Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 72: Nhớ kỹ, nàng là của ta (2)

Sở Diễm cười, bút Lang Hào trong tay khẽ chấm mực đỏ, nghiêm túc phác thảo trên tấu chương. Cố ý không để mắt tới Tư Đồ Phong, tựa hồ coi hắn giống như không khí.

Trầm mặc hồi lâu, Tư Đồ Phong cuối cùng thiếu kiên nhẫn, đứng lên nói. “Ta muốn gặp nàng một chút.”

Bút Lang Hào trong tay Sở Diễm khẽ khựng lại, khóe môi cong lên nụ cười tà mị, mắt phượng lạnh lùng híp lại, khóe mắt dư quang lạnh lùng liếc hắn một cái, thanh lạnh nói. “Ngươi không có tư cách gặp nàng.”

Tư Đồ Phong cũng là kiểu người kiêu ngạo, nếu không phải vì A Dao, hắn tất nhiên không cần phải bị Sở Diễm khó dễ như vậy. Hắn đè nén tính khí, chắp tay mở miệng. “Điện hạ nhất định hiểu lầm rồi, Tư Đồ Phong không hề có ý khác, ta chỉ là muốn xem xem nàng sống có tốt hay không.”

Sở Diễm không nhanh không chậm đặt cây bút Lang Hào trong tay xuống, ánh mắt lười biếng lại rơi trên người Tư Đồ Phong. “Nàng là trắc phi của bổn vương, tiểu Hầu gia có thể cho bổn vương một lý do để ngươi gặp nàng không? Một lý do hợp lý.”

Tư Đồ Phong trầm mặc, hắn là đại ca của Thiên Dao, đây là lý do có sức thuyết phục nhất, nhưng mà, hắn không thể nào để cho Sở Diễm biết. Thân thế của Thiên Dao, càng ít người biết đối với nàng càng an toàn. 

Trầm mặc một hồi sau, Tư Đồ Phong thở dài mấy tiếng không thể nghe thấy, từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm màu đen đặt lên bàn trước mặt Sở Diễm. Mắt phượng Sở Diễm tà mị, đầu ngón tay thon dài đẩy nắp hộp ra, trong hộp gấm màu đen lặng lẽ nằm một thẻ bài bằng vàng sáng chói, khiến mắt hắn lóe ra vẻ kinh ngạc, lại có thể là kim bài miễn tử.

Từ thời tổ tiên gây dựng cơ nghiệp, Tư Đồ nhất tộc lập được nhiều đại công, tổ tiên ngự ban Kim bài miễn tử. Vật này được truyền lại cả trăm năm trong Tư Đồ nhất tộc, là chí bảo của tộc Tư Đồ, đến nay, cũng sớm trở thành vật hoàng gia kiêng kỵ.

Sắc mặt Sở Diễm lạnh nhạt, khẽ cười đóng hộp gấm lại. Hắn đại khái đã đoán ra được ý tứ của Tư Đồ Phong, lại vẫn hỏi. “Tiểu hầu gia thế này là ý gì?”

“Ta biết Thiên Dao bảo ta rời đi, Điện hạ sẽ không dễ gì tha cho nàng. Dùng kim bài miễn tử này đổi lấy bình an cho nàng, vụ làm ăn này, ta nghĩ điện hạ hẳn là có hứng thú.” Tư Đồ Phong hiển nhiên nắm chắc phần thắng trong tay, bởi vì, đồ hắn đưa ra thực sự rất có sức cám dỗ.

Văn Đế đối với Tư Đồ nhất tộc sớm đã có kiêng kỵ, đối với kim bài miễn tử lại càng thêm kiêng kỵ. Chỉ cần giao vật này ra, nhất định Văn Đế sẽ tán thưởng, địa vị của Thái tử Sở Diễm sẽ càng vững chắc.

Sở Diễm ôn nhã mỉm cười, thành công che giấu đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đen. Hắn không ngờ tới mạng của Thẩm Thiên Dao trong mắt Tư Đồ Phong lại đáng giá như vậy, mà Tư Đồ Phong càng quan tâm, càng chọc tức hắn. “Nghe qua, đích thực rất cám dỗ.”

“Ta muốn gặp nàng.” Tư Đồ Phong lại một lần nữa nhắc lại.

