Bật Mí

Chương 46

Những ngày vừa mở mắt ra là đề Toán, đề Lý, rồi công thức Hóa, từ vựng Tiếng Anh trôi qua vừa khổ mà cũng rất phong phú. Hạ Chiêu hữu tri hữu giác kiên trì 21 ngày.

Kiên trì được 21 ngày nhưng dường nó cũng chẳng luyện ra thói quen tốt gì mà càng không nhẹ nhàng hơn chút nào.

Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì.

Mỗi sớm thức dậy Hạ Chiêu cũng muốn hét to với trời lắm, KHÓ QUÁ ĐI! Mít đặc muốn thay đổi triệt để đúng là khó đi mất!

Thành quả cố gắng 21 ngày không cao như mong đợi, chỉ tăng có 11 điểm thôi, mà trái lại là Dịch Thời lần nữa bỗng dưng nổi tiếng. Trong kỳ thi tháng gần nhất Dịch Thời nhảy phóc từ hạng 7 lên hạng 1, với 149 điểm môn Toán, 1 điểm nữa là được điểm tuyệt đối rồi. Sau kỳ thi này cậu ấy nổi tiếng khắp trường số 6, đến học sinh lớp 12 bận học còn biết nữa.

Trong giờ sinh hoạt chung, Hạ Chiêu kéo Dịch Thời ra quầy snack mua coca, nghe mấy chị lớp trên to nhỏ được rõ lắm:

– “Ui đàn em idol thi Toán được điểm tuyệt đối kìa mày.”

“Wow, đẹp trai thế. Trông ngầu ngầu còn có chút lạnh lùng khó gần nữa.”

“Nghe nói là mới chuyển tới trường mình đó. Hôm qua bạn tao bên Trung học dự bị còn hỏi chuyện này nữa cơ.”

“Trung học dự bị ư? Bên Trung học dự bị cũng biết nữa hả? Cậu đàn em này cũng dữ ghê hén, mọi khi toàn là tụi mình theo đuổi huyền thoại cao thủ các trường khác không à. Nào có ngờ lại có ngày Trung học dự bị nghe ngóng trường mình đâu.”

“Các thầy cô nói í, cảm giác như các giáo viên trong cả thành phố mình chung một nhóm hết ấy, trường khác có vụ gì lớn là biết hết luôn. Bữa chủ nhiệm 12A mình còn nói đội tuyển Hóa trường dự bị ấy…”

Idol?

Hạ Chiêu vừa hơi muốn cười vừa có chút tự hào một cách bí ẩn lạ lùng.

Idol sao, bạn cùng bàn mình nè, tầng trên nhà mình ấy, lúc nào muốn là mình đi ôm chân idol được hết.

Cũng chả biết nữa, bố mẹ của idol là siêu cao thủ, cậu của cậu ấy cũng là dân pro, cả nhà họ đều là “người ngoài hành tinh”.

Idol còn là all-rounder nữa hen, biết nấu ăn, biết chơi bóng rổ, biết hát rồi chơi violin còn cực giỏi. Tuy là hơi đáng thương, tay bị thương, nhưng chơi chơi vẫn ổn lắm. Đúng rồi, cao thủ học đường không chơi violin được nữa mới chuyển sang học những cái bình thường của phàm phu tục tử tụi này đó, kết quả là thi được 149 điểm.

Thấy chưa, mấy người đâu có biết.

Mấy người chỉ có biết thần người ta cao ráo đẹp trai, trông thì lạnh lùng khó gần thôi.

Ahihi, idol bỏ đi lớp vỏ huyền bí, trầm tĩnh, giỏi giang, chỉ có tui mới biết cậu ấy cực kỳ tốt tính, hơi ngượng nghịu, kiêu ngạo độc miệng, ừm… Không được kiên nhẫn lắm…

“Chọn xong chưa?” idol không thể hiểu được tại sao cậu lấy coca thôi mà phải chọn lựa lâu đến vậy mới lãnh đạm giục.

