Bật nhạc luôn hộ tớ

Chương 11 (END)

“Vậy ra, Dương đã biết Tịnh từ trước rồi sao?” Tôi tròn mắt, kinh ngạc cực độ.

Trạch Dương buông tôi ra, thu về tư thế nghiêm chỉnh, đưa tay che miệng ho khan vài tiếng.

Tôi hỏi: “Vậy câu nói hôm 20 tháng 11, chính là câu ngày trước Tịnh nói?”

Trạch Dương gật đầu: “Đúng vậy! Đáng tiếc Tịnh không nhận ra.”

Tôi “à” một tiếng, thảo nào thấy câu đó quen quá. Hóa ra là chính miệng mình nói ra, đúng là vạn vạn không ngờ tới!

Chẳng lẽ, “người đứng ngoài cửa ở canteen hôm đi ‘săn’ trai cũng là Trạch Dương?” Tôi cúi xuống, thì thầm tự ngẫm.

Bên trên lại lên tiếng: “Đúng vậy!”

Tôi giật mình ngẩng đầu “hả” một tiếng. Trạch Dương mỉm cười đáp: “Hôm đó Tịnh theo bạn chụp ảnh đàn anh, người đứng ở sau Tịnh, chính là Dương.”

Hơ…

Đến cả chuyện này cũng là Dương, ông trời chiếu cố tôi vậy?

Cậu ấy hết nhìn tôi, rồi lại nhìn ra sân trường, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Thật ra…”

Tôi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người trước mặt, hỏi lại: “Thật ra?”

Trạch Dương quay đầu, nhìn thẳng vào tôi, sau đó nói: “Mình bước vào… -

“Tùng…Tùng…Tùng…” Không đợi Trạch Dương nói xong, bảo vệ đã “lên tiếng” hộ.

Trạch Dương nhíu mày quay về phía trống, rồi lại quay lên, bắt đầu lần nữa: “Chính là mình bước vào… -

“Chơi đê, chơi đê!!” Bên trong lớp 10B bắt đầu ồn ào, cửa lớp lạch cạch, có người ra ngoài.

Trạch Dương bắt đầu gấp gáp, nói: “Nói sau nhé” sau đó chạy biến về lớp.

Tôi bật cười, sau đó không nghĩ nhiều, mở cửa vào lớp.

Kính thưa quý vị, sau gần hai tháng ăn nằm, câu lạc bộ CZM chính thức quay quay về đường đua âm nhạc vào ngày 25/12, nhân dịp lễ Giáng sinh của trường THPT P.

Nghe thông báo của chủ nhiệm, toàn bộ thành viên phấn khích cực độ, liên tục hò reo trong văn phòng trường. Tôi quay qua Trạch Dương đứng yên bên cạnh, đặt hai tay lên vai cậu, vừa đung đưa vừa reo: “Aaa, cuối cùng cũng có sân khấu rồi.”

Đóng băng hoạt động hai tháng, bị từ chối và hủy tiết mục 3 lần, bị hiểu lầm, bị nói móc, bị khinh thường, 3 người từ bỏ câu lạc bộ, tưởng như không thể tiếp tục nữa, bây giờ cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính, đem sân khấu đáp trả tất cả rồi.

Trạch Dương nhìn tôi, phì cười, dịu dàng đưa tay lên xoa đầu. Tôi buông tay, quay người về phía chủ nhiệm. Chủ nhiệm thoải mái, nhìn phản ứng mãnh liệt của chúng tôi, tay quơ quơ tập giấy trước mặt.

Chủ nhiệm hỏi: “Đây là nội dung, thầy giao cho ban Media tìm hiểu và lập kế hoạch. Ai là trưởng ban Media?”

Cả lũ nhao nhao: “Tịnh ạ.” “Nhã Tịnh ạ”

Chủ nhiệm nói tiếp: “Thầy cứ nghĩ Tịnh sẽ nhảy chứ?”

Tôi híp mắt, đưa tay đón lấy tập giấy, như thường lệ, lập tức mở ra xem.

Lễ Giáng Sinh của THPT P, “thời gian tổ chức từ 3 giờ chiều đến 9 giờ tối!!” tôi kích động, hét lên, sau đó quay qua chủ nhiệm. Chủ nhiệm cười, gật đầu một cái. CZM đã loạn , bây giờ còn loạn hơn.

Vạn tuế, THPT P vạn tuế!!!

3h chiều cách lễ Giáng sinh 2 ngày, phòng tập CZM.

Giữa tháng 12, trời đã trở lạnh, người ngoài đường đều cố choàng hết lớp áo này đến lớp khăn khác, vậy mà trong phòng tập, tựa như xuyên không, ai nấy đều mặc áo cộc tay, bật quạt lớn nhưng mồ hôi cứ chảy tong tong xuống nền nhà.

