Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 41: Thế tử Tiêu Y, phượng hoàng trong lồng đá.

Trong cuộc đời của mình, ta luôn thấy con người sẵn sàng nâng cung bắn những cánh chim đang bay lượn tự do trên bầu trời, mà lại chẳng hề nỡ ra tay sát hại một con chim bị giam giữ trong lồng gỗ. Ta không biết trong đầu bọn họ ở vào những giây phút đó đã nghĩ những gì, nhưng ta biết, những con thú tự do ngoài kia vẫn luôn coi thường sự tù đày nô ɭệ của giống vật được săn sóc, trong khi chính những sinh vật trong chuồng ấy, lại nghĩ việc rong ruổi ngoài kia thật hoang đường và ngu dại.

----------------------

Con người luôn có những việc nằm trong khả năng, những việc nếu cố gắng nỗ lực là sẽ làm được, những việc tưởng chừng như nằm lòng bàn tay rồi vẫn để cơ hội vụt trôi, và cả những việc nằm ngoài khả năng dù chỉ tồn tại trong tâm tưởng.

Tiêu Y rời khỏi lưng ngựa, đế giày cứng cáp vừa chạm đất đã khiến lớp đất đá khô rang lập tức nát vụn. Nàng nhíu mày, đưa một tay bám lấy yên cương nhằm giữ vững thăng bằng. 

Con người có những giới hạn không thể vượt qua.

Tiêu Y đưa mắt nhìn về dãy phố từng rất đỗi quen thuộc. Nơi đây cách phủ Kiều Dương không xa, là một trong những đường buôn tấp nập nhất thành đô Lệ Tích, ấy vậy mà giờ đây nhà cửa xác xơ như vừa trải qua một đám cháy lớn thiêu rụi đi toàn bộ phần mặt tiền và khiến những bức tường đen thui trống hoác trống hơ. Giữa lòng đường, lớp đất đá bị xới tung lên theo đường vòng cung tạo thành một vết khoét rỗng sâu chừng hai tấc. Tiêu Y ngồi xổm xuống, lùa tay vào đất, cảm giác khô khốc ấm nóng khác hẳn với sự ẩm ướt đáng có do cơn bão đêm qua. 

Con người có cả vốn kiến thức hạn hẹp về thế giới này. 

Thế gian quá mức rộng lớn, đi cả đời cũng không thể đi hết. Vậy nên chắc hẳn ở đâu đó bên ngoài những bức tường thành kia, còn vô vàn những điều mới mẻ mà chẳng cuốn thư tịch nào từng ghi chép qua.

Tiêu Y đứng dậy, phủi tay vào vạt áo rồi nhìn lướt qua lòng bàn tay sẫm màu đất nung của mình. Thật là một cảm giác kỳ lạ. Sự kiện quái đản hiển hiện ngay trước mắt lại khiến Tiêu Y hưng phấn dị thường. Đã lâu nàng không phấn khích như vậy, không ham được học hỏi và tìm tòi, khám phá như vậy. 

Kể từ ngày Lệ Tích đón chào những vị khách bất tử, tòa thành này dường như sống hẳn lên.

"Thế tử." Một viên tướng tuổi độ ngũ tuần tiến lại gần, toàn thân mặc giáp in chìm gia huy bạch long cuộn nước của Tiêu Vương tộc với lớp áo trong đỏ rực màu máu. Ông cầm trên tay một cuốn trục, nhăn nhó nâng hai tay đưa cho Tiêu Y, "Đây là lời khai của những người dân lân cận. Họ đều bảo rằng đã có một luồng sáng xuất hiện phá hủy tất cả mọi thứ rồi đột ngột biến mất, để lại một cảm giác oi nóng và ngột ngạt đến khó thở, khiến đầu óc mê man mơ hồ. Theo một vài nhân chứng, dường như nhóm thủ phạm gồm hai người. Chúng đã chạy trốn theo một con ngõ hẻm ngay sau khi quan binh đến." Ông lầm bầm bổ sung, "Hiện tại đã cho lục soát mọi ngóc ngách để lần theo dấu vết, nhưng với những lời khai thế này thì..."

"Đúng là nhiều thứ vẫn chưa rõ ràng thật." Tiêu Y gật gù, nàng nhận lấy cuốn trục, từ tốn mở ra đọc từng chữ, "Hiện tại ông có giả thiết nào không, Lão Yên Tử?"

