Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 5: Giang sơn như họa, Diêm Vương mơ hồ.

Thời điểm con người chết đi, linh hồn và thể xác tách rời khỏi nhau. Bấy giờ, họ bước sang thế giới âm cảnh. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, kẻ sống tạo nghiệt hay phúc, dữ hay lành sẽ dẫn đến vong hồn trở nên khác nhau, người hiền đi với người hiền, kẻ ác ở chung với kẻ ác, tốt xấu phân chia, tạo thành ranh giới vô hình giữa Địa ngục môn và Miền cực lạc.

*

Trong Thần Khúc của Dante Alighieri, trích tự phần Inferno, lúc Dante bước qua Cổng địa ngục,  ở trên đó có chạm hàng chữ, mà dòng thứ chín, cũng là dòng cuối cùng, Lasciate ogne speranza, voi ch'intrate

hay

 "Đừng hy vọng gì nữa, một khi ngươi đã bước chân vào đây" 

---------------------

Diêm Vương choàng tỉnh. Nàng mở to mắt, nhất thời chưa phản ứng kịp với bầu không khí u ám bao trùm xung quanh mình. Bốn bức tường tối om, cánh cửa sổ nghìn năm đóng chặt vẫn cứ yên lặng khép kín. Tiếng thì thầm từ đâu đây truyền lại, lầm rà lầm rầm như người mộng du.

Mà có lẽ, Diêm Vương cũng đang sống tựa kẻ mơ. Nàng mê man giữa sự tồn tại của bản thân mình, giống như ngày hôm nay, bữa ăn tối đã được xử lí lúc nào, nàng không biết; nàng lên giường ngủ lúc nào, nàng cũng chẳng hay.

Đừng hy vọng, xin đừng hy vọng, nàng thầm nhủ.

Thế nhưng, người mộng du vẫn có thể gặp chiêm bao. Kẻ tù đày vẫn có thể tơ tưởng sự cứu rỗi.

Bỗng tiếng thì thầm ngoài kia chợt tắt. Âm thế quay lại với vẻ an tĩnh mơ hồ vốn có của chốn mây phủ, khoét sâu một cõi trống lạc lõng tận sâu tâm khảm của Diêm Vương. Nàng ngơ ngác ngồi trên chiếc giường của mình, ngây ngốc đối diện với bức tường, thẫn thờ cảm thụ nốt lặng hiếm hoi trong đời. 

Một tiếng gõ, cốc, như vậy đấy. Một, rồi hai, rồi ba, cốc cốc cốc, Diêm Vương nghiêng đầu, nhắm mắt lắc lư theo nhịp điệu. Cốc... cốc... cốc.

Rời giường. Đứng dậy. Bước đi. Diêm Vương nghĩ mình thật sự đang tỉnh giữa cơn mộng. Tay nàng nhấc lên mặc dù trí não gào thét ngăn nàng lại. 

Không, hãy cứ kệ mặc trí não đi. Nàng là Diêm Vương, nàng là chúa tể một cõi, nàng cũng có quyền tùy hứng bất chấp lí lẽ. 

Phải, nàng vốn dĩ là một người nắm trong tay vô vàn quyền lực. Diêm Vương nghĩ vậy khi mở hai cánh cửa sổ đang khép chặt ra. 

Kẽo kẹt. 

Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, họa chăng có thể thấy ở phía xa xa là làn sương mập mờ thoang thoảng phủ kín dãy Tử Bi Sơn. Màn đêm vẽ nên dáng hình một cô gái đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm, lơ lửng giữa cảnh quan tĩnh mịch.

Khuôn mặt kia sao trông thật hiền lành, Diêm Vương thầm nhủ, dù sao, là ác quỷ, hay là thiên thần, mỗi người sẽ có một vẻ. Nàng ta tốt bụng, không, làm gì có sự tốt bụng tuyệt đối. Tốt bụng, hẹp hòi; xấu tính, vị tha. Tựa như buổi chiều nay vậy...

Nàng ta nói, nàng ta cũng biết giận. Mặc cho nàng ta không muốn, thế nhưng, giận là giận.

Diêm Vương thấy cổ họng như nghẹt lại. Nàng muốn hỏi, sao ngươi lại ở đây, song nàng lại nói không nên lời. A, nàng nhận ra nàng đang thất thế. Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã thất thế. Đối phương luôn nắm đằng chuôi, kẻ tử thù biết nguyện cầu của nàng. 