Mắt phượng Sở Diễm híp lại, như có điều gì suy nghĩ, hồi lâu sau mới nhả ra một chữ. “Được.”

--- ------

Sở Diễm đương nhiên sẽ không đưa Tư Đồ Phong tiến vào địa cung, Tư Đồ Phong ở Y Lan Điện chờ thật lâu, cơ hồ sắp mất đi sự nhẫn nại Sở Diễm mới xuất hiện ở cửa điện, trong ngực hắn ôm lấy Thiên Dao đang ngủ say không tỉnh. 

“A Dao!” Tư Đồ Phong bước nhanh tới trước người hắn, đưa cánh tay ra muốn đón lấy nữ tử trong lòng hắn, mà lại bị Sở Diễm không chút dấu vết né ra, cánh tay đưa ra liền cứ như vậy dừng ở giữa không trung.

“Tư Đồ Phong, ngươi càng ngày càng không có khuôn phép rồi.” Sở Diễm vẫn như cũ giữ nụ cười nhẹ, lời nói lạnh lùng, không phẫn nộ mà uy nghiêm.

Sắc mặt Tư Đồ Phong tối đi mấy phần, lúng túng thu cánh tay lại, ánh mắt đau lòng khóa chặt trên người Thiên Dao. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, dù ở khoảng cách xa vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên thân thể nàng, trên nửa cánh tay ngọc lộ ra vết roi ghê rợn bất mãn. Thiên Dao hôn mê bất tỉnh, thậm chí hơi thở mong manh.

“Nàng làm sao vậy? Sở Diễm, ngươi đã làm gì với nàng!” Tư Đồ Phong không cách nào đè nén, giữ chặt cánh tay của Thiên Dao. Chạm tay vào nhiệt độ lạnh băng khiến trong lòng hắn cả kinh.

Tiếng rống giận dữ của hắn lại đánh thức Thiên Dao khỏi cơn ác mộng, mi tâm xinh đẹp của nàng khẽ rung, hàng mi dài run run mấy nhịp sau đó mới mở đôi mắt xinh đẹp ra. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Phong, rõ ràng sững sờ trong chốc lát. Không lẽ, là mộng cảnh sao!

“A Dao, thật xin lỗi, ta không nên bỏ lại muội.” Tư Đồ Phong nắm lấy tay nàng, run rẩy. Hắn còn coi là nam nhân gì, coi là ca ca gì, lại có thể để muội muội của mình lại, một mình đối mặt với tên ác ma Sở Diễm này.

Thiên Dao nhàn nhạt cười, không có một chút oán trách, thậm chí còn mang theo vẻ ân cần. “Muội không sao, huynh đi đi.”

Tư Đồ Phong lại đau lòng, nàng đã thành ra bộ dạng này vẫn còn lo lắng cho hắn, chẳng lẽ, đây chính là máu mủ tình thâm sao. “A Dao, huynh sẽ không bỏ rơi muội nữa đâu…”

Tư Đồ Phong lại nói thêm gì đó nhưng Sở Diễm đã không thèm để ý, chẳng qua hé ra tuấn nhan càng ngày càng lạnh, cơ hồ lạnh tới cực điểm. Hắn đặt Thiên Dao trên giường, Tư Đồ Phong muốn ở lại nhưng lại bị hắn ngăn cản. “Người ngươi cũng đã gặp rồi, nội viện Đông cung, tiểu hầu gia không thích hợp ở lâu.”

Tư Đồ Phong lạnh lùng đứng tại chỗ, lại không có chút ý muốn rời đi. Thiên Dao mềm mại nằm ở trên giường, lắc đầu cười yếu ớt, ý bảo hắn: ‘Muội rất tốt’. Tư Đồ Phong bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chắp tay cáo từ, lại là đi một bước ngoảnh đầu ba lần. Thiên Dao có hơi cố sức nâng mình lên, dựa vào đầu giường, tinh quang trong ánh mắt lấp lánh, hướng về bóng lưng hắn, dùng khẩu hình gọi một tiếng: ‘Đại ca.’

“Khóc cái gì? Không nỡ xa hắn?” Sở Diễm lãnh mị cười, đầu ngón tay bóp cằm nàng, bức bách nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. 