Lão Yên Tử thở ra một hơi, ông trộm đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó mới cẩn thận tiến lại gần Tiêu Y, khẽ thầm thì, "Với những hiện tượng siêu nhiên như thế này, hiện tại ta chỉ dám phỏng đoán là do bè lũ đảng Trường Sinh thôi. Kể từ khi chúng vào thành, tần suất đám dị giáo xuất hiện tăng hẳn. Trong số chúng có rất lắm kẻ... bất thường. Bất thường và đáng nghi."

Tiêu Y thoáng nghĩ về những người mình mới gặp ban sớm. Diêm Vương, và hầu cận của ngài. Chà, không biết Thanh Linh tiên đốc mà nghe về vụ này sẽ nghĩ thế nào đây.?

Nếu thần linh thực sự tồn tại, và nếu ngoài loài người ra còn tồn tại cả những giống loài khác thì bên ngoài bức tường kia hẳn sẽ là một tuyệt tác đồ sộ và ngập tràn cảnh sắc.

Tiêu Y nâng khóe miệng. "Ông không thích đảng Trường Sinh nhỉ, Lão Yên Tử. Ta thấy có rất nhiều người như ông, bàn ra tán vào, rằng Lệ Vương đang bị yểm bùa mê thuốc lú, bị đám pháp sư ranh ma, quỷ quyệt đó dắt mũi mà không hay."

Lão Yên Tử đặt ngón trỏ lên môi, khẽ 'suỵt' một tiếng, "Đó không phải là những lời có thể tùy tiện nói ra ngay giữa chốn này, thế tử. Trong thành có rất nhiều tai mắt của hoàng tộc, cũng không phải ngài không biết hiện có rất nhiều kẻ ủng hộ đương kim thánh thượng muốn ra tay hãm hại ngài đến mức nào. Ngài là hy vọng duy nhất còn sót lại của Vương gia, xin ngài đừng quên!"

"Ta đâu phải đứa con thừa kế duy nhất của cha." Tiêu Y nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt viên tướng trung niên, vẻ mặt đột nhiên trở nên thuần khiết đến lạ, "Còn Tiêu Sâm nữa. Tiêu Sâm cũng là con của cha mà."

Lão Yên Tử hơi giật mình. Chẳng hiểu sao những nét biểu cảm ngây ngô trên gương mặt người thiếu niên sắp đến tuổi mười tám kia lại khiến lão thấy áy náy. Tiêu Y như một con phượng hoàng bị nhốt trong lồng đá, không thể thoát ra khỏi bốn bức tường thành này. Y chính là kẻ thừa kế duy nhất của Vương gia - như người ta vẫn nói. "Thế tử, quận chúa là nữ. Quận chúa không thể." Lão Yên Tử nhẹ nhàng đáp.

"Tỷ ta cừ hơn ta nhiều lắm." Nhưng Tiêu Y lại như bỏ ngoài tai lời ông. Lão Yên Tử thấy y đưa mắt nhìn ra phương xa, xa đến đâu thì lão không biết, song đó luôn là thói quen khó bỏ của y, "Hơn rất nhiều."

 Một, hai ba bốn

Bắt về, lại thả đi

Tiêu Y sửng sốt.

Đồng tử của nàng thu lại trước cả khi não bộ phản ứng bằng cách quay ngoắt lại đằng sau. 

Bốn, ba hai một

Thả đi, lại bắt về

Nhưng Tiêu Y không thấy gì hết. Không thấy gì, ngoại trừ bóng đen u ám cắn nuốt trong thâm tâm. 

"Lão Yên Tử, ông có nghe thấy tiếng gì không?" Nàng cảm giác cổ họng đặc quánh, mí mắt giần giật. Như một thói quen, Tiêu Y nâng một tay lên áp vào tai, như thể muốn chắn đi mọi âm thanh gợi nhớ đến kí ức xưa cũ. "Ông có nghe thấy không hả, Lão Yên Tử?"

"Nghe thấy?" Viên tướng thu lại cuốn trục ghi chép lời khai, còn đang dở tay cất vào túi xách treo ngang ngực bèn ngạc nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh, "Nghe thấy gì? Binh lính đang dẹp hết người dân tò mò đi rồi, có lẽ đã có ai đó gây gổ ở đằng kia?"

"Không, không phải tiếng cãi vã." Tiêu Y lắc đầu, "Là tiếng hát."

Lão Yên Tử nhướng mày. Ông không hiểu thế tử đang muốn nói gì. Không thể nào là tiếng hát. Ông chẳng nghe thấy âm thanh nào như thế cả. 