Nàng ta có thể thực hiện nó. Nàng ta có thể.

"Lại một đêm không trăng, ngươi còn muốn ngắm thứ gì chứ?" Diêm Vương nhẹ nhàng lên tiếng.

"Qua đón nàng, rủ nàng đi chơi." Tân Thế tì tay lên đầu gối, chống cằm. "Đi nhé?"

"Đi." Diêm Vương hít một hơi, chân đạp bệ, nhấc mình qua khung cửa để rồi nhảy phốc sang chiếc thảm bay trước vẻ sửng sốt của Tân Thế. "Sao?"

Tân Thế hơi trợn mắt, nhưng nàng nhanh chóng ổn định lại tâm lí. "Không, không sao hết. Thấy nàng ngầu thôi."

Diêm Vương một tiếng, nàng ngồi xếp bằng phía đối diện Tân Thế, tay vuốt ve bề mặt tấm thảm. "Là... thảm đọc sách của đám yêu thư?"

"Nó đẹp nhất trong số những cái thảm ở đây." Tân Thế nhún vai, bật cười. "Nàng phải nhìn lúc chúng nó thấy ta chuẩn bị khuân bảo bối của chúng đi."

Diêm Vương nhướng mày. "Ngươi đừng bắt nạt đám quỷ thư. Rặt một lũ tinh ranh láu cá. Rất... khó lường."

Tân Thế quay sang nhìn Diêm Vương, ánh mắt lóe lên một vệt sáng lấp lánh, đến nhanh, đi cũng nhanh, nàng ta chỉ mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng. "Chúng nghe lệnh nàng, có nàng ở đây, ta lo gì."

Diêm Vương ngoảnh mặt đi, khẽ đằng hắng rồi hỏi. "Thế, nửa đêm nửa hôm gõ cửa sổ phòng con gái nhà người ta, ngươi định mang ta đi đâu vậy..." Nàng ngửa cổ lên trời. "Nay cũng không có trăng..."

"Cũng đâu cần nhật nguyệt, để họa nên bài ca trữ tình trong đêm đen thanh tĩnh." Tân Thế chậm rãi xoay đầu thảm.

Diêm Vương nhướng mày. Rồi, giờ thì nàng hiểu ra cục sạn ngăn cản nàng tương tác với cái con người đang ngồi cạnh mình từ đâu mà ra rồi. "Này, ngươi không thấy cách nói chuyện của người bóng bẩy quá mức rồi sao?" Diêm Vương học kiểu chống cằm của Tân Thế, hỏi. "Hoa mĩ quá lố, nghe như cụ già vậy."

Tân Thế tựa hồ vô cùng sửng sốt, nàng quay đầu nhìn Diêm Vương, khóe môi khẽ giật.

Chiếc thảm chậm rãi bay lên cao, thả trôi êm ái giữa bầu trời. Dãy Tử Bi Sơn bỗng chợt trở nên rõ ràng, xa hơn là những bóng hình chập chờn di động, quạ đen chao lượn, Vong Xuyên lặng yên. Sương đêm ướp lạnh từng hơi thở, tiếng lá xào xạc ở bên dưới khẽ lay động. Diêm Vương úp hai tay bên miệng, khẽ phả ra một làn khói trắng mờ ảo hòng sưởi ấm. Nàng không thích cảm giác rét buốt, một phần là vì nàng dễ mắc bệnh, một phần cũng là bởi nàng đã sống ở nơi khắc nghiệt này lâu thực lâu, lâu đến nỗi nàng không thể nhớ đã lâu nhường nào.

"Nàng đã từng ngắm thế giới của nàng về đêm ở trên cao chưa?"

Diêm Vương nhắm mắt lại. 

Đã từng. Ngắm âm thế ở trên cao, cảm giác lạ thật, xa xưa, xưa như cổ tích. Lúc ấy có Thủy Đế, có Thiên Hoàng, có cả Quân Thượng. Nhưng lúc ấy chưa có khu vườn bỉ ngạn, chưa có mái đình phong vân, chưa có cả bộ ghế san cương. Bọn họ ngồi trên cỗ xe được kéo bởi những con tuấn mã đen tựa nền trời, ngắm nhìn âm thế bao la rộng lớn.

Đẹp tựa tranh vẽ.

