Bật Mí

Chương 4

Kết quả Trương Giang Dương phải quay đầu và chỉnh tốc độ xe đạp địa hình cho bằng với họ đi bộ, cùng đi về khu cư xá với nhau.

Khu dân cư đã cũ lắm rồi, nhà lâu nhất cũng được 20 năm. Những năm này có xây lại sửa chữa nhà ở, còn lắp thêm thang máy ở một bên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết năm tháng để lại.

Tòa khu dân cư trước mặt cậu có 7 tầng, nhà Hạ Chiêu ở tầng 6. Vừa tới dưới lầu Hạ Chiêu đã thay đổi dáng đi rề rà của mình, đối mắt với Trương Giang Dương mà tia lửa chí chóe.

Mới đó mà, Trương Giang Dương còn chưa khóa xe đạp nữa, cả hai đã lao lên cầu thang như gió cuốn rồi.

La Hạo:

“…”

Một hồi sau, La Hạo thấy Trương Giang Dương xuất hiện trên ban công nhà mình ném chìa khóa xe đạp xuống:

“Mập này khóa tớ cái xe.”

Tuy La Hạo cũng là bạn cùng lứa nhưng cậu ta vẫn hay cảm thấy hoang mang mỗi khi hai anh em này bày trò đấu nhau ở bất cứ đâu. Thật chả hiểu nổi cái lòng hiếu thắng bí hiểm của 2 hai ông tướng này từ đâu ra nữa.

Cậu nhặt chìa khóa lên lắc lắc, ý bảo mình nghe rồi. Cậu khóa xe xong và leo cầu thang lên tầng 6, Hạ Chiêu đã nhàn nhã đứng trước cửa đón cậu, tay cầm lon Coke lạnh phả hơi.

La Hạo cởi giày vào cửa, cầm lấy lon Coke hỏi:

“Ai thắng đấy?”

Hạ Chiêu không khỏi đắc ý:

“Papa cưng đó.”

Trương Giang Dương đã ngồi vào bàn ăn, nghe vậy lập tức quay đầu:

“Có mà anh chơi xấu kéo chân em.”

Hạ Chiêu ra chiều tiếc nuối lắm:

“Thua là thua, thua lý do lý trấu.”

“Thôi thôi.” Lâm Bội Linh mang đồ ăn trong bếp ra, cười bảo:

“Tiểu Hạo vào ngồi đi.”

Ba Trương Giang Dương, Trương Bằng, vẫn đang xào nấu trong bếp, dùng chảo đầy điệu nghệ. Hạ Chiêu lập tức ồn ào:

“Quào quá đỉnh!”

Trương Bằng không quay đầu lại nhưng La Hạo vẫn thấy chú ấy cười ngại.

Chốc sau, Trương Bằng mang hai đĩa đồ ăn khác ra, trán mướt mồ hôi:

“Tiểu Chiêu, sao không nói Tiểu Hạo cũng sang ăn để chú làm thêm tôm kho tàu.”

Tôm kho tàu, món La Hạo thích nhất.

La Hạo vội nói:

“Không ạ không ạ, chú Trương nấu gì con cũng thích. Con là con tới làm phiền ấy chứ.”

Trương Bằng sửng sốt:

“Gì mà phiền chứ?”

Trương Giang Dương cười phụt:

“Ba, ba lên ngồi ăn đi. Nó giả vờ khách sáo với ba đó, nó ăn hết ba bát cơm luôn bây giờ.”

Trương Bằng cũng cười:

“Ăn được là tốt chứ. Mấy đứa đang tuổi lớn ăn nhiều mới được.”

Trương Bằng cao to rắn rỏi. Do dãi nắng dầm sương quanh năm nên da chú có màu nâu đỏ khỏe khoắn, tuy vậy chú rất hiền hòa và có một sự chân chất thành thật khó tả. Chú làm tài xế đường dài, thường 10 ngày nửa tháng mới về nhà. Mà đã về nhà nghỉ ngơi là nấu cả bàn đa dạng thức ăn ngon lành cho cả nhà.

La Hạo hơi ngại:

“Con đang giảm cân mà. Hai bát thôi ạ.”

Lâm Bội Linh nói:

“Tuổi con ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, giảm cân làm chi? Bạn bé ấy, gầy quá hay béo quá cũng không sao hết, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Hạ Chiêu có 3 phần giống Lâm Bội Linh, vừa trắng trẻo vừa mong manh. Dì nói năng nhỏ nhẹ thùy mị, nghe vào tai cực kỳ dễ chịu.

