!

Hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ, có một cô gái mặc áo xanh đang ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, cất giọng mềm mại nho nhỏ thì thầm gì đó, giọng thánh thót mỉm cười, thánh thót như chim hót vậy.

Nhìn từ bên sườn, cô gái này không phải là phi tần hậu cung mà là một trong bốn cô gái quan gia.

“Gọi là gì? Phụ thân ngươi là ai?” Sở Minh Phong trầm giọng hỏi.

“Nô tì là Lâm Tuyết Nhi, phụ thân là Lại Bộ thị Lang” Tay nàng khẽ vuốt ve ngực hắn, đầy ôn nhu tình tứ, “Công phu nô tì đơn giản, nếu bệ hạ mệt mỏi, nô tì sẽ cố gắn vì bệ hạ thư giãn gân cốt”

“Để sau đi” Hắn có ý cười cười, bàn tay to sò soạng eo nàng, nhìn rất quen tay, “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi… Tên rất đẹp, người còn đẹp hơn…”

Diệp Vũ nhìn không được nữa rồi, kinh sợ và bi thương nẩy tới, trong lòng như có một dòng nước nóng tràn qua đau nhức khó chịu; lại giống như có một cây kiếm đâm vào ngực, tim bị phá nát tan tành…

Có sủng hạnh các nàng ấy không tất cả chỉ một ý nghĩ của hắn!

Nói đúng lắm, thật sự là một ý nghĩ của hắn. Hắn định sủng hạnh ai, thì sủng hạnh kẻ đó, có gì mà phải cố kỵ chứ?

Nàng xoay người dứt khoát, bước ra khỏi ngự thư phòng. Lệ nóng trào ra đầm đìa.

Nàng thật sự u đầu mới có thể nghĩ muốn cùng hắn bàn bạc cho ổn, cố gắng giải quyết vấn đề thật tốt, hắn vốn chẳng cần nàng, trong đầu hắn tất cả đều là trái ôm phải ấp, hưởng hết mọi lợi lộc của nhân gian.

Đế vương bạc lạnh, hắn cũng không ngoại lệ.

****

Đêm nay, Diệp Vũ ngồi trên giường, nước mắt lăn dài. Trâm Cài thấy nàng như thế, lo lắng, lại không biết na ủi thế nào, chỉ đành lắc đầu thở dài. Bệ hạ sao vẫn còn chưa trở lại chứ?

Rốt cuộc bệ hạ đã trở lại, TRâm Cài vội vã đi qua bẩm tấu, Sở Minh Phong sau khi nghe xong, đi vào thiên điện. Trong điện u ám, Vũ Nhi ngồi trên giường, đôi mắt chảy ròng ròng, bi thương như vậy khiến người ta thấy mà đau lòng.

Hắn ngồi mép giường, thấy hai mắt nàng sưng vù, trên mặt lại đầy nước mắt, đau lòng dâng lên, một luồng trìu mến nổi lên. Nàng đi ngự thư phòng quá khéo, đúng lúc hắn cùng c ái vị Lâm Tuyết Nhi kia… Hắn cũng không ngờ sẽ như vậy… Hắn xoay người, định ôm nàng vào trong lòng, nàng lại giơ tay ra, dùng sức đẩy mạnh hắn, giọng khàn rống to, “Đừng có đụng ta!”

Hắn không phòng bị, bị nàng đẩy, suýt nữa thì ngã ra khỏi giường.

“Ta không muốn thấy ngài nữa, cút!” Diệp Vũ lệ rơi đầy mặt rống giận, thống khổ bi thương, nhìn bộ dạng rất tiều tụy.

“Vũ Nhi, nàng nghe trẫm nói đã…”Sở Minh Phong có ý nắm lấy tay nàng. Nàng như điên lên đánh hắn, dùng móng tay cào mặt hắn, “Cút đi… Cút đi ..”

Thấy nàng như biến thành người đàn bà đanh đá, hắn chỉ đành lùi lại phía sau. Giọng nàng sắc lạnh rống lên, “Nếu không cút, ta cho ngài hối hận cả đời!”

Hắn bất đắc dĩ rời khỏi tẩm điện, qua hai ngày nàng bớt giận sẽ cùng giải thích với nàng. Diệp Vũ thấy hắn đi rồi, nước mắt rớt như mưa.

Từ đó tới ba ngày sau, nàng ngày đêm buồn bã ở tẩm điện, cửa lớn không ra, cửa bé không vào, trầm mặc ít nói, buồn bực không vui, khuôn mặt đầy u sầu.

