Bật Mí

Chương 2

Đến giờ giải lao sau tiết tự học sáng, Hạ Chiêu mang cái mũi bị nghẹt bước vào lớp từ cửa sau.

La Hạo ngồi bàn cuối dãy, nom khá bất ngờ thấy cậu thành ra như thế này nên hỏi, “Anh Chiêu này ông bị cảm rồi à?”

Hạ Chiêu kéo cái ghế bàn cuối dãy kế bên rồi ngồi vào, trả lời bằng giọng khản đặc:

“Chứ sao?”

La Hạo:

“Hoho làm tôi cứ tưởng ông lừa ông Chu xin nghỉ 3 ngày ngồi chơi đó chứ.”

Mới được nghỉ hè chưa được 2/3 thời gian mà Trung học số 6 đã gọi toàn thể học sinh

khối 11 về trường học bù rồi. Với lại nghe đâu các anh chị khối 12 chỉ được nghỉ có 12 ngày thôi.

Tức quá thể đáng luôn.

Sau ngày khai giảng chính thức vào tháng 9, các học sinh không những không căng tràn sức sống tuổi trẻ mà còn héo hon nhiều hơn.

Hạ Chiêu lấy ngón trỏ chỉ vào trán mình căm giận chỉ trích:

“Mập này, ông còn miếng lương tâm nào không? Tớ cầm bài tập cho đến tận nơi nên về nhà mới bị sốt cao cả đêm đó, 38.9 độ lận. Ông không an ủi tớ thì thôi còn bịa đặt tớ xin nghỉ chơi bời nữa hả? Lỡ đâu đồn tới tai ông Chu thành tớ bệnh sắp thăng rồi thì sao.”

La Hạo:

“Không phải mà, anh Chiêu, lúc ông tới tôi đã gần khỏe rồi mà. Với nữa virus cúm cần thời gian ủ bệnh mà sao nhanh vậy được…”

Với cả bệnh cảm của mình không nặng mà, chỉ là lấy cớ bị bệnh tìm về kỳ nghỉ hề thôi. Ai mà ngờ ngày hôm sau đã bị má ruột bắt bài đá cậu đi học luôn và ngay, về rồi thì nghe nói Hạ Chiêu đổ bệnh.

Sao mà trùng hợp thế được?

Dĩ nhiên cậu lập tức cho rằng Hạ Chiêu chỉ đang giả ốm giống cậu từng làm. Hơn nữa, mẹ Hạ Chiêu dịu dàng hơn mẹ cậu cả trăm lần, biết đâu dì í giúp thằng cu một tay đó chứ.

Hạ Chiêu đảo mắt:

“Tớ mong manh yếu đuối lắm đó, nên là cậu không định chịu trách nhiệm với tớ à?”

Khương Lâm xen vào phụ họa với bộ mặt thất vọng quá:

“Đúng rồi đó, anh tui đã thành vầy rồi mà Mập ông còn là anh em với nhau bao chục năm nữa, đúng là vô tâm vô trách nhiệm mà.”

La Hạo ngạc nhiên:

“Chả phải ông nói anh ông ngày nào cũng nằm nhà chơi game dòm có miếng bệnh tật gì đâu cơ mà?”

Khương Lâm ở cách nhà Hạ Chiêu nửa con phố, chú em này rảnh là ghé nhà Hạ Chiêu ở ké. Tối qua còn ở nhà cậu ấy ăn chực đây.

Khương Lâm phủi ngay:

“Tui nói thế bao giờ? Tui chưa từng nói nhá.”

La Hạo thở dài cam chịu:

“Ờ rồi, có chó nó nói í.”

Hạ Chiêu liếc sang thời khóa biểu, thấy tiết tiếp theo là Ngữ Văn thì tiện tay rút quyển Ngữ Văn lên bàn.

Lưu Hiểu Vân ngồi trước La Hạo đang cầm gương nhỏ thoa son hồng chợt quay người ấp mở, “Hạ Chiêu nè, ông Chu dặn ông nhớ quan tâm bạn cùng bàn mới vào tí đó.”