Trương Bằng ngồi kế vừa lùa cơm vào mồm vừa phụ họa không ngớt:

“Ừa ừa, dì con nói đúng đó.”

La Hạo thấy Lâm Bội Linh không khỏi mắt cong cong.

La Hạo với Hạ Chiêu từng là hàng xóm với nhau, hai gia đình cũng thân. Hai đứa quen biết nhau từ khi còn bé tí, nhà trẻ tiểu học cùng chung trường chung lớp. Chuyện nhà Hạ Chiêu cậu cũng có biết, đa phần là nghe mẹ cậu La Quế Lan noi.

Ba mẹ Hạ Chiêu ly hôn vào năm học lớp 4 lớp 5, mẹ con Hạ Chiêu chẳng bấy lâu mà dọn đi. Từ đó La Hạo với Hạ Chiêu không liên lạc nhiều với nhau nữa. Vài năm sau, đột nhiên cậu nghe La Quế Lan bảo mẹ Hạ Chiêu tái hôn với một tài xế, một cách có phần mỉa mai và khó tin. Gia đình bên nội của Hạ Chiêu là một gia đình tri thức có tiếng trong khu, ông cha ông chú làm thương nhân, trong nhà giàu có. Ông nội làm lãnh đạo, bà nội là giáo sư đại học có tiếng, ba cậu Hạ Văn Ngạn là bác sĩ của bệnh viện số 1. Nhìn sao cũng thấy họ là một gia đình mẫu mực, ít nhất trong mắt La Quế Lan.

Chuyện ly hôn là Lâm Bội Linh chủ động kể lại, so với Lâm Bội Linh có cuộc sống sau ly hôn không thuận lợi, như La Quế Lan nói, thì Hạ Văn Ngạn tái hôn trong chưa đầy một năm sau với một giáo viên trung học. Không lâu sau cũng sinh hạ cô con gái, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đến đầu năm lớp 10, La Hạo với Hạ Chiêu mới gặp lại nhau. Hạ Chiêu cao lên nhưng nhìn chung không thay đổi gì mấy. Mẹ cậu hay cười hơn trước, không đến nỗi tệ như lời La Quế Lan nói.

La Hạo nhìn sang Hạ Chiêu lo cắm đầu ăn uống, lon Coke trên bàn nhiễu nước nhiều, chảy ra bàn.

Nhà La Hạo nghiêm khắc, về cơ bản không được ăn vặt không được uống nước ngọt, huống chi là uống Coke trong khi ăn cơm. Thậm chí nói chuyện lúc ăn cũng cấm tiệt kia kìa. Cậu nhớ nhà Hạ Chiêu hồi trước cũng vậy, không rõ có phải vì thế mà Hạ Chiêu rất ít khi nói chuyện trên bữa ăn. La Hạo thì lại không, vào lần đầu tiên đến nhà mới “không quy không phép” của Hạ Chiêu cảm thấy rất mớ mẻ và thoải mái. Không ai để ý cậu, muốn nói gì thì nói, cậu cũng rất thích nghe chú Trương với dì Lâm chuyện trò lẻ tẻ trên bàn cơm.

Các món xào của chú Trương rất ngon miệng mà cũng rất đậm đà hương vị. La Hạo bắt chước Trương Giang Dương nốc cả lon Coke luôn.

Sau đó cậu nhận ra mới đó đã hết veo.

Cậu chưa kịp thưởng thức vị ngon của lon Coke mà hết mất rồi.

Chả hiểu sao hơi đau lòng quá.

Hạ Chiêu nhìn lên cậu hỏi, “Uống thêm không?”

Không đợi cậu đáp, Hạ Chiêu đã ngả ghế ra sau, chống bằng 2 chân sau. Cậu ấy mở cái tủ lạnh sau lưng cậu ra lấy một lon Coke, đặt vào tay La Hạo.

Lâm Bội Linh nhìn vào lon Coke, La Hạo chợt cảm thấy chột dạ khó hiểu.

Nào ngờ Lâm Bội Linh lại nói:

“Tủ lạnh có nước cam đó con, Tiểu Hạo uống Coke hay nước cam nè?”