Vừa vặn một giọt nước mắt long lanh như ngọc rơi trên gương mặt trắng nõn, dường như không chút nghĩ ngợi, Sở Diễm cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt lạnh lẽo đó. Vị mặn cùng sự chua xót tan ra nơi đầu lưỡi, khiến tim hắn vô cớ nhói đau. Cảm giác bị nàng khống chế cảm xúc như vậy khiến cho Sở Diễm có chút căm tức, hắn chuẩn xác bắt được đôi môi mềm mại của nàng, hung hăng hôn xuống. 

Vẫn là nụ hôn bá đạo ngang ngược, không cho nàng bất kỳ hơi thở nào, đầu lưỡi dài ngang tàng đảo lượn trong khoang miệng đàn hương của nàng, Thiên Dao nghẹn ngào, đầu lưỡi lùi lại nhiều lần, nhưng nàng tránh né tựa hồ chọc giận hắn. Răng môi dùng sức, hắn thế nhưng lại tàn phá bờ môi nàng, mùi máu tinh ngọt lan tràn ra lẫn lộn giữa răng môi.

“Nhớ kỹ, nàng là của ta, chớ nghĩ đến nam nhân khác.” Đồ của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng, kẻ nào động đến hắn sẽ phá hủy kẻ đó.

Thiên Dao cố sức đẩy hắn ra, lạnh nhạt thu lại ánh mắt. “Có thể đưa ta trở về địa cung chưa?” Nàng sợ mình tham luyến sự ấm áp giờ phút này, một khi mất đi ý chí, nàng không có cách nào sinh tồn trong sự lạnh lẽo. 

Nhưng mà, nàng nhất định phải cố gắng sống tiếp. Nếu như nàng thật sự chết trong tay Sở Diễm, Tư Đồ gia tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn.

Sở Diễm cười khẽ, “Nếu đã rời đi, thì không cần trở về nữa. Ngoan ngoãn ở lại Y Lan điện dưỡng thương, mấy ngày nữa, Bổn vương dẫn ngươi ra ngoài cung giải sầu.”

Thiên Dao ngu ngơ nhìn hắn, nàng đương nhiên biết, Sở Diễm sẽ không vô cớ bỏ qua cho nàng. “Tư Đồ Phong đã hứa với ngươi lợi ích gì?” Nàng khẽ cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Sở Diễm vẫn cười như cũ, nụ cười lúm đồng tiền xen lẫn vài tia lãnh ý. “Đây không phải là chuyện nàng nên biết. Thẩm Thiên Dao, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh Bổn vương, làm nữ nhân của Bổn vương là tốt rồi.”

Thiên Dao trào phúng cười, giùng giằng bước xuống giường, lảo đảo hai bước suýt nữa thì ngã xuống. “Sở Diễm, ta không phải đồ chơi của ngươi, vui thì đùa giỡn, không vui thì vứt sang một bên.”

Sở Diễm khẽ cười tà mị, cánh tay mở rộng lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của nàng lên, bức nàng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. “Làm nữ nhân của Bổn vương là như thế. Cam nguyện cũng được, không muốn cũng thế. Thẩm Thiên Dao, nàng không có lựa chọn.”

Hắn lại một lần nữa ôm nàng trở về giường, một khắc sau, thân hình cao lớn liền áp xuống. Hơi thở đan xen vào nhau, trong hơi thở đều là mùi mực trúc độc thuộc về hắn. Thiên Dao cam phận nhắm hai mắt lại, hai tay nắm chặt tấm ga giường bên dưới, đã chuẩn bị tinh thần chịu đựng bão tố một lần nữa. Mà thống khổ cùng xâm phậm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, hắn hời hợt hôn lên môi nàng một cái, liền lật người xuống, vẫn mặc y phục nằm xuống bên cạnh nàng, đồng thời ôm lấy thân thể mềm mại hơi lạnh của nàng vào trong lòng. Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng mà lại không được làm gì, Sở Diễm có chút khổ sở, nhưng thân thể Thiên Dao quá suy nhược, hắn không thể tùy ý xằng bậy.

Thiên Dao bị hắn ôm ở trong lòng, có chút nghi hoặc ngửa đầu nhìn hắn. Đôi mắt khẽ khép của Sở Diễm, hàng mi dài dưới ánh nến yếu ớt phát ra bóng ẩn hiện, nam nhân đẹp đến mức này thật là hiếm có.