Hạ Chiêu cho tay vào hộc bàn lục tìm hộp sữa nên chưa phản ứng kịp.

La Hạo nghe thế thì cố tình bóp giọng nói:

“Anh Chiêu ơi, anh mà không về là bạn cùng bàn cướp danh hiệu hotboy lớp của anh ó. Chưa gì người ta đã mê đắm mê đuối gòi kìa.”

Lưu Hiểu Vân dĩ nhiên biết là nói mình, giận dỗi phản bác:

“Có tới mức đó đâu chớ.”

La Hạo:

“Gì mà không tới? Lưu Hiểu Vân nè cả tiết bà quay đầu ngó người ta cả chục lần luôn đó.”

Lưu Hiểu Vân:

“Tên đó đẹp trai thiệt mà, bộ ngắm trai đẹp cũng có tội hở?”

Cuối cùng Hạ Chiêu cũng moi ra được hộp sữa trong hộc bàn, cắm ống hút vào rồi thắc mắc:

“Bạn cùng bàn?”

Cậu đã một mình một bàn kể từ hồi chia khối xã hội với tự nhiên rồi, mới nghỉ ốm có 3 ngày thôi mà nhà trường đã lặng yên nhét bạn cùng bàn cho mình rồi à?

Nghe vậy cậu mới nhìn lướt qua chỗ kế bên, hộc bàn trống không đã được xếp đầy sách vở mới tinh thật này.

La Hạo:

“Búa Tạ ê, ông chưa nói với anh Chiêu hả?”

“Nói rồi, tui nói rồi mà,” Khương Lâm nhắc, “Anh ui, hôm bữa tui có nói cậu đó. Lớp mình có học sinh chuyển trường này, nam, chuyển về từ Mỹ lại là con lai nên dòm hơi bị đẹp trai luôn.”

Nói thế thì Hạ Chiêu có nhớ mang máng, nhưng lúc đó cậu bị sốt còn đang chơi game nên chủ yếu chả nghe rõ Khương Lâm đang nói gì hết. Với lại cái thằng Khương Lâm này nói cái gì cũng phải bốc phét ba bận với người ta, cậu nghe mà chẳng hay thực hư nổi. Gì mà trai đẹp siêu cấp du học về nước chuyển tới chứ, nghe vào có thấy nhảm nhí không.

Cậu quay qua hỏi La Hạo đáng tin hơn xíu:

“Học sinh chuyển về từ Mỹ thiệt à? Chuyển tới trường tụi mình á?”

Miễn cưỡng lắm thì Trung học số 6 cũng tính là trường chuyên cấp III, nhưng giữa rừng trường chuyên trong thành phố này thì không được xem là nổi bật gì.

La Hạo:

“Thiệt mà, lúc đó tôi bị phạt viết đoạn văn Tiếng Anh ngắn thì chính tai tôi nghe ông Chu với mấy thầy cô khác nói đó.”

Hạ Chiêu cắn cắn ống hút:

“Cậu í chuyển về từ Mỹ chắc chương trình học không giống tụi mình đâu ha? Với lại cũng mới bắt đầu năm học lớp 11 mà, đáng nghĩ nhiều chứ nhỉ?”

La Hạo:

“Nhưng nghe đồn người ta vượt qua được kỳ thi đầu vào trường mình đó, điểm lại còn cao tít.”

Hạ Chiêu nói cho có:

“Oh, nghe có vẻ thiên tài đó? Thiên tài bộ muốn gì cũng được à?”

Bạn cùng bàn của Khương Lâm, Tạ Lỵ Lỵ là lớp phó học tập, quay qua đẩy kính rồi nói một cách nghiêm túc:

“Thiên tài hay không thì không rõ nữa cơ mà trông khó gần phết.”

Lưu Hiểu Vân không khỏi nói:

“Mấy trai đẹp nhưng lạnh lùng cao ngạo hay vậy mà. Cơ mà Hạ Chiêu cưng đừng lo, ông với cậu ấy khác nhau, tui thích cả hai.”

