Edit: Mimi – Beta: Chi*****Sau khi bày tỏ cảm xúc trong lòng với nhau, Tần Dĩ Hằng và Sở Nghĩa liền như bước vào một cuộc sống mới. Tuy vẫn vô cùng bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, chắc chắn cả hai sẽ ở bên nhau.
Bởi vì nơi làm việc của hai người cách xa nhau, nên nhiều lúc Tần Dĩ Hằng phải đi một quãng đường dài chỉ để ăn cơm cùng Sở Nghĩa. Thậm chí có lần đang tới công ty đối tác bàn chuyện làm ăn, anh còn bất chấp ngược đường để ghé qua văn phòng cậu, uống một cốc trà rồi lập tức rời đi. Sở Nghĩa cũng thường xuyên đến công ty của Tần Dĩ Hằng. Vì muốn tạo điều kiện cho cậu làm việc, anh còn cố ý bố trí chỗ ngồi cho cậu trong văn phòng mình.
Chuyện hai người tình cảm mặn nồng nhanh chóng truyền ra khắp công ty. Ban đầu mọi người đều rất tò mò, sau đó nhìn mãi cũng thành thói quen.
Buổi tối không có nhiều thời gian, nhưng Sở Nghĩa cũng không phải người thích cuộc sống đơn điệu chỉ biết đi làm rồi trở về ru rú trong nhà. Cậu thường xuyên rủ Tần Dĩ Hằng tiến hành một vài hoạt động tình nhân như xem phim, đi dạo, bơi lội này kia.
Chẳng biết có phải do phụ huynh và bạn bè khuyên bảo hay không, Sở Nghĩa phát hiện gần đây tần suất đi công tác của Tần Dĩ Hằng đã giảm bớt khá nhiều. Sau khi trở về từ thành phố Q đến giờ, anh vẫn luôn ở lại thành phố A.
“Ông chủ, hôm nay chồng anh không đến ăn cơm cùng anh à?”
Giữa trưa, khi ra khỏi phòng làm việc để gọi cơm cùng với Dung Dung, Sở Nghĩa bị cô hỏi một câu như vậy. Cậu lắc đầu: “Anh ấy còn đang họp, có lẽ phải một tiếng nữa mới xong.”
Dung Dung “ồ” một tiếng, đưa điện thoại di động sang cho Sở Nghĩa: “Anh ăn gì? Chọn đi.”
Nhận điện thoại, Sở Nghĩa hỏi: “Lại đổi quán ăn khác à?”
Dung Dung: “Quán mới mở, chúng tôi ăn hai hôm rồi, cũng không tệ lắm.”
Sở Nghĩa gật đầu, vuốt màn hình, xem thực đơn của quán ăn này. Bỗng nhiên, màn hình điện thoại của Dung Dung bắn ra một khung thông báo, cậu liền đọc nội dung thông báo đó lên: “Ngày mai là sinh nhật Tiểu Tuệ.”
Dung Dung cười: “Không cần để ý, ông chủ, anh chọn món trước đi.”
Nghe vậy, Sở Nghĩa liền tập trung giải quyết chuyện của mình. Không lâu sau đó, cậu đã chọn xong và trả điện thoại lại cho Dung Dung. Đang định cảm ơn cô rồi quay lại phòng làm việc, cậu lại suy nghĩ một chút rồi quyết định xoay người, hỏi: “Ứng dụng vừa nhảy thông báo trên điện thoại của cô là gì thế?”
Dung Dung: “App ghi nhớ ngày ạ.”
Sở Nghĩa: “Tên gì?”
Dung Dung: “Tôi gọi cơm xong sẽ gửi cho anh, dùng ok lắm.”
Sở Nghĩa gật đầu: “Được.”