TRâm Cài sốt ruột tới mức như kiến bò miệng chảo nóng, chẳng biết khuyên thế nào mà nàng vẫn lạnh lẽo không nói, mày không nhếch.

Tuy nàng không ra cửa, nhưng cũng biết một việc. Bốn cô gái quan gia kia đã chính thức được sắc phong là tài tử, đều ở tại điện Phượng Tê trước đây của Văn quý phi. TRâm Cài nói cho nàng biết, long thể bệ hạ mắc bệnh nhẹ, hai thái y không tìm ra chứng bệnh gì, cuối cùng vẫn mời Từ thái y tới chẩn trị.

Song Từ thái y cũng chẳng nói ra lời là bệnh gì, bảo bệ hạ không có bệnh, hẳn là uất ức xông lên não, cảm thấy cả người đầy khó chịu. Như vậy bệ hạ uống xong hai ngày thuốc, cũng đỡ rất nhiều.

Diệp Vũ lặng nghe, thờ ơ. Hắn bị bệnh hay chết rồi, nàng không muốn quan tâm nữa, không muốn lo lắng nữa. Đêm nay nàng cố ý hỏi TRâm Cài, bệ hạ ở ngự thư phòng hay là đã về tẩm điện nghỉ tạm.

Trâm Cài thấy nàng quan tâm bệ hạ, như đang muốn đi hỏi thăm sức khỏe bệ hạ vậy, TRâm Cài nhân cơ hội khuyên nhủ, “Nếu tỷ tỷ đi thăm bệ hạ, bệ hạ sẽ không cần uống thuốc nữa, bệnh gì cũng khỏi hết đó. Tỷ tỷ, hay tỷ đi thăm bệ hạ đi” Diệp Vũ nói lạnh nhạt, “Ta tự có chủ trương”

TRâm Cài nghe vậy, thất vọng thở dài. Đêm đã khuya, Diệp Vũ không ngủ được, nấp trong chỗ tối, hạ giọng gọi TRâm Cài vào.

TRâm Cài tiến vào, còn buồn ngủ, Diệp Vũ cầm ấm trà trong tay, đập mạnh lên sau gáy nàng ta. Chỉ trong nháy mắt nàng ta hôn mê, mềm nhũn ngã xuống đất.

Diệp Vũ kéo nàng tới bên giường, cởi hết quần áo cung tỳ trên người nàng ta, nhanh chóng mặc vào, lại thay đổi kiểu tóc, cuối cùng ôm nàng ta lên giường, đắp chăn lên.

Không thu dọn hành trang, lẻ loi một mình rời đi. Diệp Vũ ra khỏi điện Trừng Tâm, thị vệ hỏi, nàng hơi cúi đầu, đưa thẻ bài Trâm Cài ra.

Do đèn đuốc tối om, thị vệ nhìn không rõ, cũng không hỏi thêm, cứ thế cho nàng ra ngoài. Nàng bước nhanh rời khỏi điện Trừng Tâm, đi đến Thính Phong các, tóm lại quay đầu nhìn.

Cửa điện Trừng Tâm được làm bằng gỗ, nhìn trong ngoài ngăn cách, vốn tối chẳng thấy gì, chỉ có thể trông thấy màu ngói lưu ly của đình đài lầu các.

Sở Minh Phong, tình duyên giữa ta và ngươi đã hết, mong ngươi bảo trọng.

Tiếp tục đi trước, nàng đi nhanh về phía tây, theo hông cửa tây ra, hy vọng thị vệ cũng không đặt ra nhiều câu hỏi cho lắm.

Do đi gấp nên không để tý tới cấm vệ tuần tra. Cấm vệ thấy nàng, quát hỏi nàng là ai. Nàng v ẫn cúi thấp đầu đáp, “Ta là cung nhân điện Trừng Tâm, long thể bệ hạ ốm nhẹ, ta phụng mệnh ra cung tìm một loại thuốc dẫn đặc thù”

“Thuốc dẫn à?” Cấm vệ cũng không tin cho lắm, “Ngự hiệu thuốc muốn gì có đó, không cần ra ngoài cung tìm? Ngươi là ai, vì sao đêm khuya ra cung, bẩm báo chi tiết”

“Ta thật sự phụng mệnh ra cung tìm thuốc dẫn” Diệp Vũ nói cường ngạnh, đưa ra yêu vbaif, “Thấy rõ chưa? Long thể bệ hạ bị bệnh, các ngươi cản trở việc ta làm, trì hoãn canh giờ, bệ hạ trách tội xuống, các ngươi chịu được không?”

