Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 17: Chương 17 Cùng Ninh Vương Đánh Cờ

CHƯƠNG 17: CÙNG NINH VƯƠNG ĐÁNH CỜ

Editor: Luna Huang

Thanh Chỉ Diên không nghĩ tới Ninh vương cư nhiên thích chơi cờ tướng, trên cái thế giới này, cờ vây mới là số một, tuy rằng cờ tướng cũng chiếm một chỗ ngồi cho mình, nhưng cùng cờ vây vừa so sánh, còn kém rất nhiều.

Ninh vương này cư nhiên trong sinh nhật yến của tiểu hầu gia chơi cờ tướng, thực tại để Thanh Chỉ Diên kinh ngạc vạn phần, không đoán ra trong hồ lô của Ninh vương này bán thuốc gì.

Đang nghĩ ngợi, Thanh Chỉ Diên đột nhiên liền cảm nhận được nhãn thần cực nóng từđối diện truyền tới. Mà khi Mà khi ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại vẫn chưa phát hiện có chút gì không ổn.

Ngưng mi xem xét nửa ngày, lúc này Thanh Chỉ Diên mới tạm thời đem chuyện này ném ra sau. Đường nhìn rơi vào trên bàn cờ, nàng phát hiện tàn cục, rất là xảo quyệt, muốn thắng, căn bản không phải chuyện dễ dàng gì.

Không tới khiêu chiến ít người, mỗi người đều hào hứng, coi như chiếm được tiện nghi gì một dạng.

Trong lòng Thanh Chỉ Diên càng hồ nghi, chuyện này thật kỳ quái a. Lúc nãy rõ ràng nàng thấy được, những người này đều vô cùng sợ hãi khí thế của Ninh vương, thế nào lúc này trái lại bôn chen như vậy?

Trong khoảng thời gian nàng rời đi, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì?

Tựđịnh giá một chút không được thu được kết quả gì, Thanh Chỉ Diên liền an định tâm thần nhìn người đánh cờ.

Trừ bỏ Ninh vương không nói đến, người tới khiêu chiến, không có gì ngoài những cao quan kia, tiểu thư phủ cũng giống như ong bướm vọt tới, từng người một luân phiên ra trận.

(Luna: Chỗ này tác giả viết làđánh máu gà mình sửa lại ông bướm cho đỡđáng sợ =.=)

Một bóng người quen thuộc ngồi ởđối diện Ninh vương, Thanh Chỉ Diên không khỏi đảo cặp mắt trắng dã. Thanh Chỉ Linh này, nàng rốt cuộc có biết hay không cái gì gọi là lòng xấu hổ? Cùng lúc biểu thị ra nàng đối với tiểu hầu gia có hứng thú, mà ở một phương diện khác gặp được mỹ nam lại chạy đến, mất mặt a mất mặt a.

Nhìn hai bước cờ Thanh Chỉ Linh đi, Thanh Chỉ Diên ghét bỏ bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, nước cờ dở, phải thua.

Quả nhiên, Thanh Chỉ Linh bất quáđi được ba bước nữa liền thua. Cả người nàng có chút sững sờ, coi như không nghĩ tới bản thân cư nhiên thua nhanh như vậy. Muốn nói gì, ngẩng đầu một cái lại thấy nhãn thần băng lãnh của Ninh vương đối diện truyền tới. Trên mặt đỏửng một chút thối lui, nàng hoảng hoảng trương trương đứng lên, lui qua một bên.

Vừa lúc đó, người quanh mình đột nhiên liền giật mình, như có người nào chui vào một dạng.

Thanh Chỉ Diên không cóđểý, một lòng một dạ chờ người kế tiếp tới khiêu chiến. Một lực mạnh vọt tới, đại ý trong lúc nàng không chúý, thân thể nhoáng lên hướng phía một bên ngã xuống.