Khi cậu trở lại phòng làm việc, Dung Dung đã gửi ứng dụng sang. Quá trình tải nó về điện thoại không mất nhiều thời gian, cài đặt xong xuôi, cậu liền mở ra xem thử, sau đó phát hiện ứng dụng này có rất nhiều tính năng. Chẳng những có thể nhắc nhở các ngày lễ tết, mà còn cho phép ghi chú những ngày tháng quan trọng nữa.
Sở Nghĩa nhập ngày sinh của Tần Dĩ Hằng và mẹ Sở vào trước, rồi mở ngày cậu theo anh đi lấy đăng ký ra, viết lên đó dòng chữ “ngày kết hôn”. Ấn nút “xác nhận” để hoàn thành việc cài đặt, cậu chợt thấy trên ô ngày tháng hiển thị con số 100. Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay, Sở Nghĩa không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thì ra hôm nay là ngày thứ 100 hai người bọn cậu kết hôn.
Tuy trước đây chưa từng yêu ai, nhưng Sở Nghĩa vẫn thường nghe nói tới những ngày kỷ niệm đặc biệt của các cặp tình nhân, như 100 ngày rồi một năm, hai năm này nọ.
Tần Dĩ Hằng đã nói, cậu không chỉ là chồng nhỏ mà còn là người yêu của anh nữa. Như vậy, bọn họ cũng có thể coi là một cặp tình nhân nhỉ?
Chính vì suy nghĩ ấy nên khi trong lòng dạt dào cảm xúc vì con số 100 này, Sở Nghĩa liền tự nhủ đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Tự trấn an bản thân xong, cậu lại vui vẻ nhắn tin cho Tần Dĩ Hằng: Buổi tối anh có rảnh không ạ?
Tần Dĩ Hằng đang tham dự một cuộc họp khá nhàm chán nên nhắn lại rất nhanh: Có.
Sở Nghĩa: Chắc chắn thế cơ ạ?
Tần Dĩ Hằng: Em muốn anh rảnh, anh nhất định sẽ rảnh.
Tần Dĩ Hằng: Có kế hoạch gì à?
Sở Nghĩa: Nếu em chỉ thuận miệng hỏi thì sao?
Tần Dĩ Hằng: Vậy để anh bố trí đi.
Tần Dĩ Hằng: Nhìn ghi chú em đang đặt cho anh lúc này xem.
Giương mắt nhìn ba chữ “Đồ xấu xa” trên đầu khung chat, Sở Nghĩa không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Nghĩa: Dù không có kế hoạch thì em cũng sẽ lập kế hoạch!
Đồ xấu xa: Tối gặp.
Ầy… Rõ ràng trong mối quan hệ của hai người hiện giờ, Tần Dĩ Hằng hết mực cưng chiều cậu, cho cậu quyết định mọi vấn đề. Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn không thay đổi được vận mệnh bị anh đè.
Cất điện thoại, Sở Nghĩa mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài.
Dung Dung thấy vậy thì “ủa” một tiếng, tò mò hỏi: “Ông chủ, anh ngửi thấy mùi thức ăn sao? Cơm vừa được đưa đến, tôi đang định gọi anh đấy.”
Sở Nghĩa ậm ừ một tiếng, cầm cơm đi vào phòng nghỉ với Dung Dung. Hôm nay Tiểu Triển ra ngoài xử lý công việc, nên trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Vừa khéo.
Cân nhắc giây lát, Sở Nghĩa lên tiếng hỏi: “Cô và bạn trai đã hẹn hò được bao lâu rồi?”
Dung Dung tách đũa “tạch” một tiếng, đáp: “Ông chủ, anh lại thế nữa à?” Nhưng không đợi đối phương đáp lời, cô đã nói: “Tôi biết rồi, anh cứ nói thẳng đi, anh muốn hỏi gì nào?”
Sở Nghĩa suy nghĩ: “Khi hẹn hò được 100 ngày, hai người có chúc mừng không?”
Mỉm cười, Dung Dung trả lời như một lẽ tự nhiên: “Chắc chắn là có rồi.”
Sở Nghĩa nhướng mày: “Cô nói có khéo không.”