Hạ Chiêu vui liền:

“Vậy bạn cùng bàn vừa siêu đẹp trai vừa thiên tài của tớ đâu?”

Lưu Hiểu Vân nhún vai:

“Ông Chu gọi đi rồi.”

Chuông báo vào lớp vang lên, Hạ Chiêu vừa kịp hút nốt giọt sữa cuối cùng xong thì bóp dẹt hộp sữa rồi ném trúng phóc vào thùng rác, sẵn tiện duỗi lưng, dặn:

“Tớ ngủ xíu, giáo viên Văn có vào thì nói tớ ốm đó.”

La Hạo làm một cái OK, thế là Hạ Chiêu yên tâm nằm ra bàn.

Nói cũng ngộ, lúc bị ốm nằm nhà Hạ Chiêu sốt mà cứ lăn lộn ngủ không được, về trường kê sách Ngữ Văn nằm 3 giây là ngủ luôn.

Trong lúc cậu ngủ say sưa thì hình như Khương Lâm gõ lưng ghế lên bàn làm Hạ Chiêu chợt tỉnh, vừa mở mắt ra thì đã thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa đẹp trai.

Cậu mở to mắt, sau khi nhìn rõ rồi thì nhảy dựng:

“Ui đệt?”

Chẳng phải cậu vampire đẹp trai 2 ngày trước đây sao? Sao lại trong lớp vậy?

Cả lớp quay đầu nhìn.

Giáo viên Ngữ Văn là một cô giáo nghiêm khắc, cô gõ bảng:

“Hạ Chiêu? Làm gì đấy? Tôi chưa nói đến vụ em ngủ trong giờ học đâu ở đó mà mơ thấy ác mộng ha?”

Các học sinh hớn hở hùa theo bằng tràng cười vang, nhất là Khương Lâm ngồi trước cười tới mức thiếu điều gục xuống bàn luôn.

Hạ Chiêu gãi đầu có phần bực dọc, gần như xin lỗi ngay tức thì:

“Xin lỗi cô ạ.”

Giọng điệu cực kỳ chân thành.

Chả biết là cố tình hay vô ý mà nghe đặc giọng mũi.

Giáo viên Văn nhìn cậu và nói chậm lại:

“Cảm thấy không khỏe thì xin nghỉ thêm vài ngày đi, học hành quan trọng mà sức khỏe cũng quan trọng nữa. À 2 hôm trước mới phát bài thi xong lát em nhớ xuống văn phòng tôi lấy nhé, ngồi xuống đi.”

Hạ Chiêu liên tục “Dạ dạ” mà gật đầu ngồi xuống, không khỏi kêu rên trong lòng, không phải chứ, mình đã thế này rồi còn nhớ bài thi lại của mình nữa? Không hổ là cô Đàm lạnh lùng mà.

Nhưng ồn ào qua đi, trái tim gặp kích thích của cậu đã trở về bình thường.

Cậu nhìn qua bạn cùng bàn mới, nhìn một hồi thì không nhịn nổi nữa.

Cậu cong ngón tay khẽ gõ gõ bàn bạn cùng bàn mới:

“Bạn gì ơi…”

Chưa kịp nói gì thì chuông báo hết tiết vang lên.

Hạ Chiêu còn đang tính coi nên tiếp tục hay chờ tới lúc chuông dừng thì bạn cùng bàn mới đã nhìn sang, nom không tỏ vẻ gì và lãnh đạm nói:

“Muốn hỏi tôi là người hay ma à?”

Hạ Chiêu nghệt mặt ra, trong lòng phun câu nói tục lần thứ 2 trong ngày, đạp mạnh vào ghế Khương Lâm:

“BÚA TẠ!”

Khương Lâm giật cả mình lập tức quay lại.

Hạ Chiêu hạ thấp giọng hỏi, “Sao cậu í biết về chuyện ma đó thế hả?”