Cường độ luyện tập những ngày gần biểu diễn càng ngày càng cao, các thành viên buộc phải tập trung sức lực hoàn thiện phần trình diễn của mình. Tuy mệt mỏi nhưng không ai có ý định từ bỏ, thậm chí trong ánh mắt lóe lên sự kiên định và ý chí dữ dội hơn hẳn ngày thường.

Tôi ngồi một chỗ gõ laptop, thi thoảng ngẩng đầu cổ vũ tinh thần mọi người, trong lòng ngập tràn tia ấm áp giữa trời đông giá lạnh.

Hơn một tiếng tập luyện, toàn đội cuối cùng cũng được giải lao.

Tôi đặt laptop xuống, đứng dậy lấy nước cho các thành viên đã gần như nằm rạp xuống đất. Trạch Dương ngồi dựa lưng vào gương tập, tôi lại gần, đưa giấy ý bảo lau mồ hôi. Dù sao ngoài trời vẫn là mùa đông, ốm bây giờ thì chương trình không ổn lắm.

Trạch Dương nhận giấy lau, hỏi: “Xong kịch bản chưa?”

Tôi lắc đầu, trả lời: “Còn đoạn cuối nữa, chưa nghĩ ra viết thế nào cho phù hợp.”

Trạch Dương gật đầu, đưa tay với lấy chai nước, mở nắp, uống một hơi hết gần nửa chai.

Bên cạnh truyền đến giọng của Tuấn: “Tịnh, câu lạc bộ tiết mục bao nhiêu vậy?”

Tôi thuận tiện với tay lấy cái laptop, tiếp tục điều chỉnh công việc, hít một hơi thật sâu –

Vị trí cuối cùng!

9 giờ tối ngày 25 tháng 12, Lễ Giáng Sinh trường THPT P.

Khác với Lễ meeting trước, Giáng sinh lần này trường chỉ tổ chức trong phạm vi nhà trường, không mời nhiều khách từ nơi khác đến. Sân khấu lẫn khán đài cũng được trang trí rất ấm áp, không khí Noel tràn ngập khắp nơi.

Nhã Tịnh tay phải 3 cái túi tay trái cầm tập tài liệu, chạy như bay vào hậu trường.

“Túi xách balo của mọi người nè, em cất hết quần áo rồi nhé!” Cắm đầu đặt vội đống đồ lên bàn, lúc này tôi mới ngẩng đầu. Cảnh đập vào mắt, xúc động đến nghẹn ngào –

8 người, CZM toàn đội áo đỏ, quay về phía tôi, mỉm cười.

Trúc giơ hai ngón tay cái về phía tôi, cười vui vẻ. Hằng ngồi trên ôm cổ Trúc, nói lớn: “Nhã Tịnh, sắp đến rồi đúng không?”

Anh Hải cười cười, giả vờ lo lắng, một tai ôm tim, mặt méo mó bám vào tay Nhung, hét ầm “Ôi tim tôi, áp lực quá!!” Nhung cười ầm lên, nhân tiện quay qua tôi nói: “Cảm ơn Tịnh!”

Chị Thương bấm bấm ngón tay, có vẻ căng thẳng hơn tất cả. Tuấn lại gần, đặt tay lên lưng chị, trấn an một hồi. Tú ngồi trên bàn, đung đưa chân, miệng hát đi hát lại bài nhảy của mình.

Trạch Dương lại chui vào một góc, nhìn thấy tôi vào thì rời khỏi vị trí, tiến lại gần.

Im lặng một hồi, cậu mở lời: “Tịnh sẽ xem đúng không?”

Tôi phì cười, nói: “Đương nhiên rồi. Sẽ xem từ đầu đến cuối luôn!”

Có chị trong Ban tổ chức mở cửa phòng, nói lớn: “Chuẩn bị sân khấu CZM!”

Tất cả các thành viên đồng loạt đứng dậy, quây thành một vòng tròn, đặt tay lên nhau. Tôi đứng ngoài, mỉm cười nhìn họ.

“1,2…”

“Đợi chút thiếu người” Trạch Dương dừng tiết tấu, quay đầu nhìn tôi, sau đó kéo vào vòng. “Cậu ấy là người quan tâm CZM nhất.”

Tôi ngơ ngác, hết nhìn Dương lại nhìn mọi người.

“Thật ra mày không hề ghét nhảy, đúng không Tịnh?”

“Những gì mày làm, bọn tao đều thấy hết rồi!”

“Dù nói là không quan tâm, không để ý, nhưng những chuyện về CZM, mày chưa từng để xảy ra bất cứ vấn đề nào.”