Dung Dung “ồ” một tiếng, lặp lại câu nói của đối phương, “anh nói có khéo không!” rồi tỏ ra vô cùng kích động: “Các anh 100 ngày rồi à?”
Gật đầu, Sở Nghĩa đáp: “100 ngày kết hôn.”
Dung Dung: “Một ngày trọng đại!”
Sở Nghĩa: “Vậy à?”
Dung Dung: “Cuộc đời có thể có mấy lần 100 ngày kết hôn chứ? Chỉ có một mà thôi! Cực kỳ trọng đại!”
Nghe cô nói vậy, Sở Nghĩa liền cười rộ lên: “Nào có phóng đại đến như vậy, ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ngày thứ hai sau khi kết hôn, ngày thứ mười sau khi kết hôn… mỗi ngày đều chỉ có một.”
Dung Dung nghi hoặc: “Sao lại có lý thế nhỉ?”
Sở Nghĩa không nói lời vô nghĩa với cô nữa, hỏi thẳng: “Cô có đề nghị gì không?”
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, Dung Dung trả lời: “Tôi và bạn trai yêu nhau đã lâu rồi, lúc ấy chúng tôi, ặc, hình như chỉ đi ăn uống và xem phim thôi. À, anh ấy còn tặng tôi một bó hoa. Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt cả.”
Sở Nghĩa cân nhắc: “Lại tặng hoa nữa à?”
Dung Dung: “Nói cũng phải, anh vừa mới tặng không lâu, tặng nhiều sẽ làm hoa mất đi giá trị.”
Trong lúc đắn đo suy nghĩ, Sở Nghĩa đột nhiên liếc đến ngón tay của Dung Dung. Cậu chỉ vào đó, hỏi: “Nhẫn thì sao?”
Dung Dung kinh ngạc: “Các anh còn chưa có nhẫn à?”
Sở Nghĩa: “Chưa có.”
Dung Dung gật đầu: “Cũng phải, hôn lễ của hai người còn chưa tổ chức mà.”
“Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Dung Dung, Sở Nghĩa lập tức nảy ra ý tưởng. Là người theo trường phái hành động, ăn cơm xong, cậu liền chạy tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A.
Từ trước tới giờ, cậu vẫn chọn quà cho Tần Dĩ Hằng dựa vào mắt thẩm mỹ của mình. Hôm nay cũng vậy, sau khi được nhân viên bán hàng đề cử, cậu liền chọn lấy một cặp nhẫn vừa mắt nhất. Kiểu dáng của cặp nhẫn này tương đối đơn giản và trang nhã, người bình thường đều có thể đeo, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới hôn lễ vào năm sau của hai người bọn họ.
Chọn xong, Sở Nghĩa vui vẻ trở lại văn phòng, mong ngóng mặt trời xuống núi. Nhưng việc cần làm hôm nay thật sự quá ít, suốt buổi chiều cậu đều rảnh rỗi không có gì làm, thành ra lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Chẳng biết lúc nhìn thấy cặp nhẫn, Tần Dĩ Hằng sẽ có phản ứng gì, có như vậy như vậy như vậy với cậu không?
Mà tặng nhẫn có phải đơn giản quá rồi không? Tần Dĩ Hằng rảnh nguyên cả đêm đấy.
Nấu cơm cho anh hẳn là một ý kiến hay, đã lâu cậu không xuống bếp rồi, hay là làm một bàn toàn những món người nọ thích ăn đi. Không thì làm một chiếc bánh kem?
Suy nghĩ một lát, Sở Nghĩa lập tức gạt bỏ ý định làm bánh. Thứ nhất là Tần Dĩ Hằng không thích ăn bánh kem. Thứ hai là nếu muốn ăn “bánh kem”, anh sẽ lập tức ăn ngay, chắc chắn sẽ chẳng đoái hoài gì đến cái bánh kem kia cả. Cuối cùng, làm bánh kem vô cùng phiền phức, nhưng làm “bánh kem” lại cực kỳ đơn giản.