La Hạo rớt nước mắt:

“Không sao dì ơi con lấy cả hai ạ.”

Trương Giang Dương ăn cơm rất nhanh, hệt như quân nhân được huấn luyện vậy, làm gì cũng như gió cuốn:

“Anh, Mập, hai người có nghe năm nay thành phố mình có “Cup Thành Phố” bóng rổ không?”

Hạ Chiêu ăn được lửng dạ, bắt đầu ba hoa:

“À em trai, anh chưa nghe.”

Hạ Chiêu chỉ lớn hơn Trương Giang Dương có 10 ngày, thế mà vẫn bắt gọi anh cho được.

Trương Giang Dương sặc một cái, cười mắng:

“Bệnh à.”

Hạ Chiêu nói:

“Ừa anh bệnh đó. Đêm hôm không ngủ chạy ra phòng khách chống đẩy là chuyện thường quá mà. Anh nói tới đâu rồi ta, thì ra Trương Giang Dương ace của đội bóng trường chúng ta, năm nay sẽ được tỏa sáng bùng nổ nè. Thời tới mang vinh quang về cho trường ha.”

Mới tối hôm qua, Hạ Chiêu nửa đêm khát dậy xuống bếp lấy nước uống. Thấy cái bóng ai đó thập thà thập thụt trong phòng khách thì sợ hết biết, cầm cây chổi lên rọi đèn pin sang thì thấy là Trương Giang Dương đang tập chống đẩy.

La Hạo suýt cười ra tiếng.

Trương Bằng nghe vậy thì nghiêm túc:

“Tiểu Dương, sau này con không được làm thế nữa. Vào phòng mình hoặc bật đèn lên, lỡ mẹ con hoảng thì sao hả?”

Trương Giang Dương ngoan ngoãn nhận sai:

“Lỗi của con, sau này con không dám nữa ạ.”

La Hạo lập tức nhớ ra, Lâm Bội Linh bị bệnh tim, nghe La Quế Lan kể dì ấy với quen nhau trong bệnh viện. Khi đó ba mẹ Hạ Văn Ngạn không đồng ý chú ta cưới người bị bệnh tim, nhưng rồi cả hai vẫn kết hôn.

Bầu không khí có phần ngưng trệ lại một hồi.

Chỉ có Hạ Chiêu đung đưa ghế hớp từng ngụm Coke, sau một lúc thì cậu như nhớ ra gì đó:

“Mẹ, chú, tụi con có điểm thi Toán đầu năm rồi này. Con được 99 điểm.”

Trương Giang Dương mồ côi mẹ từ nhỏ. Sau khi Lâm Bội Linh và Trương Bằng kết hôn, cậu ta bắt đầu gọi Lâm Bội Linh là “mẹ” cực kỳ tự nhiên. Nhưng Hạ Chiêu cứ thấy kỳ kỳ sao đó, không sửa miệng được, may mà Trương Bằng không để ý lắm mấy chuyện ấy.

Trương Bằng vui mừng:

“Chà, 99 điểm, Tiểu Chiêu thông minh đúng là giống mẹ con thật, có khiếu học tập đó.”

Trương Bằng không học hành nhiều, cứ cho rằng điểm tối đa các môn là 100 điểm hết. Giải thích cho chú ấy bao nhiêu lần rồi nhưng không biết là do không nhớ hay không hiểu mà vẫn không rõ ràng nữa.

Trương Giang Dương hừ một tiếng:

“Tổng điểm 150 điểm mà, mới đủ trên trung bình thôi.”

Trương Bằng sực nhớ trước mình có được giải thích cho, có phận bực dọc nói:

“Ồ à, ba quên nữa. Trên trung bình cũng tốt mà, có chăm chỉ đó chứ.”

Hạ Chiêu thấy không thuyết phục:

“Ê Trương Giang Dương, chú dưới trung bình mà còn dám nói vậy hả?”

Trương Bằng lập tức quay phắt sự chú ý:

“Trương Giang Dương, con lại dưới trung bình nữa hả?”

Trương Giang Dương phản bác ngay:

“Hạ Chiêu giống mẹ ổng, còn con chả phải giống ba à? Đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

Trương Bằng ngớ ra một lúc, chợt nghĩ nó nói có lý phết:

“Thôi quên đi, con đừng gây chuyện ngoan ngoãn đi học là ba vui rồi.”