Hắn mặc dù nhắm hai mắt nhưng lại cảm nhận được ánh mắt nàng ở trên mặt mình. “Nếu nàng không ngủ, Bổn vương cũng không bảo đảm không làm gì nàng.”

Thiên Dao trầm mặc, lại thuận theo nhắm mắt lại.

--- ------ ---

Tư Đồ Phong trở lại phủ Định Viễn Hầu, tiến thẳng vào gian phòng trong biệt uyển của Tư Đồ Tẫn. Bên trong phòng đèn đuốc sáng choang nhưng không có một nha đầu theo hầu.

Tư Đồ Tẫn sắc mặt trắng bệch, nửa người dựa vào thành giường ho khan kịch liệt. Tuyết Cơ cung chủ đứng chắp tay bên cạnh ông, toàn thân trong trẻo mà lạnh lùng, thậm chí, lời nói ra khỏi miệng cũng lạnh như băng không có chút nhiệt độ. “Tại sao không đánh trả?”

Tư Đồ Tẫn cười một tiếng, “Là bổn hầu mắc nợ nàng, cho dù nàng có muốn mạng của bổn hầu, ta cũng hai tay dâng lên, sao có thể động thủ với nàng.” Trong tiếng nói khàn khàn kèm theo tiếng ho khan nhẹ. Ngữ điệu nam nhân nói chuyện rất là thâm tình mà đổi lấy cũng là tiếng hừ lạnh khinh thường của Tuyết Cơ.

“Lời này của Hầu gia nên giữ lại đến địa ngục nói cho Vân Cơ nghe đi.”

Ánh mắt Tư Đồ Tẫn ảm đảm đi mấy phần, “Đều là lỗi của bổn hầu, bổn hầu không nên say rượu mất lý trí, nhận nhầm Vân Cơ là nàng.”

“Tư Đồ Tẫn, ngươi câm miệng.” Giọng nói của Tuyết Cơ không tự chủ được cao lên mấy phần, dung nhan tuyệt thế lạnh như băng, rốt cục có chút rung động. “Nếu đã sai vì sao không sai đến cùng, ngươi muốn nàng rồi lại phụ bạc nàng. Vân Cơ yêu ngươi sâu đậm mà lại rơi vào kết cục ôm hận mà chết.”

CHƯƠNG 73: MỸ NHÂN NHƯ NGỌC KIẾM NHƯ HỒNG

“Bổn hầu giải thích thế nào nàng cũng không tin, ban đầu Bổn hầu đưa Vân nhi vào Thẩm phủ đúng là vì an toàn của nàng.”

“Bổn tọa không muốn nghe lời ngụy biện của ngươi. Chuyện của Vân Cơ tạm thời không nhắc đến, ngươi đã đáp ứng ta, tuyệt không tiết lộ thân thế của Thiên Dao, rồi lại làm trái lời hứa. Tư Đồ Tẫn, ngươi muốn ta phải tin tưởng ngươi thế nào đây!” Tuyết Cơ cực kỳ tức giận, nâng lên một chưởng đánh về phía mặt Tư Đồ Tẫn, mà hắn vẫn như cũ không hề né tránh, thậm chí thản nhiên nhắm mắt lại, chờ nàng lấy đi tính mạng của mình.

Chưởng này cách mặt ông một tấc thì dừng lại, Tuyết Cơ tức giận rút tay về. Chung quy, vẫn không xuống tay được.

Tư Đồ Tẫn mở hai mắt ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười an ủi, “Tình cảm của A Dao với Sở Diễm sâu đậm vô cùng, nếu không cho nó biết thân thế của nó, ngày sau, nha đầu đó nhất định sẽ đối đầu với Tư Đồ nhất tộc. Về chuyện cứu Phong Nhi, đều do Phương Phỉ tự chủ trương, bổn hầu tự nhiên sẽ xử lý.”

Sắt mặt Tuyết cơ thoáng hòa hoãn, lạnh lùng nói. “Bổn tọa tạm thời tin ngươi một lần nữa.”

“Phụ thân.” Tư Đồ Phong lỗ mãng đẩy cửa vào, nhìn thấy Tuyết Cơ một lần nữa lại không tỏ vẻ bất ngờ. Chuyện trải qua giữa phụ thân và tỷ muội Tuyết Cơ Vân Cơ, hắn đại khái cũng biết được.

