Bật Mí

Chương 31

Tới 6 giờ tối, tài xế mà Dịch Khiêm đã gọi đến nơi, thông báo mình đang đứng dưới lầu.

Hạ Chiêu nghi ngờ chú tài xế đã đến dưới nhà từ lâu và chỉ đợi từng giây để gọi cuộc gọi này.

Sợ chú ấy đụng phải đám người không nên gặp trên tầng 6, Hạ Chiêu còn vòng qua phía bên kia thang máy. Vừa đến tầng 1 đã đẩy Dịch Thời ra ngoài thăm dò, thấy Dịch Thời dễ dàng đi ra xe Hạ Chiêu mới lao lên xe như một cơn gió, nhanh chóng đóng cửa thoăn thoắt liền một mạch.

Dịch Thời ngồi ghế sau, dường như thấy cậu ấy lấm lét như vầy buồn cười hơi cong cong đuôi mắt.

Hạ Chiêu liếc cậu:

– “Đừng có cười.”

Dịch Thời lắc đầu:

– “Tôi có cười đâu.”

Hạ Chiêu:

– “Hứ, chắc tóa nó cười.”

Tài xế là một người đàn ông trung niên hồn hậu, nghe vậy nhoẻn cười. Hạ Chiêu vội ngoan ngoãn nói tiếng chào.

Trên đường đi bác tài xế không nói nhiều, Dịch Thời cũng thế, nên Hạ Chiêu hơi chán rồi dựa đầu vào cửa sổ xe lim dim ngủ.

Tối qua chơi game tới khuya muộn, tới sáng nay thì dậy sớm hơn bình thường. Buồn ngủ quá đi.

Có vẻ như trên đường bị kẹt xe rồi, Hạ Chiêu mở mắt mới nhận ra cậu ngủ gục thật, ngó sang người bên cạnh.

Dịch Thời đang đeo earpod và nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cậu ấy đang nghe gì, hay chỉ đang thẫn thờ thế thôi.

Như cảm giác được ánh mắt của Hạ Chiêu, Dịch Thời chợt quay sang nhìn.

Nhạy thế.

Hạ Chiêu mới ngủ dậy giọng hơi khàn, hắng giọng:

– “Cậu đang nghe gì đó?”

Dịch Thời:

– “Văn học cổ đại.”

Hạ Chiêu:

– “Văn học cổ đại á? Học văn học cổ đại bằng cách nghe á hả?”

Cứ như là cậu vừa mới hỏi cái gì ngớ ngẩn lắm, Dịch Thời:

– “Thì sao?”

Lần đầu tiên trong đời Hạ Chiêu thấy ai đó học Ngữ Văn bằng cách luyện nghe, à không, phải nói là lần đầu tiên cậu thấy ai đó học Ngữ Văn có tâm đến vậy.

Tuy là so với điểm môn Tự Nhiên hay Toán cao chót vót của Dịch Thời thì môn Văn chỉ được 93 đúng là có phần lép vế, nhưng Hạ Chiêu cũng không nghĩ cậu ấy lại học Văn theo cách này.

Cậu không khỏi hỏi:

– “Cậu đang nghe gì đó?”

Dịch Thời:

– “Nam Hoa Chân Kinh.”

Hạ Chiêu ngơ ngác:

– “Cái gì cơ?”

Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái:

– “Trang Tử.”

“À…” – Hạ Chiêu nói – “Cậu nghe này làm chi, cỡ tụi mình học Tiêu Dao Du thôi chứ?”

“Luyện ngữ cảm.” Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu:

– “???”

Văn học cổ đại? Ngữ cảm??? Quần què gì vậy?

Chắc tại cậu trông sốc quá, trên mặt Dịch Thời thoáng vẻ bất đắc dĩ:

– “Nghe một cái thôi, giống như cậu học tiếng Anh thì nghe bài đọc tiếng Anh luyện ngữ cảm ấy.”

Hạ Chiêu sờ mũi:

– “Tớ không có chăm học tiếng Anh như vầy đâu.”

Dịch Thời:

– “Ừ.”

Ừ? Ừ cái gì mà ừ? Cứ thế mà kết thúc chủ đề thôi đó hả?

Hạ Chiêu hỏi:

– “Hay không?”

“Không hay.” – Dịch Thời liếc cậu ấy một cái, tháo bên tai nghe xuống nhét vào tai Hạ Chiêu luôn.

Hạ Chiêu chỉnh lại earpod, lắng nghe tiếng đọc văn bản đều đều một cách máy móc, rặc giọng phát thanh.

