Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 17

Lúc trở lại chỗ đậu thuyền đã là nửa đêm.

La Nhận giúp Viêm Hồng Sa mướn của bệnh viện một cái xe lăn để khỏi phải đi bộ, nhưng lúc lên xuống xe thì vẫn phải bế cô nàng. Viêm Hồng Sa cực kỳ không phối hợp, lúc bị anh bế thì phải giơ hai tay lên thật cao lên như ra hiệu đầu hàng mới chịu, giọng cũng phải đủ to để Mộc Đại nghe được: “Tôi không còn cách nào khác nha, tôi cũng không muốn.”

La Nhận chẳng hiểu ra sao, hỏi cô: “Cô đang nghĩ cái gì đấy?”

Viêm Hồng Sa trừng anh: “Anh đừng có nhân cơ hội sàm sỡ tôi đó.”

La Nhận nhìn cô một cái, trực tiếp quăng luôn cho xong chuyện, lần đầu là quăng lên ghế sau của xe, lần thứ hai là quăng lên giường trong khoang thuyền.

Lần đầu bị quăng, Viêm Hồng Sa la oai oái vì bị đau, lần thứ hai, cô nàng còn la to hơn, có điều là mừng rỡ: “Thuyền, thuyền này, đây là lần đầu tiên tôi ngủ trên thuyền đó!”

Vừa nói vừa nhấc đệm chăn lên ngó hết một lượt, cứ như thể giường trên thuyền thì không giống giường chỗ khác vậy.

Một Vạn Ba lạnh mắt nhìn cô nửa ngày, phán: “Thần kinh.”

Trên thuyền có một buồng tắm nhỏ, hai người tắm rửa qua quýt, buồng ngủ trong khoang thuyền nhường cho các cô gái, La Nhận và Một Vạn Ba chịu đựng chen chúc với nhau trong buồng lái, nói là đêm không lái thuyền, sáng mai sẽ qua khu vực phụ cận hải vực thôn Ngũ Châu.

Nghe thấy sắp đi thôn Ngũ Châu, Viêm Hồng Sa không ngủ được.

Nửa đêm, cô nàng từ trên giường thò dậy: “Mộc Đại? Mộc Đại?”

“Cô ngủ chưa? Nói một tiếng xem nào.”

Trong bóng tối, Mộc Đại nguýt dài: Cô không biết tôi tắt tiếng hả?

Cô bực mình gõ hai cái lên ván giường.

Viêm Hồng Sa kịp nghĩ ra, đành lẩm bẩm một mình.

“Cô nói xem, thứ kẹp tôi là cái gì vậy? Có khi nào là lão trai ngọc không, con trai trong video chú tôi gửi ấy?”

“Cô nói xem, chú tôi có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

Cô bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng: “Nếu chú tôi chết rồi, nội tôi chắc sẽ khóc mù mắt mất.”

Mộc Đại thở dài, dậy khỏi giường, đi qua ngồi xuống giường Viêm Hồng Sa, trong bóng tối, mắt Viêm Hồng Sa long lanh ánh nước, nước mắt lăn dài.

Làm sao để an ủi cô bây giờ, Mộc Đại không nghĩ ra, không thể làm gì khác đành học dáng vẻ của La Nhận, vuốt tóc Viêm Hồng Sa.

Viêm Hồng Sa vẫn đang nói: “Cô nói xem, con lão trai ngọc đó vẫn thường hại người như vậy sao? Trước đây có phải còn rất nhiều người khác từng gặp phải trò thâm độc này không?”

Ừ, đúng vậy, nếu tính cả những án mạng của thôn Ngũ Châu.

Có điều…

Trong lòng Mộc Đại chợt đánh thịch một tiếng.

Khoảng thời gian sau khi thôn Ngũ Châu rời đi thì sao, có khi nào còn có lác đác những thợ mò ngọc khác cũng xuống nước không?

***

Sáng hôm sau, thuyền lại không đi về phía thôn Ngũ Châu như đã bàn bạc trước đó.

Lúc đám Mộc Đại còn đang say giấc, La Nhận đã lái xe vào thành phố rồi.

Đêm trước anh đã trò chuyện rất nhiều với Một Vạn Ba, hai người đều cảm thấy, nếu quả thật là lão trai ngọc tác quái thì không thể cứ lỗ mãng qua đó như vậy được, cần phải có một vài công cụ đắc lực.

Không thấy La Nhận đâu, Mộc Đại hơi ỉu xìu, Một Vạn Ba vào thôn làng gần đó mua cháo bánh ăn sáng, nơi này cũng thật sự là đậm đà vị biển, cháo mặn hơn những nơi khác, lấy đũa mò còn có thể gắp ra được vài con tôm nhỏ.

