Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 42-2

“Ừm ừm.” Dương Tiểu Mạn gật đầu, chau mày, đoán chừng là cắn rất mạnh, trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn và cáu kỉnh: “Là cháu trai của Lạc Uyên, năm nay 17, sinh viên năm nhất học viện điện ảnh Bắc Kinh, khoa diễn viên.” 

Ôn Nhiễm nén cười: “Không phải cậu thích thế à?” 

“Loại này không được, tớ theo không nổi.” Dương Tiểu Mạn nghiêm túc: “So với tớ nhỏ hơn ba tuổi cũng không nói, lại còn mẹ nó thích cắn người nữa. Nếu không phải tớ trốn lẹ thì đã bị cậu ấy đè ra làm ở phòng nghỉ rồi, đáng sợ, quá đáng sợ.” 

Ôn Nhiễm đương nhiên hiểu rõ, Dương Tiểu Mạn chỉ được cái miệng toàn nói phét so với ai cũng lợi hại hơn thôi. Nếu coi trọng ai sẽ đùa giỡn hai câu, ra ngoài uống hai ly, sờ hai cái, hôn hai cái, còn ngủ thì chắc chắn không dám rồi đó. 

“Bây giờ người trẻ tuổi đều lợi hại vậy sao?” Vẻ mặt Dương Tiểu Mạn đầy dấu chấm hỏi: “Tớ cho rằng bản thân tớ là hồng thủy mãnh thú rồi chứ, kết quả ở trước mặt cậu ấy tớ chẳng khác gì gà mờ, không thú vị gì cả.” 

Dương Tiểu Mạn đặc biệt thích nắm quyền chủ động, cho nên loại việc cái gì cũng bị người khác khống chế trong tay cảm giác thật sự là quá khó chịu. 

“Lát nữa em trai nhỏ đến tìm cậu à?” 

Ôn Nhiễm thiếu chút là không đuổi kịp tốc độ thay đổi đề tài của Dương Tiểu Mạn. Cô gật đầu trả lời: “Ừm, chúng ta có về cùng nhau không?” 

Dương Tiểu Mạn do dự một lúc: “Không đâu.” 

“Cậu lại muốn làm gì đấy?” Ôn Nhiễm ngồi dậy, cô chỉnh trang quần áo đồng thời thu dọn đồ trên bàn trà. 

“Đi ngủ với tiểu chó săn.” 

“…”

“Chẳng phải cậu vừa nói cậu theo không được à?” Ôn Nhiễm buồn cười hỏi. 

Dương Tiểu Mạn nghĩ nghĩ trả lời: “Tớ suy nghĩ kỹ rồi, một bước này vẫn luôn muốn làm nhưng tớ đã tốn quá nhiều tinh lực trên người bạn trai cũ.” 

Ôn Nhiễm liếc nhìn cô ấy một cái: “Thật lâu của cậu có phải chỉ có một phút hay không?” 

“Sao hả?” Dương Tiểu Mạn vẫn chưa hiểu được, chờ đến lúc hiểu ý Ôn Nhiễm rồi cô ấy lập tức nhảy dựng lên véo Ôn Nhiễm: “Cậu dám cười tớ!” 

Ôn Nhiễm nhanh chóng bỏ chạy tránh né: “Không có, tớ chỉ muốn dặn cậu chú ý an toàn.”

Dương Tiểu Mạn đứng thẳng dậy: “Tớ biết rồi.” 

Cô ấy vừa dứt lời thì chuông điện thoại cũng vang lên, có điều cô ấy không bắt máy ngay mà quay sang nói với Ôn Nhiễm: “Tớ đi rồi, buổi tối cậu cùng em trai nhỏ… cũng phải chú ý an toàn đó.” 

Trong phòng im lặng vài giây, sau đó chính là âm thanh mắng chửi của Ôn Nhiễm.

Cô sửa soạn xong xuôi mọi thứ, vừa mở cửa ra đã thấy Tạ Diên đứng ngoài đó. 

“Hi.” Thái độ của đối phương khá thân thiện. 

“Em trai tôi đến đón em phải không? Tôi và em cùng đi đi, lâu lắm rồi thằng bé không về nhà, tôi trò chuyện với nó chút.”