“Vầy mà cậu cũng nghe?” – Hạ Chiêu chỉ nghe 2 câu thì tháo earpod ra trả lại Dịch Thời:

– “Ngữ Văn cậu có vấn đề gì thì có thể hỏi tớ mà. Tớ là công dân nhân ái của thành phố bạn cùng lớp nhiệt tâm rồi là người bạn tốt bụng nữa đó.”

Cơ mà điểm môn Văn của cậu cũng không hẳn là đủ để giải đáp vấn đề.

Ấy mà Dịch Thời lại không nghi ngờ gì, gật cái cho có.

Hạ Chiêu bỗng nhớ ra, hỏi một cách đoan chính nghiêm túc:

– “Nói thật cho tớ, có đúng là cậu chỉ học trong một tuần xong thi đầu vào được điểm cao rồi dành 1 tháng là được điểm như hiện tai không thế?”

“Không.” Dịch Thời hết sức thẳng thắn và dứt khoát:

– “Mẹ với chồng con bà ấy dự tính về nước sống, có thuê gia sư dạy kèm tôi chương trình học cấp trung học trong nước từ trước.”

“Ờm, cậu… Cậu ở với mẹ hả?” – Hạ Chiêu hỏi.

“Bố với mẹ chung quyền giám hộ tôi.” – Dịch Thời – “Và tôi ở với bà ngoại.”

Đúng là Dịch Thời có từng nói mình sống với bà ngoại, Hạ Chiêu không quá hiểu chung quyền giám hộ là như thế nào, mù mờ gật gật.

Dịch Thời im lặng một lúc, giải thích:

– “Sau khi bà ngoại tôi qua đời thì cũng xem như là sống với mẹ.”

Hạ Chiêu hỏi:

– “Mẹ cậu với mấy người kia vẫn chưa về lại TQ thế cậu về trước hả?”

Chứ không thì Dịch Thời đã đâu phải tự thuê nhà ở một mình, nhưng hình như cậu ấy có nói mình thuê tới khi ra trường thôi nhỉ? Hay là không muốn ở với mẹ với bố dượng?

“Ban đầu là tôi chỉ muốn đi thăm xíu thôi. Dịch Khiêm đã đề xuất nếu như muốn chuyển trường thì phải làm cho sớm chút.” Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu:

– “Bao giờ thì mẹ cậu với những người kia về nước?”

Dịch Thời:

– “Chắc năm sau.”

“Năm sau hả… Đúng rồi nhỉ, cậu của cậu nói đúng đó, phải sớm sớm xíu chứ qua năm sau là cậu lớp 12 rồi. Lớp 11 mà chuyển trường đã thấy gan rồi, lớp 12 thì thôi luôn.” Hạ Chiêu lại hỏi – “Cậu học bù chương trình học bao lâu trước khi về nước học vậy? Mập còn bảo tớ cậu chỉ học có 1 tuần thôi đó.”

“Hơn 1 tháng.” – Dịch Thời nói – “Kế hoạch ban đầu là nửa năm, về nước sớm hơn dự kiến.”

Hạ Chiêu:

– “…”

Hơn tháng với 1 tuần thì có gì khác nhau đâu?

La Hạo ngày nào cũng cày bừa mà nghe được chắc tức xì khói luôn.

Tóm lại là một vị thánh trâu bò.

Nhà Dịch Khiêm nằm ở khu biệt thự nằm ở đại lộ vành đai trong trung tâm thành phố, khi chiếc xe chạy vào, Hạ Chiêu chợt hiểu cảm giác lúc mà Dịch Khiêm biết được Dịch Thời sống trên tầng nhà cậu.

Khác biệt hơi bị lớn.

Có khi nào Dịch Thời cũng ăn ngon mặc đẹp, được sống trong căn nhà lớn nguy nga như thế này luôn không ta?

Sao tự nhiên lại đến khu nhà ở cũ kỹ của mình nhể?

Cậu chủ ở trong dinh thự chán muốn đổi không khí à?

Cơ mà trông Dịch Thời không có vẻ gì là như được chiều từ bé hết.

“Đừng nhìn tôi như vậy, không giàu có như cậu nghĩ đâu.” Dịch Thời chợt lên tiếng.

Hạ Chiêu đứng hình một lúc, mừng rỡ:

– “Tớ chưa nói gì mà, sao cậu biết tớ nghĩ gì.”