“Đồ con đã đưa, cũng đã gặp được A Dao, muội ấy bị chút thương tổn, không đáng lo ngại. Phụ thân và cung chủ có thể yên tâm.” Tư Đồ Phong tránh nặng tìm nhẹ nói.

Tư Đồ Tẫn gật đầu một cái, ánh mắt thận trọng thăm dò nhìn về Tuyết Cơ. “A Dao là huyết mạch của ta, bổn hầu sẽ không để nó rơi vào hiểm cảnh.”

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, hờ hững phất tay áo bỏ đi.

Trải qua mấy ngày nghỉ dưỡng, thân thể Thiên Dao đã khôi phục hơn nửa. Sở Diễm cho nàng dùng đều là dược liệu trân quý nhất trong cung, có lúc thậm chí ngay cả nàng cũng cảm thấy là một loại xa xỉ.

Sở Diễm nói sẽ đưa nàng ra ngoài giải sầu, Thiên Dao lại chẳng ngờ đến lại là tiên cảnh nhân gian Mai viên như vậy. Để thuận tiện hành sự, nàng mặc nam trang tuyết trắng tao nhã, ống tay áo nhẹ bay giữa hoa mai, giống như tiên giáng trần vậy.

“Tâm tình của nàng dường như rất tốt.” Sở Diễm ôn nhã cười, cánh tay kiên cố không dấu vết nắm lấy eo nàng. Giờ phút này, toàn thân nàng là nam trang, tư thế hai người lại ái muội, quả thật là không được tự nhiên. Huống chi, đám người Sở Dục cùng Vân Kiếm lại đi theo ở phía sau.

Đôi má Thiên Dao ửng đỏ, giùng giằng muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn. “Điện hạ tự trọng.”

Sở Diễm cười tà khí, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp phả ra bên tai nàng. “Tự trọng cái gì? Cơ thể nàng từ trên xuống dưới còn chỗ nào bổn vương chưa thấy chưa chạm qua nữa.” Giọng của hắn hạ thấp tới cực độ, chỉ đủ hai người có thể nghe thấy. Nhưng Thiên Dao cả mặt đỏ bừng, xoay người đi sâu vào trong vườn mai. Phía sau lưng vang lên tiếng cười sảng khoải của Sở Diễm, trêu đùa nàng xong, tâm tình lúc nào cũng tốt. 

Đêm qua tuyết vừa rơi một trận lớn, giày gấm giẫm trên tuyết phát ra tiếng kít kít. Gió bắc thổi qua, cánh mai hồng rơi như mưa trên vạt áo trắng như tuyết mà Thiên Dao đang vén lên, trong lúc giật mình, đẹp đến nỗi không giống nhân gian.

Nhất thời cao hứng, Thiên Dao bẻ một cành mai, nhanh nhẹn giữa biển tuyết múa kiếm. Đường kiếm “Chỉ thủy kiếm” nhu mỹ, đồng thời hạ xuống, từng cánh từng cánh hoa rơi như mưa. “Cuối con đường ẩn hiện hương thơm, biển tuyết phiêu nhiên, hoa mai vẫn ở mà tuyết không thể tìm.”

Tiếng tiêu uyển chuyển phiêu đãng giữa rừng mai, Sở Diễm đứng cách đó không xa, một cây tiêu bạch ngọc đặt trên khóe miệng, một khúc Phượng Cầu Hoàng, giai điệu du dương, hòa hợp với đường kiếm của Thiên Dao. 

Có mỹ nhân, gặp rồi không quên. Một ngày không thấy, nhớ thương vô cùng. Cánh phượng nghiêng lượn, tìm người tứ hải. Nguyện lời cùng đức, nắm tay cùng đi. Không thể cùng bay, khiến ta héo mòn… Khúc âm kèm theo kiếm thế, sầu triền miên, đại khái đến chết mới thôi.

“Có câu mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng.” Sở Dục hi hi ha ha cười, chắp tay hành lễ, giọng nói thanh thúy mà đơn bạc phát ra.