Cân nhắc xong xuôi, cậu liền nở nụ cười.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một tiếng nữa trôi qua. Cuối cùng Sở Nghĩa cũng không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra cho Tần Dĩ Hằng một chút trailer.
Sở Nghĩa: Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
Khung chat cho thấy Tần Dĩ Hằng đang soạn tin, nhưng một lúc sau anh mới gửi đến hai chữ: Ngày gì?
Sở Nghĩa: Tròn 100 ngày kết hôn của chúng ta.
Tần Dĩ Hằng: À.
Tần Dĩ Hằng: Đấy cũng tính là kỉ niệm hả?
Sở Nghĩa: …
Lối tư duy khô khan cằn cỗi của người này đúng là đã ăn sâu bén rễ rồi, không thể nào thay đổi được.
Sở Nghĩa: Ngày trọng đại đấy!
Sở Nghĩa: Đời người có thể có mấy lần tròn 100 ngày kết hôn? Chỉ có một mà thôi!
Tần Dĩ Hằng: Sau khi kết hôn, ngày nào cũng chỉ có một.
Đọc tin anh gửi, Sở Nghĩa lập tức nở nụ cười.
Ngay sau đó, Tần Dĩ Hằng lại nhắn: Em nói phải thì là phải.
Tần Dĩ Hằng: Vì chuyện này mà em muốn anh để trống thời gian buổi tối à?
Sở Nghĩa: Đúng ạ.
Sở Nghĩa: Mấy giờ anh về nhà?
Sở Nghĩa: Em sẽ nấu cơm chiều cho anh.
Tần Dĩ Hằng: Giờ anh có thể về luôn.
Sở Nghĩa: Ấy, không cần nhanh như vậy.
Sở Nghĩa: Cho em một chút thời gian để chuẩn bị đi.
Tần Dĩ Hằng: Em hy vọng anh về nhà lúc mấy giờ?
Sở Nghĩa: Sáu giờ ạ.
Tần Dĩ Hằng: Được.
Nói chuyện với anh xong, Sở Nghĩa liền thu dọn một chút rồi lái xe về nhà. Vì phải mua một số nguyên liệu nấu ăn nên cậu quyết định ghé qua siêu thị trung tâm thành phố. Từ giờ đến sáu giờ chiều vẫn còn kha khá thời gian, cậu cũng không cần quá vội vàng.
Có việc để làm, thời gian lại càng trôi nhanh. Sở Nghĩa căn giờ rất chuẩn, khi cậu bưng tất cả món ăn lên bàn, kim phút của chiếc đồng hồ vừa vặt lướt sang con số 11.
Cũng như lần trước, hôm nay Sở Nghĩa lại ghé vào cửa sổ đợi Tần Dĩ Hằng đi làm về. Nhưng cậu mới chờ được khoảng một phút, anh chồng luôn đúng giờ của cậu đã trở về.
Sở Nghĩa nhanh chóng bỏ nhẫn vào túi áo rồi chạy ra ngoài cửa, vừa chờ đợi vừa tự cười bản thân. Chẳng phải chỉ là 100 ngày thôi à? Sao phải căng thẳng như đang chuẩn bị tỏ tình thế nhỉ?
Cạch một tiếng, cửa mở. Sở Nghĩa lập tức đứng thẳng người.
Vừa vào nhà, Tần Dĩ Hằng đã thấy Sở Nghĩa đang đứng ngay trước mặt. Sau nửa giây kinh ngạc, anh bình tĩnh cúi người, đổi giày.
Trong lúc anh cởi giày thay dép, Sở Nghĩa lại lóe ra một ý tưởng khác. Cậu lặng lẽ lùi về sau mấy bước, chờ khi người kia ngẩng đầu lên, cậu lập tức vươn tay: “Anh đừng di chuyển.”
Tần Dĩ Hằng đứng yên.