Ôn Nhiễm gật đầu, nếu cô không đồng ý giống như không thích hợp lắm, cô không có tư cách gì để không đồng ý cả. 

Xe của Tạ Quan Tinh ngừng ở cửa khách sạn, cậu đến lâu rồi. Cửa khách sạn có khu vực đổ xe nhưng chỉ dành riêng cho khách ở trong khách sạn mà thôi. 

Không có chút do dự nào, Tạ Quan Tinh đã sớm đặt phòng ở đây trước cả một tuần nên cậu ấy có thể đổ xe trước cửa. 

Cậu dựa vào lưng ghế, nhìn người đi ra từ khách sạn. Tiệc rượu chắc đã kết thúc rồi, đoàn người đi ra ai nấy cũng đều mặc tây trang đi giày da, mặc đầm dạ tiệc, còn có người trực tiếp khoác áo lông vũ bên ngoài lễ phục nữa. Dù sao thì ra cửa cũng có thể lên xe ngay, trên xe có trang bị máy sưởi. 

“Brừm?” Trong lúc Tạ Quan Tinh đang đợi Ôn Nhiễm thì nhận được điện thoại từ trong nhà gọi đến. 

“Tuần sau sẽ tổ chức tiệc mừng thọ 80 cho bà nội con, con nhớ quay về một chuyến.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông trung niên. 

“Vâng thưa cha.” Trong khoang xe tối đen, biểu cảm của Tạ Quan Tinh tối tăm, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu ngoan hằng ngày của cậu: “Nhiệt độ Tùng Nam gần đây càng ngày càng lạnh, ngài và mọi người trong nhà nhớ chú ý sức khỏe.” 

“Con ở trường học cũng phải chú ý nhiều một chút, việc học hành dạo này thế nào rồi?” 

“Tốt ạ.” Khóe miệng Tạ Quan Tinh cong lên: “Học chuyên ngành mình thích thật vui vẻ.” 

Tạ Tông hơi khựng lại, giống như là do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “Đừng quên con đã đồng ý gì với ta.” 

“Con biết rồi, thưa cha.” Tạ Quan Tinh chậm chạp nói: “Năm ba đổi chuyên ngành, học tài chính.” 

Giọng điệu của Tạ Tông nhẹ nhàng trở lại, một lần nữa hỏi vài ba việc vặt. 

Ví dụ như ở chung với bạn học thế nào? 

Có thích nữ sinh nào chưa? 

“Có ạ, con có người mình thích rồi.” Tạ Quan Tinh thoải mái thẳng thắn thừa nhận. 

Hơi thở của Tạ Tông như đông cứng: “Là… là người như thế nào?” 

Tạ Quan Tinh đang định trả lời thì thấy đôi nam nữ từ cửa khách sạn đi ra, người đàn ông khí chất lỗi lạc, một thân đồ vest màu xám bạc khiến người đó trở nên nho nhã lạ thường. Cô gái mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, mặt mày lạnh lùng diễm lệ. Ánh sáng từ đại sảnh chiếu đến sau lưng bọn họ, nhìn giống như cả hai phát ra ánh sáng vậy. 

Con ngươi của Tạ Quan Tinh chầm chậm nâng lên. 

Nhớ đến điện thoại vẫn còn chưa gác máy, cậu khẽ cười nói: “Là người mà con trèo cao cũng với không tới.” 

“Hẹn gặp lại cha. Con ngủ đây, ngài ngủ ngon.” Tạ Quan Tinh vừa dứt lời, còn chưa đợi Tạ Tông đáp lại đã trực tiếp gác máy. 

Tạ Tông nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng đóng cửa xe thì biểu cảm lập tức biến đổi, vừa giận lại vừa buồn cười. Thằng nhãi Tạ Nhượng này càng ngày càng làm cho có lệ. 

Những cơn gió đông ở Tùng Nam không chút lưu tình khiến cho lá trên cây giống như mấy chiếc đèn lồng nhỏ rơi rụng khắp nơi rồi bay tán loạn đầy đất. 

Thổi làn váy bay lên tận cẳng chân, khiến người ta run lên bần bận, còn rụt cổ phà hơi lạnh, thỉnh thoảng lại còn rùng mình một cái. 

Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, Tạ Diên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh ấy dừng trên người Ôn Nhiễm rồi nghĩ nghĩ, sau đó vươn tay giúp cô chỉnh lại cổ áo nói: “Em vẫn nên mặc nhiều một chút, con gái không thể chịu nổi cái lạnh mùa đông đâu.” 

Ôn Nhiễm bị hành động đột ngột này khiến cho không kịp đề phòng, cũng không kịp thuận lợi né tránh. 

Tiếp sau đó vừa nâng mắt đã thấy Tạ Quan Tinh đứng bên dưới bậc thang đầu tiên, cậu hơi ngẩng đầu nhìn cô. 

Hình ảnh trong đôi mắt cậu ngược với ánh đèn hai bên, áo khoác đen càng làm lộ rõ thân hình cao gầy của cậu, vì đứng ngược chiều ánh sáng mà vẻ mặt cậu có vẻ nhu hòa, dịu dàng hơn. 

Nhưng Ôn Nhiễm lại cảm thấy có sự chột dạ không tên, cô nhanh chóng đi về phía Tạ Quan Tinh. 

Ôn Nhiễm giành nói trước đối phương, cô hướng đến bên cạnh Tạ Quan Tinh cọ cọ: “A Nhượng, em có lạnh không? Chị lạnh quá đi.” 

Tạ Quan Tinh rũ mắt, nhìn Ôn Nhiễm vài giây, ánh mắt trầm tĩnh chuyên chú nhưng không nói gì. 

Cậu kéo Ôn Nhiễm đến bên người mình, cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống choàng lên cổ cô. Choàng đến kín mít chỉ lộ ra đôi mắt. 

Lúc này Tạ Quan Tinh mới thấy hài lòng, cậu cong khóe miệng, tâm trạng tốt lên không ít. 

“Anh.” Tạ Quan Tinh nâng mắt, như là bây giờ mới thấy Tạ Diên nên không có chào hỏi. 

Tạ Diên cũng không để thái độ của Tạ Quan Tinh ở trong lòng, anh ấy cười cười: “Hôm nay anh đến đây với thân phận khách mời cũng như nhà tài trợ chính, không ngờ lại gặp được bạn gái em, đúng là có duyên thật đấy.” 

“Vậy sao, đúng là rất có duyên.” Tạ Quan Tinh giơ tay vuốt tóc Ôn Nhiễm: “Anh trai rất thích cô ấy sao?” 

Tạ Diên không ngờ Tạ Quan Tinh lại nói chuyện một cách trực tiếp như vậy, Ôn Nhiễm cũng không nghĩ tới. 

“A Nhượng, em đang nói gì vậy?” Tạ Diên nhăn mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. 

Tạ Quan Tinh rũ mắt, cậu mặc đồ có hơi ít, ở trong gió trông có vẻ hơi phong phanh. 

“Không phải cha không cho mọi người gọi em là A Nhượng sao?” Giọng nói của Tạ Quan Tinh có chút tủi thân, Ôn Nhiễm ở bên cạnh nhìn, cô có cảm giác bản thân có nhìn thấy nước mắt trong mắt Tạ Quan Tinh. 

Cô không giống trước kia lập tức đứng về phía Tạ Quan Tinh mà đầu tiên là nghĩ đến Kha Đường. 

Nếu là Kha Đường thì cậu ấy cũng tủi thân như vậy sao? 

“Kêu nhiều thành quen rồi, dù sao khi còn nhỏ cũng luôn gọi em như vậy.” Tạ Diên giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ, giọng điệu như không để mấy lời Tạ Quan Tinh nói ở trong lòng. 

Ôn Nhiễm cảm thấy có chút không thoải mái. 

Tạ Quan Tinh không phải Kha Đường. 

Kha Đường toàn thân đều hiện rõ là con riêng, là một thằng nhãi ranh nhưng A Nhượng thì không phải vậy. Cậu ở cái nơi gọi là nhà cũ kia chắc chắn đã phải nhận hết tủi thân. 

Ôn Nhiễm vốn định sau khi tiệc rượu kết thúc thì hỏi Tạ Quan Tinh một vài chuyện, nhưng nhìn tình hình thế này có vẻ không phải là thời điểm thích hợp cho lắm. 

