Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 140: Cảm giác yêu chính là đau (1)

Mày kiếm Sở Dục cau chặt, thấy nàng bình yên vô sự mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn phụng mệnh đi sứ Giang Nam, vừa trở về, liền nghe nói trong cung xảy ra đại sự. Huyễn Ảnh đi theo Thất ca nhiều năm, Thất ca sẽ không dễ dàng động thủ với hắn, vừa hỏi Xích Diễm mới biết, Huyễn Ảnh vậy mà muốn cường bạo với Thiên Dao.

“Bổn vương cố không được nhiều như vậy, bổn vương chỉ muốn xác định người mạnh khoẻ.” Sở Dục vội vàng nói.

Thiên Dao thanh lãnh cười, đặt trà đến bên môi, nhấp một ngụm. “Vương gia hiện tại thấy được. Thiên Dao vẫn là Thiên Dao của trước đây, không có tốt, cũng không có xấu.”

Sở Dục cứng đờ đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền, tiếng xương va nhau giòn vang. Một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng. “Thất tẩu, trà nguội rồi.”

“Thì sao?” Thiên Dao không để ý lắm cười nhẹ, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống. “Tâm đều đã lạnh, còn để ý một ly trà sao?”

Sở Dục không nói, ngực đột nhiên co rút đau đớn không hiểu.

Thiên Dao vẫn đạm nhạt như gió xuân, mềm mại nhu nhược, nội tâm lại quật cường. Nàng vẫn như thường ngày, lệnh Yêu Nguyệt thay trà, bày bàn cờ, lại nghiêng đầu nhìn Sở Dục đang đứng ở một bên. “Vương gia có nguyện bồi Thiên Dao đánh một ván cờ không?”

“Được.” Sở Dục gần như không cần nghĩ ngợi liền trả lời, nhấc vạt áo ngồi xuống đối diện nàng. Con cờ đen trong tay hạ xuống bàn cờ.

Thiên Dao cúi đầu trầm mặc, cùng hắn đặt từng quân từng quân cờ lên bàn. Kỹ năng chơi cờ của hai người cơ hồ là ngang nhau, tốc độ xuống cờ của Sở Dục từ từ chậm lại, càng lúc càng do dự, mày kiếm cũng chậm rãi chau lại.

Thiên Dao nhẹ cười, không hề dự liệu giơ tay làm loạn bàn cờ. Sở Dục khó hiểu nhìn nàng, “Thất tẩu, đây là ý gì?”

Thiên Dao chậm rãi đứng dậy, đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn về nơi xa. “Thắng thua mà nói đối với vương gia quan trọng vậy ư? Thua thì đã sao? Thắng thì có thể thế nào?”

Sở Dục nhíu mày trầm tư, một lúc sau, lại chậm rãi mở miệng nói, “Nếu như Sở Dục thắng, vẫn mong Thất tẩu tha thứ cho Thất ca lần này. Huyễn Ảnh cùng Thất ca vào sinh ra tử, Thất ca không nỡ giết hắn về tình về lý đều có thể hiểu.”

“Vương gia tự tin mình nhất định sẽ thắng?” Thiên Dao cười, đầu ngón tay trắng nõn đem từng con cờ trắng đen một lần nữa bỏ vào hũ.

Nhìn tổng thể bàn cờ, đường đi nước bước của nàng hắn đại khái đã hiểu rõ, muốn thắng nàng không phải dễ dàng, nhưng ít nhiều hắn có vài phần nắm chắc, “Nếu như Thất tẩu thắng, Sở Dục nguyện thoả mãn một tâm nguyện của Thất tẩu.”

Nghe qua, trái lại không tồi. Thiên Dao cười, thản nhiên nói, “An Thanh vương, mời.”

Một bàn cờ này hạ xuống lại cực kỳ dùng lực, từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc. Lúc tay Thiên Dao hạ xuống quân cờ cuối cùng mới nhàn nhạt nói: “Vương gia, người thua rồi.”

Tuấn nhan Sở Dục bình tĩnh, mày kiếm hơi hơi chau lại, trong lúc này lại không phân biệt được vui buồn, chỉ trong trẻo nói, “Thất tẩu che giấu thực lực thực sự.”

Thiên Dao vân đạm phong khinh cười, “Chẳng lẽ Vương gia không nghe nói qua sao, từ xưa binh bất yếm trá.”

Sở Dục cũng cười, trước mặt nữ nhân này, mỗi lần tiếp xúc đều cho hắn kinh hỉ khác nhau. Nàng như vòng xoáy vĩ đại, trong lúc bất tri bất giác dụ người hãm sâu. “Sở Dục xin nhận thua. Không biết Thất tẩu có tâm nguyện gì? Chỉ cần trong phạm vi năng lực của Sở Dục, nhất định sẽ giúp Thất tẩu thực hiện.”

