CHƯƠNG 14: NGŨ HOÀNG TỬ HIỆN THÂN NGOÀI Ý MUỐN
Editor: Luna HuangBị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, Thanh Chỉ Diên cũng không phải cảm thấy có cái gì, có thể xung quanh nàng mấy tiểu thư của thái sư phủ cũng có chút không nhẫn nại được. Các nàng đều đỏ mặt, hàm tình mạch mạch nhìn Ninh vương, hy vọng có thểđạt được ưu ái của hắn.Chỉ bất quá, Ninh vương chỉ là nhìn một chút, cau mũi một cái liền đổi đường nhìn, sau đó liền cùng Cung Yến Luật bước đến chỉ vị ngồi xuống chỗ của mình.Sinh nhật yến lập tức lại bắt đầu, Thanh Chỉ Diên là có chút ăn không ngôn. Nàng có chút không hiểu Ninh vương này nhìn cái phương hướng này của nàng có dụng ý gì.Nàng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng Ninh vương coi trọng bản thân, chẳng lẽ là coi trọng vị tiểu thư nào của thái sư phủ? Tâm trạng hồ nghi, Thanh Chỉ Diên liền âm thầm quan sát một vòng bốn bề tiểu thư của thái sư phủ.Ngồi ở bên trái nàng chính là thứ nữ của nhị gia thái sư phủ thất tiểu thư Thanh Chỉ Dao, nàng mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mập của tiểu hài tử, hai mắt thật to, dáng dấp ngược lại không tệ.Phía bên phải chính là tam gia đích nữ của thái sư phủ bát tiểu thư Thanh Chỉ Hân, đồng dạng mười bốn tuổi, lại hơi gầy một chút, da thịt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, tiểu giai nhân thanh tú.Quét vài vòng, Thanh Chỉ Diên liền bỏđi tâm tư muốn hiểu rõ. Bốn bề mấy tiểu thư, tuy rằng mỗi người có một vẻđẹp riêng, nàng cũng không cho là các nàng sẽđược một thân hơi thở lạnh như băng Ninh vương coi trọng.Có lẽ, Ninh vương này chỉ là tùy ý nhìn, không có dụng ý gì. Dứt bỏ tâm tư, Thanh Chỉ Diên chuyên tâm hưởng dụng món ăn phong phú trước mặt, hoàn toàn không quản gìđến xung quanh, chìm ngâm vào trong suy nghĩ của mình.Sinh nhật yến của Cung Yến Luật vẫn là rất náo nhiệt, trong lúc ca vũ, xiếc ảo thuật, đều vô cùng đặc sắc. Chỉ bất quá, có người căn bản là không có nhìn.Ngọ yến qua đi, Cung Yến Luật mời mọi người cùng nhau đến hoa viên của Ninh vương du lãm một phen. Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, dù sao, Ninh vương phủ này, người bình thường rất khó mới có khả năng tiến vào.Thanh Chỉ Diên không muốn làm chim đầu đàn, tuy rằng không có hứng thú gì, nhưng cũng mang theo Thủy Duyệt cùng Thủy Vân theo mọi người cùng đi ra ngoài.Hoa viên của Ninh vương phủ tự nhiên không phải hoa viên của người bình thường có thể so sánh được, ngay cả là tại mùa đông hàn lãnh, cũng không có thiếu úy hàn hoa kiều hoa kiều tươi đẹp, chập chờn.Thanh Chỉ Linh cầm đầu ghét bỏ bĩu môi, giả vờ kinh ngạc nói: “Ai nha, đây không phải là ngũ muội muội sao, ngươi thế nào trốn tới chỗ này rồi?”Lúc đó Thanh Chỉ Linh gọi, mọi người đều vây quanh. Mọi người tất cảđều đem đường nhìn phóng đến trên người của Thanh Chỉ Diên. Chẳng đáng, ghét bỏ, các loại tâm tình đan vào một chỗ, đem nàng bao phủ trong đó.Những người này, tuy rằng đã sớm biết thái sư phủ có một tảo bả tinh, chỉ là vẫn luôn chưa từng thấy. Hôm nay gặp được, mọi người không khỏi đều có chút thất vọng, tảo bả tinh này, cũng không cóđịa phương cổ quái gì.Chỉ thấy nàng chải song nha kế, trên đầu chỉ làđiểm một đóa hoa bằng lụa màu phấn lam nhạt, giản đơn. Sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt thật to, thủy thủy, lại mang theo khí tức lạnh như băng nhè nhẹ.Môi trơn bóng, mặc dù có chút tái nhợt, có thể thoạt nhìn lại giống như nụ hoa kiều diễm, chỉđợi ngày nào đó nở rộ.Hai bên gò má hai má lúm đồng tiền, nhưẩn như hiện, tầm mắt của người rơi ở phía trên. Một thân phấn lam sắc nhạt xiêm y, nhã khí cũng không phải giản đơn. Cứ như vậy tiếu sanh sanh đứng ởđằng kia, rồi đột nhiên trong lúc đó cư nhiên đãđem tất cả nữ tửđánh hạ. (Luna: Ý là chịđẹp nên mấy nữ tử có mặc đều thua kém.”Thanh Chỉ Diên hé mắt, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt, “Gặp qua tứ tỷ tỷ.”