Dịch Thời:

– “Lộ hết trên mặt.”

Hạ Chiêu toan nói “Cậu nói thật đi có phải cậu là cocc không”, nhưng chưa gì thì xe đã dừng trước dinh thự rồi.

Một bé gái chừng 10 tuổi ra mở cổng ló đầu ra, thế rồi lập tức tung tăng chào đón.

Có thể thấy là một cô bé nhỏ rất hoạt bát và sáng sủa.

Cô bé hào hứng nói:

– “Anh! Anh Hạ Chiêu! May quá trời luôn, em mới vừa ra mở cửa ngó thử tí mà mấy anh đã tới rồi.”

Hạ Chiêu cười nói:

– “Đúng là trùng hợp thật đó, em cũng biết anh tên gì hả?”

Cô bé có phần khoe khoang:

– “Ba em nói với em đó, với cả Hạ Chiêu anh là bạn kiêm chủ nhà anh của em nữa. Sao anh nhỏ vậy mà đã có nhà riêng rồi ạ?”

Hạ Chiêu đùa:

– “Nhà của ông bà cho.”

“Nhà của ông bà cho ạ?” Cô bé cười có hơi thắc mắc – “Như vậy không phải nó cũ lắm rồi ạ?”

Hạ Chiêu:

– “Nhà anh hơi cũ thật, ha Dịch Thời?”

Dịch Thời đáp ngắn gọn:

– “Cũng được.”

“Hôm nào em đi xin ba dẫn đi coi nữa, nhà của ông bà để lại mà.” – Cô bé dường như đã quá quen với vẻ lạnh nhạt của Dịch Thời, không ảnh hưởng gì mà tiếp tục hào hứng kể – “Anh ơi, ba đã nhờ vú làm món bít tết anh thích nhất đó. Anh biết vú nhà em nấu siêu ngon luôn, em nghĩ chắc là ngon cực kỳ, còn anh thì sao ạ?”

“Nào con, đừng đứng chắn ở cửa chứ. Để hai anh vào trong nhà ngồi đi.” – Dịch Khiêm mặc đồ ở nhà đi tới, trông bình dị gần gũi hơn dưới lầu hôm đó. Ngày ấy tuy chú cũng rất hòa nhã nhưng luôn có vẻ lịch sự mà xa cách.

Chú nhìn con gái mình nói với giọng hơi bất đắc dĩ:

– “Con đã tự giới thiệu với anh Hạ Chiêu chưa?”

“Í đúng ha con quên tự giới thiệu. Em tên là Dịch Tiêu Kiều, có “Dịch” giống ba giống anh của em, có “Tiêu” trong “Dãi gió” (Tiêu sắt – 萧瑟) tại mẹ em họ Tiêu, rồi với “Kiều” trong Tiểu Kiều trên game nè.” – Dịch Tiêu Kiều trông mong nhìn Hạ Chiêu.

“Ôi chà tên em hay thế, có họ của mẹ với bố rồi còn đồng âm nữa này.” – Hạ Chiêu cười theo.

“Ha anh? Em cũng thấy tên em hơi bị hay luôn, nhiều người cũng tưởng tên em là Tiểu Kiều thôi đó…”

Dịch Tiêu Kiều muốn nói nữa nhưng Dịch Khiêm dịu giọng cắt ngang con bé:

– “Con xuống bếp hỏi vú thức ăn đã sẵn sàng chưa, được không nào?”

“Vâng ạ.” – Dịch Tiêu Kiều phấn khích làm theo rồi chạy vào nhà bếp.

Dịch Khiêm cười lắc đầu một cái:

– “Con bé nó hơi quậy, hay nói lắm, có khách tới là càng không dừng được.”

Hạ Chiêu:

– “Dễ thương mà ạ. Vừa vặn tương phản với Dịch Thời.”

Dịch Thời liếc cậu một cái, không nói gì.

Dịch Khiêm lại cười:

– “Con bé thích Dịch Thời lắm, nó cũng thích cháu nữa. Từ nhỏ con bé đã thích anh lớn đẹp trai rồi.” 

Hạ Chiêu được khen thì lập tức khen lại:

– “Ba với anh trai ai cũng ưa nhìn mà, khó mà không thích mặt đẹp lắm ạ.”

Không lâu sau Dịch Tiêu Kiều đã quay lại, vui vẻ thông báo:

– “Đinh đinh đinh đinh vú nói bữa tối đã sẵn sàng rồi ạ.”