“Nhã Tịnh, mày chính là người yêu CZM nhất aa!”

Trái tim tôi đập rộn ràng, cả người lâng lâng, nước mắt trào dâng, xúc động không thể tả.

“1, 2, 3, CZM, Cố lên!!!”

Một làn gió tươi mới lướt qua tôi.

Bỏ qua toàn bộ chuyện trước đây, cứ vậy, Nhã Tịnh tôi trở thành thành viên của CZM – câu lạc bộ nhảy của trường, một nơi tôi vô cùng yêu thích, vô cùng để tâm.

Tất cả thành viên đều chạy ra ngoài. Chỉ riêng Trạch Dương đứng lại trước mặt tôi, mỉm cười nói: “Thật ra Tịnh hợp ở trên sân khấu hơn.”

Trạch Dương đưa tay xoa đầu tôi, sau đó chạy ra ngoài. Tôi đơ người, toàn thân không thể di chuyển, hô hấp bất động, nhưng trái tim lại đập liên hồi.

CZM bước lên sân khấu, ai nấy cũng hừng hực khí thế, ngẩng đầu nhìn thẳng, mà ở bên dưới khán đài, người xem hò reo không ngừng. Tôi quét qua một lượt, không khỏi xúc động đưa tay che miệng –

Chủ nhiệm trở thành hoạt náo viên, liên tục kích động “chế độ loa” của khán giả. Thủy, Linh và Trường, 3 người họ đứng hẳn dậy, hét lớn “CZM”, không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ. Đứng bên cạnh là vài thành viên E1C, vỗ tay cổ vũ không ngừng. Hai cô bạn từng nói CZM chỉ là khán giả, nay giơ cao đèn flash lấp lánh, mọi người cũng bắt đầu lấy điện thoại bật flash, cả khán đài như một biển sao khổng lồ.

Tiếng nhạc nổi lên, một vũ đài rực lửa.

Trạch Dương rất tận hưởng sân khấu, cảm giác như người trên sân khấu và sau hậu trường, là hai người khác nhau vậy. Tôi ngước nhìn Trạch Dương, ngắm nhìn đến ngây người. Vũ đạo lần này, Trạch Dương có cho mình đoạn kết solo. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là tôi phấn khích không ngừng.

Nhạc chuyển đến phần kết thúc, Trạch Dương ngửa cổ, đi về phía trước. Lúc này, xung quanh hét ngày càng to, đâu đó còn nghe tiếng xuýt xao.

Trạch Dương trên vũ đài, từ trong áo khoác biểu diễn, đem ra một bông hoa hồng.

Mà giây phút đó, cả thế giới như chỉ chú tâm vào thiếu niên trước mắt.

CZM kết thúc tiết mục trong tiếng vỗ tay phấn khích của khán giả nhà, tiếng hò hét cuối sân vang lên, dần dần, tất cả cùng hét lên, đâu đâu cũng tán thưởng không ngừng. Tôi đứng bên dưới, vỗ tay không ngừng, miệng thì cười, nhưng nước mắt lại rơi. Hạnh phúc tột cùng.

Trạch Dương xuống sân khấu đầu tiên, không nói không rằng, cầm balo, sau đó trực tiếp cầm tay tôi kéo ra phía sau trường.

Cậu ấy ngừng một chút, lấy lại bình tĩnh, sau đó từ trong balo, lấy ra một cuốn sổ.

Tôi ngạc nhiên nhìn Dương, sau đó lại cúi xuống nhìn cuốn sổ màu xanh rêu trước mặt. Cậu ấy đưa cuốn sổ gần tôi hơn, tôi cầm lấy, chậm rãi mở ra –

Bên trong có ép một bông hoa hồng.

“Bông hoa đó, Dương vẫn luôn giữ.” Giọng Trạch Dương rất êm, truyền đến tai. Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cậu ấy, miệng nói: “Dương giữ tốt thật đấy!”

Im lặng một hồi, Trạch Dương lên tiếng: “Nhã Tịnh!”

Tôi gật đầu, ra dấu mình vẫn đang nghe.

Trạch Dương mỉm cười, nói tiếp: “Mình bước vào quan hệ yêu đương đi.”

“…”

Tôi ngơ ngác, không tự chủ “Hả?” một tiếng. Bên ngoài chợt vang lên tiếng vỗ tay rào rào, nghe như đang cổ vũ hai người chúng tôi.

Trạch Dương nhướn mày, hỏi lại: “Sao nào? Em không đồng ý sao?”

Tôi bật cười, dáng vẻ này, rất giống lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Tôi mỉm cười, gật đầu hạnh phúc: “Em đồng ý.”

_____________________________

Tháng 11 năm 2021, 11B, Casting Gen 2.