Khương Lâm mặt chấm hỏi trả lời lại bằng cái giọng oang oang bình thường:

“Ma? Ma cỏ gì? Ma cà rồng ông gặp lúc đi đưa bài tập cho Mập đó hả?”

Bạn cùng bàn mới đưa mắt liếc cậu như có như không, hình như còn khẽ xì một tiếng nữa. Tức thì Hạ Chiêu có cảm giác cơn xấu hổ như xộc thẳng tới cổ luôn rồi, da cậu lại trắng nên sắc hồng nhạt chưa gì đã lan nhanh từ tai tới bên má.

Hạ Chiêu cắn răng, chỉ hận không dán miệng Khương Lâm lại.

Xấu hổ quá đi mất thôi.

Bầu không khí ngày ấy khiến cậu cứ suy nghĩ miên man. Chạy vội đi rồi thì Khương Lâm gọi tới nên kể lại hết. Giờ nghĩ lại thì càng cảm thấy sao mà hoang đường lố bịch hết sức, bà Mã tầng dưới hơn 80 tuổi đủ khỏe đi nhảy quảng trường còn được, nghe cậu kể xong cũng muốn ký đầu hỏi đầu con toàn thứ mê tín gì đâu không.

Thiếu niên tốt của tổ quốc thế kỷ 21 được tiếp nhận nền giáo dục khoa học như cậu, hơn nữa cậu cũng đã thấy cậu chàng đẹp trai ấy trên xe buýt rõ ràng là khách đường xa đi tìm người mà.

Mà chẳng hiểu kiểu gì đầu óc như bị kẹp cửa ấy.

La Hạo thấy cái vẻ nghiêm trọng của Hạ Chiêu thì nhìn cậu từ trên xuống dưới:

“Anh Chiêu này ông gặp ma thiệt hả? Lúc Búa Tạ kể tôi chả tin nó đâu, nghĩ nó đang phịa chuyện kinh dị thôi à.”

Khương Lâm không phục:

“Có phịa thì cũng là anh tui phịa, tui kể lại thôi mà.”

Chợt Hạ Chiêu có dự cảm chẳng lành:

“Ông kể cho bao người rồi đấy?”

Khương Lâm rụt cổ sợ hãi không thôi, nhử nhử rằng:

“3… 3 hay 5 gì đó?”

Tạ Lỵ Lỵ quay đầu tỉnh bơ thêm vào:

“Nó kể lần 3 tới 5 người thì có, đại loại cả lớp nghe hết cả rồi.”

Hạ Chiêu:

“…”

Hạ Chiêu toan lên tiếng nhưng nhìn thoáng qua bạn cùng bàn của mình thì lại đứng lên đi sang ngồi vào chỗ kế La Hạo, mới khẽ hỏi:

“Lúc Búa Tạ nó kể…”

Ngẫm lại thì chưa biết tên người ta nữa, “Bạn cùng bàn tớ có nghe thấy luôn rồi à?”

La Hạo gật gật:

“Chắc có nghe đó, dù gì thì Búa Tạ nó ngồi ngay trước hai người mà, mồm nó to nữa.”

Hạ Chiêu tuyệt vọng luôn.

Cậu muốn xin ông Chu cho chuyển chỗ hoặc chuyển lớp đi cũng được.

Nếu là người khác thì cậu đã đùa cho qua rồi, đằng này lại là cái người nom khó đùa đó chứ.

Hạ Chiêu thở dài ngồi lại về chỗ.

La Hạo còn hỏi:

“Anh Chiêu này, đừng nói là ông bị sốt là do sợ hãi quá độ do thấy ma đó nha?”

Hạ Chiêu tức tối nói:

“Đâu ra, tớ bị thằng nhóc Trương Giang Dương lây cơ mà.”

Trương Giang Dương, trùm lớp C, em trai trên giấy tờ khác cha khác mẹ của cậu, vì cha Trương Giang Dương tái hôn với mẹ cậu.