“Suỵt,” – Hạ Chiêu cầm coca lên, đi mấy bước rồi mới bảo – “Tớ đang nghe lén người ta khen cậu mà.”

Thật ra thì Dịch Thời mới nghe hai cô nàng ấy nói chuyện với nhau thôi, hờ hững nhìn lướt qua cậu một cái:

– “Người ta khen tôi thì cậu cười cái gì?”

Hạ Chiêu vô thức phủ nhận ngay:

– “Tớ có cười đâu?”

“Vờ vịt,” – Dịch Thời nói – “Mặt cười gian lắm.”

Hạ Chiêu đứng hình trong phút chốc, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng Dịch Thời nhận ra cái gì rồi, may mà chưa.

Lúc ra khỏi quầy snack, Hạ Chiêu lại thấy sai sai, nhận ra cái gì? May mà cái gì cơ?

“Tới giờ vào lớp rồi.” – Dịch Thời thấy cậu bị tụt lại phía sau thì quay lại nhắc.

“Tới liền tới liền!” – Hạ Chiêu bước lên trước, toan đưa tay khoác vai cậu ấy nhưng hơi dừng lại, rồi đưa hai tay ra sau.
Gần đây Chu Diệp Nhi mới chuyển tới hay tìm Hạ Chiêu đi mượn sách bài tập. Bộ sách bài tập này được phát đồng đều cho các lớp vào đầu năm học, ông Chu đang cố gắng tìm kiếm khắp nơi để lấy một bộ cho Chu Diệp Nhi, nhưng vẫn chưa có kết quả.

Hạ Chiêu cũng chả hiểu nổi tại sao một bộ sách bài tập thôi cũng hết hàng cho được.

Qua mấy bận, Khương Lâm lén lút nghiêng đầu hỏi:

– “Anh này, có phải nhỏ chấm cậu rồi không? Sao nhỏ không mượn ai ngoài cậu thôi vậy?”

Hạ Chiêu:

– “Tại thấy mấy đứa như cậu tự luyến quá chứ sao. Mượn sách bài tập thôi cũng nghi ngờ người ta có phải đã đổ mình không mà. Ai mà dám mượn cậu nữa chứ?”

Khương Lâm:

– “Tui tự luyến á? Bộ cậu thì không à? Rõ ràng cậu mới là đứa tự tin thái quá đó, coi coi ID game Mạnh Nhất Vũ Trụ rồi ID diễn đàn Đẹp Trai Nhất Vũ Trụ. Chịp chịp chịp chịp chịp chịp.”

Hạ Chiêu:

– “Tớ vậy mà gọi là tự luyến à? Người sáng suốt nhìn tớ một cái cũng sẽ cảm thấy đúng là thế thôi, sự thật là công nhận tên này Mạnh Nhất Đẹp Trai Nhất Vũ Trụ.”

Khương Lâm còn chưa phản ứng gì, Dịch Thời kế bên cậu đã phì cười rất khẽ một tiếng.

Hạ Chiêu:

– “Cậu có ý kiến à?”

“Không dám.” – Dịch Thời chả buồn ngước mắt.

“Tui hiểu rồi,” – Khương Lâm nói – “Chắc chắn là nhỏ đã nhận ra, anh chính là trùm sò lớp mình, đứng ở đỉnh thức ăn nên mới dám nói như vậy với anh Dịch.”

“Làm gì có. Chắc chắn là nhỏ thấy trong lớp chỉ có mỗi tớ là nhìn tốt tính nhất thôi.” – Hạ Chiêu nói.

“Có mà dòm thì hoạt bát tốt tính thì có chứ thật ra cợt nhả thí mồ.” – Khương Lâm đã quá quen với bản mặt dày của Hạ Chiêu.