Thanh Chỉ Diên kinh hãi, lấy tay kéo bàn lại, dưới chân giẫm mạnh, khó khăn lắm thân thể mới có thểđứng vững vàng.

Nàng tức giận quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được bóng lưng của nam nhân cấp tốc rời đi, híp mắt lại, ở trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, thật to gan, ngay cả ta cũng dám trêu chọc.

“Ngồi xuống!” Một đạo lạnh giọng dũng mãnh bay vào trong tai Thanh Chỉ Diên.

“Ân?” Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân cư nhiên đứng ởđối diện Ninh vương, người quanh mình còn tưởng rằng nàng là tới khiêu chiến.

Mà lúc này, người quanh mình cũng đều phát hiện ra sự tồn tại của Thanh Chỉ Diên, mọi người cùng nhau tiến tới, nhỏ giọng nói thầm.

“U, đây không phải là tảo bả tinh trong truyền thuyết của thái sư phủ sao, thế nào nàng cư nhiên cũng dám lóđầu a, không sợ Ninh vương nổi giận xử trí nàng sao?”

“Ai biết được, chúng ta vẫn là thối lui một ít đi, có người nói tảo bả tinh này rất lợi hại. Ngươi không có nghe nói sao, nữ nhi Thừa quận vương Diêu Khả Tâm ngay trong hoa viên trúng chiêu, thảm lắm.”

“Phải không, phải không, chúng ta đây vẫn là lui ra phía sau một ít đi.” Một truyền mười, mười truyền một trăm. Bất quá trong chớp mắt, người vây xem bốn bề liền lui ra xa vài bước.

Bị mọi người cô lập như vậy, ngay cả Thanh Chỉ Diên không thèm đểý thái độ của mọi người đối với mình, nhưng trong lòng cũng rất là tức giận. Những người này, có thật không đem nàng xem như mãnh thú?

“Ngồi xuống!” Ninh vương đối diện vẫn là hai chữ lạnh như băng.

Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn Ninh vương, cảm thụđược khí tức lạnh nhạt của hắn, bản thân bốc hỏa lên cư nhiên trong nháy mắt bình tĩnh lại. Khóe miệng hơi cong, đột nhiên nàng nói: “Vương gia, lẽ nào ngươi không sợ tảo bả tinh là ta đây sao?”

Ninh vương lúc này mới mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt đối diện, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, trong lòng đột nhiên liền dâng lên một trần tức giận ngất trời, rất muốn dọn dẹp người đắc tội với nàng một chút.

Hít sâu một hơi lãnh khí, bình tĩnh trở lại, Ninh vương lại có chút kinh hãi. Một tiểu nha đầu cư nhiên có thể trêu chọc hắn nổi giận, cái này đối với hắn mà nói cũng không là một chuyện tốt. Chỉ bất quá, hắn cũng không ghét.

“Người vô vị, nói lời vô vị.” Ninh vương nhàn nhạt nói, nhãn thần lại phóng đến trên bàn cờ trước mặt, coi như căn bản cũng không căn bản cũng không lưu ý bốn bề.

Thanh Chỉ Diên ngưng mi, từ từ ngồi xuống. Đối với thái độ của Trữ vương, nàng nhất thời có chút đoán không trúng. Nam nhân trước mắt này, dùng một thân khí tức lạnh như băng đem bản thân cứ như làm làm trang bị vậy, cả người giống như là mê vậy, rất khó nắm bắt.

Hắn rốt cuộc là không thèm đểýđến tảo bả tinh, hay là vì duy trì khí độ Ninh vương?

Tróc sờ không trúng dưới, Thanh Chỉ Diên liền cũng không nghĩ nhiều nữa. Từ trước đến nay nàng không phải là người sợ sệt, một đám người vô vị, một Ninh vương, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?

Thoải mái, Thanh Chỉ Diên liền nhàn nhạt cười cười. Lúc ngồi Ngồi vững vàng, trực tiếp đem ngựa trên tay nhảy về.

