Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 118

Buổi tối trước ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, Giang Tiêu Tiêu tan làm về nhà sớm.

Cô nhìn căn nhà trống rỗng, ánh mắt bỗng ảm đạm, không biết vì sao mỗi khi yên tĩnh là cô lại nhớ đến Cận Tri Thận.

Cuộc sống yên bình mấy ngày nay làm cô cảm thấy vừa an nhàn vừa khó chịu, giống như Cận Tri Thận và Tiểu Bảo đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, chẳng lẽ họ sẽ không bao giờ quay lại thật sao?

Rõ ràng là chính tay cô đã đẩy anh đi nhưng giờ đây lòng cô lại rối bời.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Giang Tiêu Tiêu đều bất giác cho rằng Tiểu Bảo hoặc Cận Tri Thận gọi đến.

Nhưng không phải, người đó là Lục Tranh. Giang Tiêu Tiêu chớp mắt, lấy lại tinh thần rồi bắt máy.

“Chào anh Lục.”

“Tiêu Tiêu, ngày mai là lễ kỷ niệm thành lập trường, em đừng quên đấy! À đúng rồi, nhà em đâu, mai anh qua đón em nhé?”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Không cần đâu anh Lục, mai anh còn phải diễn thuyết mà, hẳn là phải chuẩn bị rất nhiều thứ! Em tự đi được rồi, đến lúc đó mình gặp nhau ở hội trường”

“Ok, vậy em nghỉ ngơi sớm đi, đến trường thì nhắn tin cho anh.”

“Vâng.”

Hai người cúp máy, vẻ mặt của Lục Tranh ở đầu bên kia điện thoại rất dịu dàng.

Sau khi tốt nghiệp, Lục Tranh từng mơ thấy mình được gặp lại Giang Tiêu Tiêu rất nhiều lần nhưng tới khi tỉnh giấc lại cảm thấy trống rỗng. Anh ấy vẫn luôn cho rằng cô và Lam Quân Hạo đang sống rất hạnh phúc.

Lục Tranh không ngờ có một ngày họ gặp lại nhau, hơn nữa Giang Tiêu Tiêu vẫn còn độc thân, anh ấy phải nắm chắc cơ hội lần này.

Chiều hôm sau, Giang Tiêu Tiêu đến Đại học J.

Cổng trường rộn rã, rất nhiều câu lạc bộ tụ tập bên ngoài bày sạp bán đủ loại đồ ăn vặt, bên hội trường ba giờ mới bắt đầu diễn thuyết, trường mở cửa cho người ngoài vào nên rất đông đúc, có thể nói là cực kỳ hoành tráng.

Giang Tiêu Tiêu cảm thán, lúc trước khi cô đang học ở trường, đại học J cũng từng tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường nhưng quy mô không lớn như thế này.

Giang Tiêu Tiêu vào trường rồi gửi tin nhắn cho Lục Tranh, sau đó đi dạo trong khuôn viên trường.

Nhìn những gốc cây ngọn cỏ quen thuộc, ánh mắt cô sáng long lanh. Giang Tiêu Tiêu chợt nhớ về thời đại học, khi đó cô không có nhiều bạn bè, về sau bạn thân duy nhất của cô cũng ra nước ngoài, vài năm rồi chưa thấy về, thỉnh thoảng hai người mới liên lạc với nhau nhưng đến bây giờ đã hoàn toàn mất liên lạc.

Giang Tiêu Tiêu đi loanh quanh đến khu phòng học và sân thể dục, trên đường gặp rất nhiều cặp đôi mặc đồng phục nắm tay nhau vừa đi vừa nói cười vui vẻ, khiến người khác hâm mộ không thôi.

Giang Tiêu Tiêu bỗng hoảng hốt, dường như cô nhìn thấy mình của ngày xưa. net

Khi đó, mình và Lam Quân Hạo đi đâu cũng có đôi có cặp, họ cùng nhau đến lớp, cùng đi học, cùng ăn và cùng về nhà… Lam Quân Hạo đối xử với cô rất tốt, cực kỳ chiều chuộng cô, ngày nào hai người cũng quấn quýt lấy nhau.

Hồi ấy Lam Quân Hạo là hotboy của Khoa Quản lý, được rất nhiều nữ sinh yêu mến, cho nên mọi người đều hâm mộ cô.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu cũng xuất sắc về mọi mặt, hai người là thanh mai trúc mã, lại có hôn ước, rất nhiều người khen bọn họ là cặp trai tài gái sắc do trời đất tạo nên.

Cô cũng từng ngây thơ cho rằng mình và Lam Quân Hạo sẽ có một kết thúc đẹp nhưng cuối cùng… Chính Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đã bắt tay với nhau đẩy cô xuống vực sâu.

