Chap 14 Nghi lễ hiến tế 1
Hạo Nhiên dần dần mở mắt, mọi thứ xung quanh thật lạ lẫm, đây là đâu? Căn phòng bài trí rất đẹp mắt, xung quanh có những dải nơ đỏ, cô ôm đầu ngồi dậy, rồi thảng thốt nhìn người mình. Từ lúc nào cô mặc một bộ áo kì dị thế này, nói là áo nhưng chính xác hơn là một tầm chăn mỏng quấn quanh có khi đúng hơn, một tầm choàng đỏ, ngoài ra bên trong cô....chẳng mặc gì. - A aaaaa! Hạo Nhiên chạy ra xa cái giường rải đầy hoa hồng kia, những bông hoa héo úa sẫm màu đỏ như máu, tay cô như chạm phải cái gì đó rất lạnh. Cô quay lại nhìn thì không khỏi sửng sốt. Trong tấm gương phản chiếu kia, một cô gái trong gương khoác trên mình một tấm choàng đỏ, khuôn mặt được trang điểm có hai chấm đỏ tròn hai bên má. Rốt cuộc là sao? Tại sao cô lại ăn mặc trang điểm như thế này. Còn chưa hết bàng hoàng thì có người mở cửa vào, không ai khác chính là ba mẹ cô. Cô tất nhiên là giật mình lùi lại cảnh giác cao độ. Ba cô tiến tới nói: - Hạo Nhiên! Đến lúc con phải biết chuyện này! Con không phải con ruột của chúng ta! Con là đứa trẻ cô nhi viện. Một sự thật cứa nát bao niềm tin của cô gái nhỏ, ra là vậy, không phải là cô luôn muốn biết tại sao ba mẹ ghẻ lạnh mình sao? Bây giờ biết rồi còn cảm thấy thà không biết còn hơn. - Vậy tại sao muốn giết con? Cô run lên nhìn ánh mắt tuyệt vọng hướng ánh nhìn đến đấng sinh thành. Ba cô nói: - Con được nuôi là để chờ đến ngày này, ngày con làm nghi lễ hiến tế cho dòng họ Dương, con nên trả ơn chúng ta đã có công nuôi nấng chẳng phải sao? Con giúp ta để Hạo Thiên được thừa kế, cứu ta cứu mẹ con, có được không? - Tôi hiểu rồi! Tôi nuôi lớn để trở thành đồ cúng cho các người, các người quá tàn độc! Đúng là cuộc đời lắm cay nghiệt, cô thậm chí còn không được hạnh phúc khi được nuôi, và giờ trả cho họ bằng sinh mạng này. Một vài người áo đen đi vào, không chế bắt Hạo Nhiên đi, cô truyệt vọng quay lại nhìn họ mong chờ một sự thương cảm mà cứu mình, nhưng đổi lại họ dửng dưng quay mặt đi, cô vùng vẫy trong tay bọn chúng, ngoái nhìn bóng dáng họ cho đến khi khuất tầm mắt. Hạo Nhiên bị xô lên một cái bàn và bị trói lại bởi một dây thừng đỏ, xung quanh có rất nhiều gương mặt lạ lẫm đến quen thuộc, có cả chú gì, cô bác, và ông nội mà cô chỉ gặp một lần. Cái lần năm 8 tuổi, ba mẹ dẫn cô đến, sự nghiêm nghị quyền uy đến khó thở. Ông nhìn cô bé núp sau váy mẹ, mẹ cô kéo cô ra phía trước, ông nội nhìn cô rồi gật đầu nói những lời không rõ ràng Các con chăm sóc con bé thật tốt, phải để nó tránh xa những đứa khác giới, hiểu không? Cũng vì vậy mà cô chẳng có bạn, vừa bị cấm cộng với bản tính nhút nhát nên thành ra như vậy. Trước mắt Hạo Nhiên là một bàn thờ, có các di ảnh cũ kĩ ám ảnh.