"Là bài vè ấy... Mấy nay dường như ta đã loáng thoáng nghe thấy nó đâu đây. Nhưng lần này nó vang lên thật rõ rệt." Tiêu Y bắt đầu lẩm bẩm, tựa hồ như muốn nói cho chính mình nghe thay vì Lão Yên Tử. Nàng trơ mắt nhìn xuống dưới đất một chốc mới hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, "Thôi được rồi."

"Sao vậy, thế tử? Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Viên tướng thắc mắc.

"Đứa đầu tiên, chơi đùa cùng bầy cá." Tiêu Y quay sang phía Lão Yên Tử, miệng cất ca một đoạn vè ngắn. Mắt nàng trống rỗng vô hồn, giọng điệu trầm ổn, không chút lên xuống trầm bổng. Lão bỗng thấy sởn da gà, tiếp tục gặng hỏi, "Thế tử, ngài ổn chứ?"

"Ổn lắm." Như đưa hồn được trở lại thân xác, đôi mắt Tiêu Y thoáng chần chừ trước khi nàng mỉm cười trả lời viên tướng, "Tạm thời cứ phong tỏa khu này đi, Lão Yên Tử. Cứ lòng vòng ở đây thì không tìm được đáp án cho những sự kiện quái dị thế này đâu. Phiền ông dẫn ngựa của ta trở lại phủ, ta có việc phải đi một lát."

Sau đó, không đợi viên tướng kịp đáp lời, Tiêu Y đã xoay người rảo bước thật mau đi về phương hướng ngược lại. Vạt áo choàng màu đỏ rực như hoàng hôn của nàng bay phất phới, để lại dư ảnh tựa đốm tro sắp tàn trong mắt Lão Yên Tử. 

Không hiểu sao, một dự cảm không lành bỗng dưng cồn cào trong ruột gan viên tướng trung niên. Ông sốt sắng đưa tay lên gãi tóc, bụng thầm nhủ, nhất định phải trở về báo cho Vương gia hay về những biểu hiện lạ lùng hôm nay của thế tử. Sắp đến ngày làm lễ thành niên, không ai mong muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra hết.

Tiêu Y vừa đổ người qua ngã rẽ thứ tư, hoặc thứ năm gì đó nàng không quá để ý, thì chợt nhớ ra ngay từ sáng, cậu bé truyền tin đã báo lại với nàng rằng Kim công tử hôm nay có việc, khả năng cao sẽ không thể tìm được hắn ở quán trọ. Tiêu Y khựng bước chân, đắn đo đưa tay lên day trán, mày nhíu chặt. Khó có thể mường tượng ra được nơi mà hắn có thể đến hôm nay.

Hành tung của hắn quá đỗi bí ẩn. Hắn có nhiều sứ mệnh để làm. 

Vì chính hắn đã tự nhận, hắn chính là Diêm Vương.

Nghĩ đến đây, Tiêu Y bỗng bật cười. Được rồi, nếu Kim công tử thật sự là Diêm Vương, vậy thì ả nữ nhân trắng dã đã ghé qua Tô phủ hôm nay sẽ là ai đây? Hoặc giả như, ả ta mới chính là vị nữ vương cai quản cõi chết hàng thật giá thật, thế thì người bằng hữu mình kết giao suốt bấy lâu qua sẽ là thứ gì?

Hắn không thể là một lời dối trá. Bởi những gì hắn từng cho Tiêu Y thấy... quá đỗi thật. Chúng thật đến mức suốt bấy lâu qua, Tiêu Y đã luôn tin rằng mình đang hợp tác với chúa tể của mười tám tầng Trả Giá. 

Tiêu Y thả tay xuống, buông tha cho tâm trí mình thoáng chút nghỉ ngơi. Nàng thở hắt ra một hơi, đầu ngước lên hòng tìm kiếm nét bình yên của bầu trời.

Bất ngờ thay, lại trông thấy trên tầng hai của quán cơm kia có hai sườn mặt tạm tính là quen mắt. Chẳng phải là Diêm Vương 'thứ hai' và hầu cận của ả - Tân Thế đó sao?

Tiêu Y nhoẻn miệng cười. Chẳng chần chừ lấy một giây, nàng phất vạt áo, dứt khoát tiến thẳng vào trong quán cơm đối diện.

***

"Ngươi nghĩ cô ta sẽ lên đây chứ?" 