Cấm Vệ nhìn kỹ yêu bài, lúc này mới cho qua.

Thị v ệ phía tây cửa hông vẫn đưa ra câu hỏi nghi vấn, nàng chỉ đành ép mạnh lấy mạnh mẽ ép họ khiến họ e ngại.

Nhưng thị vệ cửa cung nhìn còn cẩn thận hơn cả cấm vệ, nhìn yêu bài của nàng, vẫn không tin, nói nàng một thiếu nữ nửa đêm ra cung tìm thuốc dẫn, rất nguy hiểm; nếu thật sự bệ hạ phái người ra cung, cũng hẳn là công công chứ không phải là cung nữ.

“Vì sao bệ hạ không phải công công ra cung, ta cũng không biết, hay các ngươi tới hỏi bệ hạ xem sao?” Nàng cả giận nói lấp liếm.

“tuy nói là thế, tây cửa hông cũng không thể tùy tiện ra vào, cô nương nếu muốn xuất cung, nên bước ra cổng Triêu Môn đi” thị vệ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Ta phải ra cung ngay! Nếu các ngươi trậm chễ canh giờ, bệnh bệ hạ nặng thêm, các ngươi có mười cái đầu cũng không đủ mà chém!” Diệp Vũ vừa vội vừa tức, “Còn không tránh ra?”

Thị vệ đó vẫn không nhúc nhích, bảo nàng nên tới cổng Triêu Dương.

Nàng tức giận kêu to, “CÁc ngươi không có quyền ngăn ta ra cung, ta có yêu bào, tránh ra!”

Thị vệ cùng nhìn nhau vẫn không mở cửa.

“Chuyện gì?” Trong yên tĩnh đột nhiên truyền tới một giọng thanh dật.

“Ty chức tham kiến Vương gia” Mấy thị vệ đồng loạt quỳ xuống. Diệp Vũ xoay người nhìn lại, trong lòng kinh hãi, đã muộn thế này, Tấn Vương sao vẫn còn ở trong cung thế? Sao lại đến Tây cửa hông thế này?

Sở Minh Hiên bước vững đi tới, tựa như đạp lên trên đèn cung đình đỏ vậy, quần áo màu đen tuyền bị bóng đêm nuốt gọn, màu sắc càng đen hơn, thần bí hơn. Tâm thần nàng hỗn loạn, hắn có thể vạch trần mình không nhỉ?

“Vương gia định xuất cung sao?” Thị vệ cười hỏi, cung kính có lễ.

“Bổn vương mới từ điện Từ Ninh đi ra, đang định về phủ” Sở Minh Hiên rời mắt nhìn nàng, giả vờ như không biết nàng. “Vị này là…”

“Nàng ấy là cung nữ điện Trừng Tâm, tự xưn là phụng mệnh ra cung tìm thuốc dẫn. Đêm đã khuya, ty chức lo nàng ấy là một thiếu nữ tử sẽ gặp nguy hiểm, mới không cho nàng ấy ra cung” Thị vệ cười làm lành nói.

“Bổn vương nghe nói long thể hoàng huynh bị bệnh nhẹ, thuốc dẫn là thứ quan trọng, ngươi sao có thể làm chậm trễ cung nữ ra cung tìm thuốc dẫn chứ hả?” Sở Minh Hiên giáo huấn.

“Đúng đúng đúng, là ty chức hồ đồ ạ” Thị vệ khom lưng cúi đầu, “Cô nương có thể ra cung rồi”

Diệp Vũ nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng dừng trên mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch cười như không cười. Nàng cũng không ngờ được là hắn giúp mình, chắc không hy vọng mình khốn đốn trong cung rồi.

Ánh mắt Sở Minh Hiên ánh lên rực rỡ, cứ như lạc vào giữa vầng mặt trời tỏa sáng rực rỡ muôn màu vậy, như nói với nàng, “Ta giúp nàng, nàng cảm tạ ta thế nào đây?”

Sau đó hắn dẫn đầu đi trước, màu sắc áo choàng bay phất trong gió. Nàng vừa bước ra được nửa bước, chợt nghe một tiếng quát thật mạnh, “Chậm đã!”

Hai người không hẹn mà cùng quay lại nhìn, ngây người khiếp sợ. Tống Vân và Vương thống lĩnh đi trước, phía sau là Sở Minh Phong. Ba người bước nhanh tới, rất nhanh đã đi ra trước cửa cung.