Thuận theo khúc âm cuối cùng phát ra, Thiên Dao thu hồi kiếm thế, cười nhạt một tiếng. Ánh mắt như nước ở khoảng cách xa xa đặt trên người Sở Diễm, thật lâu vẫn chưa từng rời đi.

Sở Diễm một bộ cẩm bảo nguyệt sắc, người khoác áo lông cáo dày cộm, càng lộ rõ khí chất trong trẻo lạnh lùng. Hắn đứng chắp tay, mắt phượng mỉm cười, thâm sâu khiến người không thể dò ra tâm tình.

“Điện hạ.” Xích Diễm từ xa bước đến, khom người cúi đầu, ghé sát tai Sở Diễm nói mấy câu.

Mày kiếm Sở Diễm khẽ nhíu lại, quay sang nói với Sở Dục bên cạnh, “Phụ hoàng triệu kiến, Bổn vương hồi cung trước, nơi này giao cho đệ.”

“Vâng.” Sở Dục cười đáp ứng.

Sở Diễm mới vừa bước ra khỏi vườn mai, phía sau liền có người đi vào. Đi đầu chính là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, váy dài hồng phấn chạm đất, áo choàng cẩm ngọc ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói lọi. Đi phía sau nàng là mấy người thị nữ, đều là dung mạo tuyệt mỹ. Thiếu nữ này, chính là Quận chúa Đông ca của Dự Nam vương.

Hôm nay là ngày phụ vương thay nàng kén rể, mới sáng sớm nàng đã ở bên vườn mai bồi hồi, trái tim thiếu nữ, nói không thấp thỏm thì đó là gạt người, người được chọn hôm nay là người cùng nàng nắm tay một đời. Trong lúc bất giác, trong rừng mai đột nhiên truyền đến tiếng tiêu phiêu diêu, giống như âm thanh của trời đất. Nàng bị tiếng tiêu hấp dẫn, đi vào trong rừng, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng, tay áo phấp phới, đón gió múa kiếm. Một khắc tuyệt mỹ kia làm sáng ngời đôi mắt nàng, nàng nghĩ: ‘Chính là hắn, hắn là người mà nàng muốn tìm.’

“Công tử thơ hay, kiếm giỏi, thật tài ba.” Đông ca bước đến nhẹ nhàng, đối với mọi người có hơi thất lễ. Ánh mắt sâu kín lại rơi trên người Thiên Dao.

“Cô nương quá khen.” Thiên Dao đáp lễ tượng trưng.

Gương mặt Đông Ca ửng đỏ, lại chậm rãi mở miệng. “Tiểu nữ tử tài hèn học ít, không dám ý kiến, mong lãnh giáo công tử một phần.”

Thiên Dao ngẩn người, trực giác thấy không ổn. Ánh mắt thăm dò nhìn về phía Sở Dục, cố ý cầu cứu, mà An Thanh Vương vẫn một bộ dạng chuyện không liên quan tới ta, rõ ràng muốn xem kịch vui. Thiên Dao giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, quay lại nhìn Đông Ca. “Xin cô nương chỉ giáo.”

“Tấc đất xây tự, bên tự một dòng thơ, thơ viết: Ngày mai tiễn tăng về lại cổ tự.”

“Hai cây thành rừng, cuối rừng là ngăn cấm, cấm nói: búa rìu đang vào núi rừng.” Thiên Dao tiếp lời.

Đông Ca hỏi: “Muốn quên đi thế tình sự đời, nguyện một giấc mộng hồ điệp”.

Thiên Dao tiếp: “Sự học muốn như Cao Thích, đến già vẫn muốn làm Phượng Hoàng.”

“Thiên cổ tuyệt đối thiên cổ đúng, đúng sai thiên cổ anh hùng vô số”. Đông Ca lại nói, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Thiên Dao, rõ ràng mang theo chút mong đợi.

Thiên Dao cau mày, ngẫm nghĩ một hồi mới nói. “Trăm năm tình ái trăm năm yêu, yêu hận trăm năm mỹ nhân nguyện mấy phần”.

Lời vừa nói ra, gương mặt Quận chúa Đông Ca đỏ bừng, từ bên hông kéo xuống ngọc bội tùy thân, hai tay bày ra trước mặt Thiên Dao. “Công tử kinh tài xuất chúng, tiểu nữ bội phục. Đây là vật tùy thân của ta, lúc yến hội, phiền công tử giao lại cho Dự Nam Vương gia.”