Diêm Vương vừa dùng đũa chọc chọc miếng dọc mùng trên đĩa, vừa lầm bầm hỏi Tân Thế với vẻ mặt khó chịu. Tân Thế ngồi ngược chiều với nàng, tay còn đang bận rót thêm trà cho cả hai, thấy thế thì 'ây' một cái, đáp, "Đừng có nghịch thức ăn như vậy. Nàng không thích thì đợi một lát ta gắp hết ra ăn cho. Và gì cơ? À, Tam Tiêu công tử bạn nàng đó hở, có chứ, ta nghĩ có khi cô nàng sẽ ghé qua chào ta với nàng một tiếng đấy."

Diêm Vương đặt đôi đũa xuống, nhướng mày, "Ai là bạn ta?"

"Nàng quên à." Tân Thế để ấm trà xuống, liếc nhìn Diêm Vương, "Chính nàng đã bảo, ngoài ta ra nàng còn tìm được 'đồng minh nơi khác' đó sao. Không những vậy, nàng còn khen con người đó 'vô cùng thú vị' kìa." 

"Ồ, lời là của ta mà ta còn không nhớ bằng ngươi đó, Tân Thế." Diêm Vương ngạc nhiên đến tròn xoe mắt mèo. Đương nhiên, đó chỉ là một cách diễn tả để Tân Thế chỉ ra được sự bất ngờ của Diêm Vương, chứ với đôi mắt hẹp kia, thật khó có chuyện gì có thể khiến nó 'tròn' được.

"Nhưng ta không muốn cô ta lên đây." Diêm Vương tiếp tục hằn học, lần này đối tượng ấm ức của nàng là đĩa gà luộc nằm bên tay trái. "Thật phiền phức, rõ ràng chúng ta đang dùng bữa kia mà. Nhân loại không được dạy là không làm phiền người khác khi người đó đang ăn sao."

Đợi Diêm Vương bực bội hết vài dòng cũng là lúc Tân Thế trông thấy đầu của Tiêu Y ló ra từ dãy cầu thang. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, Tiêu Y nở nụ cười còn tươi hơn cả lúc thường Tân Thế thấy. 

"Gặp hai vị ở đây, thật là một diễm phúc của ta." Tiêu Y khéo léo lách qua những dãy bàn ghế trống trải. Những vị khách ban nãy còn ngồi ở đây khá đông, song dường như bọn họ đã kéo nhau đi xem 'chuyện lạ' diễn ra ở con phố cách đó chừng trăm bước chân hết mất rồi. "Vốn ta cũng đang dùng bữa ở Tô phủ, nhưng vì gần đây xảy ra ít chuyện, thế là lại phải tức khắc ghé qua xem. Rốt cuộc vẫn loạn hết cả lên mà không giải quyết được gì." Nàng kiếm cho mình một cái ghế ngồi ở cái bàn ngay sát bàn của bọn họ, thân thiết mở chủ đề, "Ta đã lấy làm tiếc vì mấy người quyết định không dùng bữa ở Tô phủ. Nhà bếp của họ tuyệt lắm. Hương vị đặc sản phương Nam gần như hoàn chỉnh nhất trong tay họ."

"Đừng tự dưng gần gũi cởi mở như vậy." Diêm Vương đã quyết định buông tha cho con gà, thay vào đó, nàng nheo mắt nhìn vị khách mới tới, nhếch khóe miệng châm biếm, "Mục đích của ngươi là gì?"

Tân Thế cũng đặt đũa xuống, tiện đà lấy một cái chén nữa, rót cho Tiêu Y một tách trà. Tiêu Y nhận chén một cách cực kỳ lễ phép, thậm chí còn cúi đầu cảm tạ, "Có mục đích, cũng có những thắc mắc muốn được giải đáp, thậm chí còn có thể chuyện trò cùng hai người, nhỡ đâu còn có thể gỡ bỏ những gút mắc mà có khi chính hai người cũng đang gặp phải đấy biết chừng."

Diêm Vương liếc nhìn Tân Thế, rồi đưa mắt nhìn lại Tiêu Y, "Bọn ta đang định nói về Thanh Linh tiên đốc."