Cuối cùng, những người đã từng hâm mộ cô nay lại mỉa mai giễu cợt…

Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô. Nghĩ đến Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình, Giang Tiêu Tiêu nhếch môi nở nụ cười châm chọc. Cô đứng ngẩn ngơ ở đó, không biết đã suy nghĩ bao lâu.

Cùng lúc đó, ở cửa sau trường, Cận Tri Thận cũng xuất hiện một cách khiêm tốn.

Anh mặc trang phục bình thường, trông không lạnh lùng chững chạc như ngày thường mà hiền hòa hơn. Gương mặt điển trai vẫn lạnh nhạt như trước, cả người toát lên khí chất tao nhã hơn người. Anh nổi bật giữa đám đông, vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của vô số người.

“Nhìn kìa nhìn kìa, bên kia có một anh chàng đẹp trai!”

“Trời ơi! Đẹp trai quá! Sinh viên hả? Học khoa nào vậy?”

“Trông chín chắn thế kia, chắc chắn không phải sinh viên! Hẳn là khách mời!”

“Muốn lên xin cách liên lạc quá!”

Rất nhiều cô gái nóng lòng muốn thử nhưng khi nhìn đến gương mặt đẹp trai vô cảm của anh, các cô lại không dám bước đến. Có điều người đẹp trai hiếm có khó tìm như Cận Tri Thận vẫn khiến cô gái nổi tiếng nhất ở đây tiến tới.

“Xin chào đàn anh, em là sinh viên nghệ thuật Khoa Biểu diễn Đại học J, xin hỏi em có thể add Wechat của anh không ạ?”

Cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng kèm váy ngắn, nét mặt hơi ngại ngùng. Các cô gái xung quanh đều hâm mộ, nếu mình có thể can đảm hơn một chút thì tốt biết mấy.

Cận Tri Thận khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không dùng Wechat.”

Cô gái kia vốn rất tự tin, nhưng kết quả… Nhìn gương mặt tuấn tú của Cận Tri Thận, cô ta chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: “Thế thì số điện thoại?”

“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.”

Cận Tri Thận nói xong thì cất bước đi luôn.

Cô ngượng phát khóc, ánh mắt những người xung quanh chuyển từ ngưỡng mộ sang buồn bã.

Cận Tri Thận đi vào trường, anh đi đến đâu cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn, các cô gái xung quanh đều nóng lòng muốn làm quen. Cận Tri Thận không còn cách nào khác, đành phải đeo khẩu trang che mặt…

Mà lúc này, trước cửa nhà họ Cận.

Hôm trước Tô Uyển Ương đã nói với Cận Tri Thận là mình cũng muốn đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học J, cô ta cứ tưởng hai người xem như đã hẹn nhau rồi.

Mới sáng ra Tô Uyển Ương đã ăn diện lộng lẫy, thay vài bộ quần áo vẫn thấy chưa hài lòng, trang điểm cũng rất lâu, bận rộn đến tận bây giờ. Cô ta biết Cận Tri Thận sẽ không đến đón mình nên đành chủ động đến nhà họ Cận.

Cô ta nhấn chuông hồi lâu mới có người ra mở cửa.

Người mở cửa là Cận Tri Dực, nhìn vẻ mặt mơ màng ngái ngủ của anh ta là biết anh ta mới thức giấc. Thấy Tô Uyển Ương đang đứng trước cửa, Cận Tri Dực thắc mắc: “Chị Uyển Ương, sao chị lại đến đây?”

Còn ăn mặc lộng lẫy như vậy, định làm gì hả…

Tô Uyển Ương mỉm cười hỏi: “Tri Dực, anh trai em đâu?”

“Hả? Anh em à, ra ngoài rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Uyển Ương lập tức cứng đờ: “Ra ngoài rồi hả, nhưng chị và anh ấy đã hẹn là hôm nay cùng tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường mà!”

Cận Tri Thận chẳng hề có ý định đợi cô ta, Tô Uyển Ương nghĩ vậy, sắc mặt suýt vặn vẹo luôn.

“Chị cũng đi tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường hả?”

Thảo nào lại ăn mặc lộng lẫy như vậy, hóa ra là vì muốn quyến rũ anh trai mình! Cận Tri Dực thầm nghĩ.

“Đúng vậy! Có một người bạn mời chị tham gia, nếu anh em đi rồi thì chị cũng đi đây.”

Nói xong Tô Uyển Ương vội vã rời đi.

Cận Tri Dực đứng phía sau, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.

Anh ta thầm than không ổn rồi, Tô Uyển Ương cũng đến tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, mà chị dâu ở đó, Lục Tranh cũng ở đó, bốn người này mà chạm mặt nhau.

Tiêu rồi, anh trai mình còn cơ hội ở bên chị dâu không?