Bật nhạc luôn hộ tớ

Chương 5

Ngày 16 tháng 11, chủ tịch thông báo, vì vấn đề thời lượng và chất lượng tiết mục, phần biểu diễn của câu lạc bộ chính thức bị hủy bỏ.

Phòng sinh hoạt im lặng như tờ, không một ai lên tiếng, chỉ nghe tiếng quạt trần quay vù vù trên đầu, không khí khó chịu đến cùng cực.

Tôi căng mắt, trong đầu bắt đầu truyền đến hàng vạn suy nghĩ khác nhau.

Đây là lần thứ hai, lần thứ hai sát ngày diễn bị cắt tiết mục. CZM, sao càng đi lại càng thấy ngõ cụt thế này? Lần đầu tiên thì không nói, hoạt động ngoài trường, kiếm được thì tốt, mà không thì cũng không sao. Nhưng ngay đến nhà trường cũng hắt hủi, vậy thì CZM làm gì còn chỗ đứng nữa?

Từ lúc câu lạc bộ tập luyện phần biểu diễn của mình, 16 ngày đã trôi qua. Mỗi ngày, các thành viên đều phải sắp xếp thời gian biểu chật kín để đuổi kịp lịch diễn, các buổi tập đều dành phần lớn sự tập trung khác hẳn ngày thường, hoàn toàn trân quý sân khấu được giao cho. Tất cả nỗ lực và cố gắng của các thành viên, quả thực không thể kể hết trong phút chốc. Vậy mà sau một hồi giằng co tới lui, hủy chính là hủy.

“Chuyện này do ai đề xuất?” Từ trong góc, Trạch Dương nãy giờ vẫn luôn bấm điện thoại, đột nhiên lên tiếng.

Tuấn: “Mình”

“?”

Tôi tròn mắt, cảm giác như vừa gặp quỷ, chỉ trách không thể lập tức rút “kiếm” chém đầu tên trước mặt, đành nuốt ngụm tức vào trong, tiếp tục nghe đối phương trình bày.

“Tao cảm thấy tiết mục của câu lạc bộ còn rất nhiều vấn đề cần khắc phục, mà khắc phục thì không phải ngày một ngày hai. Tao nghĩ chúng ta nên đợi tới đợt kế tiếp, như vậy sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người nhiều hơn. À Tịnh, chủ nhiệm nói đưa mày cái này.”

Nói rồi Tuấn lấy từ trong cặp ra một tập giấy, bên trên đề mấy chữ “Kịch bản chương trình”. Tôi đón lấy tập giấy, lật đại một hai trang. Bên trong đã ghi chú rõ ràng vài vấn đề cần lưu ý trong quá trình dẫn chương trình, chi tiết tới mức không thể an tâm hơn.

Danh sách biểu diễn nằm ở trang cuối, gồm 6 tiết mục đã được giao chuẩn bị từ lâu.

Tôi đưa mắt nhìn một lượt, quả thực không có tên CZM.

Thay vào đó là E1C – câu lạc bộ nhảy trường THPT L – ngôi trường đối địch hàng đầu đối với P trong khu vực này. Tôi bàng hoàng, vạn vạn không ngờ tới chuyện này sẽ xảy ra. Một câu lạc bộ nhảy trực thuộc nhà trường, lại trở thành khán giả cổ vũ cho câu lạc bộ nhảy ở trường khác? Chuyện này quá nực cười?!

Tập giấy không ấm, chứng tỏ đã được in ấn từ trước, chuyện CZM đơn giản mà nói, không phải là quyết định nhất thời của chủ tịch. Tôi ngước lên, đóng tập giấy lại, ngả lưng ra phía sau nghĩ thầm: “Nghĩ chúng ta nên à?” –

Không phải tất cả đã được quyết định trước rồi sao?!