Mộc Đại mở hộp nấm tuyết trộn giấm chua tối qua ra, ăn chung với bữa sáng, ăn xong thì luyện tập phát tiếng, qua một đêm, cổ họng đã tốt hơn nhiều, có thể phát ra được mấy tiếng ừ ừ a a.

Cơm nước xong xuôi, Mộc Đại ra mạn thuyền ngồi trên cái thang thả xuống nước, nhiều lần cố ý vô tình quay đầu ra xem đường cái, chỉ hi vọng xe La Nhận có thể xuất hiện sớm một chút.

Có một lần quay đầu, vừa vặn đối mắt với Một Vạn Ba, Một Vạn Ba nói: “Chưa trở lại đâu.”

Mộc Đại đáp một tiếng: “Hừm!”

“Hừm” là tiếng cô sử dụng thành thạo kế sau ừ và a.

Một Vạn Ba đi tới: “Tôi gọi điện cho chú Trương, kể lại một lượt tình hình của cô rồi.”

Còn nói: “Điện thoại của cô rơi xuống nước, bên chú Trương không liên lạc được với cô, sốt ruột lắm đấy.”

Ồ, cũng phải, hôm qua xảy ra nhiều chuyện làm cô quên mất việc này rồi.

Một Vạn Ba tiện thể ngồi xuống, dừng một chút rồi hỏi cô: “Cô và La Nhận thế nào rồi?”

Hắn và Tào Nghiêm Hoa đều tận mắt chứng kiến La Nhận nhận Mộc Đại là bạn gái mình, cũng tận mắt chứng kiến Mộc Đại dương dương đắc ý cự tuyệt: “Tôi đồng ý rồi chắc?”

Có điều, khi đó, họ đều cảm thấy cô chỉ là giận dỗi mà thôi, La Nhận không phải là đã đến quán bar đưa tiền boa “chuộc tội” mấy ngày liền rồi sao.

Mộc Đại không nói gì.

Một Vạn Ba nói: “Cô đừng thấy tôi nói chuyện khó nghe, tôi cảm thấy, La Nhận không thích hợp với cô.”

“Tay La Nhận này rất phức tạp, cô không biết thế giới của anh ta rốt cuộc như thế nào, nói cách khác, không gian của anh ta, cô không vào được.”

Mộc Đại cắn môi không lên tiếng.

Cô không biết chuyện này sao? Cô biết chứ, vẫn luôn biết.

Cô nói với đại sư huynh, phải học hỏi nhiều kinh nghiệm, từng trải nhiều một chút mới được, còn nói, muốn có khí chất thật ngầu, thật chín chắn, ung dung thản nhiên…

Bởi vì cô cảm thấy, người đứng bên La Nhận phải như vậy mới xứng.

“Cô chủ nhỏ, La Nhận thích cô là thật, cô dễ khiến người khác thích mà, tôi khi đó trông thấy cô, cũng chưa có suy nghĩ vớ vẩn gì đâu, sau đó thì bị cô đánh cho bay sạch tâm tư.

Nhưng cô có phát hiện ra không, sau khi La Nhận đi tới bước thích này với cô rồi thì rất đắn đo chuyện đi tiếp, anh ta kiềm chế hơn trước đây rất nhiều.”

Mộc Đại lặng thinh nghe.

“Từ góc độ đàn ông bọn tôi mà nói, thích một người rồi thì tiếp đó sẽ phải cân nhắc xem có nên nghiêm túc thích tiếp không, kỳ thực trước đây lúc ở trên đường, tôi cũng từng thích một cô gái, nhưng mà, đến đoạn có nên tiếp tục hay không, tôi chỉ nghĩ, tôi là cái quái gì chứ.”

“Cô biết đó, tôi chỉ là một tên lừa đảo, không thích nổi những cô gái tốt, môn đăng hộ đối, tôi mẹ nó môn còn chẳng có nữa là hộ, tôi đành giả bộ không hiểu, giả bộ không nghiêm túc, lúc đó cô ấy đau lòng lắm, sau thì tốt rồi, có lần, tôi vào trang cá nhân của cô ấy xem, cô ấy lấy chồng, có con rồi, cười rất vui vẻ.”

“Tôi dám cá với cô, La Nhận còn phức tạp hơn tôi nhiều. Đêm qua, lúc thảo luận xem nên đối phó với lão ngọc trai thế nào, mấy thứ anh ta nói, tôi thật sự là…chưa từng nghĩ đến. Anh ta và cô chắc chắn không cùng một thế giới, nếu cô thật sự bước vào, không chừng sẽ phải chịu rất nhiều vạ lây, thế nên… Oái!”