"Ồ, một chủ đề cực kỳ đương thời đó chứ." Tiêu Y mở to mắt nhìn Diêm Vương, nghĩ ngợi một thoáng, nàng quyết định phát biểu luôn những gì mình định nói thay vì hỏi xem Diêm Vương đã biết những gì rồi. Đó không phải một câu hỏi khôn ngoan. "Theo như ta biết, Thanh Linh tiên đốc không đến từ vùng đất này. Ngài biết chứ, lãnh thổ Lệ Quốc rất rộng, dường như là rộng nhất trong Lục Quốc Hùng Cường. Đồng nghĩa với việc khó có thể dàn quân ra canh phòng hết cho toàn bộ giáp ranh giữa các khu vực khác." Nàng xòe ra ba ngón tay, "Có ba nơi được coi là điểm yếu của quân đội tuần tra, đó chính là Dãy núi tuyết ở phía Bắc, Thung lũng ma ở hướng Tây Nam, và Thảo nguyên bất tận ở phía Tây. Những nơi đó hoặc là thời tiết khắc nghiệt, hoặc là địa hình quá mức trải rộng mênh mang khó kiểm soát mà tạo ra cơ hội, dù rất nhỏ, cho người nước khác thâm nhập vào lãnh thổ nước Lệ. Thanh Linh tiên đốc là người đã dẫn theo cả một giáo đoàn xâm nhập vào Lệ Quốc mà không hề thông qua bất kì một trạm kiểm dịch nào, chỉ có hai khả năng, một, đó đều là người đồng bào, hai là đã băng qua được ba điểm ta kể trên."

"Nhưng ở đám người bọn họ không thể hiện những đặc tính của người dân nước Lệ." Nói đến đây, Tân Thế khẽ tiếp lời.

"Phải, đúng là như thế." Tiêu Y quay sang viên hầu cận của vương hậu cõi chết, trao cho nàng ánh mắt tán đồng trước khi quay trở lại nhìn Diêm Vương, "Có thể ngài không biết, dân tộc ta cực kỳ nhạy cảm với những nét đặc trưng của đồng bào mình. Không thể có chuyện nhận sai được. Chí ít thì bản thân Thanh Linh tiên đốc và một số tùy tùng ta đã may mắn gặp mặt không phải người dân nước Lệ."

"Ngươi đã gặp Thanh Linh tiên đốc ư?" Tân Thế cắt ngang lần thứ hai.

"Dạo gần đây Lệ Vương thường xuyên mời tiên đốc tham dự yến tiệc của ngài." Tiêu Y gật đầu, "Nhưng không ai biết dung mạo, vì Thanh Linh tiên đốc luôn diện áo choàng kín mít. Ta từng được nghe thấy ngài mở miệng nói chuyện..." 

Nói đến đây, chợt Tiêu Y im bặt.

Cả Tân Thế lẫn Diêm Vương đều xen cả thắc mắc lẫn nghi hoặc nhìn nàng. Không hiểu vì sao tự dưng nàng lại không nói gì nữa, vẻ mặt xem chừng đang cố gắng hồi tưởng lại một điều gì đó vô cùng nhập tâm. Gương mặt Tiêu Y hơi vặn vẹo, song chỉ trong một chốc, ánh mắt nàng như bừng sáng. 

Tiêu Y ngạc nhiên đến mức ngồi bật thẳng dậy, há hốc miệng, nỗ lực tìm kiếm từ ngữ cho thích đáng, "Phải rồi, bảo sao ta cứ thấy quen quen! Ta đã ngờ ngợ mà mãi không nghĩ ra!" 

Con mắt Diêm Vương vốn có thể nhìn thấy những cử động nằm trong dự đoán của con người. Hoặc có thể nói là 'tương lai gần sắp xảy đến'. Ví dụ như, chỉ mới nửa giây trước, nàng còn chứng kiến cảnh Tiêu Y chỉ thẳng tay vào mặt Tân Thế, mà ngay nửa giây sau, giống người kia đã kịp thời thu tay lại, vẻ mặt lúng túng vì suýt chút nữa đã vô lễ với đối phương. 

"Xin lỗi, ta nhất thời lỗ mãng." Giống người áy náy cúi đầu, vành tai đỏ ửng lên, "Do trong thoáng chốc ta mới giải đáp được cảm giác quen thuộc của ta kể từ khi mới gặp gỡ cô." Ả ta nhìn về phía Tân Thế, vẫn không thể che giấu được biểu cảm khó tin của mình, "Thật kỳ lạ. Cô đem lại cho ta cảm giác y như Thanh Linh tiên đốc vậy. Cả từ giọng nói, cho tới dáng đi."

"Cô làm cho ta cảm giác như, cô chính là Thanh Linh tiên đốc khi đã bỏ đi lớp áo choàng che khuất diện mạo vậy."