Câu chuyện tiếp diễn được một khoảng thời gian, chủ đề liên tục đổi, cuối cùng không biết đâu mới là chuyện chính nữa. Tôi ngửa cổ ra đằng sau, nghiêng trái nghiêng phải cho đỡ mỏi, không thể nghĩ ra bất cứ biện pháp nào vào lúc này cả. Lúc ngồi dậy, ánh mắt lại vô thức nhìn vào trong góc.

Trạch Dương giơ tay xem đồng hồ, lông mày nhíu lại, trông có vẻ gấp gáp.

Tôi quay qua Tuấn, người vẫn đang thao thao bất tuyệt, nói: “Về chưa? Muộn rồi ấy.”

“Ờ vậy được rồi, mọi người nay nghỉ thôi nhé. Về nhà mình sẽ vào nhóm…”

Chỉ cần nghe đến vậy, ai ai cũng lục đục đứng dậy, tiến thẳng về hướng cửa ra về. Trạch Dương lướt màn hình thêm một lượt, cuối cùng buông xuống, nhét điện thoại trở vào túi áo, ngẩng mặt lên.

Tôi đung đưa tay, thấy Trạch Dương ngẩng lên nhìn mình thì giật nảy, lập tức quay đi.

Bên cạnh bỗng vang lên tiếng cười vừa có phần bất lực, lại có chút vui vẻ, tôi quay lại. Trạch Dương nắm bàn tay lại, đưa lên miệng, hạ khóe môi rồi ho khan vài tiếng.

“Ái chà, chị Tịnh quay về rồi hả? Ha ha ha”

Giọng Nhung rất lớn, tiếng cười không lẫn đi đâu được. Cô bạn chạy lên phía trước, đi cạnh tôi, thuận tiện choàng tay qua vai, liên tục hi hi ha ha.

Tôi quay sang Nhung, hơi lúng túng hỏi: “Quay về?”

Tôi có rời đi lúc nào à?

Nhung phì cười, không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

Vì họp sau giờ học nên giờ trường vắng hoe, cả khuôn viên rộng lớn giờ chỉ lác đác mấy người chúng tôi. Sắp có buổi diễn nên hàng ngày có rất nhiều lớp ở lại hoàn thiện tiết mục, cổng trường cũng vì thế mà những ngày này thường đóng rất muộn. Chỉ là không hiểu sao hôm nay lại không có lớp nào tập luyện.

Tôi ngó nghiêng xung quanh, xác nhận ngoài chúng tôi ra không còn ai ở trường.

Do nhà xe ở khu khác, Nhung đã rời đi trước đó. Còn những người khác thì mải tập trung nói chuyện nên đã đi trước. Thành ra xung quanh tôi chỉ có mình Trạch Dương.

Tôi nhét tay trong túi áo khoác, đi bên cạnh cậu ấy, khoảnh cách không gần không xa, đủ để nói chuyện cho mình đối phương nghe thấy.

Tôi phát hiện Trạch Dương rất cao. Trước đây chỉ có thể nhìn cậu ấy từ xa, không thì ngồi nói chuyện, tính ra thì đây là lần đầu tiên tôi đi cạnh Trạch Dương như này. Trạch Dương cao hơn tôi cả cái đầu, dáng người gầy gầy, hay mặc áo khoác màu xanh rêu, đi đôi giày cao cổ màu đen.

“Chuyện của Dương, Tịnh thực sự không để ý sao?”

Trạch Dương cúi đầu, ánh mắt khẽ liếc sang bên cạnh, nhưng rất kín đáo ngoảnh đi.

Tôi dở khóc dở cười, cậu ấy mà biết tôi từng khóc ở lớp chỉ vì crush nắm tay gái, chắc sẽ biết tôi có thực sự để ý hay không nhỉ?!

“Không, không để ý.”

Trạch Dương quay qua nhìn tôi một cái, xác nhận vẻ mặt tôi có vẻ bình ổn mới quay đi.

“Huyền theo đuổi Dương bao lâu?” Tôi đưa tay che nắng trưa đang phả trên mặt, thuận tiện hỏi một câu.

Trạch Dương im lặng, khi tôi quay sang thì cậu ấy đang nhíu mày, vẻ mặt có phần ngờ vực, hỏi lại: “Huyền nào?”