Một cái dép bay tới, đập lên đầu hắn.

Một Vạn Ba khó có được một lần nghiêm chỉnh, thảo luận vấn đề tình cảm với cô, vậy mà cứ thế kết thúc.

Quay lại nhìn, trong ô cửa sổ nhỏ ló ra khuôn mặt của Viêm Hồng Sa: “Thối lắm!”

Cửa thông gió bên trên giường nằm của Viêm Hồng Sa để mở, có lẽ là cô nằm mãi thấy chán nên mở cửa sổ ra hóng gió, thuận tiện nghe lén.

Một Vạn Ba khôi phục lại diện mạo vốn có, tức đến độ tóc tai dựng ngược: “Cô lấy dép đập tôi? Cô chờ đấy!”

Hắn nhảy dựng lên phi vào buồng nhỏ trong khoang thuyền.

Viêm Hồng Sa hung tợn: “Chờ thì chờ, chuyện riêng của người ta, ai mượn anh lo!”

Mộc Đại nghĩ, đại khái chắc Một Vạn Ba chỉ hù dọa Viêm Hồng Sa một chút thôi, lại chợt nghe trong buồng vọng ra tiếng Viêm Hồng Sa gào khóc thảm thiết, nhất thời cảm thấy không ổn.

Cô là vệ sĩ đó.

Mộc Đại ba chân bốn cẳng chạy vào buồng, vừa nhìn đã dở khóc dở cười.

Một Vạn Ba thật đúng là hung ác, lôi chân Viêm Hồng Sa kéo từ trên giường xuống đất.

Mộc Đại nổi xung đuổi Một Vạn Ba ra ngoài rồi cõng Viêm Hồng Sa về lại giường.

Viêm Hồng Sa thở hồng hộc: “Hắn chết chắc rồi, Một Vạn Ba phải không, tôi muốn chặt hắn ra làm hai phần mỗi phần bổ làm sáu ngàn rưỡi miếng.”

Bỗng nhiên lại trợn to hai mắt nhìn Mộc Đại: “Cô phải đề phòng hắn đó! Một thằng đàn ông, dài dòng quản chuyện người khác yêu đương như vậy làm gì? Tôi nói cho cô biết, hắn đang rắp tâm chuyện khác đó, không phải thích cô thì chắc chắn là thích La Nhận rồi, dạo gần đây, đàn ông đoạt đàn ông chẳng phải chuyện gì lạ đâu, cô phải đề cao cảnh giác đó.”

Mộc Đại thở dài trong lòng, quyết định tối nay sẽ giải thích cho cô nàng biết mình quen Một Vạn Ba thực ra lâu hơn quen La Nhận, dù bình thường mình hay xoi mói bắt bẻ hắn, nhưng hắn vẫn được coi là “người nhà” trong quán bar.

Viêm Hồng Sa vẫn chưa nguôi giận: “Kiềm chế! Kiềm chế thì làm sao, lẽ nào hắn chưa từng nghe nói, thích thì sẽ suồng sã, yêu mới là ‘kiềm chế’ à?”

Mộc Đại cảm thấy trong lòng như có một sợi dây khe khẽ phất qua.

Viêm Hồng Sa vẫn đang cắn chặt “kiềm chế” không tha: “Kiềm chế, hiện giờ đang đề cao tinh thần này đấy, kiềm chế mới là muốn phụ trách, không kiềm chế, lừa cô lên giường, xuống giường liền chạy, đó mới gọi là đáng sợ! Cô có khóc cũng chịu!”

Mộc Đại cười ha hả.

Cười xong, chợt phát hiện ra, sau ừ, a, hừm, tiếng “ha” này cô cũng ứng dụng rất tự nhiên.

***

La Nhận tầm xế chiều thì quay lại, ngoài xách xuống xe túi hành lý của mình thì còn xách theo một cái túi mới.

Cả đám túm tụm lại trong buồng nhỏ trên thuyền.

Mở túi ra, đầu tiên là lấy ra một túi lưới xích bằng thép không gỉ, rất nặng, nhấc lên đặt xuống nghe rào rào không dứt.

Mộc Đại cũng cảm thấy, muốn bắt con trai ngọc già như vậy, phải dùng cái này mới được.

Nhưng mà, bắt được rồi thì phải làm gì?

Thực sự đau đầu, quên đi, không nghĩ nữa, bắt được rồi tính tiếp.