“Tớ còn được phết đó chứ, cợt nhả ngoài mặt luôn chứ ai như ai đó ngồi kế bên toàn là im ru thôi.” – Hạ Chiêu liếc Dịch Thời, với đôi mắt ngậm ý cười cố tình.

Dạo này cậu hay nói nhảm trên trời dưới đất trêu Dịch Thời, thú vui tao nhã nhất trong suốt khoảng thời gian khổ học này.

Hạ Chiêu từng không hiểu lắm tại sao ông bà ngoại cậu lại thích nuôi mèo. So với mèo hay làm lơ hu mần thì cậu thích chó nghịch ngợm hoạt bát hơn.

Bây giờ cậu hiểu chút chút rồi.

Người ta mà rảnh quá thích làm gì nhất nào? Đó là đi trêu mấy con mèo lạnh lùng ương bướng chứ sao. Có trêu kiểu nào cũng không ngó ngàng người ta hết, nhưng chỉ cần chọc cho mấy phát là đổi lại cái nhìn bất lực nhạt nhẽo.

Chắc đại loại là tật xấu của hu mần đi ha, một thú vui nhàm chán gọi là chinh phục.

“Trưa còn muốn ăn Bún gạo xào Tân Cương không?” – Cuối cùng Dịch Thời cũng nhìn thoáng qua cái tên ngồi kế bên.

Được cái nhìn lạnh lùng liếc sang một phát như nguyện, Hạ Chiêu vui, lập tức được voi không đòi tiên:

– “Ăn chứ ăn chứ, tớ sai rồi.”

Tsk, này cũng chả phải mèo nhỏ mà là mèo bự cao hơn cả cậu. Giống mà da mặt mỏng nhưng dễ giận, chọc quá lại khó dỗ.

Ai kêu cậu muốn ăn bún gạo xào Tân Cương quán kia lắm lắm chứ?

Có một quán bún gạo xào Tân Cương mới mở gần trường, nghe đâu ngon phát nổ luôn, mỗi ngày người ta xếp hàng quá chừng. Hạ Chiêu chờ cho tới trưa, quyết định mình nhất định ngay sau khi vừa tan học phải chạy đi chiếm chỗ mới được.

Từ lúc Lâm Bội Linh mang thai, hai sinh viên làm bán thời gian trong tiệm được cho nghỉ để tiết kiệm chi phí, trong tiệm chỉ còn Lâm Bội Linh với Trương Bằng thôi. Bình thường công việc hết sức bân rộn, trưa Hạ Chiêu với Trương Giang Dương cũng không đến tiệm ăn trưa nữa.

Hạ Chiêu tuyên bố với Lâm Bội Linh là bữa trưa tới ăn căn tin, nhưng cụ thể là đi đâu ăn thì còn tùy tâm trạng. Dịch Thời lại không ý kiến gì, chủ yếu là tùy vào tâm trạng của Hạ Chiêu.

Đúng lúc, Chu Diệp Nhi với Lưu Hiểu Vân bước vào lớp từ cửa sau. Bỗng nhiên Hạ Chiêu nổi hứng chọc ghẹo, đưa tay lên chặn mấy nhỏ lại:

– “Chu Diệp Nhi à, cậu có thấy tớ trông tốt tính nhất lớp không?”

Chu Diệp Nhi ngạc nhiên một lúc, Lưu Hiểu Vân cười gạt tay cậu đi, đẩy đẩy Chu Diệp Nhi lên trước:

– “Khùng quá ba. Kệ cậu ấy đi, chắc hôm nay quên uống thuốc trước khi ra ngoài đó.”

“Nè, Lưu Hiểu Vân! Đừng đi mà, tớ chưa hỏi xong nữa!” – Hạ Chiêu ngang ngược ngăn lại.

Chưa hỏi cái câu quan trọng nhất nữa mà.

Cậu có nghĩ Dịch Thời là tên thiếu đánh nhất lớp không?