Bình thường Trương Giang Dương khỏe như trâu và ít khi bị bệnh, nhưng đã bệnh là bệnh nặng hơn người ta, lâu lắm mới hết bệnh. Ai ngờ cậu chàng lây cho Hạ Chiêu xong khỏe re tới độ chạy đi chơi bóng rổ rồi.

La Hạo phản ứng nhanh chưa từng thấy:

“Thế sao ông nói tôi lây?”

Hạ Chiêu chả muốn nhắc lại chuyện tối đó nữa, nói ngang phè:

“Dù gì thì không phải Trương Giang Dương thì là ông thôi, Trương Giang Dương chả chịu nhận tội thôi thì hai người oẳn tù tì đi?”

Tiết sau vẫn là tiết Ngữ Văn, cô Đàm đang giảng bài.

Hạ Chiêu moi điện thoại trong hộc bàn ra, thấy bà nội nhắn cho cái tin dài, nói là 2 ngày nữa là sinh nhật em gái cùng cha khác mẹ của cậu, bà mong cậu tới dự lắm.

Hạ Chiêu phân vân nên nói với bà thế nào, cậu về trường học rồi với có lớp tự học tối nữa, không đi được.

Dĩ nhiên, phần nhiều là cậu không muốn đi.

Bên cạnh có tiếng lật trang sách rất khẽ, Hạ Chiêu nhìn lướt sang thì thấy bạn cùng bàn mới đang lật trang. Cậu ấy yên tĩnh quá, yên tĩnh tới mức Hạ Chiêu suýt thì quên mất sự tồn tại của cậu ấy luôn.

Cơ mà yên tĩnh đấy nhưng chả ngoan tí nào.

Hạ Chiêu rõ ràng thấy cậu ấy cúi đầu tập trung làm bài toán.

Hạ Chiêu còn để ý bàn tay múa bút thành văn của cậu ấy, ngón tay nhìn đẹp phết, vừa gầy vừa dài xương khớp rõ ràng.

Bạn cùng bàn mới như cảm nhận được gì đó chợt ngẩng lên, đụng trúng ánh mắt cậu.

Trên tâm lý nào đó không thể diễn tả được, Hạ Chiêu nhìn thẳng so kè với cậu ấy, cứ như là ai quay đi trước là thua vậy.

Một hồi sau, bạn cùng bàn mới lặng thinh quay đi, có vẻ tính về làm toán tiếp.

Cậu ấy thua rồi.

Hạ Chiêu mừng lắm, giở trang đầu tiên của sách Văn ra khoe tên tuổi mình trên đó, gật gù nói, “Hạ Chiêu, tên tớ đó.”

Bạn cùng bàn mới chẳng buồn ngẩng lên mà lật một trang nháp mới rồi viết tên mình “Dịch Thời” vào.

Ngạc nhiên đó, chữ viết của Dịch Thời đẹp phết chứ, mạnh mẽ có hồn, nhìn là biết hồi nhỏ bị ép rèn chữ nhiều lắm nè.

Hạ Chiêu có phần hiếu kỳ, gần như buộc miệng thốt:

“Cậu chuyển về từ Mỹ thiệt hở?”

Chứ sao sõi tiếng Trung chữ cũng tốt thế?

Thái độ của Dịch Thời không nhiệt tình mấy, lãnh đạm đáp:

“Ừ.”

Hạ Chiêu hỏi tiếp:

“Con lai à?”

Theo như cậu quan sát thì đường nét gương mặt Dịch Thời góc cạnh hơn mọi người một chút, xét trên góc độ nào đó thì nét rất sắc. Nhưng nhìn kỹ lại thì trông cũng không giống nét Tây điển hình lắm.

Dịch Thời nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh như băng:

“Đúng đấy, có gì không?”

Hạ Chiêu ngầm suy ra câu sau “Không có gì thì đừng làm phiền tôi” từ nét mặt cậu ấy.

Đù.

Cái người này đúng là cục đá vừa cứng vừa thúi mà.

Hạ Chiêu mở vở Văn cái “Xoạt” ra, bắt chước giọng điệu lạnh lùng của cậu ấy:

“Không có gì.”