Tôi cười khổ, lại còn Huyền nào nữa.

Hôm đó, sau khi chúc Dương ngủ ngon, tôi có nhắn tin cho Huy. Cũng không rảnh rỗi để nói nhiều nên tôi vào vấn đề chính luôn.

“Cái bạn nữ mà bạn nam ấy thích á? Tên Huyền”

Sau đó gửi kèm một tài khoản Facebook.

Tôi tặc lưỡi, người này cũng nhiệt tình quá đi.

Tôi ấn vào đường link, điện thoại hiện lên một trang cá nhân. Vẻ mặt tôi mới đầu còn bình tĩnh, nhưng càng về sau lại càng kích động.

Cô gái tên Huyền này, tôi có biết.

Người này trước đây từng chủ động gửi lời mời kết bạn cho tôi, ảnh đại diện xinh xắn, lại nhiều bạn chung nên tôi chấp nhận. Sau này thì suốt ngày đi thả tim ảnh nhau.

Chậc, thế mà lại là người này.

Tôi quay lại, bĩu môi trêu chọc cậu ta: “Huyền nào?!”

Trạch Dương lập tức hiểu ra, cậu quay đi, thở dài một cái, “1-2 tháng gì đó, cũng có thể ít hơn.”

Tôi “Ồ” một tiếng, rồi không biết nói gì, im lặng tiến ra nhà xe.

“Tịnh!”

Bất chợt, Trạch Dương gọi. Lúc này tôi phát hiện ra mình đã đi trước Trạch Dương vài bước.

Tôi quay đầu lại, nhướn mày ngạc nhiên, “Sao?”

Ngừng một lúc, Trạch Dương nói tiếp: “Tôi muốn hỏi kiểu thích của Tịnh, là kiểu yêu đương ấy hả?”

“…”

Tôi ngẩn người, trái tim đập ngày một mạnh, giống như có gì đó chặn họng, nói không nên lời.

“Là thật hả?” Dường như muốn mau chóng nhận câu trả lời, Trạch Dương hỏi thêm lần nữa, dáng vẻ khẩn trương, nhìn từ ngoài trông như cậu ấy mới là người theo đuổi tôi vậy.

Tôi xoay hẳn người về phía Trạch Dương, hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nếu là thật thì Dương định tính sao? Không phải giờ Dương đã có người trong lòng…”

“Trong lòng tôi hiện tại không có ai hết, tôi cũng không yêu ai cả,” Trạch Dương thở hắt một hơi, vội vàng chen vào.

Tôi chớp chớp mắt. “Đại nhân”, cũng đâu phải tỏ tình, người gấp cái gì?!

“Nếu như Tịnh là thật tình, vậy Dương sẵn sàng mở lòng.”

“!!”

Được rồi, giờ đến lượt ta gấp!!

“À, Dương…Dương không… không cần phải làm chuyện mình chán ghét. Tịnh sẽ cảm thấy có lỗi lắm.” Căng thẳng đến độ nói lắp, tôi xua tay.

Trạch Dương: “Không chán ghét.”

“…” Tôi tức thời nghẹn họng, “thì đừng tự ép buộc bản thân như vậy. Phiền Dương lắm.”

Trạch Dương: “Không ép buộc, không phiền.”

Tôi chăm chú nhìn cậu ấy. Trạch Dương trông chẳng có vẻ gì là đang đùa giỡn, trái lại phải nói là cực kỳ nghiêm túc.

Nếu đối phương đã nghiêm túc mở lòng, vậy bản thân cũng sẽ nghiêm túc theo đuổi một lần.

Chuyện cũ, tốt xấu gì cũng chỉ là chuyện trong quá khứ. Quá khứ là thứ không thay đổi hay sửa chữa, chúng ta chỉ có thể chấp nhận nó mà tiến về phía trước. Bởi biết đâu ở đằng xa, lại có người nào đó đang chờ ta, cùng đồng hành với ta cho đến tận cùng.