Lại lấy đồ ra tiếp, là một linh kiện chống nước cho máy ảnh để quay chụp dưới nước, dùng một sợi dây thừng thả xuống dưới, tối đa có thể xuống đến độ sâu hai trăm mét.

La Nhận nói: “Thực ra ban đầu tôi định dùng một thứ gọi là ‘mắt nước’, cao cấp hơn cái này, nói cách khác thì, người ở trên bờ điều khiển, mắt nước giống như một con mắt kéo dài xuống dưới nước, giúp người ta nhìn thấy được những thứ dưới đáy nước. Nhưng ở đây không có loại thiết bị như vậy nên đành dùng tạm cái này thay thế, hình ảnh có thể sẽ tương đối mờ.”

Mắt nước…

Mộc Đại và Một Vạn Ba trao đổi một ánh mắt, lại nhanh chóng dịch khỏi.

Còn một món đồ nữa, trông giống côn điện, thân côn lại giống một cây lang nha bổng có gai, bấm công tắc, gai sẽ xoay tròn với tốc độ cao.

La Nhận nói: “Cái này phân ra hai cách dùng. Nếu vỏ trai không mở thì cái này coi như là máy khoan điện, đầu nhọn mũi khoan tôi đã thử rồi, không thua gì thiết bản mỏng, còn nếu vỏ trai mở thì…”

Anh nhìn về phía Viêm Hồng Sa: “Gặp phải tình huống lại có người bị kẹp thì trực tiếp đưa vào vỏ trai.”

Ngắn ngủi có mấy chữ nhưng gợi lên rất nhiều điều, nghĩ đến chuyện khoan vào thịt, Mộc Đại không khỏi có chút sợ run.

Nhưng Một Vạn Ba lại không giống cô, nợ máu cha mẹ Một Vạn Ba đều có thể coi như tính hết lên lão trai ngọc, chỉ cảm thấy như vậy còn chưa đủ để xả hận, hắn vươn tay ra cầm lấy, nói: “.Để tôi giữ cái này cho”

Lại hỏi La Nhận: “Cái này là bán nguyên cái à?”

“Tháo dỡ vài món đồ điện ra, lắp lại.”

Một Vạn Ba ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn Mộc Đại, lần này Mộc Đại không nhìn hắn nữa, chỉ nghiêng đầu, không biết là đang nghĩ gì.

Viêm Hồng Sa chỉ cầu mong chú mình chẳng qua là mất liên lạc chứ không gặp phải lão trai ngọc ở dưới nước, nhưng lỡ như thật sự bất hạnh, vậy thì phải dùng cái gậy này đâm cho lão trai ngọc thủng hai ba cái lỗ mới được.

***

Tiếng động cơ vang lên, thân thuyền chuyển động, hướng về phía hải vực thôn Ngũ Châu, hồi tưởng lại một ngày trước suýt táng thân trong biển, hiện giờ vũ trang đầy đủ đi chém giết lại, thật là có khoái cảm báo thù rửa hận.

La Nhận ổn định phương hướng, chỉ dạy Một Vạn Ba xong xuôi thì giao bánh lái lại cho hắn, mình thì ngồi bên cạnh điều chỉnh lại “mắt nước” và màn hình máy tính, chợt thấy Mộc Đại đứng bên cạnh thì như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, có thứ này cho em.”

Anh lấy từ trong ngực áo ra một cái túi nhỏ bằng da hoẵng, hiển nhiên là dùng đã lâu, mặt túi bị mài nhẵn bóng.

Mộc Đại nhận lấy, nhìn La Nhận thắc mắc.

La Nhận giục cô: “Mở ra đi chứ.”

Mở ra, thò tay vào, cảm giác dây rợ như là một sợi dây chuyền, Mộc Đại nhón lấy sợi dây, từ từ lôi ra.

Treo trên đầu sợi dây là một cái còi báo nguy bằng hợp kim titan, thân còi nhám ráp như đá, dù đã gắng làm cho thật xinh xắn nhỏ gọn, nhưng nhìn là biết dành cho nam giới, lật lại, trên mặt lõm bên dưới thân còi có khắc hai chữ L.N.

Hai chữ cái đầu trong tên La Nhận.

Bên cạnh chiếc còi treo một viên ngọc trai nho nhỏ hình bầu dục màu trắng, cầm soi dưới ánh mặt trời, thân viên ngọc như lóe ra tia sáng màu vàng.

La Nhận nói: “Người không nói được thì nhất định phải đeo một cái còi, lỡ em rơi xuống nước, tôi còn biết đường mà vớt em lên.”