Có thể là nhờ có Dịch Tiêu Kiều vui tươi, bữa ăn này thoải mái và vui vẻ hơn Hạ Chiêu đã nghĩ.

Hạ Chiêu ăn món gì là Dịch Tiêu Kiều lại nhìn nhìn cậu ấy rồi nhiệt tình hỏi han:

– “Có ngon không anh Hạ Chiêu?”

Tới lui mấy bận, Hạ Chiêu hơi buồn cười:

– “Anh mà không biết còn tưởng là em nấu không đó.”

Rõ ràng là đang trêu, nhưng cậu ấy nói với giọng rất nhẹ nhàng khiến người ta dễ chịu.

Dịch Tiêu Kiều nói như thật nói:

– “Ăn tối xong em nấu cho anh.”

Hạ Chiêu lắc đầu:

– “Anh lớn rồi không thích ăn đồ ăn chơi đồ hàng đâu em.”

Dịch Tiêu Kiều cười ngay:

– “Sao anh biết ạ?”

“Khi nào ăn xong thì anh nói cho em.” Hạ Chiêu nói.

“Vậy hay mình thi ai ăn nhanh nhất đi anh?” – Dịch Tiêu Kiều mắt sáng rỡ.

“Không thi ăn nhanh được đâu, nhưng mình thi ai ăn nhiều hơn thì được nè.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Tiêu Kiều không chịu:

– “Anh lớn hơn em mà, đương nhiên là anh ăn nhiều hơn rồi. Thế sao mà so được ạ?”

Hạ Chiêu chỉ hỏi lại:

– “Em ăn ít hơn anh thì thi ăn nhanh được vậy thì sao anh lớn hơn em lại không được thi ai ăn nhiều hơn chứ?”

Dịch Tiêu Kiều ngạc nhiên, như nghĩ cậu ấy nói có lý.

Dịch Thời nhìn thoáng Hạ Chiêu qua khóe mắt, Hạ Chiêu đang tập trung ăn uống. Còn Dịch Tiêu Kiều lúc nào cũng rất nhiệt tình mà cứ líu ríu, hỏi này hỏi kia không đầu không đuôi. Tới Dịch Khiêm còn có lúc không theo kịp vậy mà Hạ Chiêu dễ dàng trị được con bé.

Sau bữa tối, Dịch Khiêm với Dịch Thời ngồi trên sô pha uống trà, trong khi Dịch Tiêu Kiều kéo Hạ Chiêu sang bên kia chơi cờ tướng. Cả hai chụm đầu vào nhau nói chuyện, hình như đang bàn luật chơi.

Dịch Khiêm hỏi:

– “Con với Tiểu Chiêu ai lớn hơn?”

Dịch Thời:

– “Bằng tuổi.”

Sinh nhật Dịch Thời vào tháng 12, Dịch Khiêm hiểu ra:

– “Vậy thì chắc bạn lớn hơn con một xíu, con nhỏ hơn làm em trai có dịp thì nhớ dẫn bạn tới chơi nhiều hơn đó.” 

Em trai thì liên quan gì đến việc dẫn cậu ấy tới chơi?

Nhưng Dịch Thời không hỏi, chỉ đáp:

– “Xem cậu ấy.”

Dịch Khiêm mỉm cười:

– “Cậu còn tưởng cháu bảo cậu tự đi hỏi bạn chứ?”

Sau vài giây yên lặng, Dịch Thời:

– “Cậu tự mời thì hơn.”

Dịch Khiêm:

– “Cậu mời thì là khách của cậu, con mời thì là con dẫn bạn tới chơi. Mà, cậu thấy mình không phải hỏi con ở đó có quen không nữa, con chọn chỗ đó là bởi…”

“Không phải.”- Dịch Thời đáp rất nhanh.

Dịch Thời:

– “Vậy sao, cậu cũng thích thằng bé Tiểu Chiêu này lắm, thông minh và hài hước, nhưng cũng rất ngoan ngoãn dễ thương.”

Dịch Thời:

– “Ngoan?”

“Khá ngoan,” Dịch Khiêm nói – “Cậu làm bên Khách Sạn thấy nhiều loại người lắm, ấn tượng đầu tiên rất ít khi lầm.”

Dịch Thời nhìn về phía cậu trai đang chơi cờ tướng, cậu ấy cầm quân cờ, hàng mi rủ xuống phác nên nét cong an tĩnh.

Nhìn thì ngoan đấy, nhưng trong đó có bao nhiêu là vờ vĩnh thì chưa biết chừng.