Khung cảnh ấy chỉ tồn tại ở miền kí ức. Diêm Vương nhìn xuống dưới. Dòng Vong Xuyên tro xám phủ sương, cầu Nại Hà bàng bạc bắc ngang sông, ở đầu bên này là phủ Mạnh Bà ngày đêm khói phả, ở đầu bên kia là cánh đồng bỉ ngạn nhuộm đỏ cả một vùng đất cõi u hồn. Âm phủ im lìm ngủ say giữa quang cảnh tĩnh lặng ấy, nặng nề mà bình tâm. Địa Ngục Môn như ẩn như hiện giữa đêm, thi thoảng ánh lửa sẽ hắt qua khe cửa, đánh tan lớp sương mù dày đặc xung quanh. Những nhánh cây thu buổi chiều đã trơ trụi, phần đường đi bên dưới ngập trong lá khô, điểm tô thêm màu sắc cho chốn mây phủ vốn luôn u tối.

Giang sơn như họa. 

Bức họa này mờ ảo mơ hồ, tưởng thật, mà hóa ra là giả; tưởng giả, nhìn kĩ lại là thật. Bầu trời không trăng sao, chỉ có mây, có sương, có làn khói đưa hương từ căn bếp xưa cổ của ai, tản vào trong đêm đen mịt mùng. 

"Có trăng để làm gì, khi chỉ có thể ngắm chứ không tài nào chạm tới; có hoa để làm gì, khi hoa có nở ắt sẽ có tàn. Thế giới của nàng, vốn dĩ đã rất đẹp." Một bông hoa vàng rực bỗng chốc nở rộ trong lòng bàn tay Tân Thế, nàng đưa đến trước mặt Diêm Vương, sau đó để bông hoa kia thả trôi theo làn gió. Bông hoa chao qua lượn lại, ngày càng thu bé lại trong tầm mắt hai người, cho để khi chỉ còn là một cái bóng bé nhỏ nhẹ nhàng hôn lên dòng Vong Xuyên trầm mặc. "Dù ta có thay đổi nó đến thế nào, thì đối với nàng, âm thế - mãi mãi chỉ là âm thế, là một âm thế đã đóng chốt trong tiềm thức nàng, không thể xóa bỏ. Ta... từng nghe về một truyền thuyết..." Tân Thế không nhìn Diêm Vương mà ngoảnh mặt đi, ánh mắt đưa phía dãy Tử Bi Sơn đằng xa. "Giữa làn sương lạnh giá cõi người chết u minh là tòa âm phủ kỳ vĩ, nơi có vị Diêm Vương ưu sầu vẫn luôn ngày đêm trồng hoa, chờ đợi người nàng thương cứ qua trăm năm lại luân hồi chuyển kiếp; nàng sẵn sàng đổi lấy mái đầu bạc trắng, chỉ để giành lại vài giây ngắn ngủi gặp gỡ của đôi tình nhân vô duyên vô phận, thậm chí hi sinh cả thọ mệnh của mình để trả giá cho những sai lầm của chàng trai trên trần thế."

Diêm Vương nhướng mày, "Hình như không phải nói ta."

Tân Thế bật cười, nàng ngồi co chân lại, hai tay ôm lấy đầu gối. "Ta từng nghĩ đó thật sự là nàng. Trong lần đầu tiên gặp gỡ ấy. Ta đã... thật sự nghĩ truyền thuyết kia là thực."

Diêm Vương chợt hiểu ra một vấn đề, nàng cảm thấy trái tim như tan vỡ, những mảnh vỡ kia chạm vào lòng tự trọng của nàng, khiến nàng tổn thương. "Thế có nghĩa, từ trước tới nay những gì ngươi làm, những gì ngươi nói, là vì ngươi thực sự tin vào cái truyền thuyết hư cấu kia, là vì ngươi thương hại ta ư?" Nàng càng nói, âm điệu càng lên cao.

"Thương hại có, xót xa cũng có." Tân Thế vẫn chưa đối diện với nàng, nàng ta chỉ khẽ thì thầm, thanh âm dịu dàng chậm rãi vuốt ve những vết thương tưởng như sẽ chẳng bao giờ lành lại. "Lần đầu tiên ta thấy một cô gái trông u sầu như thế. Nàng ngồi đấy, ngồi trên một chiếc ngai cốt lạnh giá giữa đại điện rộng lớn, ngồi đơn độc. Những địa hộ ở bên ngoài, canh gác cho cái chốn bất khả xâm phạm cô liêu của nàng. Nàng nghĩ chính âm phủ là pháo đài cầm tù nàng, ngăn giữ nàng tìm đến tự do, nhưng nàng biết không..." Tân Thế lắc đầu, quay sang nhìn thẳng trực diện Diêm Vương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Thứ duy nhất níu giữ bước chân của nàng, lại là chính nàng."