Trạch Dương lấy băng keo, dán tờ poster ngay cửa ra vào, trên bàn điểm danh, chốc chốc lại thấy thở dài một tiếng.

Nhung bê bình nước ra ngoài, thấy Trạch Dương thở dài lần thứ hai trăm lẻ ba, cô bạn bất lực, chau mày nói: “Trạch Dương, mày dán ngược poster rồi.”

Trạch Dương giật mình nhìn lên, quả thật đã dán mặt sau trắng tinh ra bên ngoài. Cậu lúng túng, lại bóc ra định dán lại. Nhung nhanh hơn một bước, giật tờ poster và băng keo trên tay Dương, đồng thời đẩy cậu sang một bên.

Nhung nói: “Sao? Nhớ Tịnh hả?”

Trạch Dương thở dài lần thứ hai trăm lẻ bốn, chậm rãi nói: “Những chuyện này trước đây, đều do một tay Nhã Tịnh làm.”

Nhung nghe thấy, động tác khựng lại, mãi một lúc sau mới nói tiếp: “Sau này phải tự làm rồi.”

Tuấn từ trong phòng đi ra, tay rũ rũ khăn lau bảng, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Dương và Nhung thì tặc lưỡi, không nhanh không chậm nói: “Tịnh nó chỉ đi làm bài kiểm tra tiếng Anh thôi, nhị vị không cần làm quá vậy đâu. Làm nhanh lên, sắp đến giờ rồi.”

Trạch Dương và Nhung nghe xong quay lại nhìn nhau, sau đó phá lên cười.

Đã một năm kể từ ngày đầu tiên tôi và Trạch Dương gặp nhau, và cũng là 3 tháng kể từ ngày tôi rời CZM.

Chuyện tôi rời câu lạc bộ, từ lâu đã ở trong kế hoạch ban đầu của CZM: Nhã Tịnh là trưởng ban Media, sau khi câu lạc bộ ổn định, sẽ rời đi.

Tôi mở tủ, lấy một cái chân váy đen và chiếc áo phông trắng, nhanh chóng thay đồ rồi đến trường. Thời tiết hôm nay, giống y hệt năm ngoái, vẫn còn nắng nóng, nhưng lại không oi bức khó chịu.

Trạch Dương đưa tập số báo danh cho Nhung kiểm tra, sau đó vào phòng, ngồi trên ghế gửi tin nhắn: “Tịnh à, em thi xong thì gọi điện cho anh nhé. Anh đến đón em”

Thấy thông báo tin nhắn “đã gửi”, Trạch Dương cất điện thoại, vẻ mặt có chút giận dỗi. Hôm nay là lần đầu tiên câu trở thành Ban giám khảo, còn là lần đầu tiên ngồi trên bục, nhận xét từng người một như vậy, thế mà người quan trọng nhất lại không thấy được dáng vẻ đó của cậu, thử hỏi có buồn bực không?

2h chiều, buổi casting bắt đầu. Thí sinh năm nay đông gấp đôi năm ngoái, tổng cộng có đến 45 người tham gia dự thi. Trạch Dương lướt qua danh sách, tặc lưỡi một cái rồi lại gấp lại.

Năm nay không gọi tên thí sinh lên, đến số báo danh bao nhiêu thì mọi người tự lên sân khấu.

Trạch Dương chán ngán, nhìn hơn chục điểm thấp tới không dám ngẩng đầu mà mình cho thí sinh, tiếp tục lắc đầu ngao ngán.

“Dương ơi, lau hộ phần bảng bên này.” Bên dưới khán giả, Nhung lên tiếng, chỉ vào chỗ nhòe phấn trên bảng ngay sau cậu.

Trạch Dương thở hắt, đứng dậy cầm khăn lau, quay lại lau bảng.

Lúc này, thí sinh tiếp theo bước lên sân khấu. Phòng casting đông đúc, ồn ào náo nhiệt không ngừng, Trạch Dương cơ bản không nghe rõ đang bàn tán chuyện gì.

“Bật nhạc luôn hộ tớ.”

Giọng nói thanh thanh, tràn đầy hứng khởi, vui vẻ cất lên giữa sự ồn ào của phòng casting.

Trạch Dương quay người lại, chăm chú nhìn người trước mặt, tròn mắt ngạc nhiên nhưng miệng lại không thể ngừng cười. Tóc dài ngang lưng, uốn xoăn nhẹ. Áo phông trắng rộng, chân váy đen, chân đi đôi giày cao cổ trắng của một hãng quen mắt.

Trạch Dương không cần cúi xuống nhìn bảng tên, bởi hình bóng này đã khắc sâu trong lòng cậu rồi. Chào mừng vũ công –

SBD 012: Nhã Tịnh – 11B.

-HẾT-