Ninh vương ngẩn ra, làm như không nghĩ tới Thanh Chỉ Diên cư nhiên sẽđi một nước cờ như vậy.

Ngẩng đầu nhìn Thanh Chỉ Diên, nghi ngờ trên mặt trong nháy mắt xuất hiện, sau đó liền lại khôi phục bình thường.

Trên mặt Thanh Chỉ Diên vẫn như cũ giữ nụ cười nhàn nhạt, người nơi này đều là tục nhân, ai cũng muốn thắng. Một con ngựa đã nhảy vọt qua sông hán giới, lại làm sao có thể sẽ cam lòng đem ngựa nhảy trở về?

Bọn họ lại không nghĩ rằng, có lúc, thối một bước ngược lại sẽ mang đến cho mình không gian cực đại.

Theo cuộc biến hóa, mọi người lại từ từ xông tới. Bọn họđều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới tảo bả tinh này lại tài đánh cờ hay như vậy, cư nhiên cùng Ninh vương đánh đồng.

Mọi người đều biết, Ninh vương đam mê chơi cờ tướng, tài đánh cờ cao siêu, ít đối thủ. Mà lúc này Thanh Chỉ Diên cư nhiên có thể cùng hắn cân sức ngang tài, mọi người không khỏi bắt đầu đối với nàng nhìn cao hơn vài lần. Rốt cuộc là thân tôn nữ này của thái sư, đây là không giống bình thường a.

Thanh Chỉ Diên cũng là có chút hưng phấn, đó là một loại kích động của kỳ phùng địch thủ. Ở kiếp trước, nàng bởi vì thích tìm hiểu cờ tướng, tài đánh cờ tuyệt không phải người thường có thể so được. Mà đến nơi này, càng khó gặp gỡđối thủ. Hôm nay gặp được một người, làm sao có thể không phấn khởi được?

Mà khuôn mặt của Ninh vương cũng là giật mình, không nghĩ tới một tiểu nha đầu cư nhiên có thể cùng mình cân sức ngang tài. Nhìn Thanh Chỉ Diên bởi vì hưng phấn mà khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ ra đỏửng, tâm tình đột nhiên liền khá hơn.

Hắn duỗi tay đem quân cờđẩy đến, đứng lên, từ trên người móc ra một tấm lệnh bài đưa tới, “Thế hoà, đây là ngươi nên được.”

“Cái này là vật gì vậy?” Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc. Nghĩ thầm, lẽ nào đây là tấm lệnh bài là phần thưởng trong truyền thuyết?

—— đề lời nói bên ngoài ——

Mỗ nữ cười đắc ý, không nên sùng bái ta, chơi cờ tướng như thế rất giản đơn, còn có thể làm khóđược ta?

Mỗ Vương gia tức giận thẳng nói lầm bầm, gặp qua cuồng, đã có thể chưa thấy qua có người cuống như thế.

Chơi cờ tướng đâu đơn giản?

Hắn thay cờ tướng cảm thấy ấm ức a!

Mỗ nữ bĩu môi, ta liền yêu nói như vậy, ngươi quản được sao?

Mỗ Vương gia sửng sốt, đúng nha, hắn coi như chân không xen vào!

Sai nha, ta là Vương gia, ta quản được. Mỗ Vương gia hậu tri hậu giác.

Mỗ nữ ngăn khóe miệng, hiện tại mới nghĩđến? Trễ rồi!

PS: Hắc hắc, thân môn có kiến nghị cứ việc nói thẳng hắc. . . Cầu cất dấu, lạp lạp lạp! Nói, mỗ nữ cóđúng hay không thật không có nhãn lực kính nhi, Trữ vương cấp gìđó, kém được sao?

Được rồi, mãn ba trăm rồi, tăng thêm u, tám giờ tối còn có một canh, thân môn nhớ về thăm u ~