Diêm Vương như bị hóa đá. Nàng không đáp, không cử động, không phản ứng, nàng chỉ ngồi đó, ngồi nghe Tân Thế nói những lời như chọc sâu xuống đáy lòng nàng.

"Thế giới của nàng không hề nhỏ hẹp, thậm chí cũng chẳng phải một thế giới heo hút nơi chỉ mình nàng lưu lạc. Chẳng phải nàng từng kể ở đầu bên kia vẫn có ngôi làng của những con người đã thoát khỏi sinh tử luân hồi hay sao? Nàng có thường xuyên đi thăm bọn họ hay không? Nàng oán trách âm thế nhạt nhẽo vô sắc, nhưng đâu phải cứ rực rỡ muôn màu mới là đẹp?" Tân Thế dừng lại, nàng nhìn bàn tay nắm chặt dù đã giấu dưới vạt áo vẫn không che đậy được sự run rẩy của Diêm Vương, nói nhỏ, "Không phải ta đang mắng nhiếc nàng đâu."

"Không phải ngươi nói ngươi sẽ thay đổi thế giới của ta sao? Sao giờ tự dưng ngươi lại nói những lời này? Những lời ngươi nói có thể thay đổi được gì ư?" Diêm Vương bắt đầu chất vấn, hai mắt dần trở nên mờ nhòa.

"Nàng sẽ thích ta thay đổi nơi này ư?" Tân Thế hỏi.

Diêm Vương im lặng.

"Như một món đồ mới vậy, ban đầu nàng sẽ thích." Tân Thế nhíu mày, "Rồi nàng sẽ lại ngán ngẩm, rồi nàng sẽ lại thèm khát những gì xưa cũ đã quen thuộc với nàng. Sau đó... nàng sẽ lại như buổi chiều hôm nay, nàng sẽ lại bỏ ta."

Ta đâu có bỏ ngươi.

Lời chưa kịp nói ra, Tân Thế đã tiếp tục, "Hẳn là nàng vẫn luôn ruồng rẫy ta trong tâm thức của nàng. Rằng ta là một kẻ tiểu nhân gian trá không đáng tin cậy, và rồi một ngày nào đó ta sẽ phải cuốn xéo khỏi nơi đây."

"Là ngươi bỏ ta trước!" Diêm Vương cất cao giọng, một giọt nước nặng nề lăn trên má, nàng vội vã lấy tay quệt ngang mặt.

Tân Thế thấy nàng khóc thì ngây người. Nàng giơ hai tay lên, Diêm Vương rụt lùi lại về phía đằng sau, Tân Thế vội tiến đến dang hai tay ôm lấy, mặt dúi vào vai áo nàng, "Đừng khóc chứ, ta đâu muốn để cho nàng khóc. Dù lời ta nói thật sự rất khó nghe, nhưng ta vốn dĩ... thật sự không mong nàng sẽ khóc." 

Diêm Vương không giãy dụa, nàng chỉ hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đáp, "Ta không có khóc!" Song nàng bỗng cảm thấy vai áo ươn ướt, hai tay đang tính đẩy người đối diện ra chợt buông xuống, "Sao ngươi lại khóc rồi?"

"Ta rất mau nước mắt." Tân Thế bật cười một tiếng xong thở dài, ủ rũ trả lời.

"Ngươi trông thế mà thật mít ướt." Diêm Vương kinh ngạc, thoáng chốc nàng đã tạm thời quên mất việc hai người vừa cãi nhau, lấy tay chậm rãi vỗ về lưng Tân Thế, "Ngoan, đừng khóc."

Tân Thế ngẩng mặt lên, đôi con ngươi thu lại toàn bộ màn đêm vô tận, nước mắt ứ đọng phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến cho cái nhìn có thần, lại ngập tràn cảm xúc. 

Đẹp như tranh vẽ, Diêm Vương mơ hồ.

-------------------------

Thiên Hoàng: Thiên Hộ-kun, cùng đi ngắm sao đêm thôi (๑>◡