Dịch Thời chưa tìm thấy ai khác đồng trang lứa giỏi vờ ngoan ngoãn ngoài Hạ Chiêu cả. Từ giáo viên trong trường, hay người già, cô dì chú bác em trai em gái trong khu phố láng giềng, ai cũng dễ bị cậu ấy dụ khị hết.

Cậu ấy mở miệng là “Bà ơi bộ váy mới này của bà đẹp quá”, “Sao mới mấy ngày không gặp mà Bảo anh cưng lại cao lên đó à?”, “Dì mới cắt tóc ạ dì? Trông hợp lắm ạ nhìn dì trẻ ra hẳn luôn” các thứ được ngay, cứ như là tài năng thiên bẩm vậy. Cậu ấy luôn có thể phát hiện chi tiết mà người ta khó thấy được ngay và còn biết tặng lời khen vừa đủ mà còn rất chân thành nữa.

Rõ ràng hồi tối còn thức khuya chơi game, đi học gà gật, mà vẫn có thể nói “Thầy ơi, chắc thầy không tin đâu chứ hồi tối hôm qua em vắt óc nghĩ đề Toán mới ngủ không được đó chứ” nghe là biết nói hươu nói vượn. Cộng thêm bộ mặt lừa tình ấy, cứ như thể cậu ấy nói cái gì cũng không có ai thật sự trách móc cậu ấy cả.

Dịch Thời:

– “Vậy chắc cậu chưa gặp được mấy người tuổi này rồi.”

Dịch Khiêm cười:

– “Con trai tuổi con thì đúng là cậu ít tiếp xúc thật, nhưng con trai tinh nghịch xíu không có nghĩa là không ngoan mà. Có phải ai cũng ông cụ non như con đâu.”

Dịch Khiêm nhỏ hơn chị của chú ấy, Dịch Nhu, vài tuổi, hồi năm Dịch Thời được sinh ra Dịch Khiêm còn học cấp III. Dịch Nhu với ba Dịch Thời bạn cùng học đại học, hai người trẻ va chạm nhau cọ ra mối tình nồng nhiệt, thế là kết hôn sớm trước khi lấy bằng tốt nghiệp và sinh ra Dịch Thời. Nhưng sau khi Dịch Thời ra đời, thực tế khác xa với lý tưởng, mâu thuẫn giữa sự nghiệp và hôn nhân, khác biệt lớn trong thói quen sinh hoạt và khác biệt văn hóa đã dẫn đến xung đột cũng như cãi vã lớn bé liên tục xảy ra. Chung đụng được 2 năm, cổ tích lãng mạn không thắng nổi lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống. Tình yêu vượt biên giới ấy nổ ra cái bùm, nhưng lại tàn trong chớp mắt.

Dịch Nhu ly hôn với chồng cũ trong hòa bình, ai nấy dấn thân vào sự nghiệp mới cuộc sống mới, kết tinh tình yêu một thời, Dịch Thời, cũng trở thành gánh nặng. Dịch Nhu vừa tiếp tục học lên, vừa phải làm việc rồi còn phải chăm lo cho Dịch Thời sức cùng lực kiệt. Bà ngoại của Dịch Thời thương con gái thương Dịch Thời, đúng lúc Dịch Khiêm vừa đậu đại học nước ngoài, thế là bà ngoại của Dịch Thời đi chung với con trai nhỏ ra định cư nước ngoài xa xôi ngàn dặm, mang Dịch Thời về chăm sóc. Ban đầu bà định đợi tới khi Dịch Thời lớn hơn chút, sự nghiệp của Dịch Nhu ổn định hơn xíu, Dịch Khiêm hoàn thành việc học thì về nước. Nhưng tuổi càng cao, bà đã vốn không khỏe, sức khỏe càng kém đi, rồi cứ lùi ngày về mãi.

Có thể nói tính tình của Dịch Khiêm cũng như tên, rất khiêm tốn, trong khi tính tình Dịch Nhu lại không thể nói là dịu dàng mà là hiếu thắng, khôn khéo và giỏi giang. Dứt khoát trong công việc, hôn nhân đổ vỡ thì chỉ một lòng gầy dựng thành tựu. Gần như dốc hết tinh thần sức lực vào công việc, không rảnh quan tâm đến cái khác.

Nếu phải so sánh thì Dịch Nhu tham dự trong cuộc đời chưa đến 17 năm của Dịch Thời còn ít hơn Dịch Khiêm nhiều nữa.