Nụ cười trên mặt Hạ Chiêu chưa tan, cậu trông ngang Dịch Thời qua khóe mắt một cái. Dịch Thời không cười hay có bất cứ biểu cảm nào, đúng là poker face mọi khi của cậu ấy thật. Nhưng Hạ Chiêu cảm thấy có một sự lãnh đạm xa cách không giống như bình thường mấy.

Chọc cũng có được đâu ta? Giận rồi à?

Cậu không biết tại sao, nhưng cứ ngưng lại nụ cười theo bản năng.

Khương Lâm không hề nhận ra bầu không khí vi diệu này, cười như ngan kêu:

– “Anh à, coi bộ kỳ này bạn mới nghĩ cậu là đứa tự luyến nhất lớp rồi đó. Ha, anh Dịch?”

Qua vài giây, Dịch Thời:

– “Ừ.”

Trong 2 tiết kế tiếp, Dịch Thời không hề chủ động nói câu nào với Hạ Chiêu.

Buổi trưa lúc ăn bún xào Tân Cương, Hạ Chiêu chắc chắn Dịch Thời là đang giận thật.

Không hẳn là cho người ta ăn nguyên cục bơ luôn mà là cực kỳ lãnh đạm, có một cảm giác quay trở về lúc mới quen vậy. Mình nói 10 câu mà cậu ấy chỉ đáp có 2 chữ, vả lại khi không cần nói thì chả buồn mở miệng.

Quá hơn là, Dịch Thời ăn bún xào cay miệng đỏ bừng, Hạ Chiêu ra tủ lạnh lấy nước đá cho cậu ấy. Cậu ấy nhận lấy còn cực kỳ lịch sự nói một câu:

– “Cám ơn.”

Nhất thời Hạ Chiêu sặc luôn.

Cám ơn cái đầu ông á!

Ai cần ông cám ơn??!

Trong lúc làm bài tập tiết truy bài tối, Hạ Chiêu nghĩ mãi, mình lỡ đắc tội mà không biết ông cố nội này lúc nào ta.

Buổi tối những ngày cuối thu đã lạnh nhiều rồi, nhưng trong lớp học lại hơi oi bức. Hạ Chiêu xắn tay áo áo khoác đồng phục của mình, lơ đãng cắn kẹo mút.

Ông Chu chả biết lặng lẽ đứng sau lưng cậu từ lúc nào, vỗ nhẹ một cái lên gáy cậu:

– “Lười biếng coi có ra cái gì không! Không được ăn uống trong giờ truy bài tối!”

Hạ Chiêu quay đầu lại, dài giọng:

– “Thầy ơi, em bị tụt đường huyết.”

“Em lý do lý trấu này năm rưỡi rồi em.” – Ông Chu lật tẩy chẳng chút lưu tình.

“Thầy ơi tại thầy chưa từng bị tụt đường huyết đó thôi, bị tụt đường huyết bẩm sinh không chữa được ạ. Có cho em thêm năm rưỡi nữa cũng bó tay thôi.” – Hạ Chiêu hết sức thành thật.

“Em còn lắm điều quá nhỉ?” – Ông Chu đứng cạnh cậu một lúc rồi gõ gõ lên bàn Hạ Chiêu – “Dịch Thời, lên văn phòng thầy một lát.”

Từ khi Dịch Thời thi Toán được 149 điểm, cậu ấy càng ra vào văn phòng thường xuyên hơn, quen mặt với các thầy cô luôn.

Hạ Chiêu rất chi là tò mò về điều này, các giác viên lấy đâu ra nhiều chuyện cần gặp Dịch Thời như thế vậy nhỉ. Hỏi Dịch Thời mấy lần mà toàn bảo là không có gì thôi.

Không có gì thì tại sao lại không có gì vậy?

Nhưng Dịch Thời không muốn nói, Hạ Chiêu có hỏi cũng vô ích.