Thiên Dao đang thu thập quân cờ trắng đen trên bàn cờ, nghe Sở Dục nói vậy, đầu ngón tay hơi dừng lại, khoé môi hiện lên ý cười giễu cợt. Sau đó, đứng dậy nửa tựa vào song cửa sổ bên cạnh, ánh mắt nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, trời ngã hoàng hôn.

Nàng nhìn phong cảnh, mà Sở Dục lại nhìn nàng, không hề chớp mắt.

Trầm mặc thật lâu sau, làn môi Thiên Dao khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt phun ra hai chữ. “Tự do.” Nàng muốn, chỉ có tự do. Mà Sở Diễm không chịu cho, còn Sở Dục lại cho không được.

Con ngươi Sở Dục khẽ biến, một lúc sau, vẫn gian nan gật gật đầu. “Chuyện này, có lẽ Sở Dục cho không nổi nhưng ta sẽ tận lực thử một lần.” Hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Thiên Dao đờ đẫn nhìn bóng lưng hắn đi xa, khoé môi dần dần thu lại nụ cười giễu cợt, nhàn nhạt nói một tiếng. “Cám ơn.” Biết rõ hy vọng xa vời, nhưng có người nguyện ý vì nàng thử một lần, như vậy, đã đáng cảm ơn.

Rời khỏi Vị Ương cung, Sở Dục lập tức đi tới Ngự thư phòng. Hắn biết hành vi như vậy vô cùng lỗ mãng, nếu như bây giờ bỏ lỡ, chỉ sợ rốt cuộc đời này, hắn cũng không có dũng khí mở miệng.

Trong Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Lưu Trung khom người đứng ngoài điện, sắc mặt nặng nề. Nhìn thấy Sở Dục, vội vàng nghênh đón, miễn cưỡng nở nụ cười. “Lão nô tham kiến An Thanh Vương.”

“Lưu tổng quản không cần đa lễ.” Sở Dục khách sáo nói. “Thất ca ở bên trong sao?”

“Dạ phải, chỉ là, hôm nay tâm tình hoàng thượng không được tốt, Vương gia nếu không có chuyện gì quan trọng, vẫn nên trở lại vào ngày mai thì hơn.” Lưu Trung lại chắp tay nói. Ngày xưa vào giờ này, hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong sẽ đi gặp vị trong Vị Ương cung. Nhưng hôm nay náo loạn như thế, chỉ sợ không đi Vị Ương cung được, sắc mặt hoàng đế so với bão táp còn âm trầm hơn.

Sở Dục cười nhẹ, chỉ nói, “Không sao”, liền nâng bước mà vào.

Trong Ngự thư phòng, Sở Diễm an tĩnh ngồi ở ghế chủ vị, trong tay tuỳ ý cầm một quyển sách, tấu chương một bên xếp chồng lộn xộn, cực kỳ hiển nhiên, Sở Diễm còn chưa bình tĩnh đến mức vừa chiến tranh lạnh với Thiên Dao, vừa bình tĩnh xử lý chính sự.

“Thất ca.” Sở Dục khom người cúi đầu, trịnh trọng nói.

Sở Diễm nâng mắt, tuỳ ý liếc mắt nhìn hắn, “Đệ đến rồi, ngồi đi.”

Sở Dục vẫn chưa ngồi xuống, mà vẫn cung kính đứng tại chỗ.

“Có việc?” Mày kiếm Sở Diễm thâm thuý nhếch lên, đặt quyển sách cầm trong tay trên bàn.

Sở Dục trầm tư trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng. “Thất ca từng đồng ý qua với thần đệ, nếu như ngày khác đại thế đã thành…”

“Hoá ra đệ muốn cái này.” Sở Diễm nhẹ cười cắt ngang hắn, “Chuyện trẫm đã hứa tự nhiên sẽ làm được. Chỉ là chung quy Hàm Tuyết vẫn là phi tử của trẫm, việc này không thể gấp gáp nhất thời. Trẫm sẽ an bài thích đáng cho nàng xuất cung.”

“Thất ca, thần đệ nói không phải là Hàm Tuyết, mà là — Thiên Dao.” Giọng nói Sở Dục thoáng khàn khàn, lòng bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng nháy mắt lại rơi vào tĩnh mịch, mắt phượng Sở Diễm nheo lại, tản ra hàn khí làm người sợ hãi. Một lúc sau, mới lạnh lùng cô độc mở miệng, “Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Sở Dục hít sâu một hơi, cắn răng lặp lại. “Thần đệ muốn mang Thiên Dao rời đi.”