Sở Nghĩa lại nói: “Phải đỡ được em đấy.” Dứt lời, cậu chạy đà một đoạn ngắn, sau đó nhảy bổ lên người anh.
Có lẽ vì không đoán được Sở Nghĩa sẽ đột nhiên nhảy lên như thế, nên ngay khi đỡ được cậu, Tần Dĩ Hằng cũng phải lùi về sau một bước nhỏ để lấy lại thăng bằng.
“Ngài Tần.” Sở Nghĩa đặt tay lên vai anh, cúi đầu cười với anh: “Chúc mừng 100 ngày kết hôn của ngài nhé.”
Ngài Tần cười rộ lên: “Cùng chúc mừng.”
Sở Nghĩa nhoẻn miệng cười, rũ mắt nhìn xuống môi anh. Nhưng cái nhìn này không kéo dài lâu, bởi vì bọn họ đã lập tức hôn nhau. Một nụ hôn rất sâu, rất dài và vô cùng nóng bỏng.
Tuy không làm bánh kem, nhưng Sở Nghĩa đã mua một cái về nhà. Thế nên ngay khi nụ hôn chấm dứt, cậu liền ôm mặt người kia, hỏi: “Bánh kem nhỏ có ngọt không anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Ngọt.”
Sở Nghĩa lại cười: “Món tráng miệng sau bữa chính đấy ạ.”
Tần Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu. Sở Nghĩa hiểu ý, cúi xuống hôn anh thêm một cái rồi hỏi: “Anh có thể bỏ tay ra không?”
Nhìn cậu bằng ánh mắt “em nghiêm túc đấy à”, anh bảo: “Em nói xem?”
Sở Nghĩa cười rộ lên: “Không thể.” Dứt lời, cậu liền thò tay vào túi áo: “Nhưng em có món quà muốn tặng cho anh.”
Tần Dĩ Hằng hơi kinh ngạc: “Em còn chuẩn bị quà?”
Sở Nghĩa: “Đúng ạ.”
Nhưng sau đó, Tần Dĩ Hằng lại không thả Sở Nghĩa xuống. Anh bước thêm mấy bước, đặt cậu ngồi lên tủ để giày. Đôi chân vắt vẻo giữa không trung của cậu bị anh tách ra, vì thế, cậu dứt khoát dùng nó quấn lấy eo anh, cúi đầu lấy chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi áo của mình.
“Nhẫn à?” Tần Dĩ Hằng hỏi.
Sở Nghĩa nói “vâng” rồi mở hộp: “Một thời gian nữa mới làm đám cưới được, nhưng từ giờ tới lúc đó có người muốn tán chồng em thì sao. Chung quy cũng cần có một thứ gì đó để khẳng định anh là người đã có gia đình chứ.” Cậu lấy chiếc nhẫn dành cho Tần Dĩ Hằng ra: “Đúng không, chồng?”
Tần Dĩ Hằng mỉm cười, vươn tay ra trước mặt cậu: “Đúng vậy.”
Sở Nghĩa lồng chiếc nhẫn vào ngón tay anh rồi vươn tay ra của mình ra. Tần Dĩ Hằng rất phối hợp, lấy chiếc nhẫn còn lại ra khỏi hộp, đeo lên tay cậu.
Trao nhẫn xong xuôi, Sở Nghĩa nắm tay mình lại, Tần Dĩ Hằng cũng bắt chước. Hai người chạm nhẹ hai nắm tay vào nhau, cặp nhẫn va chạm, phát ra tiếng kêu cực bắt tai.
Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: “Không có sự đồng ý của em, anh không được tháo nhẫn ra đâu đấy.”
Ngài Tần chăm chú nhìn vào đôi mắt nai con của cậu, đáp: “Được.”
Sở Nghĩa lại nói thêm: “Chúc ngài Tần và chồng nhỏ của trăm năm hạnh phúc, vĩnh viễn không chia lìa.”
Tần Dĩ Hằng: “Chắc chắn là như thế.”