Tới sắp hết tiết truy bài tối, trời bỗng nhiên mưa.

Lúc Dịch Thời trở về từ văn phòng thì hầu như các bạn trong lớp đã về hết, chỉ còn mỗi Hạ Chiêu vắt chéo chân ngồi tại chỗ chơi điện thoại.

“Mưa rồi.” – Dịch Thời nói.

Ui chủ động lên tiếng với cậu này.

Không giận nữa.

Hạ Chiêu phát hiện tuy Dịch Thời giận nhưng không làm mặt lạnh được quá lâu.

Dĩ nhiên cậu sẽ không phổi bò đi đùa cợt vào thời điểm này, tiếp lời một cách tự nhiên:

– “Mưa không lớn lắm, tụi mình ra cổng bắt taxi về vậy.”

“Được.” – Dịch Thời dọn dẹp bàn sơ sơ.

Hạ Chiêu chủ động tìm đề tài:

– “Hồi mẫu giáo mỗi khi trời mưa là tớ rất muốn đội mưa chạy vọt về mưa lắm, nhưng lúc nào bà nội cũng đúng giờ cầm dù tới đón hết. Cậu có từng chạy trong mưa chưa? Chắc cảm giác thả sức như vậy sẽ sảng khoái lắm nhỉ?”

“Không có ai đưa dù cho tôi cả,” – Dịch Thời nói với vẻ lãnh đạm – “Không có dù thì đội mưa đi về, nhưng tôi không chạy về.”

Dịch Thời rất hiếm khi kể chuyện mình, thật ra thì Hạ Chiêu rất thích nghe, muốn biết cuộc sống của Dịch Thời ra sao cậu ấy đã lớn lên như thế nào, tuy là nghe hơi đáng thương.

“Tội nghiệp chưa, sau này tớ đưa dù cho cậu hen.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời:

– “Cậu có cầm dù theo à?”

Quy tắc sống của Hạ Chiêu là ra ngoài không cầm theo dù, ngay cả khi dự báo thời tiết báo nói sắp có mưa đi nữa. Chỉ cần khoảnh khắc mình ra khỏi nhà trời không mưa thì ôm lòng cầu may mà ra ngoài không mang theo dù.

Hạ Chiêu chẳng chút xấu hổi:

– “Ra tạp hóa mua được mà.”

Dịch Thời hừ khẽ một tiếng.

Xuống dưới tầng, Hạ Chiêu ngước nhìn cơn mưa không hẳn là lớn mà cũng không nhỏ ấy, xem ra là đi tới cổng trường cũng phải bị ướt rồi.

Bỗng nhiên cậu cười, nụ cười có phần tươi rói nghịch ngợm. Nhất thời Dịch Thời có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, cậu ấy nói:

– “Dịch Thời, hay là tụi mình dầm mưa chạy về được không?”

Lời từ chối chực thốt, nhưng đứng trước lúm đồng tiền hào hứng và mong chờ của Hạ Chiêu, Dịch Thời lại không nói nổi nên lời.

Chạy thẳng một đường trong mưa, đi ngang qua vũng nước, nhìn Hạ Chiêu giẫm vào nước bùn bắn tung tóe đầy ống quần còn bật cười. Dịch Thời cảm thấy mình điên rồi mới gật đầu.

Trời cuối thu tháng 11, cơn gió lạnh thổi qua đủ trắng mặt, Hạ Chiêu lại không hề hấn gì kéo cậu chạy vào làn mưa, hào hứng chạy như điên còn cười lớn. Có cảm giác dính bết khắp người, những hạt mưa tạt vào mặt lạnh như đá, nhưng nhác thấy Hạ Chiêu như đứa trẻ bên kia thì cũng bắt chước ngước lên màn mưa. Bỗng chốc, Dịch Thời cảm thấy Hạ Chiêu nói đúng – cảm giác thả cửa thật sự là quá đã.