Cùng với giọng nói là tiếng ly tách bể xoảng, trong cơn thịnh nộ, Sở Diễm phất ống tay áo, văn phòng tứ bảo trên bàn, chén sứ men xanh cùng tấu chương đều rơi xuống đất. Mảnh sứ cùng với nước bắn tung tóe trên đất. Thân thể cao lớn của Sở Dục khẽ run, rất ít khi thấy Thất ca tức giận như vậy.

“Cút ra ngoài, trẫm không muốn thấy ngươi.”

Sở Dục ép đầu tới cực thấp, lại không có ý định rời đi. Hơn nữa, nhấc vạt áo trải ra, quỳ một gối xuống đất.

Mắt phượng tuyệt mỹ của Sở Diễm sâu không thấy đáy, hắn đứng dậy, dừng lại trước người Sở Dục, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống hắn, “Sở Dục, mơ ước nữ nhân của quân vương, ngươi có biết tội gì không?”

“Thần đệ nguyện ý gánh vác toàn bộ tội lỗi, mong Thất ca thành toàn cho.”

Sở Diễm lạnh giọng mà cười, “Nếu như trẫm không đáp ứng? Còn muốn quỳ không đứng dậy? Sở Dục, trẫm đã nói qua, cùng một chiêu chỉ có thể dùng một lần, ngươi đã không có cơ hội rồi.”

“Thất ca có thể buông tha Doãn Hàm Tuyết, vì sao không thể buông tha Thiên Dao? Nàng trời sinh tính đạm mạc, không tranh sự đời, cũng không thích hợp sinh tồn trong hậu cung. Thất ca vây khốn nàng như vậy, chỉ hại nàng.” Sở Dục không chút nhún nhường cãi lại.

“Không vì sao cả, trẫm nói không được là không được.” Sở Diễm khoanh tay đứng, đã tới giới hạn chịu đựng. Nếu như đổi lại là người khác, khiêu khích quyền uy quân vương như vậy, sớm đầu thân hai nơi.

“Người đâu, mang An Thanh Vương ra ngoài.”

Vừa dứt lời, Ngự Lâm quân nhanh chóng đi vào, đặt tay lên cánh tay hắn tính lôi ra ngoài, “Vương gia, ty chức đắc tội.”

Sở Dục gồng người, cật lực quỳ trên đất, dùng nội lực phản kháng, quật cường không chịu rời đi. Có điều giằng co trong chốc lát, trên trán đã đổ mồ hôi. Hắn ngửa đầu, khoé môi hơi cợt nhã nhếch lên, khàn khàn nói, “Thất ca, có phải huynh yêu nàng rồi không?”

“Đó không phải chuyện ngươi nên biết, Sở Dục, lo cho bản thân mình là được.”

Sở Dục tự giễu cười, từ thời khắc nàng không để ý an nguy che chắn ở trước mặt hắn, hắn đã không cách nào quản được lòng mình, “Thất ca, đệ yêu nàng.” Ngắn ngủn một câu, giọng nói không lớn, lại vô cùng kiên định. Vừa dứt lời, Sở Dục chỉ cảm thấy hơi thở lạnh thấu xương đập vào mặt.

Sở Diễm khoanh tay đứng, con ngươi sâu không thấy đáy nổi sóng, giọng nói ra lại hơi hơi ám khàn. “Sở Dục, thu hồi lời ngươi vừa nói, trẫm coi như hôm nay ngươi chưa từng nói qua.”

Sở Dục cười khổ, lời nói thu hồi được, vậy còn tâm thì sao? Tâm cũng thu hồi được sao? “Sở Dục khẩn cầu Thất ca thành toàn.”

“Ngươi mơ tưởng.” Sở Diễm cơ hồ là rít ra mấy chữ này từ trong hàm răng, cổ tay chuyển động, một đoá hoa quỳnh bay ra khỏi cổ tay áo, khẽ rơi vào đầu vai Sở Dục. Sở Dục chỉ cảm thấy đan điền tê rần, rốt cuộc không vận được chút nội lực nào.

“Đem An Thanh Vương về vương phủ.” Sở Diễm phân phó một câu, sau đó lạnh lùng xoay người. Một lúc sau, lại thì thào mở miệng, “Nàng không được, chỉ có nàng là không thể.”

Sở Dục quỳ rạp xuống đất, trước mắt từ từ mơ hồ. Hắn nghĩ, hắn đã biết đáp án của Thất ca.