Nhưng cô rất muốn biết những chuyện cũ sau lưng một gia tộc hào môn. 

“Tháng sau là tiệc mừng thọ của bà nội, cha đã thông báo cho em chưa?” Tạ Diên hỏi. 

Tạ Quan Tinh gật đầu: “Đã nói với em rồi, em sẽ về.” 

“Lần này em về đừng chọc mọi người tức giận, dù sao cũng là tiệc mừng thọ của bà nội. Việc thắp hương cho bà nội muộn một ngày cũng không sao đâu.” Tạ Diên thoạt nhìn rất có thành ý, tỉ mỉ săn sóc. Đối với người không biết rõ mọi chuyện mà nói thì đây đúng là một người anh trai dịu dàng.

Lông mi Tạ Quan Tinh hơi run run: “Em biết rồi, tiệc mừng thọ của bà nội nhất định là quan trọng nhất.” 

Ôn Nhiễm nhìn Tạ Quan Tinh sau đó lại nhìn Tạ Diên, trực giác nói cho cô biết tình hình không đơn giản như biểu hiện bên ngoài. 

Nhưng mà cô thật sự không có tư cách đi hỏi thăm chuyện nhà người ta, hơn nữa chuyện gia đình này có vẻ là một bí mật rất lớn. 

Trong chốc lát Ôn Nhiễm còn định đi ra chỗ xa kia, đợi anh em họ trò chuyện xong rồi cô mới quay lại. 

Trong cơn gió lạnh, Tạ Quan Tinh cúi đầu, vẫn là bộ dạng của một học sinh. Đứng đối diện với Tạ Diên một thân âu phục kèm giày da thì trông có vẻ khá non nớt.

Bây giờ nhìn lại trông lại càng có vẻ yếu thế hơn. 

Ôn Nhiễm tuy không hiểu tình huống như thế nào, nhưng mà…

“Anh đã nói xong chưa?” Ôn Nhiễm chau mày, trên đầu được khăn choàng bọc kín mít chỉ để lộ đôi mắt, sự lạnh lẽo trong mắt cô khiến Tạ Diên có chút kinh ngạc.

Anh ấy còn cho rằng Ôn Nhiễm bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra là một cô gái nhỏ đáng yêu. 

Nhưng xem ra là nhìn nhầm rồi. 

Tạ Quan Tinh duỗi tay giữ chặt Ôn Nhiễm, im lặng không lên tiếng. 

Ôn Nhiễm thấy Tạ Diên không định nói tiếp nữa, cô cũng nắm tay Tạ Quan Tinh, quay đầu nhìn Tạ Diên nói: “Nếu không còn chuyện gì khác để nói thì bọn tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.” 

Hai người đi xuống cầu thang, Tạ Quan Tinh bất chợt quay đầu, cong môi nhỏ giọng nói với Tạ Diên: “Anh trai, hẹn gặp lại.” 

Tạ Diên: “…”

Đã rất lâu rồi Tạ Diên chưa gặp Tạ Quan Tinh, sau khi cậu vào đại học thì anh ấy cuối cùng cũng có một đoạn thời gian sống những tháng ngày thoải mái. 

Nhưng lần gặp mặt đầu tiên sau khi cậu vào đại học này thật sự đã bị cậu phá hết, hiện tại thì Tạ Diên thật sự rất muốn bóp chết Tạ Quan Tinh.

Trong xe có máy sưởi nên Ôn Nhiễm nhanh chóng cởi khăn choàng cổ ra, sau khi gấp nó lại xuống ghế sau thì cô quay sang nhìn Tạ Quan Tinh. 

“Quan hệ của em với anh trai em không tốt à?” Ôn Nhiễm nghiêng đầu đánh giá biểu cảm trên mặt Tạ Quan Tinh, cô thử hỏi. 

Cô biết câu hỏi này thật sự rất ngu ngốc, bởi vì cô đã biết rõ mối quan hệ giữa Tạ Diên và Tạ Quan Tinh. Với loại quan hệ thế này sao có thể tốt đẹp được chứ, nhưng cậu lại không biết cô đã biết rõ. 