Ánh mắt Thiên Dao theo đó rơi trên ngọc bội, trầm mặc không nói. Bên cạnh, Sở Dục vẫn gương mặt cười đùa như cũ, thì ngược lại Vân Kiếm có chút thiếu kiên nhẫn, vừa muốn mở miệng đã bị Sở Dực không dấu vết ngăn lại.

Một lúc sau, Thiên Dao mới nhận lấy ngọc bội thiếu nữ đưa tới. “Đa tạ ý tốt của cô nương.”

Đông Ca thẹn thùng cười một tiếng, mang theo thị nữ tùy thân ra khỏi vườn mai.

“Thất tẩu quả thật sức quyến rũ vô biên, nam nữ đều thích nha.” Sở Dục cười nắc nẻ.

Thiên Dao trừng hắn một cái, đem ngọc bội trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Sở Dục. “Phần còn lại, làm phiền Vương gia rồi.”

Sở Dục nhận lấy ngọc bội trong tay, tùy ý nhún vai một cái. Nghĩ là Thất ca sớm đã dự liệu Quận chúa Đông Ca đang ở ngoài vườn lo lắng, không muốn rước lấy phiền toái nên đã sớm thối lui. Chỉ có điều, người tính không bằng trời tính, ánh mắt của Quận chúa si hoa kia chỉ hướng đến vật gì đẹp nhất, Sở Diễm vừa đi, ngược lại lại nhìn Thẩm Thiên Dao.

“Thật ra thì, trong phủ bổn vương không thiếu nữ nhân, không bằng sư huynh…”

“Ta không có hứng thú.” Vân Kiếm lạnh lùng cắt ngang lời hắn, xoay người đi ra ngoài. Sở Dục hớn hở đi theo sau hắn.

Thời điểm ra khỏi vườn mai, vô tình nhìn thấy Sở Diễm chờ ở ngoài rừng, trong tay người hầu tùy tùng đang cầm váy dài lụa tuyết. “Theo bổn vương đi thay y phục.” Sở Diễm kéo tay nàng, sau đó đi về phía sau vườn.

Hắn đưa nàng vào một căn phòng bố trí hoa mỹ tinh xảo, ngăn cách bằng một bức bình phong thuỷ mặc, Thiên Dao ở bên trong thay y phục, Sở Diễm ngồi trên ghế ngoài phòng thưởng thức trà.

“Ngươi sớm biết Quận chúa Đông Ca ở ngoài vườn mai, có đúng không?”

“Ừm.” Sở Diễm vô tình thấp giọng trả lời.

“Có phải nếu ngươi không đi, mục tiêu của nàng chính là ngươi?” Giọng nói nhàn nhạt của Thiên Dao một lần nữa vang lên.

Sở Diễm tùy ý cười một tiếng, “Có thể mà cũng có thể không, tránh đi một chút cũng tốt.”

Thiên Dao không tiếp tục nhiều lời, từng lớp từng lớp cởi xuống trường sam tuyết trắng trên người. Ánh nến chiếu chập chờn, bóng của nữ tữ xinh đẹp phản chiếu trên bức bình phong thuỷ mặc. Mắt phượng Sở Diễm híp lại, nhuốm vài tia mập mờ.

Bên trong phòng dù có đốt lửa, thời tiết mùa đông vẫn lạnh. Thân thể trần trụi của Thiên Dao vừa mới lấy y phục lụa tuyết, chưa kịp mặc vào thì vòng eo mảnh khảnh đã bị người ở phía sau ôm lấy, nhàn nhạt mùi mực trúc, ấm áp ôm lấy nàng. Gương mặt Thiên Dao đỏ lên, khước từ nói. “Sở Diễm, đừng như vậy”.

“Như vậy là như thế nào?” Hắn cười tà mị, đầu ngón tay thon dài tùy ý trêu đùa.

Thiên Dao ở trong lòng hắn giãy giụa lung tung. Mày kiếm Sở Diễm cau lại, gắt gao vây lấy nàng ở trong ngực.

“Nàng mà lộn xộn nữa, có tin hay không bổn vương lập tức muốn nàng.” Sở Diễm buồn bực hừ một tiếng.