Lâm Bội Linh ôn tồn nhỏ nhẹ nói:

“Ôi chao, đừng nói con trẻ như vậy chứ. Thành tích học tập chỉ là tương đối thôi mà, mỗi đứa trẻ đều có điểm mạnh riêng của nó. Tiểu Dương chơi bóng rổ giỏi nè, đặc biệt quá chừng luôn.”

Trương Bằng phụ hoạ:

“Đúng đúng.”

Trương Giang Dương cực thích nhìn ba mình tỏ ra sợ đủ thứ trước mặt Lâm Bội Linh, cậu cười toe:

“Mẹ ơi, bao giờ con đại diện trường đi thi đấu chung kết mẹ phải tới xem đó.”

Lâm Bội Linh cười nói:

“Ừa ừa ừa, mẹ sẽ mang camera theo chụp con mà.”

Vui quá đi.

Hạ Chiêu cảm giác Trương Giang Dương mà có đuôi thì thằng nhóc đang vẫy rồi, quên phắt ra việc Trung học số 6 chưa bao giờ vào tới chung kết “Cúp Thành Phố” rồi.

Hạ Chiêu nói:

“Nếu có ngày đó chắc chắn cả nhà sẽ đi cổ vũ cho cưng, với Mập nữa.”

Cậu cố tình nhấn mạnh chữ “N Ế U C Ó”, nhưng chắc Trương Giang Dương chẳng nghe ra hàm ý đâu.

Quả nhiên, Trương Giang Dương càng vui:

“Được luôn!”

La Hạo nghe ra hàm ý khựng lại, nhưng cậu không muốn cuốn vào cuộc chiến ấu trĩ của 2 anh em tí nào nên chỉ lo tập trung phát huy sức chiến mạnh mẽ của mình. Cậu gắp một đũa đầy thịt lợn chiên ớt rồi đổi chủ đề:

“Cúp Thành Phố đến tháng 11 lận, sau khai giảng không phải trường mình có Cúp Trường à?”

Trương Giang Dương cực kỳ tự tin:

“Cúp Trường thì có gì phải lo? Lớp tụi này có 3 thành viên đội tuyển trường mà, 3 đứa, cho lớp B-3 mấy người hít khói mấy hồi.”

Lớp 11 của Trương Giang Dương chơi bóng rổ đúng là rất mạnh, cơ mà giọng điệu khinh người này đã khơi dậy tính hiếu thắng của Hạ Chiêu ngay tức khắc, cậu không phục, bảo:

“Lớp tụi này cũng có một thành viên đội tuyển chứ bộ.”

Trương Giang Dương mà nhắc tới bóng rổ là trúng nghề rồi, cậu thao thao bất tuyệt:

“Em biết, lớp phó thể dục Hà Sùng Sơn, Hà Đại Tiên, Khương Lâm chơi cũng được nhưng thấp quá. Ngoài ra chỉ có vậy thôi, chắc vào được tốp 8 đấy.”

Hạ Chiêu nói:

“Chú em quên lớp B-3 còn ông anh này à?”

“Ông hả?”Trương Giang Dương đảo mắt nhìn cậu, “Ông gầy teo, người ta mà hăng lên là ông giúp cái cục cớt. Mập còn dư sức xíu cơ mà trông hơi yếu, chắc khó chạy nổi.”

La Hạo tự nhiên bị lôi vô:

“???”

Hạ Chiêu “Heh” một cái:

“Chú em chậm tin thế? Anh bạn mới lớp tụi này này, ít nhất cũng 185cm, người ta sống bên Mỹ chơi bóng rổ từ nhỏ cơ, chú em cứ chờ.”

Trương Giang Dương bị hù thành công:

“Thiệt không đấy?”

Tất nhiên là xạo, ít nhất 185cm là thật, sống ở Mỹ là thật, nhưng ai mà biết cậu ta có biết chơi bóng rổ hay không.

Thật hư khó phân mới là cách lừa lọc tốt nhất.

La Hạo được dạy không được nói dối từ khi còn bé nên không nói dối được, đành hùa theo “hmm hmm” mấy cái tỏ ý cậu đồng ý với nửa câu đầu của Hạ Chiêu.

Trương Giang Dương, dù vậy, vẫn hào hứng một cách khó hiểu, búng tay nói:

“Mạnh đến thế sao? Em rất mong chờ đó.”