“Linh nhi, ngươi làm sao có thể dẫn chúng ta gặp người người như thế? Tảo bả tinh, sẽ mang đến vận xui cho chúng ta.” Thanh Chỉ Linh vẫn còn chưa nói chuyuện, một nữ tử bên người nàng có dáng dấp có chút yêu mị. Nàng là nữ nhi của Thừa quận vương Diêu Khả Tâm.Nàng ghét bỏ bĩu môi, lôi kéo Thanh Chỉ Linh lui về phía sau một bước, “Người như thế tại sao có thể tiến đến? Hoàn toàn không có phẩm cách dự yến hội.”Thanh Chỉ Diên có chút không rõ Diêu Khả Tâm, hai người này vừa mới gặp mặt, nàng thế nào liền đối với mình bày ra cảm giác khổđại cừu thâm như vậy?Cười lạnh một tiếng, Thanh Chỉ Diên trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt nói, “Tiểu hầu gia thiệp mời cho ta, lẽ nào ta không thể tới sao? Hay là nói, tiểu thư ngươi đối với quyết định của tiểu hầu gia không hài lòng lắm?”Mọi người vây xem mỉm cười không rõ nhìn Diêu Khả Tâm, đều nghĩđến, tiểu thư này đầu óc không tốt lắm a. Ngay cả trong lòng tức giận, cũng không có thể nói ra trong yến hội a.“Thanh Chỉ Diên! Ngươi câm miệng cho ta, ởđây nơi nào có phần có phần nói chuyện của ngươi?” Diêu Khả Tâm phẫn nộ gào thét lớn, giương nanh múa vuốt, hận không thể nhào qua xé rách miệng của Thanh Chỉ Diên.Tiểu tiện nhân này, lại dám trước mặt mọi người phá hư thể diện của nàng, hảo, Diêu Khả Tâm nàng nhớ kỹ, không xuất được khẩu khí này, nàng sẽ không gọi là Diêu Khả Tâm.Mọi người nhận thức Diêu Khả Tâm, lập tức liền đối với Thanh Chỉ Diên quay đầu ném cho thần sắc thương tiếc. Người nào không biết Diêu Khả Tâm cực kỳ kiêu căng, không hài lòng một chút sẽ phát đại giận a, lần này có thể có người không may rồi.Thanh Chỉ Diên tiến lên một bước, vẫn là thanh âm thanh thanh lương lương như vậy, sắc mặt lại có một chút không kiên nhẫn. “Nơi này là Ninh vương phủ, tiểu thư ngươi vẫn là chúý ngôn hành cử chỉ của mình. Ta có tư cách nói hay không, không phải ngươi nói làđược.”Diêu Khả Tâm sửng sốt, có chút phát mộng, thế nào bản thân lại bị kéo vào? Tiểu tiện nhân đem tiểu hầu gia ra nói, đảo mắt lại đem Ninh vương ra nói, nàng đây là rõ ràng cùng mình không qua được mà.Ninh vương kia là ai? Mọi người đều biết là lãnh diện Vương gia, thủđoạn tàn nhẫn, coi như làđối với nữ nhân cũng sẽ không nương tay. Chọc phải Ninh vương, vậy thì làm sao sẽ có trái cây ngon màăn đây?Tiểu tiện nhân kia, lại dám mang Ninh vương ra nói, lửa giận của Diêu Khả Tâm trong nháy mắt thiêu đốt đến cực hạn.“Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết sao? Trong cơn giận dữ Diêu Khả Tâm nhào đến, vung lên cái tát hướng lên mặt của Thanh Chỉ Diên.Thanh Chỉ Diên lạnh lùng cười, một châm lông trâu thật nhỏ trong nháy mắt bay ra, bay vào ngay huyệt đạo trên cánh tay của Diêu Khả Tâm.“Không được làm càn.” Đồng thời, một bàn tay ngọc thon dài kéo lấy cánh tay của Diêu Khả Tâm, tiếng nói thanh nhuận lại dũng mãnh truyền vào trong tai của mọi người.“Ngũ hoàng tử!” Mọi người thất kinh, đều không nghĩ tới ngũ hoàng tử cư nhiên xuất cung, còn đi tới Ninh vương phủ. Càng không có nghĩ tới, ngũ hoàng tử này cư nhiên sẽ giúp tảo bả tinh kia. Cảđám vội vàng hành lễ, Thanh Chỉ Diên phúc phúc thân thể rồi đứng lên, ngẩng đầu nhìn ngũ hoàng tử. Chỉ thấy hắn mặc một thân trường bào bạch nguyệt sắc, mặt trên dùng chỉ vàng bạc song tuyến thêu hoa văn phức tạp, quý khí hiện ra hết. Mặt như quan ngọc, vóc người thon dài, càng đặc biệt đôi bàn tay thon dài, so với nữ nhân đều cũng không có chút nào chỗ thua kém.“Đa tạ ngũ hoàng tử.” Thanh Chỉ Diên đạm đạm nhất tiếu, má lúm đồng tiền thoáng hiện, cong người hà tư, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người có chút sững sờ. Trong lòng đều có một cảm giác, người nữ nhân này, nếu như sắc mặt không phải tái nhợt, sẽ còn phong hoa tuyệt đại đến mức nào đây?—— đề lời nói bên ngoài ——Mỗ nữ thu hồi lông trâu châm, vỗ vỗ vào vai mỗ hoàng tử, người anh em, tuy rằng ngươi giúp ta, ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu.Mỗ hoàng tử mở to hai mắt nhìn, gương mặt không giải thích được, vì sao?Bởi vì ngươi gây trở ngại ta xem kịch vui rồi. Mỗ nữ hơi hơi có chút bất mãn.Ngũ hoàng tử này đang giúp nàng, chẳng lẽ cũng làđang giúp nữ nhân ghê tởm sao?Lần này không có xướng hí rồi, ai. . .Mỗ hoàng tử nghiêng đầu nhớ, sau này thời điểm cứu người cóđúng hay không cần phải hơi chậm một bước?PS: Trúc tử rất dụng tâm đi, hắc hắc, thân môn không nên xấu hổ, đều mau tới đi, ha ha ha. . .