Ở phương diện nào đó Ôn Nhiễm thật sự muốn an ủi Tạ Quan Tinh một chút, còn ở phương diện khác cô không hy vọng cậu tiếp tục lừa gạt mình. 

Cảm giác bị giấu giếm vô cùng vô cùng khó chịu. 

Huống hồ, cô đã biết. 

“Em không phải em trai ruột của anh ấy.” 

Tạ Quan Tinh không chút giấu diếm, Ôn Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhìn thấy Tạ Quan Tinh cười có chút miễn cưỡng: “Mẹ ruột của em là người thứ ba.” 

Không khí trong xe rơi vào im lặng. 

Ôn Nhiễm không nói chuyện.

Tạ Quan Tinh duy trì hơi thở, thân trên của cậu chồm qua ghế lái, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể trực diện đánh tới, Ôn Nhiễm còn tưởng cậu định làm gì nhưng lại không phải. Cậu chỉ vươn tay ra sau lưng cô cầm lấy dây an toàn mà thôi. 

Tiếng “lạch cạch” vang lên.

Sau khi thắt dây an toàn xong Tạ Quan Tinh vẫn như cũ duy trì tư thế cách Ôn Nhiễm thật gần. 

“Đàn chị, chị sẽ chán ghét em sao?” Ánh sáng trong con ngươi Tạ Quan Tinh chợt tắt, lông và tóc cậu đều rủ xuống dưới, giống hệt chú chó nhỏ bị mắc mưa không có nhà để về. 

Ôn Nhiễm nghĩ đến Kha Đường, cô vậy mà không hề giống như trước đây, chém đinh chặt sắt* một mực đứng về phía Tạ Quan Tinh.

Chém đinh chặt sắt

Cô nghĩ đến bộ dạng Kha Đường gọi mình là chị gái.

Cô có chán ghét Kha Đường không? 

Cực kỳ chán ghét.

Vậy cô có chán ghét A Nhượng không? 

Tạ Quan Tinh thu hết toàn bộ do dự và rối rắm của Ôn Nhiễm vào đáy mắt, ngón tay cậu vẫn đặt ở vị trí của dây an toàn, trên mặt vẫn là biểu cảm chờ mong tủi thân như cũ, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà dần dần trở nên trắng bệch.

Chị gái rối rắm.

Chị gái do dự.

Tại sao chứ? 

“A Nhượng, chị sẽ không chán ghét em.” Giọng nói của Ôn Nhiễm rất nhỏ, cô xác định bản thân thích A Nhượng. Chính cô cũng không có cách nào tiếp thu bản thân mình một phút trước vì sao lại do dự. 

Cô đã quên A Nhượng và Kha Đường hoàn toàn khác nhau, hai người họ sao có thể giống nhau được.

Kha Đường luôn đắc chí và lấy làm tự hào vì chính thân phận của mình nhưng A Nhượng thì chưa bao giờ làm vậy, thậm chí cậu còn giấu giếm cô nữa. Vừa rồi trong đáy mắt cậu hiện lên sự sợ hãi cùng lúng túng Ôn Nhiễm đều nhìn thấy hết. 

Bản thân cậu biết thân phận này của mình không được người khác yêu thích.

Ôn Nhiễm đột nhiên cảm thấy đau lòng. 

Ngón tay Tạ Quan Tinh chầm chậm buông ra, lông mi thật dài che đi thần sắc tối tăm của cậu. Cậu cúi người ôm chầm lấy Ôn Nhiễm vào lòng. 

Cậu thong thả ung dung mà vuốt ve tóc Ôn Nhiễm, động tác vô cùng dịu dàng.

Ở góc độ Ôn Nhiễm không nhìn thấy, lông mi cậu chậm rãi nâng lên, ánh mắt chìm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ xe. 

Giọng nói nỉ non của chàng trai lọt vào tai Ôn Nhiễm lại tủi thân, sợ hãi, lúng túng một cách lạ thường.

“Chị ơi, chị đừng chán ghét em.” 

“Chị không thể không cần em.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Ôn Nhiễm: Cả mạng cũng cho em

Tác giả: Đừng vội kết luận quá sớm, tôi sẽ không để cho A Nhượng có một người mẹ làm tiểu tam đâu. Okie

- -----oOo------